Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Chương 103
C
ó người nói không gì so được với Giáng sinh ở New York, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thành phố này khắc nghiệt hơn. Sau khi về nhà và thay đồ, tôi lái xe đưa cả nhà đến bệnh viện. Tôi không còn nhìn thấy các vòng hoa và đèn nữa, chỉ thấy những hành lang xám xịt vô tận sau các cửa sổ trống rỗng, lớp bê tông đầy bụi bẩn, khói bốc lên từ các đường phố đổ nát.
Có một nhà văn Ireland ví Manhattan như một "thánh đường", nhưng lúc tôi đỗ xe trước cửa bệnh viện, tôi thấy nó giống một công trình kiến trúc buồn bã, hỗn loạn, lạnh lẽo và ảm đạm hơn cả.Tôi phải dựa vào cửa xe để không quỵ ngã vì quá mệt mỏi, lúc Mary Catherine đỡ bọn trẻ ăn vận đẹp đẽ xuống xe, tay nắm chặt những món quà được gói rực rỡ.
Kể cả những bà xơ nghiêm khắc ở lại đó dự Giáng sinh hình như cũng ứa nước mắt lúc đoàn diễu hành đông đúc, buồn bã của chúng tôi qua hành lang lên tầng Năm.- Đợi một chút, - tôi nói và vỗ vào các túi lúc đến gần hành lang phòng Maeve. - Băng biểu diễn hoạt cảnh. Bố quên mất rồi...- Nó đây, Mike, - Mary Catherine nói và đưa cho tôi cái hộp nhỏ bằng nhựa.
Tôi định cảm ơn cô lần nữa vì cô luôn là người cứu hộ trong những lúc khẩn cấp. Một người giúp việc ư, tôi nghĩ. Cô có phải là một bà tiên đỡ đầu không? Lẽ ra, cô đã có một Giáng sinh vui vẻ ở Afganistan hơn là ở đây với cả nhà tôi, nhưngcô đã lao vào gánh vác mọi việc.
- Cho tôi gửi lời thăm Maeve, - cô gái phi thường này nói khẽ. - Nếu ông cần gọi, thì tôi ở trong phòng chờ. Thế nhé.Lúc chúng tôi trở lại hành lang, tôi nhìn thấy Seamus quỳ cạnh Maeve trên xe lăn.Họng tôi nghẹn lại khi trông thấy cuốn Kinh Thánh trong tay ông. Tôi đứng sững lúc ông làm dấu trên trán Maeve.
Những nghi lễ cuối cùng sao? Tôi nghĩ.Tôi sẽ trải qua chuyện này như thế nào đây? Hôm nay ư?Song khi tôi gõ vào khung cửa, Maeve mỉm cười. Cô ăn vận chỉnh tề như thường lệ, lần này đội mũ ông già Nôen thay cho mũ Yankees.Seamus gập cuốn Kinh Thánh rồi ôm tôi thật chặt.- Chúa ban cho con sức mạnh, Michael, - ông nói thầm vào tai tôi.
- Vợ con là một vị thánh. Con cũng vậy. - Seamus ngừng lại. - Ta sẽ trở lại, ta cần ít không khí.Tôi chắc trái tim mình chưa sẵn sàng vỡ, vì tôi cảm thấy như sợi dây đàn đứt phựt trong lồng ngực lúc Maeve ôm Chrissy và Shawna vào vòng tay khô héo của mình.Tôi ngước nhìn trần nhà.
Chuyện gia đình tôi có thể thành kinh điển về ngày lễ chăng? Tôi buồn bã nghĩ. Lễ Giáng sinh cuối cùng trong phòng bệnh.Thật không công bằng chút nào. Maeve tập thể dục thường xuyên, ăn uống điều độ, không hút thuốc lá. Tôi cắn môi lúc lồng ngực nóng bỏng. Tôi muốn, tôi cần gào to cho ruột gan bật ra ngoài.
Nhưng một việc kỳ lạ diễn ra khi Brian đỡ mẹ vào giường và cho cuốn băng quay những cảnh vui chơi, giả trang vào đầu máy. Maeve bắt đầu cười to. Không phải là những tiếng cười nén lại, lịch sự, mà là những tiếng cười giòn giã, nghẹn cả thở. Tôi đến cạnh cô, và bàn tay cô lần tìm tay tôi, dưới những bàn tay của các con.
Suốt mươi phút sau đó, căn phòng bệnh viện biến mất, dường như chúng tôi đang ngồi trên đi văng ở nhà, xem một trong những bộ phim cũ, ưa thích.Nỗi tức giận vô ích của tôi nổ bùng thành tiếng cười ha hả lúc cậu bé chăn cừu Eddie vướng phải gậy của mình giữa đường đến nơi biểu diễn.
- Mấy bố con cừ quá! - Hết cuốn băng, Maeve cất tiếng, sốt sắng cổ vũ. - Gia đình Bennett đã đưa cả ngôi nhà xuống đây. Mẹ rất tự hào vì mấy bố con.- Các con có nghe thấy những tiếng náo động om sòm đến ngượng phát ra từ phòng này không? - Seamus trở lại, ông trêu và cười khúc khích.
Maeve rạng rỡ lúc ông trìu mến nắm bàn tay cô và hôn.- Chúc Giáng sinh vui vẻ, - ông nói, lén giấu một hộp sôcôla Godiva màu vàng ra sau lưng cô và nháy mắt.Sau khi đưa ra những món quà và thiếp mừng Giáng sinh, cứ như có người biến cái giường bệnh thành cửa hàng Chất lượng cao.
Julia và Brian bước tới, mang một cái hộp nhung đen. Nụ cười của Maeve lúc mở hộp dường như đủ sức xua đuổi bệnh tật khỏi cô mãi mãi. Đó là một sợi dây chuyền vàng mảnh dẻ. Mặt dây chuyền khắc chữ MẸ LÀ NHẤT.- Tất cả chúng con góp tiền, - Brian nói. - Tất cả mẹ ạ, kể cả các em bé nhất.
Maeve hôn lên má Brian lúc nó cài dây cho mẹ.- Mẹ muốn các con duy trì việc đóng góp này, - Maeve nói và ngả người tới trước, cố mở mắt. - Nhiều bàn tay sẽ làm gánh nặng nhẹ đi, và nếu như có một thứ chúng ta cần nhiều, đó là những bàn tay. Những bàn tay bé nhỏ và trái tim lớn lao.