I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Mon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huy Trần
Số chương: 177
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
My life - Chương 101
 
ình minh ló dạng sau những dãy nhà cao tầng. Chẳng có nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Khẽ xoay qua ôm lấy cái gối ôm của em mua vào lòng, mùi hương của em còn vẹn nguyên....mùi của yêu thương, mùi của nổi nhớ giăng đầy. Em ở gần đó...vậy mà chẳng thể chạy ào lại ôm chầm chỉ để nói “anh thực sự rất nhớ em...”
Nó thay đồ, sử dụng cái bàn chải duy nhất trong nhà để đánh răng rồi lên trường để học. Ngày trở lại trường, cũng ko có gì đặc biệt vì sự có mặt hay vắng mặt của nó trên lớp cũng ko quá nhiều người biết đến. Nếu mọi ngày nó học hành có vẻ lơ là thì hôm nay nó đã chịu khó chú ý đến bài học nhiều hơn. Tan học bất giác thấy trống rỗng trong lòng...chẳng lẽ lại tìm chị đi chơi nửa....nghĩ đi nghĩ lại một hồi nó call cho nhỏ Hân
- Hân nghe nè
- Đang làm gì vậy
- Uhm...đang đọc sách
- Sách gì
- Tiểu thuyết nè
- Chà biết đọc tiếu thuyết luôn
- Chứ sao...giờ mới biết hả
- Ừ
- Call có gì hok M
- Đi đâu đó chút dc ko
- Uhm...M muốn đi đâu
- M hổng biết nửa
- Ừ thui M qua chở Hân đi siêu thị nửa đi
- Cũng dc
- Uhm...Hân thay đồ, qua nhanh nghen
- Ờ
Chạy xe qua nhà Hân giữa trưa nắng để rủ đi chơi...nó cũng thiệt là điên hết sức. Tới đầu hẽm nó móc dt ra gọi Hân
- Alo tới rồi nè
- Chờ chút xíu đi...chưa xong
- Nhanh nha
- Biết rồi...chớ xíu nha
- Ờ ờ
Từ nhà nó qua tới nhà Hân dữ lắm cũng 15 phút chạy xe thay đồ gì mà lâu quá trời ko biết....Đứng, ngồi rồi nằm dài trên xe cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện.
- Làm gì lâu dzậy
- Thay đồ
- Thay đồ hơn nửa tiếng
- Make up nửa bộ
- Trời đi chút chuẩn bị chi cho kỹ ko biết
- Kệ...Hân muốn đẹp
- Ờ ờ
- Hỏi nhiều quá...giờ qua siêu thị trước nha
- Ờ
Nhỏ Hân vui vẻ ngồi lên xe. Trong số những đứa con gái nó quen thi nhỏ Hân là người biết chăm sóc sắc đẹp nhất, bởi vậy da của nhỏ cũng trắng nhất cho nên vừa bước lên xe đã vội giật ngay cái áo khoát của nó trùm lên đầu.
- Nắng kiểu này đen da ngta hết
- Ờ
- Tự nhiên đi chơi giữa trưa...khùng thấy sợ
- Ờ
- Ờ hoài dzậy
- Nói đúng thì ờ chứ biết nói gì giờ
- Đúng là khó ưa. Chạy nhanh đi nắng nè
- Từ từ có che nắng rồi đòi gì nửa
- Che nhưng vẫn bị đen biết chưa
- Ờ
Cãi nhau linh tinh một hồi cũng tới siêu thị. Bước vào bên trong, cảm giác mát lạnh xâm chiếm lấy cả người...dễ chịu. Gửi giỏ đồ xong nhỏ Hân bắt nó kéo theo cái xe đẩy để nhỏ mua đồ. Làm như cả tháng trời hổng đi siêu thị hay sao mà mua đủ thứ...Nhiệm vụ của nó rất đơn giản, đẩy xe theo sau lưng, nhỏ chỉ món nào thì tự lấy bỏ vào lồ ng xe. Tự nhiên rủ nhỏ đi chơi giờ y chan osin sai vặt. Làm như tính nó dễ sai lắm hay sao mà thấy ai quen nó cũng going cô chủ chứ hổng phải bạn bè.
- Nè nước ngọt nào ngon hả M
- Ờ...thường M uống 7up với redbull...
- Cái đó ngon hả
- Ờ ngon với M
Nhỏ gật đầu lấy luôn mỗi loại 2 lốc bỏ vào xe xong xoay lưng đi tính tiền
- Tính tiền xong mình lên tầng trên ăn kem ha
- Gì...Hân cũng thích ăn kem hả
- Trời kem ai mà hổng thích
- Ờ
- Còn đống đồ này
- M xách đi
- Nặng lắm
- Con trai làm ơn ga-lăng đi nha
- Ờ ờ
 
Thầm trách cái sự ngu của mình vì đã lỡ dại rủ nhỏ đi chơi, nó ngậm ngồi vác hai bọc đồ to đùng đi lên thang cuốn...người qua, người lại nhìn nhỏ Hân rồi nhìn nó tủm tỉm cười...làm như chưa thấy trai xách đồ theo sau lưng con gái bao giờ hả trời.
Lên tới cafe trên sân thượng nó nằm dài ra bàn thở...Nhỏ Hân nguýt dài
- Người vô duyên hổng bỏ...đi quán xa người ta mà tối ngày nằm dài à
- Ờ
- Thấy ghét quá nha...ngồi dậy đàng hoàng coi. Ăn gì kìa
- Ăn cafe uống cơm gà
Nó vừa úp mặt xuống bàn vừa gọi....tự nhiên nhỏ Hân với nhỏ phục vụ cười khúc khích
- Hihi đồ điên...nói khùng khùng gì dzạ
- Thì kiu món đó
- Điên quá à....chị cho em 2 ly rau má với hai cơm gà nha
- Ủa cafe của M đâu
- Trưa đừng có uống cafe uống rau má cho mát.
Nó chẳng nói gì nửa, nằm dài ra hưởng cái mát của cafe. Chợt nhỏ Hân nhẹ giọng
- M gặp nhỏ Thy rồi hả
- Uhm
- Có nói gì ko
- Có
- Rồi M tính sao
- Chờ
- Chờ gì
- Chờ Thy quyết định
- Uhm...Mấy nay nhà nó cãi nhau suốt. Nhà chỉ có anh Huy bênh vực nhỏ Thy...Hân cũng hổng dc qua gặp nhỏ Thy luôn
- Vậy à
- Có cách nào ko M
- Có
- Vậy M còn yêu Thy nhiều lắm hả...
- Ừ
- M cứu nó ko
- Nhất định
- Sao thấy M thờ ơ quá à....
- Chờ
- Chờ gì...
Cuộc nói chuyện cắt ngang bởi nhỏ phục vu mang đồ ăn ra...Nó nhìn nhỏ Hân mĩm cười
- Ăn đi Hân...M biết mình phải làm gì mà
- Uhm...
Nhỏ Hân nhìn ra bên ngoài khung cửa...gương mặt thoáng nét buồn...có lẽ vì chuyện của nó...làm Hân buồn theo chăng...
- Đang nghĩ gì vậy
- Có gì đâu..Hân nghĩ tới chuyện của mình thôi
- Qua lâu rồi mà...còn buồn hoài vậy
- Ko...chuyện đó đâu đáng để Hân quan tâm
- Chứ chuyện gì...
- Uhm...chuyện chỉ mình Hân biết thôi
- Ko nói dc à
- Ko dc
- Ừ vậy chừng nào nói dc...cứ chia sẻ với M nếu muốn
- Hì...M là người đầu tiên Hân ko muốn chia sẻ chuyện này đó
- Sao vậy
- Vì M rất khó ưa và....ngốc
- Trời...ờ vậy...thui...mai mốt có suy nghĩ lại nhớ chia sẻ với M nha
- Để xem thái độ
- Ờ ờ...
Ăn ko được bao nhiêu, đồ ăn quán làm ko hợp khẩu vị cho lắm.
- M có đi làm hok
- Uh..chiều M mới làm
- Vậy...giờ mình về nhà cất đồ rùi M chở Hân đi coi phim nha
- Hả...giờ coi phim nửa sao
- Ừ...bộ hổng thích đi hả
- Ờ ờ...thì đi
- Sao thấy trả lời miễn cưỡng
- Đâu có...muốn đi mà
- Thiệt hok
- Thiệt
- Uhm vậy đi
Nhỏ Hân gọi tính tiền rồi tung tăng đi xuống dưới mặc cho nó khổ sở với hai bọc đồ to đùng. Chạy qua nhà Hân...xách đồ vào trong để cất giúp nhỏ ngay lập tức bị chị hai nhỏ với bắt lại điều tra lí lịch...làm như nó có ý định bắt cóc nhỏ Hân ko bằng. Ngồi nói chuyện cả nửa tiếng trời mới được thả đi...Nó im lặng đi ra xe, sau lưng nhỏ Hân cười tủm tỉm đi theo.
- Qua nhà M trước rồi hả đi coi phim nha
- Chi
- Cất cái này nè
Nhỏ Hân giơ hai bịch trắng trắng lên trước mặt nó
- Gì vậy
- Nước ngọt với mấy gói mỳ
- Chi
- Cho M uống chứ chi
- M đâu có mua đâu
- Thì Hân mua
- Tự nhiên mua cho M chi vậy
- Để M ăn uống
- Nhưng mà
- Mệt....nói nhiều bực nha..đi nhanh đi
- Ờ ờ...bình tĩnh
- Nhiều chuyện
Trời trời...lại bị nói xấu một cách trắng trợn...Làm như hổng nói xấu nó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ấy. Chạy xe ghé nhà để đồ xong hai đứa quay trở lại Megaster gần đó để coi phim.Chọn một bộ phim hài nhẹ nhàng để coi...nó im lặng thưởng thức bộ phim và ly coca còn nhỏ Hân như thường lệ nhanh chóng giải quyết sạch bịch bắp to tướng.Cũng may phim ngắn nên nó ko phải chạy ra mua thêm bịch bắp cho nhỏ ăn. Xem xong phim cũng vừa sắp tới giờ nó đi làm nên đưa nhỏ Hân về.
Cảm thấy đói, nó chạy qua quán vào bếp xin một phần bít-tết ngồi ăn tại chỗ rồi mới đi làm việc. Có nó ông Kha cũng rảnh tay để lo sổ sách hoặc ngồi tiếp chuyện với khách quen. Công việc cứ cuốn nó đi quên cả thời gian, quên cả mệt mõi...nó ko biết còn đủ sức để giữ thái đồ bình tĩnh này đến bao giờ nửa, mỗi giờ trôi qua lòng nó như có ngọn lửa đang cháy lớn hơn, nóng hơn. Có lẽ người duy nhất trong quán này hiểu nó đang nghĩ gì chỉ có mình ông Kha, vì vậy cứ đi ngang nó ông Kha lại vỗ vai một cái trấn an tinh thần...nếu ko có mấy cái vỗ vai đó chắc nó cũng khó mà tập trung được vào công việc.
Kết thúc buổi làm, nó lặng lẽ chạy xe qua nhà em. Ko phải để gặp em...mà nó chỉ muốn ngồi nhìn vào khung cửa sổ của em, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ an lòng. Đứng một lúc bổng nhiên cửa nhà em mở, dáng người quen thuộc bước ra...là em. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu đen gợi cảm từ xa nó ko thể nhìn rõ gương mặt em nhưng nó biết chẳng ai khác đang đứng đó là người yêu nó. Định nhấc chân chạy về phía em thì nó buộc đứng lại núp trở vào trong gốc cây. Chiếc xe hôm trước từ từ lăn bánh ra cổng, người đàn ông dừng xe bước ra mở cửa cho em vào...bất giác nó nhìn thấy họ thật xứng đôi, bất giác bàn tay nó bấm chặt vào gốc cây, vai run run mĩm cười chua xót. Chiếc xe chậm chậm đi ngang mặt nó,khung kính màu đen vô hình trở nên một vật cản quá xa xăm...em ở đó....mà chẳng thể nhìn thấy nhau...em đi bên người ta đó...nó chỉ biết đừng nhìn...Hơn mười một giờ khuya rồi mà còn đi ra ngoài...có lẽ câu trả lời dành cho nó đã có...giấc mơ...phải chăng chấm dứt từ đây. Bên trong nhà em, tiếng cãi vả đang vang lên...có lẽ anh Huy đang tranh luận gì đó với mẹ em...nghe thấy đó những cũng ko để làm gì...nó ngửa mặt mĩm cười lên xe chạy trở về căn gác trọ nhỏ bé của mình.. . Bóng đêm như nuốt chửng lấy nó...mọi thứ đều im lặng. Nó gục đầu...chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm qua...đã từng Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng