Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 4 - Diệp Sương Phi – Thỏa Hiệp
iểu Phi!" Đồng Hân đuổi theo tôi tới ký túc xá, lo lắng giữ chặt tay tôi. "Tiểu Phi... Tớ tin cậu, mặc kệ người khác nói thế nào chúng tớ đều tin tưởng cậu!"
Lúc này, tuy rằng các bạn ở cùng ký túc xá không học cùng lớp tôi nhưng vẫn chạy tới mở cửa, Đồng Hân ra hiệu cho họ.
"Tiểu Phi!"
Tôi đóng băng tại chỗ nhìn vào những khuôn mặt thân thuộc trước mắt. Nước mắt không ngừng chảy xuống. "Không phải tớ... Thật sự không phải tớ, những tấm ảnh đó không phải do tớ chụp. Tớ cũng không đi quyến rũ Đường Diệc Diễm, không có!" Tôi thống khổ ôm chầm lấy bả vai của Đồng Hân, tất cả chúng tôi đều ôm lấy nhau.
"Chúng tớ tin tưởng cậu, Tiểu Phi, chúng tớ tin cậu!"Vòng ôm này thật sự làm cho tôi cảm thấy ấm áp. Nhưng một chút khuất nhục vẫn nhoi lên trong lòng, tôi run run ôm chặt cậu ấy. Mắt của các bạn đều đỏ hoe làm tôi thấy đau lòng, cũng khiến tôi không cam tâm!
"Linh linh linh..." Tiếng chuông điện thoại reo tựa như những thanh âm chết chóc!
Đồng Hân thấy được trong mắt tôi tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi. Cậu ấy cắn răng, đi đến nhấc điện thoại, nhìn tôi, từ từ áp ống nghe vào tai, vài phút sau, lông mày của cậu ấy càng nhíu chặt. Cuối cùng cậu ấy nhìn về phía tôi với vẻ lo lắng...
"Tiểu Phi...... Mẹ cậu đang ở trong bệnh viện!"
"Ba!" Thân mình tôi lảo đảo lui về phía sau, lưng va mạnh vào tường, không đau, đã sớm không có cảm giác rồi. Đè nén áp lực, tôi vội vàng tiếp nhận ống nghe từ tay Đồng Hân!
"Duyệt Duyệt..." Đầu dây bên kia là giọng nói lộ rõ sự mỏi mệt của ba.
"Ba... Mẹ con sao rồi?"
"Mẹ con vì chuyện cậu của con có khả năng sẽ phải nhận hình phạt nên mới ngất đi!" Sự tình cuối cùng vẫn bị bại lộ, ba đã biết, nhưng ba không tức giận sao? Bây giờ, ngoài việc phải tìm cách giải quyết, còn có thời gian để mà tức giận sao?
"Duyệt Duyệt... mẹ con nói bạn của con có thể giúp cậu con, mẹ con đã dặn ba rất nhiều lần rằng phải nói rõ tình hình cho con. Bạn của con là người như thế nào, cậu ấy thật sự có thể giúp đỡ chúng ta sao?"
Lời của ba lại một lần nữa vang lên bên tai tôi. Tôi nhắm mắt lại, tay nắm chặt ống nghe. "Dạ... Có thể... con sẽ nhờ cậu ấy, cậu ấy nói nhất định sẽ giúp được... Ba... chăm sóc mẹ cho thật tốt được không? Nhất định mọi chuyện sẽ được giải quyết!" Nhất định, tai bay vạ gió này chẳng qua chỉ là một trò chơi thương lượng mà thôi, chỉ cần... chỉ cần tôi từ bỏ tôn nghiêm, chỉ cần... tôi hạ mình, chỉ cần... tất cả sẽ chấm dứt!
"Ba... Con sẽ gọi lại cho ba sau, bây giờ con sẽ đi ra ngoài tìm cậu ấy!"
"Tiểu Phi... Không cần miễn cưỡng. Ba sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt!"
"Vâng, ba!" Đúng vậy, vì ba mẹ, tôi nhất định phải kiên cường, kiên cường mà sống, cho dù có bị ác ma đùa bỡn!
Tôi suy sụp cúp điện thoại. Thỏa hiệp, nhận thua, đây chỉ là màn dạo đầu, nhưng tôi không đủ khả năng để "chơi" nữa rồi, mỗi một lễ vật đều "quý giá" như vậy khiến tôi không sao thở nổi. Tôi quyết định bỏ cuộc!
"Tiểu Phi!"
"Tớ... Tớ ra ngoài một lát... Không sao đâu..." Tôi cười khổ, càng muốn thể hiện dáng vẻ thoải mái, nước mắt lại càng tràn nhanh ra khỏi khoé mắt, lăn xuống dưới. Trong mắt tất cả mọi người đều là suy sụp, đau lòng!
"Tiểu Phi, chúng tớ sẽ đi giải thích với cô giáo, chúng tớ..." Đồng Hân muốn an ủi tôi, nhưng... có hiệu quả sao, người ta đã sớm bắt được tất cả nhược điểm của tôi, cô giáo sẽ tin tôi sao? Cho dù giải quyết được chuyện với cô giáo, còn chuyện trong nhà thì sao? Giải quyết được tất cả những việc này, nhưng những "món quà" vẫn tiếp tục được gửi đến thì sao, chung quy là vẫn không được, tôi còn có thể gặp dữ hóa lành ư? Không thể nào, từ khi bắt đầu gặp hắn, tất cả những điều tốt đẹp đều rời xa tôi!
"Đồng Hân, tớ không sao!" Lau nước mắt, tôi nghẹn ngào mím môi, tôi thỏa hiệp, chấp nhận số mệnh!
"Tiểu Phi!"
"Không sao, tớ biết nên làm như thế nào! Hắn chỉ cần tớ thuận theo mà thôi!" Tôi cố làm ra vẻ kiên cường, mỉm cười với Đồng Hân, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao? Chắc chắn là không!
"Tiểu Phi, tớ đưa cậu đi!"
"Không cần, thật sự không sao mà!" Không cần, đừng làm liên luỵ đến người bạn duy nhất của tôi!
Huyền Vũ là quán bar nổi tiếng trong giới học sinh chúng tôi, ít nhất, trước đó bọn họ đã từng nói với tôi về điều đó, tôi không biết, cũng chẳng hiểu được tại sao lại có một cái tên kì lạ như vậy? Khi tôi đến, không biết có phải vì đã đoán được tôi sẽ tới hay không mà Đường Diệc Diễm đã sớm phái người đứng chờ tôi ở cửa, sau đó nói cho tôi biết, hãy đến Huyền Vũ tìm hắn. Đối với tôi mà nói, quán bar giống như một thế giới khác biệt, hôm nay, tôi phải bước vào nơi hoàn toàn xa lạ này, hay là bắt đầu từ khi tôi biết hắn, tôi cũng đã vô tình bước vào thế giới của hắn, một thế giới quá lạ lẫm!
Lúc này đã là sáu giờ chiều, mọi người đều biết đây là thời điểm quán bar không có nhiều người lắm, tôi không rõ Đường Diệc Diễm bảo tôi đến nơi này làm gì, đi qua cửa quán bar, cũng không có người nào ngăn cản tôi, ánh sáng lờ mờ, sàn nhảy vẳng vẻ, như ẩn như hiện, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy thư thái ngồi trước quầy rượu, ngón tay thon dài cầm lấy chân ly rượu, lắc lắc.
Tôi từ từ đi đến gần hắn, hai tay đặt ở bên người nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào con người này, nhưng không nói gì.
Đường Diệc Diễm cũng không nhìn tôi, chỉ ra hiệu cho nhân viên pha chế, người đó lập tức đưa cho tôi một ly nước màu xanh gì đó.
"Tôi không uống rượu!" Tôi lạnh lùng nhìn chất lỏng trong ly, chỉ toàn một màu xanh, nhưng vẫn làm nổi bật sự quyến rũ giống như một tấm lưới vô hình trói buộc người ta!
"Đường tiên sinh, tôi nghĩ rằng anh biết tôi tìm anh có chuyện gì!" Tôi đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt lướt qua ly nước kia, nhìn về phía Đường Diệc Diễm, hắn không có biểu tình gì, chỉ dùng tay nâng ly rượu dưới ánh sáng.
"Nếu.. Nếu... Nếu!"Tôi thì thầm lo lắng, răng nghiến chặt, phải làm sao bây giờ, trước kia còn dõng dạc như vậy kia mà, thứ hắn muốn không chỉ có lời xin lỗi của tôi, chắc chắn là còn nhiều hơn thế, tôi thực sự bối rối!
"Bây giờ tôi chỉ muốn uống rượu!" Đường Diệc Diễm ngăn cản sự ấp úng của tôi, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, ly nước màu xanh kia đã vững vàng đặt ngay trước mặt tôi, ý của hắn đã quá rõ ràng, tôi khẽ cắn môi, do dự một lát nhưng rồi cũng đành cầm lấy chiếc ly, nín thở, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hương vị chua xót mang theo vị cay của ớt đi vào cổ họng, mùi vị này làm cho cổ họng tôi gai đến nghẹt thở, chảy cả nước mắt! Cổ họng đau đớn giống như bị lửa thiêu, tôi thống khổ che miệng lại, ho khan dữ dội, lơ đãng nhìn thấy ý cười trong mắt Đường Diệc Diễm, hắn đang cười? Cười nhạo ư? Vui sướng khi người khác gặp họa? Hắn cố ý, cố ý làm cho tôi phải xấu mặt một lần nữa, cố ý khiến tôi quẫn bách. Bởi vì tôi bất kính với hắn, sự trêu đùa của hắn chỉ vừa mới bắt đầu?
Tôi che ngực đang phập phồng kịch liệt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy! Không phải muốn đánh lừa sao? Không phải vì trả thù sao? Không phải là muốn thể hiện khả năng của hắn có bao nhiêu sao?
Tôi nghĩ rằng cái chết có lẽ chính là cảm giác như vậy! Tự giễu nhếch nhếch khóe miệng, tôi nuốt nước miếng, tống nốt thứ chất lỏng màu xanh còn lại kia vào miệng, gắt gao cắn môi, ngăn ngừa sự chua xót trong lòng hiện lên mặt! Tôi nhẹ nhàng buông tay xuống."Còn cần uống gì nữa không?"
Đường Diệc Diễm liếc nhìn tôi một cái với vẻ kì lạ, ánh mắt mất tự nhiên nhìn vào chiếc ly trống rỗng trong tay tôi, thế nào hả, rất kỳ quái sao? Mục đích của hắn không phải là muốn tôi thuận theo sao? Bây giờ tôi đã thuận theo, cũng nghe lời rồi, tại sao hắn... ngược lại, có bộ dáng không được tự nhiên như thế kia? Tôi yên lặng nhìn hắn, nhìn một cách nghiêm túc, nếu nghe theo hắn có thể giúp gia đình của tôi, tôi bằng lòng trở thành một con rối bị thao túng!
