We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 7 - Diệp Sương Phi – Quấn Quanh
ả đêm, Đường Diệc Diễm không còn tới gần tôi thêm chút nào nữa, hai chúng tôi mỗi người nằm riêng một góc trên chiếc giường rộng lớn, tôi gần như mất ngủ suốt đêm, quay lưng về phía hắn, chịu đựng sự đau đớn trên thân thể, gặm nhấm nỗi bi thương, mở to mắt đợi bình minh đến!
"Đây là..." Nhìn viên thuốc màu trắng mà Đường Diệc Diễm vừa đưa, tôi nhíu chặt mày, chần chừ chưa dám cầm. Vừa rồi hắn không cho phép tôi cự tuyệt, nói muốn đưa tôi đến trường, tôi vốn định từ chối, nhưng bộ dáng kiên quyết của hắn xem ra không thể nào lay động được. Lúc sáng, tâm tình của hắn rất phấn trấn, còn muốn tôi thêm một lần nữa, thật ghê tởm! Tôi chỉ muốn trở lại ký túc xá, tẩy rửa sạch sẽ cơ thể dơ bẩn này!
Nhưng bây giờ, hắn lại nửa đường dừng xe, đi xuống, lúc quay lại còn đưa cho tôi viên thuốc kỳ quái này, tôi mấp máy khoé miệng.
Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, thản nhiên nắm vô lăng. "Em không muốn vác bụng bầu đi học đấy chứ!"
Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên, nhìn viên thuốc hắn ném trên đệm ghế, tôi đã hiểu ý của hắn, sao tôi có thể quên được, trong cơn ác mộng đó chúng tôi không chỉ làm tình có một lần, mà cũng không hề dùng biện pháp phòng tránh nào, rất có khả năng...
Không... thật đáng sợ, tôi gần như ngay lập tức cầm viên thuốc lên, nhét vào miệng, hương vị chua xót khiến tôi nuốt xuống rất khó khăn, suýt nữa thì nôn ra, Đường Diệc Diễm đưa cho tôi một chai nước khoáng, tôi lập tức cầm lấy, uống vài ngụm, vị đắng trong miệng mới chậm rãi biến mất.
Tôi nặng nề thở ra một hơi, cẩn thận hướng về phía Đường Diệc Diễm hỏi: "Còn gì cần phải làm nữa không?" Tôi không muốn mang thai, tuyệt đối không được, cho nên tôi nhất định phải hết sức cẩn thận, chỉ cần không để xảy ra chuyện gì đáng sợ, cái gì tôi cũng đều đồng ý phối hợp.
"Hết rồi, sau này em chỉ cần uống thuốc tránh thai định kì là được!" Đường Diệc Diễm nói rất thoải mái, thong dong lái xe, tôi lại lắp bắp kinh hãi, ý của hắn là...
"Hôm nay sau khi tan học, em hãy dọn đến Thanh Viên đi, muốn thứ gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi!" Nói xong, hắn quẳng cho tôi một chiếc di động, là hàng mới, thật đúng là hào phóng, chỉ là...
"Tôi..."
"Em nên biết rằng, em không có quyền cự tuyệt!" Đường Diệc Diễm dễ dàng ngắt lời tôi, quẹo xe vào đường nhỏ, trường học đã xuất hiện ở phía trước không xa.
Ý của hắn chính là sẽ không đơn giản mà chấm dứt như vậy? Tôi lại đang nghĩ cái gì đây, hắn mất nhiều công sức như vậy để đùa bỡn tôi, sao có thể nhanh chóng buông tay được, hắn còn chưa chơi đủ?
Hoặc là, "công cụ" như tôi đây vẫn còn có thể làm cho hắn "vừa lòng"?
Một khi đã vậy...
"Tôi... có thể không cần uống thuốc được không... Anh không phải có thể..." Uống thuốc sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ không còn cảm thấy hứng thú với tôi, nói vậy, đàn ông... không phải có thể dùng bao cao su hay sao?
Tôi không muốn cuộc sống của mình xảy ra bất cứ chuyển biến gì bất đắc dĩ, ngay cả cơ thể cũng không muốn bị thay đổi!
"Nếu em không ngại đi phá thai thì tôi thế nào cũng được!"
"Nhưng... Nhưng... Anh không phải có thể dùng... dùng... dùng bao cao su sao?" Nghẹn hết nửa ngày tôi mới dám nói ra.
"Vậy sẽ không thoải mái, sau này em sẽ hiểu, chẳng có thằng nào thích dùng cái đó đâu!" Đường Diệc Diễm cố tình nói một cách đầy ái muội, khiến tôi đỏ bừng cả mặt. Hắn dừng xe trước cổng trường rồi nói: "Buổi chiều, tôi sẽ gọi điện thoại tho em!"
Tôi có thể cự tuyệt sao? Liếc hắn một cái, tôi yên lặng quay đầu, nếu có thể... nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy!
Ác mộng nhất định sẽ có một ngày chấm dứt, nhưng nỗi đau lại không ngừng tiếp diễn trong cuộc sống của tôi!
Cầm lấy di động, tôi gần như chạy trốn, đẩy cửa xe bước xuống, cố ý lờ đi những ánh mắt không thể tránh khỏi đang bắn về phía chúng tôi. Đường Diệc Diễm cố ý đưa tôi đi, cố ý dừng xe ở chỗ này, điều hắn muốn, không phải là khiến cho mọi người đều biết rằng, lại có thêm một cô gái thần phục dưới chân hắn hay sao? Cho dù có nói với họ, tôi bị ép buộc, liệu có ai tin đây?
Tôi bây giờ, cũng đâu có khác gì mấy cô gái đó? Đều dựa vào những người đàn ông có quyền có tiền, đều bị họ đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Cảm thụ được từng cơn gió đang lướt qua mặt, tự do dường như đã muốn rời xa, tôi bây giờ chỉ là một khối cơ thể bị độc chiếm, chỉ là công cụ để phát tiết, còn có... còn có tư cách yêu cầu chút tôn nghiêm đáng thương kia ư?
Nghe rất buồn cười phải không!
Diệp Sương Phi, còn không chịu thừa nhận sao? Số mệnh của ngươi đã sớm vì sự xuất hiện của ác ma này mà bị hủy diệt rồi!
Đã bị hủy hoại! Cơ thể và linh hồn cũng đều bị vấy bẩn!
Vì thế, tôi nhận mệnh, nghe lời hắn mà dọn đến Thanh Viên, căn hộ sang trọng, một nơi đầy đau khổ, nơi được gọi là "nhà" không có lúc nào là không nhắc tôi bản thân mình dơ bẩn đến thế nào! Dù sao Đường Diệc Diễm cũng luôn có cách, không phải sao? Sau ngày tôi được quang vinh "thị tẩm", mẹ vui mừng hân hoan gọi điện thoại tới, nói rằng cậu đã được tha, "Đường tiên sinh" còn sắp xếp một công việc cho cậu nữa! Mẹ thậm chí còn không biết Đường tiên sinh mà mình nói hình dáng thế nào, bao nhiêu tuổi, vậy mà lại tràn đầy cảm kích, liệu mẹ có biết rằng, chính người con trai này đã hủy diệt con gái mẹ không?
Có điều... chỉ cần người thân không có chuyện gì, chỉ cần mẹ được vui vẻ, đáng giá, tất cả đều đáng giá! Việc tôi phải làm bây giờ chính là ngoan ngoãn đợi ở đây, đợi đến ngày bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng điều khiến tôi không thể chịu đựng được nhất, chính là mỗi đêm Đường Diệc Diễm đều... Đây là việc tôi không thể nào chịu được, mỗi đêm, tôi đều có cảm giác như mình bị tra tấn. Có vài lần, Đường Diệc Diễm tức giận nắm lấy bả vai của tôi, nói rằng hắn không thích lên giường với một khúc gỗ. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn xem như không có việc gì mà phát tiết trên người tôi, lại còn thích ý châm chọc một phen, sau đó tránh xa cơ thể của tôi mà ngủ. Điều may mắn duy nhất chính là, chỉ cần hắn phát tiết hết lửa giận trên người, tuyệt đối sẽ không ôm tôi nữa, chỉ sợ đây chính là một chút an ủi duy nhất dành cho tôi, thật đáng buồn!
Cứ đau khổ như vậy mà sống suốt một tháng, tôi vẫn không đạt được niềm khát vọng đã lâu, đó là sự chán ghét của hắn, ngược lại, Đường Diệc Diễm bắt đầu đưa tôi theo hắn ra ngoài chơi. Chỉ là, tôi thường phải ngồi một bên nhìn hắn cùng với mấy cô gái trang điểm lộng lẫy tán tỉnh nhau. Tôi không đố kị, mà là mừng thầm, tốt nhất lại có một nàng nào đó khiến hắn coi trọng, dời tất cả mọi lực chú ý đi, có lẽ như vậy rất ti bỉ, nhưng tôi thật sự không có lúc nào không hy vọng ai đó có thể cứu tôi thoát khỏi "bể khổ", hoặc Đường đại thiếu gia có thể nhanh chóng chán ghét tôi. Chỉ là... ngày đó, rốt cuộc còn bao lâu nữa?
Tôi không biết những người đang ngồi ở trước mặt này, cũng chẳng cần phải quen biết làm gì.
Tôi theo Đường Diệc Diễm ngồi xuống, hắn dựa lưng vào đệm ghế mềm mại, hai mắt ngước lên nhìn những người kia, "Thế nào? Lại có trò gì thú vị à?"
Tôi âm thầm hít một hơi, biết đám biến thái này lại sắp sửa đùa bỡn người nào đó. Không biết ai lại bất hạnh gặp phải đàn ma quỷ rỗi việc này đây.
"Nhìn thấy thằng ranh đang đánh đàn đằng kia không? Hắn là sinh viên của học viện nghệ thuật, xuất sắc lắm đấy, không biết có thể chịu được bao nhiêu đây!" Tên con trai vừa nói chuyện có đôi mắt hẹp dài, lúc hắn chỉ vào cậu nam sinh kia, lông mày khẽ nhếch lên. Thì ra ác ma đều giống nhau, cho dù bộ dạng có đẹp đẽ đến thế nào thì lòng dạ cũng vẫn thối nát, làm cho người ta phải nôn mửa.
"Sao hả cô nhóc, khó chịu lắm à?" Liếc thấy biểu hiện chán ghét của tôi, hắn bỗng hướng về phía tôi bĩu môi, rồi lại nhìn sang bên Đường Diệc Diễm, trong mắt có sự uất giận. "Em nói Diễm thiếu nghe, anh nên bảo ban lại cô nàng của anh đi!" Sao rồi, ánh mắt đó của tôi làm hắn thấy khó chịu ư, hay là cảm thấy xấu hổ?
Đường Diệc Diễm cười cười, tỏ vẻ không để ý, bất đắc dĩ nói: "Việc này chỉ sợ có chút khó khăn đấy, cô nhóc này ngay cả tiền của anh cũng không mua được đâu!" Nói xong còn trêu tức nhìn tôi một cái, khẽ cười.
Tôi quay mặt đi, không nói gì, chán ghét biểu tình như vậy.
Đúng lúc tên đó đang hùng hùng hổ hổ than thở vài câu, đột nhiên có người từ ngoài cửa tiến vào. Người này tôi có biết, không phải là kẻ lúc trước vẫn luôn mồm bảo Đường Diệc Diễm lưu tôi lại cho hắn hay sao, thế nào, từ bỏ rồi à? Hôm nay hắn mang theo một cô gái tóc dài rất đẹp, dáng vẻ dịu ngoan, các đường nét trên khuôn mặt vừa tao nhã lại yên tĩnh, thoạt nhìn có điểm vô tranh thế sự, chỉ là... nếu thật như vậy, tại sao lại đi cùng tên kia? Không phải lại là thân bất do kỷ đấy chứ? Nhóm người này đều muốn đi ép buộc người khác vậy sao?
Tên tóc dài ôm đầu vai cô gái kia đã đi tới, ý cười tràn đầy trong mắt, hắn nhìn tôi. "Ồ, tiểu mỹ nữ cũng ở đây à? Vẫn là Diễm thiếu của chúng ta có mị lực lớn, hửm!"
Tôi cũng chẳng buồn liếc hắn một cái, chỉ chú ý tới khoé miệng cô gái đứng bên người hắn bỗng mất tự nhiên run rẩy một chút. Trước mặt bạn gái mình mà hắn lại biểu hiện ra sự "hứng thú" nồng hậu đối với cô gái khác, hình như không được hay cho lắm!
"Cô nàng này chính là một khối đầu gỗ, thật chẳng hiểu nổi mấy người nữa!" Tên mắt híp khinh thường nhìn tôi, biểu tình tựa như tôi và hắn chất chứa oán hận rất sâu, không chút kiêng kị mà chửi bới tôi trước mặt mọi người. Hoặc là bọn họ vốn dĩ chính là luôn không kiêng nể gì như thế, không phải cả bạn gái cũng có thể trao đổi để đùa bỡn sao?
Súc sinh!
"Thiếu Đình, chú mày chẳng hiểu gì cả, phải có thứ gì đó gây kích thích thì mới khiêu chiến được, không phải sao?" Tên tóc dài liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Đường Diệc Diễm. "Anh đang đợi để khiêu chiến một chút đây!"
Đường Diệc Diễm không nói gì, chỉ ôm đầu vai của tôi, mắt khẽ đá về phía nam sinh đang đánh đàn kia, trong mắt dường như muốn ra hiệu "trò chơi bắt đầu"!
Tên tóc dài lập tức cười cười, nắm lấy tay bạn gái mình, đi về phía nam sinh kia, tôi nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt cô ấy. Khuôn mặt vốn không lộ ra một chút sợ hãi nào, bây giờ đều che kín sự bối rối, bước đi cũng lảo đảo.
Mà cậu nam sinh vốn dĩ đang chuyên tâm đánh đàn kia cũng đã chú ý có người tới gần, lơ đãng ngẩng đầu. Đôi mắt vốn vô thần lập tức trừng lớn, trong mắt đều là kinh ngạc, còn có bi thương, đau đớn, thậm chí bàn tay đang đặt trên những phím đàn cũng trở nên cứng đờ, tiếng đàn du dương đột ngột tắt lịm. Ba người cứ giằng co như vậy.
"Hắn tưởng rằng mình có chút tài hoa âm nhạc chết tiệt gì đó là có thể không ai bì nổi à, ông đây sẽ nhìn xem, hắn tự cho là thanh cao, đến lúc thấy bạn gái mình thay lòng đổi dạ, còn không phải cũng một loại vẻ mặt này đấy sao?" Tên mắt híp nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hoá ra là vậy, bọn họ hao tổn tâm tư tới nơi này chỉ là để xem "trò hay" kia thôi ư, mà lý do lại là vì người ta có tài, làm hắn thấy chướng mắt? Cảm giác giống như khi tôi liều mạng hỏi Đường Diệc Diễm tại sao lại chọn tôi, hắn nói một cách vô tình: "chỉ là tò mò thôi". Buồn cười, buồn cười quá đi mất, đúng là không thể nói lý!
Nhóm người này, thường bởi vì một lý do nực cười nào đó mà khuấy đảo cuộc sống của người khác đến long trời lỡ đất. Thật sự là biến thái! Lúc này, tôi nhìn thấy tên tóc dài rút ra một xấp tiền mặt, một đường cong quỷ dị màu hồng nhẹ nhàng xẹt qua không trung, sau đó nặng nề đáp xuống chiếc đàn dương cầm. Hắn nói cái gì đó, nhưng nam sinh kia vẫn không hề động một ngón tay, cũng không thèm liếc đến chỗ tiền đó, ánh mắt chỉ cố chấp nhìn về phía cô "bạn gái" đang bị người con trai khác ôm vào ngực.
Chỉ sợ tất cả mọi cảm xúc trong lòng lúc này đều là bi thương và thất vọng. Vốn tưởng rằng cô gái mình lựa chọn nhất định không giống với người thường, thế nhưng...
Buồn cười, cậu ta lại để đám người mình khinh thường nhất dùng cách tàn nhẫn nhất đùa cợt! Lúc này, quản lí nhà hàng cũng đã đi tới, trước tiên là đối với tên tóc dài kia cúi đầu khom lưng, sau đó lại xoay người, vẻ mặt hung dữ răn dạy nam sinh đó. Nghe không rõ ràng lắm, nhưng đại khái có thể đoán được họ nói gì. Quả nhiên, một lát sau, những ngón tay thon dài của cậu ta lại bắt đầu lướt trên phím đàn, thỏa hiệp rồi sao? Trong mắt nam sinh đó mặc dù là bất đắc dĩ nhưng vẫn tiếp tục đàn. Cậu ta thỏa hiệp!
Tên tóc dài đã trở lại, trên mặt tất cả đều là vẻ đắc ý giống tên mắt híp kia. "Số tiền kia đủ để thằng nhóc đó đàn đến gãy tay!"
"Ha ha ha, thì ra học sinh xuất sắc cũng vẫn cần tiền đấy!"
Ghê tởm, tôi nhìn cô gái từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào kia, bây giờ trong mắt cô ấy là cái gì? Hối hận, xấu hổ, giận dữ, ảo não? Tóm lại, cô ấy tựa như một con búp bê vô hồn ngồi yên lặng ở đó. So với lúc đầu, dường như cô ấy đã sớm bị vấy bẩn bởi sự hỗn loạn của thế tục, bàn tay đặt trên đầu gối kia nắm chặt lại, sắc mặt bởi vì cuộc nói chuyện của tên tóc dài và đám người này mà trở nên thảm đạm.
"Không đói bụng sao?" Đường Diệc Diễm bỗng đưa cho tôi một chiếc bánh. Giờ tôi mới nhận ra, dường như mình đã quên hẳn hắn đang ở ngay bên cạnh, hơn nữa, từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, hắn gần như không có biểu tình gì, trên mặt cũng không hề có sự hưng phấn như đồng bạn của hắn. Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi, dường như quan tâm đến việc tôi có đói bụng hay không hơn?
Tôi nhận bánh, nhưng không ăn, tôi quả thực không đói bụng, đã sớm xem đến no rồi, ngược lại, nhìn thấy hai khuôn mặt đáng ghê tởm kia, tôi lại thấy muốn nôn!
"Huân, em muốn về!" Cô gái đó rốt cuộc cũng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch, vừa đứng dậy đã bị tên tóc dài cầm tay kéo lại, hắn cũng chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ lạnh lùng phán: "Ngồi xuống!" Nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng lập tức bị dập tắt!
Thân mình cô gái khẽ run lên một chút, không nói gì, chậm rãi ngồi xuống. Trong nháy mắt, tôi dường như đã gặp được một người, một người cũng bị bức bách phải khuất phục. Đó chính là tôi, biểu tình, động tác của cô gái kia hiện giờ chỉ làm cho tôi nghĩ đến chính mình, linh hồn phải thỏa hiệp giống hệt nhau.
Thật đáng thương, thật đáng buồn!
Tôi hạ mi mắt xuống, không nhìn nữa, mà cũng nhìn chẳng nổi.
Tên tóc dài lại bắt đầu nói chuyện cùng đám bạn, phần lớn đều quay xung quanh chủ đề "công to nghiệp lớn" để tán dương Đường Diệc Diễm.
Vẻ mặt của bọn họ thật sự làm cho người ta chán ghét. Tôi bắt đầu nhám chán khuấy khuấy ly nước!
"Đi đua xe đi!" Không biết ai đề nghị, đến lúc tôi có phản ứng đã nhận ra mình đang cùng Đường Diệc Diễm ra khỏi nhà hàng. Ỏ đằng xa, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía chúng tôi, là hoa khôi năm ba của trường, là con khổng tước luôn kiêu ngạo đó sao? Nhưng lúc này, một chút thần thái khi xưa cũng không có, trên mặt trừ bỏ mỏi mệt, thì phần nhiều cũng là... quẫn bách!
Đặc biệt khi lướt qua người tôi, tầm mắt vừa chạm nhau, khuôn mặt phấn điêu ngọc ngâm của cô nàng lập tức lộ ra một chút xấu hổ, tôi thậm chí còn nhìn thấy cơ thể của cô ta hơi lảo đảo, trong mắt lóe ra thứ gì đó trong suốt sáng bóng.
Tôi theo tầm mắt của cô ta nhìn về phía sau, là tên mắt híp cùng với cô bạn gái mà hắn mang đến. Không lẽ, bạn trai tin đồn của cô ta là hắn, là người đã dùng chiếc xe thể thao đình đám đưa cô ta tới trường?
"Thiếu Đình, sao anh không nhận điện thoại của em?" Tôi nghĩ các cô gái bị cho là ngu xuẩn nhất chính là ở chỗ quá mức mơ tưởng dại dột, có đôi khi rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn cố chấp muốn hỏi, hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra? Nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc, không phải sao?
"Rất đơn giản, chúng ta đã kết thúc rồi!" Tên đó quả thực rất tuyệt tình, vẻ mặt hắn nhìn nàng hoa khôi kia so với người xa lạ còn ngơ ngác hơn, hơn nữa không chút nào kiêng kị mà ôm chặt cô bạn gái mới vào lòng. Mỗi một kẻ thế chỗ đều giống nhau, ngây thơ nghĩ rằng bản thân mình đã khoá chặt được trái tim của các chàng, nhưng họ làm sao biết được, có lẽ ngày hôm nay của họ cũng đã từng là ngày hôm qua của cô hoa khôi đó, và thực tại của cô hoa khôi kia cũng sẽ là tương lai của họ!
Cô gái mới này lại kiêu ngạo đến như vậy, ghé sát vào ngực của tên mắt híp, đàng hoàng biểu lộ sự sủng ái được ban tặng. Sắc mặt của hoa khôi càng ngày càng trở nên âm u, bàn tay siết chặt lại, thân mình loạng choạng. Phong thái yêu kiều lúc xưa đã sớm không nhìn ra được nửa phần, nhưng vẫn không cam lòng nhìn người con trai đã tuyệt tình với mình, rồi lại bi thương muốn được đến một chút trìu mến.
"Thiếu Đình, em đã làm sai cái gì, em có thể sửa!" Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, có lẽ là vì không hiểu tại sao kẻ lúc trước hao hết tâm tư theo đuổi mình, bây giờ lại dễ dàng buông tay như vậy. Nhưng cô ta sao có thể hiểu được rằng, đây vốn dĩ là quy tắc của trò chơi, là nỗi bi ai khi yêu phải loại đàn ông như vậy!
Đúng, là yêu, tôi thấy rõ trong mắt cô ta sự lưu luyến, có lẽ ban đầu là vì gia thế của đối phương, nhưng một người con trai điều kiện trác tuyệt như vậy, có thể nào lại không khiến cho cô ấy động lòng!
Mà con gái một khi đã yêu rồi, sẽ trở nên thật đáng buồn, cho dù họ đã từng kiêu ngạo mà khinh thường cả thế giới, thì giờ khắc này, họ cũng sẽ không chút để ý mà khuất phục bên chân của những người đàn ông mình yêu. Đó là lúc bi ai nhất của người phụ nữ, và một khi đàn ông đã mất đi hưng trí, sẽ dễ dàng giẫm nát tình yêu của họ dưới lòng bàn chân. Cho dù họ có khẩn cầu như thế nào, anh ta cũng sẽ chỉ cảm thấy họ không đáng một đồng!
Vĩnh viễn không được quên rằng, những chàng bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết khi bước ra đời thực sẽ mang hình dáng của ma quỷ!... Ác ma!
Đặc biệt là những ác ma giàu có này. Kết quả của việc yêu bọn họ sẽ chỉ khiến cho các cô gái biến thành kẻ đáng thương nhất trên thế giới này mà thôi!
Tôi rất muốn qua đó giúp đỡ cô ấy, nhưng tôi có thể giúp cái gì đây? Bây giờ, cô ấy còn nghe được điều gì? Có lẽ, đối với cô ấy mà nói, tôi mới là người cô ấy khinh thường nhất!
Không muốn tiếp tục nhìn bọn họ dây dưa, tôi xoay người qua chỗ khác, Đường Diệc Diễm cúi đầu nhìn tôi một cái, sau đó hắn kéo tay tôi, đi thẳng đến chỗ đậu xe thể thao của hắn. Hắn quả thực rất giàu! Chỉ trong vòng một tháng, tôi đã thấy hắn đổi đến ba, bốn chiếc xe rồi, lại càng chưa nói gì đến những quần áo, vật phẩm, phụ kiện hay một vài món đồ chơi không biết tên, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt! Mà hắn đã như vậy, ngoại hình lại xuất sắc, hẳn là rất được chào đón, nhưng tại sao...
Một tháng rồi, tôi muốn bị vứt bỏ mà vẫn chưa được, tôi không rõ, giống như bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao lúc trước lại có thể hấp dẫn hắn!
Hắn đối với tôi... là yêu? Hay là mê luyến? Hoặc là...
Nếu là yêu, hắn lại không để ý đến mong muốn của tôi sao? Là mê luyến, tôi cũng đâu có làm ra chuyện điên cuồng gì khiến hắn chú ý. Vậy thì đáp án chỉ có thể là... Chinh phục!
Việc tôi cự tuyệt ngay từ đầu khiến một kẻ chưa bao giờ phải chịu đả kích như hắn cảm thấy mới mẻ và hưng trí, như vậy... Nếu tôi có thể làm bộ như bao cô gái đang mê luyến quanh quẩn bên hắn, có khi nào tôi sẽ nhanh chóng bị hắn chán ghét hay không? Nghĩ đến đây, tôi có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Đường Diệc Diễm, ngay cả ở góc độ này hắn cũng quá mức hoàn mỹ. Chỉ là, một người như vậy sao lại coi trọng cô gái bình thường như tôi? Đây cũng đâu phải thế giới cổ tích, sao có thể có kỳ tích chứ?
Tôi khẽ thở dài. Phía xa kia, mấy bóng người đang khúc mắc vừa rồi giờ đã tách ra, tên mắt híp ôm cô bạn gái mới đi đến, để lại hoa khôi vẫn sửng sờ ở đó. Tôi không nhìn thấy biểu tình của cô ấy, nhưng vẫn cảm giác được nỗi chua xót, đau khổ trong lòng người ta! Thậm chí còn cả không cam lòng... Đúng, là không cam lòng! Tôi cảm giác được sự cố chấp của cô ấy!
Có lẽ, cô ấy sẽ có cách gì đó, có lẽ cô ấy còn chưa muốn bỏ cuộc. Nhưng mặc kệ như thế nào, cô ấy nhất định đang cảm thấy bi ai cho chính mình!
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình