Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Chương 107: Tử Vũ Tái Hiện, Chấn Nhiếp Thiên Hạ
L
uận võ hội trường, nằm ở sườn phía đông trên Bồng Lai đảo, bình thường là địa phương để môn hạ đệ tử luyện võ và luận bàn với nhau, nơi ấy vô cùng rộng lớn. Tổng cộng có năm sân bãi, mà đệ tử các phái đến đây luận võ mỗi phái có năm người, cũng phân biệt ở trong mỗi sân bãi tỷ thí, tiến hành thi đấu vòng tròn.
Thi đấu đã tiến hành được ba ngày, tiến vào vòng đấu loại cuối cùng thập cường rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hai gã đệ tử của Phật môn Hoa Nghiêm Tông, Hoa Nghiêm Tông không hổ là phật môn đại phái, am hiểu chính là loại pháp bảo phòng ngự, mà nói như Lăng Nguyệt, thực sự là đánh không chết hòa thượng.
Kiếm Tâm Môn cũng có một gã đệ tử tiến vào, còn có hai gã đạo sĩ của Linh Bảo Quan, một vị tuyệt đại tiên tử của Tiên Cư phái, cũng là dung mạo duy nhất ở đây được mến mộ có thể so sánh với Lục Tử Huyên, Tiên Ngữ. Còn có một gã đệ tử của Thanh Phong Giáo, một gã đệ tử của Chiến Thiên Môn. Từ Ngạo Thiên tiến vào thập cường là chuyện trong dự đoán, dù sao hắn cũng có danh tiếng rất lớn ở bên ngoài, nhưng khiến mọi người giật mình chính là tuy rằng sớm biết sự cường hãn của Từ Ngạo Thiên, nhưng tuyệt đối không ngờ tới hắn lại không cần tốn nhiều sức lực đã tiến vào thập cường, mỗi một đối thủ bất luận mạnh yếu đều giải quyết chỉ trong vòng một chiêu, hơn nữa tính toán vô cùng chuẩn xác, chỉ khiến đối thủ ngã xuống đất không đứng lên nổi nhưng lại không bị thương chút nào. Việc này khiến cách nhìn của mọi người đối với Từ Ngạo Thiên tăng lên tới một trình độ trước nay chưa từng có, nhân vật cấp trưởng lão của các phái thậm chí thầm nghĩ, nếu như bản thân chống lại người này có thể hay không kết cục cũng là thua? Thực lực của Từ Ngạo Thiên biểu hiện ra không chỉ khiến mọi người một lần nữa đánh giá lại hắn, mà càng bổ sung thêm cho một người khác, một nam nhân đầy đủ màu sắc truyền kì kia
Khiến mọi người không dự đoán được chính là, người cuối cùng tiến vào thập cường lại là Kim Mê, người mà ngay cả Ngọc Hư Cung cũng không ôm hi vọng. Tu vi của bản thân Kim Mê trong Ngọc Hư Cung chỉ có thể xem như là trung bình, chẳng qua chỉ là rất được Bách Độ sủng ái hơn nữa lại là Ngọc Hư đệ nhất mỹ nữ, mới có địa vị siêu nhiên. Bách Huyền lần này để nàng thay thế vị trí của Phương Tử Vũ ngoại trừ yêu cầu của Bách Độ, cũng là Từ Ngạo Thiên dốc lòng tiến cử, Bách Huyền vốn nghĩ có một Từ Ngạo Thiên cũng đủ, cho nên mới không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Thế nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, thực lực của Kim Mê có thể tăng lên tới cảnh giới tiến vào thập cường.
Nói ra thì Kim Mê biết ơn nhất chính là Từ Ngạo Thiên, bởi vì hắn biết rõ cảm tình của Kim Mê đối với Phương Tử Vũ, cho nên thường xuyên chỉ điểm tu vi của nàng, lại càng không tiếc tiêu hao công lực vì nàng mạnh mẽ quán công (truyền công lực), miễn cưỡng ngưng kết Nguyên Anh đạt đến Nguyên Anh kỳ. Một khắc kia làm Kim Mê xúc động rối tinh rối mù, chẳng qua nàng cũng biết Từ Ngạo Thiên làm vậy là vì Tử Vũ, cho nên đối với Từ Ngạo Thiên ngoại trừ cảm kích càng thêm một tầng tôn kính giống như đại ca. Sau khi Bách Độ biết được ngoại trừ vui mừng cho Kim Mê, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, tên tiểu tử ngốc này. Phải biết rằng, khai đỉnh quán công chính là cực kỳ hao tổn pháp lực, bất luận kẻ nào muốn quán công vì người khác sẽ vĩnh viễn tiêu hao tu vi của mình, đối phương tăng lên càng cao, bản thân hắn tiêu hao cũng càng lớn. Đáng tiếc Bách Độ không biết, Từ Ngạo Thiên cũng giống như Phương Tử Vũ, là một quái vật, qua không bao lâu hai luồng chân khí trong cơ thể sẽ khôi phục trở lại, ngoại trừ so với lúc trước nhỏ một chút.
Đương nhiên, điều này cũng không thể không kể đến nỗ lực của bản thân Kim Mê, mười năm qua nàng vẫn lo lắng cho Phương Tiểu Vũ, muốn vì hắn làm chút chuyện, cho nên khắc khổ tu luyện bất kể ngày đêm, nếu không cho dù Từ Ngạo Thiên cường đại đến đâu cũng không có khả năng thoáng cái đem nàng tăng lên tới Nguyên Anh sơ kỳ cảnh giới.
Người biết rõ chuyện này, chỉ có ba người Bách Độ, Từ Ngạo Thiên và Kim Mê. Lúc trước trong dự đoán của Từ Ngạo Thiên và Bách Độ, Kim Mê chỉ cần không phải sơ ý hoặc là gặp phải cao thủ giống như Từ Ngạo Thiên, tiến vào mười vị trí đầu tiên sẽ không là vấn đề, sự thực cũng đã chứng minh ý nghĩ của bọn họ. Nhìn Kim Mê và Từ Ngạo Thiên song song đi lên đài, cùng thập cường đang tiếp thu ánh mắt tán thưởng của mọi người, trong lòng Bách Độ một trận vui mừng.
Đứa nhỏ, trưởng thành rồi.
Trần Tâm thấy đã không sai biệt lắm, hướng một vị nữ tử chừng bốn mươi tuổi ở bên cạnh gật đầu, nói:
- Đại trưởng lão, bắt đầu đi.
Đại trưởng lão đứng dậy cung kính nói:
- Vâng, chưởng môn.
Sau đó đầu ngón chân khẽ điểm một chút trên mặt đất, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên luận võ đài. Chỉ riêng phần công lực lăng không hư độ này đã khiến người xem than thở không thôi.
Đại trưởng lão bay lên luận võ đài, đầu tiên hướng Tiên Ngữ gửi đi một ánh mắt cổ vũ, sau đó nói:
- Các vị trưởng môn, các trưởng lão và tinh anh, trải qua ba ngày nỗ lực, thập cường của lần luận võ đại hội này đã xuất hiện, bọn họ đó là Từ Ngạo Thiên, Kim Mê của Ngọc Hư Cung, Tiên Ngữ của Tiên Cư Phái, Liễu Duyến, Liễu Tâm của Hoa Nghiêm Tông, Cừu Vạn Bình của Kiếm Tâm Môn, Tử Bạch, Tử Lệ của Linh Bảo Quan...
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo không một chút tình cảm đột nhiên rõ ràng truyền tới tai mỗi người:
- Thì ra là Hoa Nghiêm Tông, Kiếm Tâm Môn và Linh Bảo Quan.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lẽo này, có sáu người đang ngồi đột nhiên đứng lên, phân biệt là chưởng môn Tiên Cư Phái Trần Tâm, Ngọc Hư Cung Bách Kiếp, Bách Linh và Bách Độ, còn có Lục Tử Huyên của Cửu U sơn trang và Lý Hoa Mỹ của Ngọc Kiếm Môn. Mà trên đài lại có ba người cũng đồng thời run rẩy dữ dội một chút, phân biệt là Từ Ngạo Thiên, Kim Mê và Tiên Ngữ.
Đại trưởng lão sắc mặt trầm xuống, quát hỏi:
- Là ai dám xem thường anh hùng thiên hạ náo động hội trường.
- Anh hùng? Hừ!
Thanh âm lạnh lẽo kia khinh thường cười một tiếng.
Tiếng cười nhạt khinh thường kia đã khơi dậy'Dân phẫn' (sự phẫn nộ của dân chúng), không ngừng có người lớn tiếng chửi bới, nói cái gì có gan thì đi ra, nói dấu đầu lòi đuôi không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ có chưởng môn các phái là sắc mặt âm trầm.
- A di đà phật!
Hoa Nghiêm Tông đại tông sư Dục Vong đại sư lớn tiếng niệm phật hiệu, nói:
- Bốn năm không gặp, Ma Tôn vẫn khỏe chứ.
Lời này vừa ra, toàn trường lập tức an tĩnh lại. Đệ tử các phái vừa mới còn đang hăng hái chửi bới lập tức im miệng, còn có mấy người sắc mặt lại càng tái nhợt. Chuyện đùa, người từng mắng Ma Tôn hình như đều đã chết sạch.
Không có trả lời, đột nhiên một cỗ áp lực cực lớn không có dấu vết tràn ngập toàn trường, tất cả mọi người đều cảm thụ được cỗ áp lực cực lớn kia, giống như vạn quân cự sơn đặt ở trên đầu khiến người ta không thở nổi, không ít đệ tử tu vi thấp lại'oa' một tiếng phun ra máu.
Trong đó một nhân vật cấp trưởng lão của một môn phái hét lớn:
- Phương Tử Vũ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Đã đuổi giết ta lâu như vậy, chỉ là đáp lễ mà thôi.
Vừa mới dứt lời, áp lực trong sân đột nhiên biến mất, sắc mặt chưởng môn các phái lúc đỏ lúc trắng, mỗi người tâm trạng hoảng hốt, nhiều người như vậy hợp lực chống lại mà vẫn phải chịu thiệt thòi lớn, có thể tưởng tượng thực lực của Phương Tử Vũ rốt cuộc kinh khủng ra sao. Một ít đệ tử tu vi bình thường sắc mặt đã sớm tái nhợt, lảo đảo lắc lư, mà người tu vi kém một chút đã sớm thổ huyết ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cảm thụ của trang chủ Cửu U sơn trang Lục Kiếm Nam sâu sắc hơn so với tất cả mọi người, mới vừa rồi phần áp lực lại khiến hắn không cách nào nhúc nhích, ngay cả muốn phân một phần lực lượng bảo hộ nữ nhi bên cạnh cũng không có khả năng. Thế nhưng ngay khi hắn lo lắng, lại bất ngờ phát hiện, Lục Tử Huyên ở bên cạnh hắn vẫn ở nguyên tại chỗ, giống như hoàn toàn không cảm thụ được áp lực, nhưng Lục Thiên Kỳ ở bên cạnh Lục Tử Huyên lại không có may mắn như thế, đã ói ra vài ngụm máu sau đó ngã xuống đất không động đậy. Việc này khiến Lục Kiếm Nam đối với năng lực của Phương Tử Vũ kinh ngạc không hiểu, ở công kích không khác biệt lại còn có thể phân tâm bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, chỉ riêng phần lực lượng này đã khiến Lục Kiếm Nam theo không kịp. Trong lòng cũng thầm than, may mà lúc trước bởi vì chuyện của nữ nhi nên không có đắc tội với ma đầu này, nếu không Cửu U sơn trang đã xóa tên từ lâu.
Một thân ảnh từ trong mây mù mơ hồ đi ra, mỗi khi hắn bước một bước liền khiến tim của mọi người đập nhanh hơn một chút.
Xa cách bốn năm, Ma Tôn lại xuất hiện.
--------------------------------