Đường Diệc Diễm lãnh đạm nhìn tôi, quay đầu, những người phục vụ ngay lập tức bắt đầu run rẩy, một lát sau, họ lại mang lên trước mặt tôi ba ly nước có màu sắc khác nhau, Đường Diệc Diễm nhìn tôi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ý tứ rất rõ ràng, tôi hít thở thật sâu, cắn răng, tay cầm một ly ngửa đầu lên uống, hầu như không dùng lưỡi để cảm nhận hương vị mà trực tiếp nuốt luôn vào cổ họng. Hương vị cũng không thể lan tỏa đến mũi, không cho mình thời gian để thở, tôi lại nắm lấy một ly khác ngửa đầu uống, sau đó uống đến ly cuối cùng, uống cạn ba ly, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nhân viên pha chế, cũng chưa kịp hiểu ý tứ trong ánh mắt của anh ta, tôi lập tức cảm thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu rung chuyển, trong người có một dòng nhiệt khí đáng sợ, ngực đã không thể chịu đựng được nữa, dạ dày cuồn cuộn dâng lên một trận khó chịu, Đường Diệc Diễm đang đứng trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Tôi rốt cuộc đã hiểu được ánh mắt của anh nhân viên kia, có lẽ, không ai có thể uống cạn nhiều rượu như vậy ngay một lúc, thân thể của tôi đã đứng không vững, trượt dọc theo quầy bar, nhưng Đường Diệc Diễm cũng không kéo tôi, hắn vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, giống như một đế vương, cho đến khi cơ thể của tôi trượt hẳn xuống sàn, vô lực dựa vào quầy bar mà thở mạnh, ngay cả một chút sức để nhấc ngón tay lên cũng không có, một đám người bắt đầu vây quanh tôi trơ mắt nhìn, tất cả đều mang vẻ mặt như đang xem kịch vui, mà nét mặt Đường Diệc Diễm lại vô cùng bí hiểm, tôi chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Tôi nhíu mày, cắn môi nhưng vẫn vô lực!
"Không tồi!" Rốt cuộc, Đường Diệc Diễm cũng mở miệng, giây tiếp theo, thân thể của tôi đã bị cánh tay dài của hắn chụp tới, xung quanh tôi tất cả đều là hương vị nồng đậm của hắn, thân mình xụi lơ tựa vào ngực hắn, một gương mặt xa lạ mà quen thuộc mang theo nụ cười châm chọc hé ra trước mắt tôi!
"Diễm thiếu gia, xem ra cũng chỉ là hạt tiêu mà thôi!"
"Dáng người bình thường, da cũng tàm tạm!"
"Ừm, rõ ràng là một xử nữ!"
Tôi giống như một vật phẩm bị đặt ở trên đài triển lãm để người ta soi mói, tất cả đều mang một bộ dáng sang quý, tôi thấy bọn họ loé ra những ánh nhìn dâm loạn, cơ thể tôi đã dần mất kiểm soát, nhiệt độ nóng bỏng kề sát trong ngực Đường Diệc Diễm, nhưng không cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể của hắn, tôi vô lực dựa vào hắn, thở dốc. Đường Diệc Diễm ôm lấy thân thể của tôi, nhìn những người đang đứng trước mặt kia, trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó của Đường Diệc Diễm cùng một tên con trai tóc dài.
Yên tâm, chúng ta sẽ trao đổi phụ nữ để đùa!
Hắn sẽ không, sẽ không...
Cho dù không nhìn thấy khuôn mặt mình, tôi cũng biết, sắc mặt của tôi lúc này nhất định là vô cùng khó coi, hắn sẽ không định ném tôi cho đám người này đấy chứ...
Không! Không cần!
Tôi hoảng sợ nhìn về phía Đường Diệc Diễm, dường như hắn cũng nhìn ra suy nghĩ của tôi, khóe miệng càng cong lên cao hơn, nhẹ nhàng đem môi kề sát bên tai tôi, nói bằng một giọng dịu dàng: "Sao hả... Thích người nào?"
Không! Tôi sợ hãi nói không nên lời, nhìn hắn, muốn lắc đầu, nhưng lại không có sức lực, chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Không.... Đừng... Đừng đối xử với tôi như vậy!
Xin anh! Cầu xin anh!
"Yên tâm, tôi vẫn chưa chán em, cho nên em sẽ không có việc gì hết!" Đường Diệc Diễm dường như rất vừa lòng với phản ứng của tôi, làm cho tôi "yên tâm" thả lỏng, hắn ôm chặt tôi, nhếch mép cười!
Ác ma! Tôi khuất nhục cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình