Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Phiên Ngoại 6 - Diệp Sương Phi – Vỡ
C
ứ như vậy đi, dù sao cũng chạy không thoát, tôi cần gì phải... Tôi cắn răng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nhẫn nại, chỉ cần một lát thôi, tất cả sẽ chấm dứt, hoặc là sau đó, Đường Diệc Diễm sẽ nhanh chóng chán ghét tôi, vì người nhà, vì chính mình...
Nhưng... đúng vào lúc này, tiếng cười trầm thấp của hắn lại truyền đến bên tai, tôi mở mắt ra, nụ cười của Đường Diệc Diễm xuất hiện ngay trước mắt, tỏa sáng một cách kì lạ, tay hắn chuyển đến thắt lưng của tôi, động tác này làm tôi cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn truyền đến một lần nữa: "Em định cứ thế này mà chết đi đấy à, bỏ mặc tất cả sao?"
Tuy rằng hình dung như vậy thực buồn cười, nhưng điều đó cũng có chút chuẩn xác. Tôi thầm tự giễu ở trong lòng, không đáp lại lời nhạo bang của Đường Diệc Diễm.
"Em là cô gái đầu tiên ở trên giường của tôi mà lại có vẻ mặt này, em làm vậy là muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc cho tôi sao?" Bàn tay Đường Diệc Diễm vươn tới, tôi bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác được phía sau vang lên những tiếng xoạt xoạt, tiếp theo tôi chỉ kịp nhìn thấy hắn cởi bỏ chiếc khăn đang quấn trên người, ném xuống tấm thảm cao cấp, không gây ra một tiếng động nào!
Tim tôi đập mạnh, bản năng mách bảo tôi hãy chạy trốn khỏi nơi này, nhưng lại bị hắn ôm càng chặt, thân mình Đường Diệc Diễm từ từ ép xuống, tôi lập tức cảm giác được một cảm giác xa lạ đang chạy trong cơ thể, còn khiếp đảm hơn cả nỗi sợ hãi, tôi không khống chế được, khẽ run rẩy, rất khó chịu và không mong muốn điều này xảy ra, cơ thể căng thẳng không biết phản ứng thế nào, chỉ muốn nó kết thúc... một cách nhanh chóng!
"Mở mắt ra!" Hơi thở nóng bỏng của Đường Diệc Diễm phả trên mặt tôi, tôi miễn cưỡng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy đôi ngươi màu hổ phách của hắn, cảm xúc kì lạ khiến tôi không hiểu sao lại cảm thấy khó thở. Hô hấp của tôi bắt đầu dồn dập, không ổn định, liên tục nuốt nước bọt, tôi sợ luồng ánh sáng trong mắt hắn!
"Em sẽ thích cảm giác này!" Khoé miệng Đường Diệc Diễm cong lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng lần tới hàng cúc trước ngực tôi, lần lượt cởi từng chiếc một, tôi kinh ngạc, vội giữ chặt lấy cổ áo của mình, sợ hãi, tôi vẫn là sợ hãi, vẫn không muốn...
"Tôi..." Thực tế như vậy đã là tốt lắm rồi, nhưng.... thật sự... rất khó khăn!
"Anh nên tuân thủ thỏa thuận của chúng ta!"
"Thỏa thuận?" Đường Diệc Diễm đặt hai tay lên mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi. "Chúng ta có thỏa thuận sao?"
"Anh..." Hắn không ép buộc tôi, mà muốn tôi ngoan ngoãn khuất phục ư?
"Anh phải đồng ý với tôi... sẽ không quấy rầy người thân của tôi. Còn nữa... Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, không muốn trước mặt người khác có chút gì liên quan đến anh hết!" Nếu còn lại một mình, nếu một lần có thể chấm dứt, cứ như vậy đi!
"Ý của em là em muốn trở thành tình nhân của tôi?" Đường Diệc Diễm ngẩng đầu lên, tôi không thể biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Tôi vô thức gật đầu, nếu... hắn có thể, tóm lại tôi không muốn để cho người khác biết, lại càng không muốn trở thành kẻ "nổi bật"!
"Vậy sao?" Rốt cuộc, tôi cũng nghe thấy tiếng cười của Đường Diệc Diễm, vẫn trầm thấp, quỷ dị như vậy, lập tức cảm giác được bên dưới truyền đến một trận đau đớn, tôi cúi đầu, Đường Diệc Diễm đang đặt tay bên eo tôi. "Em phải hiểu được, tình nhân trong bóng tối? Em còn chưa đủ tư cách! Nhiều nhất, em cũng chỉ có thể được coi là... công – cụ- phát- tiết của tôi mà thôi!"
Câu nói này của Đường Diệc Diễm giống như hàng vạn chiếc kim đâm vào trái tim tôi, hắn cố ý nói như vậy để xúc phạm tôi!
"Diệp Sương Phi, hãy nhớ kĩ những lời tôi nói! Đừng tưởng rằng em có gì khác biệt, tôi có thể dễ dàng chinh phục những cô gái bướng bỉnh khác, đừng cho là cơ thể em đủ sức làm cho em trở nên khác biệt, em cũng giống như họ thôi, quá dễ dàng để chinh phục!"
Thế nào, rốt cuộc đã bắt đầu rồi sao? Bắt đầu trả thù tôi, trả thù việc trước đây tôi đã bất kính với hắn, bây giờ tôi không thể không khuất phục trước mặt hắn, hắn muốn dùng cách này làm tổn thương tôi, tra tấn tôi sao?
"..." Tôi cắn môi, không nói lời nào, yên lặng nhìn hắn, súc sinh!
"Hãy thay đổi ngay ánh mắt của em, nếu không, ngày mai em sẽ biết thế giới của em bị đảo lộn thế nào!" Đường Diệc Diễm thấy được sự lạnh lùng của tôi lại càng tức giận, lập tức dùng sức giật mạnh quần áo của tôi, chiếc áo sơ mi đáng thương đã bị hắn xé rách.
"Dừng lại..." Tôi túm chặt tay hắn, vẫn là nhịn không được mà hét lên, sau tất cả vẫn là nỗi sợ hãi, sợ hãi hành động của hắn, sợ hãi ánh mắt của hắn. "Đừng như vậy!"
"Vậy em sẽ chống trả sao, tôi nói rồi, em càng chống trả tôi càng hưng phấn!"
"Biến thái!" Tôi ra sức giãy dụa, bắt đầu né bên phải tránh bên trái!
"Đường Diệc Diễm, dừng tay!"
Hóa ra hắn hoàn toàn có chủ ý dùng hết sức đối đãi thô bạo với tôi như vậy. Không có chút thương tiếc, chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của tôi.
"Tại sao em vẫn không chịu ngoan ngoãn?" Đường Diệc Diễm nắm lấy tay tôi. Thân mình gắt gao áp lên cơ thể của tôi.
"Đường... Diệc Diễm!"
"Em sẽ không nghĩ rằng lúc này rồi mà tôi còn có thể buông tha cho em đấy chứ!" Đường Diệc Diễm lấy tay ngăn cản hai tay của tôi, tôi sợ hãi lắc mạnh cơ thể.
"Xin anh... Đừng như vậy!" Tôi vẫn là sợ hãi, vẫn là không dám, vẫn là...."Xin anh... cầu xin anh!"
"Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm bỗng nhiên ngừng mọi động tác, thân mình áp sát người tôi.
Đừng như vậy, không cần...
"Em nói xem...." Đường Diệc Diễm ấn nhẹ ngón tay vào khuôn mặt của tôi, tôi bối rối nhìn hắn, hắn lại cười đến quỷ dị, ngón tay tiếp tục di chuyển trên mặt tôi. "Em nói xem... em rốt cuộc có mị lực gì? Hửm? Làm cho tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú, không biết... sau này, chúng ta sẽ kéo dài được bao lâu!"
"Đừng..." Tôi chống cự một cách dữ dội, nhưng những thanh âm kinh dị vẫn vờn quanh, tôi cảm giác được một phần cơ thể của hắn đang ở trong người tôi, dường như muốn xé rách tôi ra.
"Không! Không!" Tôi lập tức liều mạng vặn vẹo thân mình, dù biết rõ kết quả, nhưng vẫn muốn phản kháng.
"Đây là do em bức tôi!" Không hiểu tại sao trong mắt Đường Diệc Diễm lại có chút mây bụi, cho đến khi tôi ý thức được động tác ở thân dưới của hắn, còn chưa kịp hô lên, dưới thân đã truyền đến một trận đau như bị xé rách, cơn đau khi bị xuyên qua!
"Không..." Tôi khóc.
"Đừng... Không cần... Dừng lại, đau quá!" Tôi bật khóc, không ngừng dùng tay đánh lên người hắn, ác ma! Đau quá, cảm giác đau đớn này bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.
"Đúng là không ngoan!" Đường Diệc Diễm nhanh chóng ghì chặt tay tôi, tuỳ tiện vớ luôn chiếc áo đã bị xé rách ở góc giường nhét vào miệng tôi. "Em thật sự rất ồn ào!"
Không cần... Đừng... Cảm giác như vậy, cả đời này tôi sẽ không quên, Đường Diệc Diễm giống như một con dã thú chuyển động trước mặt tôi, không có một chút thương tiếc, thậm chí, từ đầu tới cuối, hắn còn không thèm nhìn tôi, chỉ có phát tiết, chỉ có dục vọng.
Cho đến cuối cùng, tôi không chịu được nữa, không chống cự nữa, thân mình chỉ biết bất lực đong đưa theo hắn, sự đau đớn làm tôi dần mất đi cảm giác...
Tôi cảm thấy chóng mặt, khó chịu,đau đớn!
Tôi chết lặng mở to mắt, Đường Diệc Diễm vẫn còn ở trên người tôi, nặng nề thở dốc, sau đó hắn bỗng rời khỏi cơ thể của tôi, xoay người lại, nằm xuống bên cạnh, tôi chỉ yên lặng để không phát ra bất cứ một tiếng động nào, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, kết thúc rồi sao?
Đau đớn rốt cuộc cũng chấm dứt rồi đúng không?
Tôi lặng lẽ thở ra, cuộn mình lại, dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể, nước mắt nơi khoé mắt còn chưa kịp khô cạn, những dòng lệ mới đã bắt đầu rơi xuống, nhục nhã, xấu hổ!
Cảm giác được hắn đang ở bên cạnh bỗng ngồi dậy, một lần nữa đi vào phòng tắm, ngay sau đó tiếng nước cũng vang lên theo, thế nào, cũng cảm thấy bẩn sao? Sau khi ép buộc tôi như vậy, vẫn cảm thấy tôi thực bẩn phải không? Thật buồn cười!
Tôi vô lực chuyển động cơ thể đã tê cứng, nhưng khi vừa nâng được nửa người dậy, cơn đau lại bắt đầu lan tràn, thậm chí, khi tôi nhìn thấy những vết xanh tím giống như bị đầu độc trên da thịt, có lẽ lúc này, khắp người không có một chỗ nào không nhắc nhở tôi sự nhục nhã mà tôi vừa phải trải qua, tôi cắn răng, nghẹn ngào vùi mặt vào đầu gối, trong đầu chợt hiện lên lời sỉ nhục của Đường Diệc Diễm... công cụ phát tiết! Ha ha, thực chuẩn xác!
Hiện tại, hắn đã hài lòng, hắn rốt cuộc đã khiến tôi thấy nhục nhã. Đắc ý chứ? Tiếp theo, hắn sẽ không chút nào lưu tình mà đá tôi đi!
Tất cả sắp kết thúc!
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại, tôi nằm xuống, nghiêng thân mình, đưa lưng về phía Đường Diệc Diễm. Tôi nghe thấy từng tiếng bước chân trầm ổn của hắn, sau đó bên giường lõm xuống. Một mùi hương tươi mát bay vào trong mũi! Là mùi hương của hắn, hắn ở phía sau tôi, sạch sẽ cao quý. Sau khi khiến tôi chật vật không chịu nổi, hắn lại thần thanh khí sảng xuất hiện!
Ác ma! Hắn muốn thế nào, muốn đẩy tôi xuống địa ngục như thế nào?