Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
"Ôi Chúa ơi, thôi…anh làm em đau!" Sue Ann ré lên, hai tay đấm vào lưng anh, ẩy anh ra rồi lăn đi, thở dốc.
Cô nghe tiếng đánh diêm khi anh châm thuốc, và cầm nó thật điệu đàng từ những ngón tay anh, rít một hơi dài. Anh ngồi bên thành giường, da dẻ sẫm màu với những bắp thịt cuồn cuộn như bất động, nhìn cô với cặp mắt đen bí ẩn. "Tốt hơn rồi chứ?"
"Tốt hơn nhiều, cảm ơn anh".
Bộ răng trắng của Dax lộ rõ trong ánh sáng mờ tỏ của căn phòng. "Có thể vì em chưa bao giờ có tuần trăng mật cả" anh nói, giọng pha chút khôi hài.
"Em chưa bao giờ tiêu bốn ngày liền trên giường và chẳng hề ra khỏi phòng, anh bảo thế chứ gì?"
"Lại phàn nàn đấy. Tuần trăng mật đã qua rồi".
Dax đến bên cửa sổ, kéo rèm lên. Nắng đổ vào phòng. Anh mở toang cửa sổ để không khí lạnh của biển Scotland tràn vào. "Ở ngoài trời đẹp lắm".
Sue Ann tụt vào chăn. "Đóng cửa lại trước khi em chết rét!"
Dax đóng cửa rồi cúi nhìn cô và cười. Chỉ thấy cặp mắt và mớ tóc vàng của cô.
"Anh là thứ đàn ông gì thế?" Dax không đáp. "Còn có người nào giống anh không?"
"Phải có chứ" anh cười. "Adam đã xuất hiện lâu rồi".
"Em không tin. Xin lỗi nhé, Dax" cô nói.
"Vì sao?"
"Vì đã đẩy anh ra. Em không muốn anh dừng, nhưng em không thể chịu được nữa. Em đau quá".
"Lỗi tại anh. Anh không nghĩ đến chuyện ấy".
"Em biết" cô thấp giọng. "Và đấy chính là sự kỳ diệu. Anh không nghĩ, cứ làm thôi".
Dax cầm chiếc đồng hồ lên, lặng lẽ nhìn.
"Mấy giờ rồi anh?" cô hỏi.
"Anh quên không lên giây. Sao vậy nhỉ?"
Sue Ann dịu dàng vuốt ve Dax. "Anh còn nhớ hồi ở Boston em vẫn thường đến phòng anh không?" Dax gật đầu. "Có bao giờ anh nghĩ ngày nào đó chúng ta lấy nhau không?"
Anh lắc đầu. "Không bao giờ".
"Nhưng em lại nghĩ đấy" cô nói "một hai lần gì đó. Em cứ không hiểu lấy anh thì sẽ thế nào".
"Giờ thì em biết rồi".
"Vâng" Sue Ann ôm ghì lấy anh mà hôn. "Giờ em biết, và em không hiểu tại sao mình lại phí hoài bao năm qua".
Dax đưa tay sục vào mớ tóc cô. "Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều phí hoài nhiều năm tháng".
Sue Ann quay mặt một chút để có thể thấy mặt anh. "Với em, anh có hạnh phúc không?"
"Có, lần đầu tiên trong đời anh biết một cách chính xác người ta cần cái gì ở mình".
Cô nửa hôn, nửa cắn anh, rồi chợt vùng ra. "Vậy hả? hãy chờ đấy. Em đi tắm nước nóng đây".
Anh tóm được cô ngay trong bồn tắm khi vòi nước bắt đầu chảy. Anh nhấc bổng cô lên rồi như dán lưng cô vào tường. Bánh xà phòng tuột khỏi tay cô. "Thật à?" Anh hỏi, cặp mắt như trêu cười. "Em ướt sũng rồi đấy, còn lý do gì không?"
Anh để cô truợt từ trên tường xuống anh. "Ôi, lạy Chúa! Cẩn thận, khoé không anh dẫm lên xà phòng đấy!" rồi cô cảm nhận anh ở trong cô, bèn nhắm nghiền mắt lại, và chợt ôm ghì lấy anh như điên dại. "Thế, cứ thế!" cô hổn hển.
Sau đó, khi nằm trên giường, cô quay sang anh. "Em nghĩ là tháng sau em sẽ mở cửa ngôi nhà ở Palm Beach".
"Ừ".
"Thời gian này ở đấy đẹp lắm. Mùa đông Âu châu chẳng bao giờ hấp dẫn em cả".
Dax ra khỏi giường. "Anh đi đâu đấy?"
"Anh khát" anh sang phòng bên uống nước.
Sue Ann nói tiếp. "Ngoài ra, em cá là cả nhà em đang nóng lòng muốn biết anh thế nào". Cô cười. "Các chị em họ xinh tươi ở miền nam của em sẽ phát điên lên mất, khi họ thấy anh trong bộ đồ bơi".
Chuông điện thoại reo lên. "Có thể là ia được nhỉ?" Sue Ann hỏi "Anh có cho ai số của chúng mình không?"
"Chỉ có Mèo Bự " anh nói khẽ, lấy tay che chiếc điện thoại.
Sue Ann lắng nghe tràng tiếng Tây Ban Nha của anh mà chẳng hiểu nổi một từ. Cô cũng không rõ anh nói được bao nhiêu thứ tiếng nữa, Tây Ban Nha, Anh, Pháp, Ý, Đức…Còn cô, chẳng bao giờ qua nổi thứ tiếng Pháp ở trường cao học.
Dax cúp máy rồi đến bên giường. "Lãnh sự quán của anh ở Paris vừa nhận được một bức thư quan trọng của Tổng Thống gửi cho anh".
"Họ sẽ chuyển cho anh chứ?"
Dax lắc đầu. "Họ được lệnh đưa tay cho anh. Em sẽ không phiền nếu chúng ta đến đó nhận thư?"
"Tất nhiên không. Em cũng đang nghĩ đến việc kiếm mấy bộ đồ mới. Nói cho cùng thì trông em còn ra thế nào nếu như em đi chân tay không về nhà chồng?"
"Tội nhỉ?"
"Bao giờ em muốn đi?"
"Nếu nhanh thì sẽ kịp chuyến bay từ Prestwick đi London".
"tuần trăng mật đã qua". Dax cười.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng. "Người ta bảo lái xe đi trên nước Pháp rất lãng mạn. Chúng mình có thể lấy chiếc Ferrari và thư của anh ở Paris".
Dax lắc đầu. "Anh e là không. Cậu em út của Jeremy Hadley và bạn nó vừa mượn đi Ý cùng với mấy cô gái".
Sue Ann đang toan ra khỏi giường thì dừng lại. "Các cô gái?" cô hỏi, giọng bối rối. "Thật là một trò hề".
"Có gì lạ đâu, con trai vẫn thế mà. Em biết rồi."
"Em biết, nhưng không phải loại con trai ấy" Rồi Sue Ann thấy nét khó hiểu trên mặt anh. "Anh không biết à?"
Dax lặng lẽ lắc đầu. "Cậu bé là đứa đồng tính".
Dax nhìn cô đi vào phòng tắm. Khi nghe tiếng nước xối, anh ngập ngừng nhìn chiếc điện thoại. Đã quá muộn để gọi điện cho bà Blanchette. Bà ấy sẽ mắng anh là thằng ngu vì đã không báo trước cho bà.
Lẽ ra Jeremy phải bảo anh chứ. Hẳn nào, anh ta rất quan tâm về chuyện quảng bá. Dax rít thuốc, suy ngẫm. Sue Ann nhầm rồi, anh chợt nghĩ. Hai đứa ở Âu châu cả một vụ hè mà bà Blanchette có phàn nàn gì đâu. Mọi thứ vẫn ổn cả, bằng không thì bà đã tìm cách báo cho anh biết.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu