God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Yên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 145
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 606 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29.2:
/s: Sorry ah~ Đã để m.n chờ lâu quá rồi:)) Truyện này thể loại Teen+ Huyền ảo,đừng ai nói là Ngôn tình nhé.Yên không bắt chước dân ngôn tình đâu ]
****
'' Ai đó vậy '' _ Vừa đi về phía tiếng người con trai đó,nó liếc mắt cẩn thận nhìn vào...vẻ rất là tò mò....Không biết đêm khuya khoắt thế này mà ai còn rảnh rỗi tới nghĩa trang chơi nữa nhỉ? Chắc bị mộng du đêm khuya...
''...Ơ...'' _ Anh ta vừa nhìn thấy nó,mắt tròn xoe lại rồi nhíu xuống,tay vẫn ôm chỗ chân đau,và nhìn sang con rắn đang trườn một cách thoải mái bên cạnh.....Có lẽ hắn bị rắn cắn....
'' Khải........Khải....? Anh...làm gì ở đây chứ ''? _ Nó há hốc mồm nhìn,chẳng lẽ...hắn đi theo nó sao? Hắn có biết nguy hiểm là gì không thế? Một con người bình thường như hắn mà không sợ sệt gì nơi này chăng?....Hay hắn là thánh thần phương nào?
'' Anh...anh theo em...đi đến.... '' -Hắn cười,nhưng chợt mặt biến sắc,đầu loạng choạng,môi tím tái lại....
'' Anh ngốc quá.....Có biết nguy hiểm không,anh đâu phải thần thánh gì mà dám đến đây''? -Nó gắt gỏng,nhìn hắn...
'' Thế em là thánh nữ à? Sao đến đây đào mộ người ta lên...''? _ Hắn cười nhỏ,nhưng dường như sắp ngất,và đúng lúc nói xong thì hắn nằm bẹp xuống đất...dậy không nổi...
'' Anh...bị sao vậy ''? _Thấy hắn như thế,Minh Anh hoảng hồn,ôm chặt lấy người hắn đỡ dậy.Kỳ Khải? Rốt cục anh đang định giả vờ ngất hay sao?Nó nghĩ vậy nên hơi tức,nhưng chợt nhìn lại chỗ chảy máu ra.....Có hai lỗ nhỏ....
Vết rắn cắn? Chẳng lẽ....anh ấy bị rắn độc cắn sao? Đúng rồi...sao mình lại không để ý chứ.....? Phải mau mau sơ cứu nếu không sẽ nguy hiểm tín mạng....
'' Anh cứ nằm đó,em sẽ giúp anh ''
Nghĩ là làm,nó làm theo cách đã được học,đưa miệng hút hết máu trong vết cắn ấy rồi nhả ra ngoài,mùi máu thật tanh nhưng đủ làm nó nổi cả da gà,nó vốn sợ máu...mà lại ngậm máu thế kia? Có phải quá hi sinh vì hắn rồi không?
Nhưng không...! Nó bất chấp mà,làm vì hắn thì nó sợ gì....Cứ thế,nó hút hết máu độc của rắn ra một cách nhanh chóng,rồi dựng hắn xuống một gốc cây nhỏ,thở hổn hển nghĩ tiếp cách...
Đúng rồi mà....Nó phải cầu xin sự giúp đỡ của ngọc ấn trong cơ thể nó,nếu không.Anh Khải....sẽ nguy mất,như vậy nó sẽ hận bản thân cả đời...Cũng tại nó đi vào đây nên hắn mới đi theo và bị con rắn chết tiệt đã bò đi từ lúc nào cắn chứ!
* Ngọc ấn,giúp tôi đi * _ Suy nghĩ của nó gọi linh hồn ngọc ấn bên trong,giọng thảm thiết vô cùng...
* Công chúa,có chuyện gì? Sao còn sớm mà không cho ta ngủ một chút nữa * _ Ngọc ấn giả vờ ngái ngủ,nói từ từ...rồi đâm ra buồn ngủ tiếp...
Chán thật! sao ngọc ấn mà cũng phải ngủ nhỉ? Bộ ngọc ấn là người hay sao?? Nó nghe mà tức hết cả mình,nhíu mày lại nói thầm vẻ bực:
* Giúp ta nhanh đi,Kỳ Khải đang gặp nguy hiểm,làm sao chữa lành vết thương rắn cắn đó giùm ta *
* sao công chúa không tự sử dụng phép của mình? Nhờ tôi làm gì *?
* Như vậy sẽ lộ mất,ngươi mới làm cho anh ta không nghi ngờ *
* Được,vậy tôi sẽ giúp,công chúa nhắm mắt lại *
....
Nói rồi,cái ngọc ấn tỏa một ánh sáng bao trùm hắn và nó,Minh Anh nhắm mắt lại,tay nắm chặt Kỳ Khải,lòng mong ngọc ấn sẽ giúp được,có vẻ anh Khải còn sốt nhiều nữa rồi,nhiệt độ tăng lên làm nó nóng lòng....
Chỉ sau một lát,vết thương đã hết chảy máu,và được rắc thêm ít thuốc mà ngọc ấn tự tạo ra,sau đó lại đưa giọng nói nó thật sự rất là ''chân thành '':
* Công chúa,tự băng cho người tình của cô đi *
* Sao ngươi không làm hết *?
* Tại tôi không nỡ ra tay,lỡ mùi của tôi bị anh ta phát hiện thì không xong ah~ Công chúa mà băng lại thì tốt hơn,anh ta sẽ cảm nhận tình yêu của cô dành cho anh ta,rồi sẽ lành nhanh *
* Ừ,có lý *
Rồi nó xé miếng áo trên người nó,cắn chặt môi băng lại cho hắn,vẫn mong hắn tỉnh dậy nói chuyện với nó...hắn mà ngủ luôn là mệt cho nó rồi! Chẳng lẽ đỡ hắn về cả quãng hả?
'' Ưm.....'' _Bỗng dưng,hắn tỉnh lại.....trời lúc này cũng đã có chút ánh sáng rồi,phải chăng đã 5h? Ừ.....Hèn gì mà hắn tính lại đúng lúc này....hắn toàn dậy giờ này thôi...
'' Khải,anh tỉnh rồi ''..._Nó vui mừng,ôm hắn,mặt như sắp khóc tới nơi......Tay từ từ xiết chặt hắn hơn......như thể không cho hắn rời xa nó nửa bước...
'' Coi kìa,ai cho ôm anh mà chưa xin phép hả ''? _ Hắn giả vờ lên giọng,xoa đầu nó cười hỏi....lòng vui như bay trên mây vậy...
'' Kệ em,nói nhiều.Giám nói với ân nhân của anh vậy à ''? _ Nó bĩu môi..
'' Là sao..'' _ Hắn ngạc nhiên,ân nhân à??? hắn nhìn xuống dưới chân,có vết băng...phải rồi,hắn bị rắn cắn,áo của nó cũng có vết bị xé,lộ ra một phần bụng trắng ngần nõn nà....
- Sao lại xé áo ra cơ chứ? Để thằng nào thấy là không yên với anh đâu đó! _Hắn bẹo má nó,vẻ khó chịu,làm vậy thì ''lộ hàng'' mất tiêu rồi,sau này hắn cũng khó mà lấy nó làm vợ lắm....
'' Xé áo ra băng cho anh còn gì,em là ân nhân của anh mà còn nói vậy à ''?
'' Ờ ờ,được rồi ân nhân,cô nương đừng có bắt tại hạ khổ vì cô nương nữa ah~ '' _Hắn thở dài....xoa xoa trán...Kỳ lạ thay,trán hắn bình thường lại rồi,không nóng nữa...
'' Hừ '' _Nó nghiến răng,cau mày nhăn mặt lại,biết thế không cứu hắn làm gì,ăn với chả ở,đối xử với người tốt như thế à?
'' Thôi nào,anh mang hai cái áo này,giờ em khoác thêm áo này của anh đi,không được để ''hở'' như vậy '' _Hắn bất chợt cởi áo khoác ra,mặc cho nó rồi mỉm cười,nhưng thực chất,là sợ nó lạnh,chứ hở như vậy để hắn ngắm cũng ''thích'' mà!!
(Đúng là lòng dạ con trai,dê kinh khủng:3:v)
'' Xì,về nhà đi,đừng ở đây nữa '' _Nó chu mỏ lên,dỗi nói...
'' Ừ ừ,về....Cần anh cõng không ''? _Hắn choàng tay qua vai nó,cười khúc khích hỏi vẻ tử tế...
'' Khỏi''...
'' Ưm....mà....sao em....lại làm chuyện khác người dữ vậy? Sao lại đào mộ người ta lên nhỉ ''? _Hắn đi một đoạn,nhớ lại điều gì đó,hỏi nó,chăm chú nhìn nó để biết được câu trả lời...
P/s: Liệu Minh Anh sẽ trả lời ra sao? Mời đón đọc chap 29.3:)) Và ủng hộ mình nha.Bình luận dưới truyện của bạn sẽ giúp Tiểu Yên có động lực ra chap mới:))
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Tiểu Yên