Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Vui Vui Vẻ Vẻ Nhà Quê
e ngựa một đường đi đến trấn, Hắc Muội nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Lâm thúc và Cát Tường thì vui chết đi được, thật xa đã muốn xuống xe, chạy đến trước cửa hàng, vừa thấy thật kỳ quái, thế nhưng cửa hàng là người khác kinh doanh.
“Lâm thúc ta đâu?”Hắc Muội vừa nói xong lập tức sửa miệng, “Tỷ phu ta đâu?”
“Ở phía sau đại viện, nói là muốn nghỉ ngơi một thời gian, liền đem cửa hàng cho ta thuê!”Tiểu nhị chỉ vào tiểu viện đúng là tiểu viện Hắc Muội mua làm quà cưới cho Cát Tường.
Hắc Muội có chút kỳ quái, Lâm thúc thế nhưng ngay cả cửa hàng cũng không mở, không biết phát sinh chuyện gì, Hắc Muội lòng nóng như lửa đốt bỏ Tam Mộc và Liễu Phượng Nhi chạy vào sân trước, lại thấy dưới giàn hoa tường vi trên nhuyễn tháp Cát Tường nằm híp mắt, Lâm thúc ở một bên gọt trái cai, thỉnh thoảng đưa một miếng nhỏ đến bên miệng Cát Tường.
Nhìn hai người tương thân tương ái Hắc Muội thế này mới an tâm, đứng ở cửa nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy dung mạo Cát Tường thật giống nương nàng, trong nháy mắt còn tưởng nương nàng còn sống.
“Tỷ, Lâm thúc!”Hắc Muội hô một tiếng.
Bên này Cát Tường cùng Lâm thúc mừng rỡ, hai người đều tranh nhau đứng dậy, Lâm thúc lại vô cùng kỳ quái đè Cát Tường lại, chính mình một phen chạy đến trước mặt Hắc Muội, lôi kéo nàng đi đến bên cạnh Cát Tường, “Mau đến cho tỷ ngươi xem đi!”
Hắc Muội vốn còn muốn hỏi tỷ nàng Cát Tường thế nào ngồi dậy xem nàng, trước kia chỉ cần Hắc Muội vừa xuất hiện, Cát Tường đã vội vàng đi tới, như người lớn mang con nhỏ lôi kéo tay nàng.
Nàng nghi hoặc chưa nói ra, lại thấy Cát Tường hướng về phía nàng cười, nhất thời mở to hai mắt nhìn chằm chằm tay nàng đặt trên bụng, “Thật sự?”
Cát Tường gật đầu, Lâm thúc cười đến toe tóe, “Hắc Muội, ngươi sắp làm dì, ta sắp làm cha!”
Lúc này Tam Mộc cùng Liễu Phượng Nhi cũng vào sân, những lời này vừa vặn nghe vào tai.
Tam Mộc cũng cười, nhìn Hắc Muội kinh hỉ nhảy lên trong sân, như phát điên rồi bỗng nhiên lại yên tĩnh che miệng nói, “Không thể ầm ỹ, không thể ầm ỹ, ầm ỹ cháu ta đang ngủ!”
Dáng vẻ cả kinh khiến mọi người chọc cười.
Hắc Muội thế này mới biết Cát Tường mang thai đã hai tháng, bất quá các nàng cũng là vào mấy ngày trước mới biết được.
Lâm thúc vốn không kỳ vọng Cát Tường có thể mang thai, lúc trước Hắc Muội cũng đem tình trạng Cát Tường nói ra, không biết có phải mầm móng của hắn quá mạnh hay Cát Tường trong thời gian này điều dưỡng sức khoẻ tốt, dù sao thực sự đã mang thai.
Nhưng Lâm thúc là người làm việc tin được, huống chi cưng chìu Cát Tường như con gái vừa biết nàng mang thai không nói hai lời đã giao cửa hàng cho người khác, hạ quyết tâm muốn chiếu cố Cát Tường đến khi đứa nhỏ sinh ra mới thôi.
“Cha muội biết không?”
Hắc Muội hỏi, nếu cha nàng Phùng Quý mà biết, vậy còn không phải mừng như điên sao.
Lâm thúc vỗ đầu, “Xem ta, vui quá lú lẫn còn chưa báo tin về nhà!”
“Tỷ, tỷ tĩnh dưỡng cho tốt, buổi chiều bọn muội về nhà sẽ nói với cha! Lâm thúc chiếu cố tỷ ta tốt là được rồi!”
Kéo ghế dưới giàn hoa, mọi người ngồi nói chuyện phiếm.
Cát Tường thấy Tam Mộc và Hắc Muội về nhà khẳng định cũng an tâm, nhưng vẫn quan tâm chuyện của Tam Mộc xử lý xong chưa, có cần phải đi nữa không, nàng không muốn lại nhìn Hắc Muội ủ rũ buồn bã.
Vì thế trêu ghẹo Tam Mộc nói hắn đi rồi Hắc Muội thất hồn lạc phách, nói khiến Tam Mộc nhìn Hắc Muội cười đến đắc ý, Hắc Muội mặt đỏ tai hồng cầu xin tha thứ.
Cơm trưa Lâm thúc làm vô cùng phong phú, vốn từ sau khi Cát Tường mang thai hắn luôn kiên trì mỗi ngày hầm canh, hôm nay vừa vặn hầm canh xương củ cải, hắn lại đi ra ngoài mua cá về kho, làm thêm món thịt băm xào cải trắng.
Bưng lên thơm ngào ngạt, Hắc Muội thở dài, “Rốt cục ăn cơm ở nhà vẫn ngon nhất!”
Thời điểm ăn cơm nhìn Lâm thúc bận trước bận sau, một lát thêm cơm, một lát lấy nước trà cho Cát Tường uống, còn rút sạch xương cá đút cho Cát Tường ăn, trước mặt những người này Cát Tường đỏ mặt chống đẩy, Lâm thúc còn nghiêm trang nói, “Đừng thẹn thùng, đều là người trong nhà sợ cái gì, dù người ngoài có trông thấy ta cũng không sợ!”
Hắc Muội nói, “Tỷ của ta thực hạnh phúc!”
Tam Mộc tiếp một câu, “Nàng không tính phúc sao?”
Thiếu chút nữa khiến Hắc Muội bị sặc, vội vàng vùi đầu ăn cơm.
Liễu Phượng Nhi lại vô cùng tri kỷ cơm nước xong đi xuống bếp dọn dẹp.
Hắc Muội nói với Lâm thúc, “Nếu không để Liễu Phượng Nhi ở chỗ này chiếu cố tỷ ta một thời gian thế nào?”
Không nghĩ tới Lâm thúc cực lực từ chối, nói hắn hoàn toàn có thể chiếu cố tốt cho Cát Tường, hơn nữa cũng không muốn trong nhà có nhiều người.
Vừa vặn Liễu Phượng Nhi đi ra nghe thấy được, cúi đầu tránh đi.
Hắc Muội sợ trong lòng nàng không thoải mái vội vàng đi qua nói, “Liễu Phượng Nhi, lời tỷ phu ta nói ngươi đừng để, hắn là quá lo cho tỷ ta muốn tự mình chiếu cố, nói sau, chúng ta đều là dân quê, cũng không quen người khác hầu hạ!”
“Phu nhân, ta hiểu được, ngài không cần giải thích!”
Hắc Muội nhìn Liễu Phượng Nhi cũng không giống thực để ý nên không nói cái gì nữa.
Cơm nước xong, ba người chuẩn bị về nhà, Hắc Muội nghĩ Lâm thúc hiện tại đem tiểu viện và cửa hàng của mình cho người khác thuê, muốn một khắc không rời chiếu cố Cát Tường, tất cả nguồn kinh tế cũng chỉ có dựa vào tiền thuê mỗi tháng, hơn nữa Cát Tường hiện tại cũng cần ăn bồi bổ, vì thế đem bảy tám lượng bạc còn lại trên người đều cho Lâm thúc,.
Vốn Lâm thúc không chịu nhận, Hắc Muội nói là cho Cát Tường mua đồ bồi bổ thế này mới nhận.
Ba người cùng tiến lên phố mua vài thứ về nhà, mượn con la của Lâm thúc, kéo này nọ về nhà.
Nghĩ lập tức sắp về nhà ở thôn Đại Diệp, tâm trạng Hắc Muội rất tốt, cùng Tam Mộc Liễu Phượng Nhi ba người cười cười nói nói, càng không ngừng hướng Liễu Phượng Nhi giới thiệu người nhà mình, lại giới thiệu mấy hộ thân thiết trong thôn, ngay cả đỉnh đầu mặt trời chói chang đều chẳng cảm thấy mệt.
Vừa đến cửa thôn, Hắc Muội trên mặt lại lộ tươi cười vui vẻ, thôn dân nhìn thấy Hắc Muội cùng Tam Mộc đã trở lại người người đều vây lại nói chuyện.
Hắc Muội cùng Tam Mộc thế mới biết, thì ra từ lúc bọn họ đi rồi người trong thôn mỗi ngày đều thảo luận Hắc Muội rốt cuộc có tìm được Tam Mộc hay không, Tam Mộc còn có thể đi theo Hắc Muội trở về hay không, thậm chí còn có người lấy một con gà hoặc hai mươi trứng gà ra cược.
Hơn nữa cược Hắc Muội tìm không được Tam Mộc ảm đạm về thôn dĩ nhiên là đại đa số.
Hắc Muội vừa nghe lập tức chỉ vào những người này nói, “Cho các ngươi không tin ta, lần này các ngươi thua thảm!”
Lại cùng người trong thôn giới thiệu Liễu Phượng Nhi là muội muội nàng ở bên ngoài kết bái, Liễu Phượng Nhi chấn động nhìn Hắc Muội.
“Yên tâm, ta không cho ngươi ở trong thôn kém một bậc!”
Nói được Liễu Phượng Nhi cúi đầu không nói, trong lòng nóng hầm hập.
Hắc Muội một đường cùng các hương thân chào hỏi bước nhanh về nhà, nàng hiện tại muốn nhanh chóng gặp cha nàng.
Còn chưa đi đến cửa viện nàng đã lớn tiếng kêu, “Cha, con đã trở về, Béo Nha, Tứ Nha, tỷ đã trở về!”
Giọng nói lớn tiếng như vậy không cần phải nói cũng biết nàng là Hắc Muội, người trong nhà biết Hắc Muội về nhà, mọi người toàn bộ vui sướng chạy ra bên ngoài.
Phùng Quý đầu tiên nhìn thấy Hắc Muội, thứ hai lại vừa thấy Tam Mộc, không nói hai lời trực tiếp lôi kéo tay Tam Mộc khóc không thành tiếng, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Khiến cho Hắc Muội nén nước mắt trêu chọc, “Cha, con mới là con gái cha nha, cha thế nào lôi kéo Tam Mộc vui mừng!”
Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi Tứ Nha đều vây quanh Hắc Muội vừa khóc vừa cười.
Qua một hồi lâu mới chú ý tới Liễu Phượng Nhi.
Hắc Muội nói thẳng, “Đây là bằng hữu ta ở bên ngoài gặp được, nàng vẫn chiếu cố ta, ta nhận nàng làm muội muội, nàng không còn người thân ta liền đem nàng trở lại, về sau cũng là người nhà chúng ta.”
Liễu Phượng Nhi vô cùng lễ phép nhất nhất vấn an, bộ dạng biết vâng lời, diện mạo vốn xinh đẹp, nhưng bởi vì vết sẹo trên mặt ngược lại có chút khiến người ta đau lòng.
Phùng Quý nói, “Đứa nhỏ a về sau xem đây là nhà mình!”
Liễu Phượng Nhi nước mắt rơi như mưa!
Người một nhà rốt cục đoàn tụ, không nói hai lời, Phùng Quý chuẩn bị buổi tối mở tiệc, Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi xách đồ từ con la xuống, Tứ Nha thì châm trà cho Tam Mộc và Liễu Phượng Nhi.
Trong bếp Hắc Muội cùng Phùng Quý thương lượng chuyện hộ tịch của Liễu Phượng Nhi.
Vốn trong nhà thêm một người là chuyện lớn, bởi vì dân quê ruộng đồng nhiều như vậy, thêm một người về sau phải chia ruộng thêm một phần sẽ phiền toái, nhưng đối với nhà Phùng Quý không có vấn đề gì, bởi vì nhà nàng vốn không có con trai, mà vào hộ lại là một đứa con gái, cho nên không tồn tại chuyện ruộng đất, đơn giản là thêm dân số.
Thứ nhất, thuế má sẽ thêm tiền, thứ hai về sau nếu nàng lập gia đình, trong nhà phải chuẩn bị đồ cưới vân vân.
Phùng Quý là người tốt, hơn nữa vài năm nay Hắc Muội làm đương gia cũng xuôi gió xuôi nước, ông không cần lo lắng, nghe nói ở kinh thành Liễu Phượng Nhi còn chiếu cố Hắc Muội không nói hai lời đáp ứng.
Bên ngoài nhà chính, Tam Mộc nhìn Tứ Nha vui sướng đối với hắn tề mi lộng nhãn, nâng tay sờ sờ đầu nàng, “Lại cao thêm một chút!”
Tứ Nha đứng ở trước mặt nghiêm trang nói, “Không cho phép trốn đi nữa!”
Ngữ khí tiểu đại nhân khiến Lâm Tam Mộc cười toe toé, hoá ra tất cả mọi người cho rằng lần đó hắn rời đi là trốn, hiện tại đã trở lại, xem như Hắc Muội đem hắn áp giải trở về sao?
Buổi tối một bàn người rất náo nhiệt a, hơn nữa lại biết được Cát Tường mang thai, Phùng Quý vui chết đi được, lôi kéo Ngô Bảo Nhi uống mấy ly, nếu không phải Hắc Muội vừa trở về, ước gì suốt đêm chạy tới trấn xem Cát Tường.
Nhìn Ngô Bảo Nhi và Phùng Quý cười ha hả, Hắc Muội cùng Tam Mộc nhìn nhau, hiển nhiên hai người đều nghĩ nên nói với Ngô Bảo Nhi thế nào về chuyện cha mẹ hắn đã qua đời.
Nhưng giờ phút này người một nhà đoàn tụ náo nhiệt như vậy bọn họ thật sự nói không nên lời, đều ở trong lòng nghĩ đợi một thời gian nữa nói sau.
Buổi tối Liễu Phượng Nhi được an bài ngủ với Tứ Nha.
Trong nhà hiện tại nhiều người, buổi tối trong các phòng đều có người, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, miễn bàn thêm náo nhiệt,
Béo Nha vô cùng chịu khó chủ động nấu nước cho Tam Mộc và Hắc Muội tắm rửa, thấy Béo Nha bận rộn, Hắc Muội thuận miệng khen, “Béo Nha thành thân càng chịu khó!”Một câu khiến Phùng Quý nhìn Béo Nha cười nhạo một tiếng.
Hắc Muội không rõ, Tứ Nha che miệng cười, tiến đến bên tai Hắc Muội cáo trạng, “Tam tỷ mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên ới dậy —— “
Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi đều mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
Hắc Muội lại ha ha phá lên cười, “Cha mẹ sinh con trời sinh tính đều không giống nhau, huống chi tỷ muội chúng ta, hiện tại cuộc sống tốt lắm nó muốn sống thế nào thì sống!”
Ngô Bảo Nhi vô cùng cao hứng Hắc Muội có thể dung túng bọn họ như vậy, vẻ mặt cảm kích nhìn nàng.
Nói đến cuộc sống tốt lắm, Hắc Muội bỗng nhiên nhớ tới khế ước một trăm mẫu ruộng tốt.
Suy nghĩ đem sự tình thập phần viên mãn giải thích ra, Tam Mộc ở một bên kẻ xướng người hoạ.
Nói đến nói đi, chính là nói ọi người Tam Mộc lần này rời đi là vì lấy một trăm mẫu ruộng tốt này, xem như di sản cha mẹ hắn để lại cho hắn, vốn vẫn bị người khác đoạt đi, lần này có cơ hội lấy lại, cho nên mới rời đi.
Lần giải thích này còn có hàng thật giá thật khế ước một trăm mẫu ruộng tốt, người trong nhà đều chấn kinh, không nghĩ tới Tam Mộc của cải phong phú như vậy, người người xấu hổ, giống như làm cho hắn tới ở rể là bị uỷ khuất thật lớn.
Lần này càng sợ Tam Mộc không muốn tiếp tục ở rể nhà Hắc Muội, đem Hắc Muội ngượng ngùng vô cùng.
Cuối cùng Tam Mộc trịnh trọng tỏ thái độ không bao giờ rời khỏi Hắc Muội nữa, dù bên ngoài có núi vàng núi bạc hắn cũng không ly khai, người một nhà thế này mới yên tâm.
Chuyện một trăm mẫu ruộng tốt hiển nhiên làm cho người một nhà chấn kinh, đếm trên đầu ngón tay đều đếm không được một quý có thể có bao nhiêu lương thực a!
Phùng Quý vui vẻ nhếch miệng, ôm Tứ Nha nhìn khế ước.
Nhưng thật ra Ngô Bảo Nhi trấn định tự nhiên, nói, “Nhị tỷ nhị tỷ phu, hai người cần phải xử lý tốt, trước xây một thôn trang quản lý đám tá điền.”
“Ừm, một quý lúa này chúng ta lại chậm rãi để ý!”
Buổi tối Hắc Muội và Tam Mộc tắm xong nằm ở trên giường, Hắc Muội hừ hừ, “Ai, vẫn là giường nhà mình ngủ thoải mái a!”
Tam Mộc nở nụ cười, ôm nàng nói, “Mau ngủ đi!”
Ngày hôm sau trời vừa sáng Hắc Muội đã thức, cùng Tam Mộc ra phía sau núi đi dạo, rời nhà tính đến gần nửa năm, nhìn núi non quen thuộc, tiếng nói quê hương thân thiết Hắc Muội có một loại cảm giác chưa bao giờ rời đi, nhìn xem Tam Mộc cũng là vẻ mặt thoải mái thích ý, hai người hiểu ý mà cười.
Trở lại trong viện hết thảy đều là hơi thở ấm áp cuộc sống, Béo Nha đang chuẩn bị điểm tâm, Ngô Bảo Nhi thì nhóm lửa, Tứ Nha mang theo Liễu Phượng Nhi ra ngoài cắt hoa ngũ vị về nhà, Phùng Quý cho gà ăn, quét tước sân, rửa sạch nhánh cây lá khô.
Người một nhà ăn xong điểm tâm, Hắc Muội xem Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi đánh ngáp, lại liên tưởng đến Tứ Nha cáo trạng nói Béo Nha mỗi ngày ngủ lười, trong lòng cười trộm, Béo Nha vẫn chỉ sợ Hắc Muội, nàng vừa về gân lười trên người nhất thời bị rút bớt, nhìn xem Ngô Bảo Nhi đều trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm nửa buổi sáng Hắc Muội và Tam Mộc cầm lễ vật đi bái phỏng từng nhà trong thôn, trạm thứ nhất chính là nhà Diệp Lý Chính, nói chuyện một chút liền ly khai, lại đi nhà Phùng bà bà.
Hắc Muội đưa một giỏ gì đó, khiến Phùng bà bà mừng như điên, nhìn Hắc Muội cũng thuận mắt hơn, mà Phùng Kim và Vương Kiều Nga thái độ rõ ràng vô cùng thân thiết cung kính hơn, trước không nói Hắc Muội hiện tại coi như là một tiểu địa chủ, chỉ nói Tam Mộc ở một bên dáng vẻ cao nhã khí thế, còn có lúc Vương Kiều Nga sinh tiểu nữ nhi Hắc Muội bất kể hiềm khích trước kia ra tay giúp đỡ.
Hắc Muội cuối cùng đi tới nhà Phùng Dũng, trong nhà quang cảnh chân chính là chỉ có bốn bức tường, huynh đệ Phùng Dũng điển hình sáng nay có rượu sáng nay say, Hương Thảo thật đúng là ăn không ít khổ, ánh mắt nhìn người đều trơ trụi, hoàn toàn mất hết vẻ thanh tú trước kia.
Đối với Hắc Muội đến hai huynh đệ Phùng Dũng vô cùng bất ngờ, càng bất ngờ là Hắc Muội còn mang theo này nọ cho Hương Thảo, huynh đệ hai mặt nhìn nhau, đợi cho Hắc Muội rời đi thái độ rõ ràng đối với Hương Thảo tốt hơn rất nhiều, không dám tùy ý đánh chửi.
Nửa buổi sáng, Béo Nha cùng Tứ Nha bắt đầu nấu cơm, Hắc Muội nói, “Làm nhiều đồ ăn chút, hôm nay có mấy người đến nhà chúng ta ăn cơm uống rượu.”
Thời điểm gần ăn cơm trưa Diệp Lý Chính cùng vài trưởng bối trong thôn tới, thậm chí còn có Phùng bà bà và Phùng Kim.
Phùng Quý xiêm áo đàng hoáng tiếp đãi mọi người.
Trên bàn cơm, Hắc Muội giơ cái chén nói, “Hôm nay mời mọi người đến ăn cơm một là ta cùng Tam Mộc đã trở lại cùng các hương thân tụ họp, mời trưởng bối ăn cơm uống rượu tận tâm ý, “Mọi người liên tục nói Hắc Muội quá khách khí, nhà này làm có thứ tự lễ nghĩa a.
Hắc Muội chỉ vào Liễu Phượng Nhi nói, “Thứ hai, là muốn giới thiệu cho các trưởng bối vị muội muội ta mới kết bái này, từ hôm nay trở đi coi như là cô nương thôn Đại Diệp a!”
Mọi người uống rượu, ăn đồ ngon, được Hắc Muội khách khí như vậy khẳng định là người người vỗ ngực nói, chỉ cần Hắc Muội nhận thức nàng, vậy nàng chính là một thành viên trong thôn Đại Diệp.
Giờ phút này Liễu Phượng Nhi trong lòng lo lắng từng trận, nàng không nghĩ tới Hắc Muội chẳng những nói như vậy còn thật sự long trọng vì nàng ra mặt, nàng vốn là người tính cách ngay thẳng lại lanh lợi, lập tức liền kính rượu từng người trên bàn, cuối cùng còn thập phần trịnh trọng kính Hắc Muội một ly.
Diệp Lý Chính uống thích, đong đong đưa đưa đứng lên lôi kéo Hắc Muội chỉ Liễu Phượng Nhi, “Yên tâm đi, ngày mai bảo đảm cho ngươi hộ tịch, Phùng Quý lại có thêm khuê nữ nha!”
Cơm nước xong, Hắc Muội trực tiếp nói với Diệp Lý Chính, Tam Mộc ở bên cạnh Thanh thành có một trăm mẫu ruộng tốt, vốn trên bàn vài trưởng bối đức cao vọng trọng uống choáng váng hôn mê, nghe được một trăm mẫu ruộng tốt lập tức tất cả đều bừng tỉnh, trừng lớn mắt nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội cười cười nói, ruộng đã là của nàng, cho ai sẽ do nàng định đoạt, những tá điền trước kia nàng khẳng định là sẽ không muốn toàn bộ, hy vọng để người thôn Đại Diệp bổ khuyết vào, cần Diệp Lý Chính suy nghĩ chọn lựa kỹ càng.
Nói thật người họ Diệp trong thôn Đại Diệp rất nhiều người vẫn ăn không đủ no.
Diệp Lý Chính vô cùng cao hứng Hắc Muội coi trọng ông như vậy, việc này ông phải về nhà suy nghĩ cẩn thận, rất nhiều người họ Diệp ở hạ thôn trong nhà không đủ ruộng đát, ăn không đủ no mặc không đủ ấm đi ra ngoài thôn làm khuân vác, ông làm trưởng thôn cũng không chịu nổi a!
Phùng bà bà có lẽ do lớn tuổi, cũng có thể trong nhà hiện tại sống khó khăn chút, hiện tại đối với Phùng Quý không còn hùng hùng hổ hổ như trước, biết mượn sức con trai, đối với Hắc Muội Tam Mộc nhượng bộ, lúc rời đi nói nhiều lời hay, còn đối với Tứ Nha cười cười.
Hắc Muội cũng không nói cái gì, trải qua chuyện kinh thành nàng nghĩ ra rất nhiều, làm người vẫn độ lượng tốt hơn, nói sau hiện tại nhà nàng sống tốt lắm, không tất yếu lại đi so đo mấy chuyện vặt vãnh phiền não này.
Cuộc sống nên hướng về phía trước a!
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu