Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 107
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106
ôm nay thời tiết tốt, với Dương Húc mà nói, khí hậu đầu thu là dễ chịu nhất, không lạnh cũng không nóng, núp trong phòng sẽ không thấy lạnh, đi tới đi lui cũng không thấy nóng.
Có điều cặp tình nhân ngồi tựa bên cửa sổ đằng kia hơi bị phiền.
Cô gái cứ cười mãi không ngừng, Dương Húc biết con gái tuổi này thích cười, nhưng cô nàng cười hăng say quá, chàng trai nói bừa một câu mà cô nàng cũng cười đến tận mấy phút.
“Ông chủ ——” Chàng trai cất tiếng gọi, “Có ở đó không ——”
Dương Húc đưa tay đóng cửa phòng, nhìn máy tính.
“Bồi bàn?” Chàng trai đi tới, đứng ở quầy bar gọi tiếng nữa, “Bồi bàn!”
“Gì đây.” Dương Húc cau mày.
“Có sữa tươi không?” Chàng trai hỏi.
“Không.” Dương Húc trả lời.
“Nước trái cây thì sao?” Chàng trai lại hỏi, “Mà anh ở đâu thế?”
“Không luôn,” Dương Húc bấm pause đoạn clip thi đấu tennis đang xem trong máy tính, “Tôi ở đâu liên quan gì đến cậu.”
“Thái độ phục vụ gì đây,” Chàng trai gõ gõ quầy bar, “Người đâu hết rồi! Nguyên một tiệm cà phê mà ăn gì uống gì cũng không có…”
Dương Húc lười biếng đứng lên, kéo cửa ra, tựa vào khung cửa: “Ai nói với cậu đây là tiệm cà phê? Cứ cho là tiệm cà phê đi, thế sao các cậu không uống cà phê?”
“Tiệm các anh có mỗi cà phê thôi hả?” Cô gái cứ cười không ngừng kia cầm bánh bà xã vừa ăn vừa đi tới.
“Còn bánh nữa,” Dương Húc chỉ vào tay cô nàng, “Cái em đang cầm đấy.”
“Thái độ của anh cũng hay thật, đối xử với khách hàng thế à,” Chàng trai rất bực tức, “Tôi không trả tiền đâu.”
“Khỏi cần trả,” Dương Húc phất tay, đóng cửa lại, ngã xuống ghế bành, “Đi nhanh đi.”
Những người bên ngoài không có tiếng động, một phút sau Dương Húc nghe tiếng cửa tiệm mở, hai người kia bỏ ra ngoài.
Dương Húc bấm chuột, tiếp tục xem clip.
Trong clip là trận đấu không biết diễn ra vào năm nào giữa anh và Thạch Giang, nói chung chẳng nhớ rõ lắm, anh và Thạch Giang từng đấu với nhau quá nhiều lần, kể cả chính thức hay không chính thức.
Thật ra tên clip chính là ngày tháng, nhưng lần nào Dương Húc cũng chẳng buồn nhìn, tiện tay nhấn chuột mở clip rồi ngồi thừ ra đó, bản thân anh cũng không biết mình có đang xem không, dù sao clip nào anh cũng đã xem vô số lần, mỗi một cú đánh mỗi một chi tiết anh đều thuộc làu làu, động tác của người xem ở đằng sau cũng thuộc nốt.
“Chán quá.” Dương Húc nói.
Anh cầm di động lên nhìn thời gian, sau đó tắt clip, đứng lên ra khỏi phòng.
Hôm nay cặp đôi kia ngồi ở vị trí bên cửa sổ mà bình thường Khưu Dịch và Biên Nam thích ngồi, anh đi qua dọn dẹp một chút.
Cà phê đã uống hết, bánh cũng ăn sạch sành sanh, đệm gối lăn bừa bộn.
Thế mới nói người quen vẫn tốt hơn, mỗi lần ăn xong trước khi về, Khưu Dịch và Biên Nam đều sẽ cất đệm gọn gàng, còn đặt ấm và khay lên quầy giúp anh.
Buổi chiều hai giờ rưỡi, ánh mặt trời rọi vào, tia nắng sáng ngời trải dài trên bệ cửa, sáng đến mức khiến người ta nổi gai ốc, còn thấy hơi chói mắt.
Sau khi chậm chạp dọn xong, Dương Húc lục ra vài tấm bảng dưới quầy bar.
Chán quá nên đóng cửa.
Chán quá nên đi dạo phố.
Chán quá nên đi ngủ.
Chán quá nên đi cho mèo ăn.
Bảy tám tấm bảng không có cái nào hợp ý, Dương Húc lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
“Tiểu Lý, giúp anh làm tấm bảng… Ừ phải giống như lúc trước ấy… Chán quá nên không muốn làm gì hết,” Dương Húc treo bảng đi ngủ lên chốt cửa, bước ra ngoài, “Cảm ơn.”
Từ khi Biên Nam trả lại chìa khóa cho mình, Dương Húc vẫn chưa đến căn nhà kia xem thử, không biết rốt cuộc đã dọn hay chưa.
Đứng ở ven đường hồi lâu, do dự nên đón taxi hay ngồi xe bus hay tự lái xe, cuối cùng Dương Húc xoay người đi vào hầm đậu xe phía sau khu nhà.
Đã lâu không lái xe, trên xe phủ một lớp bụi dày, Dương Húc cầm tấm vải lau qua loa cửa kính xe mấy cái.
Lúc ngồi vào trong xe, anh không khỏi nhíu mày, nặng mùi quá.
Mùi nước hoa thật sự khó ngửi, nhất là trong tình huống lâu lắm rồi không chạm vào xe, mùi trong xe nặng đến mức anh muốn bỏ xe đi bộ.
Sau khi ra khỏi hầm đỗ xe, Dương Húc lập tức mở hết cửa kính xe.
Anh không thích nước hoa, nhất là mùi hoa lài.
Vậy nhưng trong xe của anh luôn có thứ này, nếu hết thơm anh sẽ mua thêm cái nữa đặt ở đấy, mùi giống thế, kiểu giống thế.
Bởi vì Thạch Giang thích.
Chai nước hoa thứ nhất là Thạch Giang mua.
Thứ mà Thạch Giang thích, anh sẽ dùng theo.
Thứ mà anh thích… Thạch Giang cũng sẽ mua.
Chẳng hạn như xe.
Dừng xe ở chỗ đậu dưới lầu, Dương Húc trông thấy một chiếc xe giống hệt xe của mình ở chỗ đậu phía trước.
Chiếc xe lỗi thời này đã mua hơn bảy tám năm, bây giờ hiếm khi mới nhìn thấy dạng xe giống như vậy.
Ngoại trừ chiếc của Thạch Giang.
Dương Húc bước qua nhìn vào trong xe, trên bệ xe có đặt một chậu hoa dùng năng lượng mặt trời đang đung đưa qua lại.
Đây không phải chậu hoa mà ban đầu anh mua, Thạch Giang đổi mấy cái thì không biết, nhưng lần nào cũng tìm kiểu y hệt đúng là quá tẻ nhạt.
Ra khỏi thang máy, Dương Húc thấy cửa nhà chỉ khép hờ chứ không khóa.
Đẩy cửa đi vào là thấy Thạch Giang ngay, Thạch Giang đang đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Dương Húc không lên tiếng, đứng sau lưng Thạch Giang nhìn một lát.
Bóng lưng này mới quen thuộc làm sao, đừng nói hóa thành tro, cho dù tro bị gió thổi bay hết, anh vẫn có thể nhận ra đây là tro của Thạch Giang…
Chẳng biết Thạch Giang đã đứng bao lâu, Dương Húc đứng một hồi thấy hơi mệt, bèn móc điếu thuốc ra châm lửa.
Bật lửa phực một tiếng, Thạch Giang quay phắt người lại.
“Dọa anh rồi hả.” Dương Húc nói.
“Sao em lại chạy tới đây?” Thấy Dương Húc, Thạch Giang sửng sốt.
“Chán quá nên tới đây xem thử,” Dương Húc ngậm thuốc lá đi vào phòng bếp, rồi lại đi một vòng từ trên xuống dưới, “Thằng nhóc này dọn nhà cho tôi thật luôn ta.”
“Hôm nay trong tiệm không có khách à?” Thạch Giang hỏi.
“Có,” Dương Húc ngã xuống sô pha, sờ một cái tay dính đầy bụi, nhưng lại lười nhúc nhích, “Bị tôi đuổi đi rồi.”
“Vậy…” Thạch Giang ngập ngừng, “Có còn…”
“Có.” Dương Húc nói.
“Chiều nay anh được nghỉ.” Thạch Giang nhìn đối phương.
“Tự anh đi ăn đi.” Dương Húc móc chìa khóa ra ném về phía Thạch Giang.
Thạch Giang nhận chìa khóa rồi nhíu mày, không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Dương Húc im lặng tựa vào sô pha, hút xong điếu thuốc mới đứng dậy phủi bụi trên người: “Đi thôi.”
Thạch Giang rất ít khi tới Thật Nhàm Chán, thông thường mỗi khi muốn ăn bánh sẽ gọi điện thoại cho Dương Húc, Dương Húc làm xong sẽ gọi dịch vụ giao hàng cấp tốc chuyển đến cho Thạch Giang.
“Có bánh nóng không?” Thạch Giang hỏi khi vào nhà.
Dương Húc nhìn Thạch Giang: “Chờ chút.”
Miệng của Thạch Giang rất khó chiều, bánh bà xã phải ăn loại mới ra lò trong vòng một tiếng, tốt nhất là còn nóng hôi hổi.
Dương Húc chỉ biết làm bánh bà xã, nhưng đồng thời chẳng hứng thú gì với việc làm thứ này.
Học làm thứ này là bởi vì Thạch Giang thích ăn, thật lâu về trước sau khi tiệm bánh mà hai người thường ăn đóng cửa, muốn ăn bánh mới ra lò rất khó, thế nên Dương Húc mới học làm.
Đến hiện tại, bánh đã được làm đến cảnh giới hoàn hảo.
Nhưng mà Thạch Giang không có cơ hội ăn mỗi ngày.
Nhân bánh và bột đều có sẵn, Dương Húc nhanh chóng làm xong, quét lòng đỏ trứng, vẩy một lớp mè, bỏ bánh vào lò nướng, cuối cùng đứng trong bếp ngẩn người nhìn lò nướng.
Phải chờ hai chục phút.
Thạch Giang đang ở bên ngoài, nhưng anh không muốn ra ngoài, lười nhúc nhích.
Ra ngoài đối mặt với Thạch Giang cũng chẳng biết có gì để nói.
Thạch Giang vào phòng khi nào anh không biết, đến khi nghe loa phát ra tiếng của trận đấu trong clip, Thạch Giang có vẻ đã ngồi trước máy tính của anh một lúc rồi.
“Tắt đi.” Dương Húc nhìn lò nướng.
“Anh xem một lát.” Thạch Giang nói.
Dương Húc không nói nữa, nhìn da bánh từ từ biến đổi trong lò nướng.
“Sáu năm rồi.” Thạch Giang nói.
“Ừ.” Dương Húc đáp.
“Còn một tháng nữa là bảy năm.” Thạch Giang tiếp tục nói.
Dương Húc trở tay đóng cửa phòng bếp.
Tiếc là cửa nhanh chóng bị Thạch Giang mở ra.
“Dương Húc,” Thạch Giang tựa vào khung cửa, “Nói chuyện chút không?”
Dương Húc không đáp tiếng nào.
“Có phải em không có lòng tin với anh không?” Thạch Giang hỏi.
“Cánh tay không đau à?” Dương Húc quay đầu nhìn cánh tay của Thạch Giang.
“Cũng tạm,” Thạch Giang cười cười, “Nếu em không nhất quyết phải đấu trận kia với anh, cánh tay của anh đâu đến mức lại trở đau.”
“Dù sao cũng chán, thôi đau một chốc đi.” Dương Húc nhìn nhiệt kế trong lò nướng.
“Trước đây em đâu có như vậy, anh đã nói đến mức này rồi,” Thạch Giang thở dài, “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Nói gì đây?” Dương Húc ném bao tay đang cầm lên kệ bếp, xoay người nhìn Thạch Giang, “Nói đừng như vậy là anh, bị đánh là anh, nói chờ bảy năm là bố anh, bây giờ không biết đừng hay không đừng cũng là anh, cánh tay đau là anh, bảy năm còn chưa tới đâu, anh bảo tôi nói gì bây giờ?”
Thạch Giang không lên tiếng, lát sau mới bật cười: “Lâu lắm rồi em không nói nhiều với anh như thế.”
“Lười nói.” Dương Húc xoay người lại tiếp tục nhìn lò nướng.
“Thật ra em vốn không quan tâm những việc khác phải không,” Thạch Giang nói, “Em chỉ vì câu đừng như vậy của anh.”
Dương Húc chống tay lên kệ bếp, không nói gì.
Có lẽ là vậy.
Không, thật ra anh vẫn còn anh cố chấp vặn chết cái câu “bảy năm” ấy.
Chẳng biết là đang giận lẫy với ai.
“Dù cho sau đó anh vì em mà bị đánh, vì em mà ngừng chơi bóng cũng không bù đắp lại được, phải không?” Thạch Giang nói tiếp.
“Phải,” Dương Húc nói, lò nướng đinh một tiếng, anh đeo bao tay vào mở lò nướng lấy bánh ra, xếp từng cái vào khay, đưa đến trước mặt Thạch Giang, “Ăn đi.”
Dương Húc trở lại ngồi xuống trước máy tính, tắt đoạn clip khi nãy Thạch Giang xem, mở phim lên.
“Em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao cũng được cả.” Thạch Giang bưng khay đứng sau lưng Dương Húc, cầm bánh bỏ vào miệng cắn một miếng, nhai chầm chậm.
“Muốn anh nếm thử cảm giác cầu mà không được,” Dương Húc gác chân lên bàn, “Giống như tôi năm đó.”
“Bao năm qua anh vẫn luôn cầu mà không được đấy thôi?” Thạch Giang nói, “Đến giờ anh mới dám nói chuyện bảy năm với em.”
“Vậy ư?” Dương Húc tặc lưỡi, “Bao năm qua anh cứ trưng cái mặt con la cho tôi xem còn gì?”
“Ai mặt con la?” Thạch Giang hỏi.
“Anh chứ ai,” Dương Húc biếng nhác trả lời, “Mặt lừa thêm mặt ngựa chính là cái mặt con la của anh.”
“Anh không có,” Thạch Giang thở dài, “Anh chỉ…”
“Mặt con la.” Dương Húc nói.
“… Rồi,” Thạch Giang kéo chiếc ghế độn bông bên cạnh qua ngồi xuống, nắm tay Dương Húc, “Anh xin lỗi, Dương Húc, anh xin lỗi.”
Dương Húc nhìn màn hình máy tính.
“Anh muốn… được ở bên em,” Thạch Giang nói một cách vất vả, “Nếu như em chưa hết giận, anh có thể… đợi thêm bảy năm.”
Dương Húc nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế.
Anh rất hiểu Thạch Giang, Thạch Giang kiệm lời, tính tình khép kín, cho dù khi gây gổ giận đến đỏ cả mắt, Thạch Giang cũng không nói quá ba câu.
Với Thạch Giang mà nói, thốt ra lời như vậy quả thật chẳng dễ dàng gì.
Tốt lắm.
Dương Húc nhắm nghiền hai mắt.
Sắp bảy năm rồi, kể từ hôm ấy.
Anh vẫn một mực chờ đợi ngày này, nhưng sau khi chính miệng Thạch Giang thốt ra những lời trên, anh lại rối trí đến mức không nói nên lời.
Là anh theo đuổi Thạch Giang.
Có lẽ… không tính là theo đuổi hay không theo đuổi, trước hết anh chỉ muốn đẩy quan hệ anh em tốt lên một nấc.
Bởi vì anh cảm nhận được sự gắn kết kỳ diệu nào đó giữa mình và Thạch Giang.
Không giống những người khác.
Anh không nghĩ rằng điều đó sẽ hù dọa Thạch Giang, cũng không nghĩ rằng Thạch Giang sẽ bối rối như vậy.
Nếu sớm biết sẽ làm Thạch Giang đau khổ như thế, chắc chắn anh sẽ không mở miệng.
Động thái cứ muốn tới gần muốn tiến thêm một bước nhưng lại liên tục lùi về của Thạch Giang khiến anh hối hận về sự manh động của mình.
Câu “chúng mình quen nhau đi” của anh như chọc thủng sự kháng cự và sợ sệt với bản thân mình của Thạch Giang trước giờ chưa từng quen bạn gái.
Mãi đến khi anh cảm thấy hai người họ đang thật sự quen nhau, Thạch Giang cũng không hề cho anh bất cứ cam kết gì, chưa từng nói thích, đừng nói chi là yêu.
Thạch Giang không dám.
Đến khi nhìn thấy bố Thạch Giang, anh mới biết tại sao Thạch Giang không dám, nếu đổi thành anh, có lẽ anh cũng không dám.
“Chúng ta đừng… như vậy.” Lời của Thạch Giang hệt như dao cứa vào lòng anh.
Quả là một bát mì dao lát* to tướng.
Làm anh nghẹn muốn nổ tung.
“Anh lặp lại lần nữa.” Anh trợn mắt nhìn Thạch Giang.
Thạch Giang lặng thinh, không mở miệng.
“Được thôi, tùy anh vậy, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không đến huấn luyện nữa, cũng sẽ không đánh tennis nữa, yên tâm đi.”
Dương Húc đã không còn nhớ mình thốt ra lời này với tâm trạng thế nào.
Đánh tennis ư, có hay không cũng chẳng sao.
Từ ngày huấn luyện đầu tiên, anh đã tập chung với Thạch Giang, anh cũng không biết mình thích tennis hay vì Thạch Giang nên mới thích tennis như thế.
“Vậy anh cũng không đánh nữa.” Thạch Giang nói, sau đó im lặng không nói thêm lời nào.
Lúc bố Thạch Giang vung gậy sắt đập về phía mình, Dương Húc lùi lại tránh né, anh cảm thấy nếu Thạch Giang không nhào tới cản, gậy sắt cũng sẽ không đập trúng mình.
Nhưng Thạch Giang lại nhào tới, gậy sắt đập vào cánh tay của Thạch Giang.
Nặng trình trịch, Dương Húc cảm thấy mình nghe rất rõ tiếng xương gãy lìa.
Rốp rốp.
Cũng có thể là, rắc rắc.
Nói chung là gãy rồi.
Dù cánh tay bị đập gãy, Thạch Giang cũng không nói tiếng nào, chỉ lo ôm chặt lấy anh, ngăn cản gậy sắt vung tới.
Thật ra tôi chạy được mà, Dương Húc vẫn cho rằng lần đó Thạch Giang uống lộn thuốc, nếu không phải Thạch Giang cứ ôm ghì lấy anh, chắc chắn anh đã chạy mất tiêu rồi…
Từ nhỏ Thạch Giang đã bị bố quản lý theo kiểu quân sự hóa độc đoán, có lẽ chạy tới cản đã là sự phản kháng lớn nhất.
Sau đó chắc còn phản kháng chút chuyện khác.
Chi tiết thì Dương Húc không biết, bởi vì anh không liên lạc với Thạch Giang nữa.
Căn nhà lén lút đóng tiền cọc để mua cứ thế bị bỏ xó, đồ đạc cũng chưa dọn xong.
Không đến huấn luyện, anh và Thạch Giang gần như không còn cơ hội chạm mặt nhau.
Thạch Giang nói cái gì hoặc làm những gì để bố mình nói ra lời bảy năm kia, anh không biết.
Bảy năm sau nếu chúng mày vẫn còn muốn như vậy, tao coi như không có đứa con trai này, tùy chúng mày!
Nói mà nghiến răng nghiến lợi.
Bảy năm? Bảy mươi năm cũng kệ, tôi không cần!
Tính tình của Dương Húc không được tốt, Thạch Giang cứ nói anh cố chấp, có lúc cũng nói anh làm màu.
Bất luận cố chấp hay làm màu, câu “đừng như vậy” của Thạch Giang cũng như một hơi nghẹn ở cổ họng không tài nào tháo gỡ được, thở không ra, cũng mẹ nó hít không vô.
Cho dù biến thành cái rắm cũng được.
Thế nhưng sau một năm nghẹn ứ, nó vẫn cứ như vậy, thở không ra, cũng không biến thành rắm.
Sau khi Dương Húc mua nhà, Thạch Giang bắt đầu trả tiền vay đúng hạn theo tháng.
Dương Húc không từ chối, quan hệ giữa hai người cứ tiếp tục không mặn không nhạt như thế.
Không phải bạn bè, nhưng lại hiểu nhau tường tận, cả năm nói chưa đến hai chục câu, nhưng đôi bên vẫn giữ nguyên thói quen của ngày xưa.
Xe, nước hoa, chậu hoa…
Còn bảy năm dài đằng đẵng kia nữa.
“Tôi làm màu lắm hả?” Dương Húc mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Thạch Giang.
Không ngờ Dương Húc lại hỏi một câu như vậy, Thạch Giang ngập ngừng một chút mới trả lời: “Cũng tạm.”
Cố chấp hay làm màu, không biết nữa.
Nhiều năm qua mặc dù vẫn còn cảm giác ăn ý kỳ diệu với Thạch Giang, mỗi lần trông thấy Thạch Giang đều muốn ôm muốn hôn Thạch Giang, nhưng do thời gian vặn xoắn quá lâu, dường như anh không tìm được tư thế đưa tay chính xác.
Thạch Giang siết chặt tay anh, bây giờ ít cầm vợt chơi bóng, tay Thạch Giang mềm mại và ấm áp hơn nhiều, không biết có phải là ảo giác hay không, anh có thể cảm nhận được mạch đập nảy lên trong lòng bàn tay của Thạch Giang.
“Bố anh vẫn khỏe chứ?” Dương Húc hỏi.
“Như cũ.” Thạch Giang nói.
“Anh nói sao với ông ấy?” Dương Húc nhìn vào mắt Thạch Giang, “Ổng đã nói…”
“Thế cũng hết cách,” Thạch Giang nói, “Trong chuyện này, có lẽ anh và ông ấy vĩnh viễn cũng không tìm được tiếng nói chung, bất luận anh chọn lựa ra sao cũng không có cách nào bù đắp, vậy thì… bỏ đi, coi như ông ấy không có đứa con trai như anh.”
“Thật sao?” Dương Húc nhíu mày.
“Thật mà.” Thạch Giang nói.
Dương Húc không nói nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của hai người.
“Em còn muốn hỏi gì nữa không?” Thạch Giang nhẹ giọng nói, “Bây giờ anh cũng có thể trả lời.”
“Uầy, còn có thời gian hiệu lực nữa à?” Dương Húc liếc nhìn Thạch Giang, “Thế sau này không trả lời nữa hả?”
“Không phải…” Thạch Giang nhìn Dương Húc, “Anh muốn nghe xem câu hỏi của em có đáp án hay chưa.”
“Đáp án gì?” Dương Húc hỏi.
“Đáp án có thể ở bên nhau không,” Thạch Giang kéo tay Dương Húc qua, đưa đến bên môi mình, “Hôm nay anh qua đó là để xử lý mọi việc rồi về đây nói chuyện này với em.”
“Sao tự dưng lại muốn nói những điều này,” Dương Húc bất chợt rút tay ra, nâng mặt Thạch Giang lên, “Bị cái gì kích thích à?”
Thạch Giang sửng sốt: “Hả?”
“Có phải thấy Biên Nam vui tươi hớn hở mỗi ngày nên hâm mộ không?” Dương Húc hỏi.
“… Cậu ấy đến chi nhánh gần nửa năm rồi, anh đâu có gặp cậu ấy.” Thạch Giang sờ tay Dương Húc.
“Phải hay không?” Dương Húc lại hỏi.
“Phải hay không cái gì chứ,” Thạch Giang thở dài, “Anh mà phải nhìn hai đứa nhóc mới bị kích thích à?”
“Anh…” Dương Húc đang định nói thì di động bỗng reo lên.
Dương Húc hơi do dự rồi cầm lấy di động, nhìn màn hình rồi bắt máy nói ngay: “Tôi không có ở trong tiệm.”
“Không có thì thôi, chìa khóa còn ở dưới đèn dầu ngay cửa nè,” Biên Nam ở đầu bên kia nói, “Bọn em tự vào, không cần anh lo.”
“Hôm qua hai cậu mới tới mà hôm nay lại tới nữa có thấy phiền không thế?” Dương Húc đứng lên.
Biên Nam cười ha ha: “Chiều hai bữa nay em rảnh.”
Cúp điện thoại, Dương Húc mở cửa phòng: “Biên Nam tới.”
“Cái gì?” Thạch Giang lập tức đứng dậy, xoay người đi vào phòng bếp, “Ở đây có cửa sau không?”
“Núp trong phòng bếp đi,” Dương Húc mỉm cười nhìn Thạch Giang, “Không thì nhảy cửa sổ.”
“Em đừng cho cậu ấy vào.” Thạch Giang cau mày.
Dương Húc không đáp, ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại, vừa đi tới quầy bar đã nghe được tiếng chân Biên Nam bước lên lầu, thình thịch thình thịch, nghe là biết tâm trạng không tệ.
Dương Húc bước qua mở cửa, sau đó chặn ở cửa: “Nghỉ bán rồi.”
“Thì anh cứ nghỉ đi,” Biên Nam muốn lách vào trong, “Bọn em đâu cần anh lo.”
“Tới chỗ khác chơi đi.” Dương Húc đẩy Biên Nam ra.
“Không,” Biên Nam rất cố chấp, “Em muốn ăn bánh bà xã…”
Từ bên cạnh Biên Nam, Khưu Dịch nhích lại gần nhìn lướt qua trong tiệm, đoạn kéo Biên Nam ra: “Đi ăn mì đi.”
“Ăn cái mì gì…” Biên Nam còn chưa nói hết đã bị Khưu Dịch kéo xuống cầu thang.
Dương Húc đóng cửa lại, tựa vào cửa ngẩn người một lát.
Kích thích ư?
Không biết Thạch Giang nghĩ thế nào, nhưng anh thật sự rất hâm mộ hai cậu nhóc này.
Thạch Giang lẻn ra từ trong phòng: “Đi rồi hả?”
“Ừ,” Dương Húc nở nụ cười, chỉ áo khoác mà Thạch Giang ném trên sô pha, “Chắc biết anh ở đây.”
“Biên Nam không tinh tế như thế,” Thạch Giang cầm ấm cà phê, “Còn nữa không?”
“Khưu Dịch thấy,” Dương Húc đi vào trong bếp, lấy ấm cà phê rót cho Thạch Giang một ly, “Anh căng thẳng cái gì, Biên Nam đã dò hỏi tôi mấy lần, chắc đã đoán được từ lâu rồi.”
“Anh không có căng thẳng,” Thạch Giang nhấp một hớp cà phê, “Chỉ cảm thấy nếu chạm mặt sẽ lúng túng thôi.”
“Có gì mà lúng túng, cậu ấy không biết anh có biết cậu ấy có bạn trai chưa nhưng tôi biết nên cậu ấy có thể đoán được anh cũng biết, chỉ là cậu ấy không biết anh có biết cậu ấy biết anh là bạn trai tôi không… nên anh cứ giả vờ không biết là được, có gì phải lúng túng.”
“… Anh chỉ biết là anh nghe không hiểu em nói gì hết,” Thạch Giang cầm ly cà phê, im lặng một hồi rồi đột nhiên nhìn Dương Húc, “Em nói cái gì?”
“Tôi nói cậu ấy không biết anh có biết…” Bản thân Dương Húc cũng bị mình làm rối, nói được một nửa thì bị Thạch Giang cắt ngang.
“Anh là cái gì của em?” Thạch Giang nhìn chằm chằm Dương Húc.
“… Anh là bạn trai cũ của tôi.” Dương Húc nói.
Thạch Giang thở dài, đặt ly lên quầy bar, ly chưa đặt vững nên rơi xuống sàn nhà, vỡ tan tành.
Dương Húc quay đầu nhìn mặt đất: “Biết bộ ly này giá bao nhiêu không?”
“Em…” Thạch Giang móc ví tiền trong túi quần, đặt lên quầy bar, “Anh đền cho em.”
“Lát nữa đi mua luôn đi.” Dương Húc cầm ví tiền của Thạch Giang, mở ra lục lọi, Thạch Giang vẫn giữ thói quen cũ, trong ví là một xấp tiền mặt dày.
“Anh là bạn trai hiện tại được không?” Thạch Giang hỏi.
“Còn nhớ lời bố anh nói không,” Dương Húc cười cười, “Có lẽ sau này anh sẽ không có nhà đấy.”
“Nhớ.” Thạch Giang nói.
“Không sao thật à?” Dương Húc xoay người lấy áo khoác.
“Có sao chứ,” Thạch Giang nhẹ giọng nói, “Nhưng mà… anh chỉ có thể chọn như vậy thôi.”
“Khi nào rảnh đi đánh một trận tennis đi.” Dương Húc nói.
“Cánh tay anh đau.” Thạch Giang nói.
“Đánh tay trái,” Dương Húc nhìn đối phương, “Tôi cũng đánh tay trái.”
“… Được rồi,” Thạch Giang thoáng do dự, “Nhưng không thể đến Triển Phi.”
“Ừ,” Dương Húc bật cười, “Sợ tổn hại hình tượng hả?”
“Đúng vậy.” Thạch Giang gật đầu.
Dương Húc cười: “Bây giờ tôi không có cách nào cho anh câu trả lời, một là chúng ta không thể trở về như ngày xưa, hai là chưa tới bảy năm đâu.”
“Không sao,” Thạch Giang nói, “Tháng sau anh có thể tiếp tục tới tìm em, anh cũng không đòi hỏi chúng ta trở lại như ngày xưa, anh chỉ muốn được bắt đầu lại lần nữa.”
“Tháng sau đi đánh tennis đi, đánh tay trái, nếu anh thắng tôi sẽ suy nghĩ lại.” Dương Húc nói.
“Được.” Thạch Giang cười một tiếng.
“Đi thôi, đi mua ly.” Dương Húc mở cửa, treo tấm bảng đi dạo phố lên.
Thạch Giang không ra chung mà vào phòng lấy hết bánh rồi mới ra ngoài.
“Nguội rồi.” Dương Húc nhìn thử.
“Không, nóng.” Thạch Giang cầm một cái lên, cắn một miếng.
Hai người sóng vai cùng xuống cầu thang, đi tới bên đường.
Dương Húc quay đầu nhìn bảng hiệu Thật Nhàm Chán, trông nó hơi xa lạ dưới ánh mặt trời, hình như từ trước đến nay anh chưa từng nhìn mấy chữ này dưới ánh mặt trời bao giờ.
“Bây giờ là mùa thu ư?” Dương Húc quay đầu nhìn Thạch Giang.
“Ừ.” Thạch Giang gật đầu.
Dương Húc lẳng lặng mỉm cười, bước chầm chậm đến trạm xe, trời hiện đang lặng gió, chỉ nhìn ánh mặt trời thôi mà bỗng có cảm giác như hoa nở xuân về.
TOÀN VĂN HOÀN
Sói Đi Thành Đôi Sói Đi Thành Đôi - Vu Triết