Số lần đọc/download: 8251 / 284
Cập nhật: 2015-10-17 08:54:57 +0700
Hồi 115.
T
hừa Hoan đang cố đeo móng gảy vào tay, một lúc lâu vẫn chưa đeo xong,ta nói:" Qua đây nào" Con bé bèn cầm móng gảy chạy tới, ta giúp con bé đeo cho chặt, nó cười chạy về bên cạnh đàn. Thập Tam cười nói:" Không biết sau này ngươi sẽ cưng chiều Hoan hơn, hay là tiểu muội muội của Thừa Hoan hơn đây." Ta nghiêng đầu cười hỏi:" Ngươi nghĩ là con gái sao?"
Thập Tam ngẩn ngơ nói:" Lòng ta mong đó là một bé gái." Ta nói:" Ta cũng mong là con gái." Hai người hiểu nhau cười, ta đang muốn nói tiếp, liếc thấy Dận Chân đang tiến đến, vội vàng ngừng lại, quay đầu đi, Thập Tam lập tức đứng dậy xoay người thỉnh an. Xảo Tuệ cùng Thừa Hoan đều hành lễ. Ta cũng đứng dậy nói:"" Hoàng Thượng thánh an!" Dận Chân cười cho mọi người ngồi xuống, rồi ngồi xuống ghế trên ở bên cạnh Thập Tam. Ta đứng im không động đậy, nói:" Nô tỳ không dám!" Dận Chân nhìn chằm chằm ta không nói, Thập Tam nhìn ta lại nhìn Dận Chân khó xử. Thừa Hoan bỗng gọi to:" Cô cô, người có muốn nghe Thừa Hoan đàn không vậy?" Thừa Hoan dường như có phần không yên lòng, mở to mắt nhìn ta, ta vội cười nói:" Nghe chứ!? Nói rồi vội vàng ngồi xuống, Thập Tam cũng thở phào, theo ta ngồi xuống,
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa Hoan nghiêm lại, ngồi ngay ngắn, tay phải khẽ hất lên, tay trái thì đánh xuống, tiếng đàn linh động vang lên trong phòng, ra là " Quy khứ lai " 1.
Âm "chuỷ" 2 làm chính, nhịp điệu chậm rãi, thể hiện hình ảnh "Thuyền phơi phới nhẹ đưa, gió hiu hiu thổi áo ". Giai điệu nhanh dần, vui buồn đan xen: " Ra lối nhỏ đến vườn hoang, tùng cúc vẫn còn đây.Dắt con vào nhà, có rượu đầy ly. Cầm bình, chén tự chuốc, ngắm cây, sân mặt vui ."
Tốc độ nhanh dần, cường độ âm thanh không ngừng mạnh lên, tình cảm càng lúc càng mãnh liệt:"Mây vô tâm bay ra hang núi, chim bay mỏi biết quay trở về" "Giàu sang chẳng phải điều ta nguyện, chốn đế hương không thể ước ao." " Hãy thuận theo sự biến hoá của âm dương mà về chốn tận cùng, vui mệnh trời, còn nghi ngờ chi? " Tiếng đàn lên cao trào đột nhiên ngừng lại, khúc nhạc dạo cuối vang âm du dương. Thừa Hoan khẽ nhấn hai tay, toàn bộ điệu nhạc kết thúc ở âm "Cung". Dư âm réo rắt, ý vị sâu xa
Ta hồi tưởng trong đầu:"Chưa thực đi xa trên đường mê, thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai., thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai., thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai..."
Dận Chân kêu lên:" Nhược Hi! Thập Tam đệ!" Ta bấy giờ mới bừng tỉnh, Thập Tam thì vẻ mặt vẫn mê man còn có chút mất mát, sắc mặt hốt hoảng. Ta và Thập Tam lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vài phần u buồn. Dận Chân lại nói:" Nhược Hi! Thập Tam đệ!" Thập Tam vội đứng lên nói:" Có thần đệ!" Dận Chân phất phất tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nhìn Thừa Hoan nói:" Ai chọn cho con khúc nhạc này thế?"
Thừa Hoan chớp mắt liên hồi, nhìn chúng ta một lượt, cong môi nói:" Con tự chọn đó, khúc này nghe rất êm tai, Con đàn không hay sao?" Ta nói:" Đâu có, đàn rất hay, chính vì quá hay, chúng ta mới nghe đến nhập thần đó chứ." Thừa Hoan nửa tin nửa ngờ nhìn Thập Tam hỏi:" Cô cô nói thế có đúng không ạ?" Thập Tam khẽ cười nói:" Cô cô ngươi nuông chiều ngươo, trong mắt nàng ngươi làm gì chả tốt. Ý cảnh khúc nhạc chưa thể hiện được, nhưng không ngờ ngươi lại có thể đàn thuần thục như vậy,thế là cũng giỏi rồi." Thừa Hoan mặc dù sợ Thập Tam, cũng rất tin tưởng lời Thập Tam nói. Nghe xong bèn vui mừng quay sang Dận Chân hỏi:" Hoàng bá bá không thích ạ?" Dận Chân gượng cười nói:" Thích!" Thừa Hoan mừng rỡ chạy đến bên cạnh Dận Chân, nũng nịu nói:" Con nghe các ca ca nói, Hoàng bá bá rất thích thú vui điền viên, khúc nhạc này hình như cũng có nói về vấn đề này đúng không."
Ta nghe đến đó, thực sự không nhịn được, cười " Phù" một tiếng. Thập Tam cúi đầu cung kính ngồi. Dận Chân thấy ta cười, cũng cười theo, ôm Thừa Hoan vào lòng vui vẻ nói:" Hôm nay phải thưởng cho ngươi mới được." Ta bèn ngừng cười, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thập Tam ngồi một lúc, đứng dậy hành lễ cáo lui với Dận Chân, nắm tay Thừa Hoan bước ra ngoài, Xảo Tuệ cũng lui ra, ta cũng đứng dậy hành lễ với Dận Chân xin cáo lui. Hắn đứng lên nói:" Sau này không cần phải hành lễ, lúc này còn có thai, mọi việc không cần câu nệ ."
Ta xoay người muốn đi ra, hắn bèn lôi ta lại, ta kiên quyết vung tay vài cái, nhưng không giẫy được khỏi tay hắn, "Buông" Dận Chân kéo ta vào lòng, ép chặt ta, nói:" Hơn mười ngày không thấy, giận dữ đến mấy cũng nên nguôi rồi chứ. Nàng không muốn gặp ta, nhưng đứa nhỏ nói không chừng đang muốn gặp a mã đấy!"
Ta đẩy hắn ra, nhưng đẩy không lại, hắn nói:" Bây gìơ đã có thai, cần nhanh chóng sắc phong cho nàng thôi. Muốn bàn với nàng xem nàng muốn danh hào gì." Ta cứng đờ người, ngừng giãy dụa, lặng lẽ một hồi lâu nói:" Ta không muốn phong hào gì hết." Hắn mềm giọng nói:" Chuyện nàng có thai, hiện tai mới vài người biết, đến Thừa Hoan ta cũng tỉ mỉ dặn dò không được nói với bất luận kẻ nào. Nhưng thêm một vài tháng nữa, cơ thể sẽ lộ dần, Nàng không muốn làm phi tử của ta, nhưng đứa nhỏ vẫn phải có a mã chứ. Lẽ nào nàng chịu được việc đứa nhỏ bị người ta cười nhạo sao?"
Ta buột miệng:" Chàng cho ta ra cung đi! Chúng ta ở ngoài cung, tự nhiên sẽ không có người cười nó." Dận Chân sắc mặt trắng nhợt, hay tay càng ép chặt, ép ta dính sát vào người hắn, nói:" Nhược Hi, ta sẽ không để nàng cùng con xa rời ta đâu. Nàng có nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó ."
Đầu ta bị hắn ấn trên vai, Dận Chân cúi đầu hỏi:" Hiện tại với ta nàng chỉ còn hận thôi sao?" Ta nghe trong giọng hắn có phần thê lương trước giờ chưa từng có, trong lòng cũng thấy chua xót, nước mắt từ hai má rơi dần xuống áo hắn:" Ta cũng hy vong ta chỉ có hận chàng, nhưng ta không làm được. Thậm chí dù ta nghĩ hận chàng, lại vẫn không hận nổi. Ta chỉ là sợ hoàng cung này, sợ vị hoàng đế ấy, hắn nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm đến mức làm người ta sợ hãi."
Dận Chân nâng ta dậy, rút khăn tay của ta giúp ta lau mặt, vừa nói:" Đừng khóc nữa, có mang mà khóc không tốt với con đâu. Nhược Hi, ta là Dận Chân của nàng, nhưng ta cũng là Hoàng đế của Tử Cấm Thành này, hoàng đế của cả Đại Thanh. rất nhiều chuyện là ta bất đắc dĩ."
Ta lắc đầu, đẩy tay hắn ra nói:" Rất nhiều chuyện là bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ không làm như thế, chàng luôn lựa chọn cách thức cực đoan nhất, vừa làm tổn thương người tổn thương chính mình? Vì sao? Vì sao phải oán hận mãnh liệt đến thế? " Hắn lặng im không nói gì, ta khẽ thở dài, xoay người bước đi.
…
Xảo Tuệ ngồi trên giường cúi đầu cắt quần áo, ta ngồi ở bên nghiêng người qua nhìn hồi lâu nói:" Ngươi từ đâu tìm đến nhiều quần áo trẻ em dùng rồi như thế. Quá lãng phí mấy thứ này, quần áo đang nguyên vẹn lại bị cắt thành từng mảnh nhỏ." Xảo Tuệ ngừng tay, nói:" Là cố ý nhờ Cao công công hỗ trợ tìm đến, Đây là quần áo của tròn một trăm nhà có đứâ nhỏ khoẻ mạnh. Muốn làm cho tiểu cách cách một bộ " Quần áo trăm nhà"."
Ta lắc đầu cười, Xảo Tuệ nói:" Tiểu thư chưa từng nghe qua " Mặc quần áo trăm nhà, sống thọ bảy mươi bảy" sao? ta cố ý dặn tìm nhiều nhà của mấy họ " Lưu" "Trần " Trình ", mượn nhiều chút may mắn của " Lưu","Trầm", "Thành" để bảo hộ tiểu cách cách." Xảo Tuệ cầm lấy một bộ quần áo xanh ngọc vừa cắt vừa nói " đứa nhỏ dễ bị giật mình nhất, "Lam" nghe gần giống "Lan"( ngăn cản), có lẽ sẽ ngăn cản được những thứ không tốt."
Ta chăm chú nhìn Xảo Tuệ bận rộn, ngạch nương của Nhược Hi bởi vì sinh Nhược Hi rồi ốm bệnh qua đời, tỷ tỷ vì sợ hãi quá độ không chỉ không giữ được đứa nhỏ, chính mình cũng nuôi mầm bệnh. Mà Xảo Tuệ lại là người đều đã chứng kiến mọi việc xảy ra, vì thế bóng ma tâm lý trong nàng vô cùng lớn, nàng đem tình yêu cùng lo lắng cho đứa bẻ kia của tỷ tỷ truyền hết cho đứa nhỏ của ta, mượn phương thức này ngăn trở lo lắng của chính mình. Vốn muốn bảo nàng không nên phí công làm mấy thứ này,nhưng hiểu ra suy tư của nàng, thôi thì tuỳ nàng đi!
Thừa Hoan từ bên ngoài chạy sầm sập vào, đá giầy rồi nhảy vội lên giường, Xảo Tuệ la:" Cách cách của ta ơi, người từ từ một chút chứ, làm xáo trộn hết mấy mảnh vải của ta rồi." Thừa Hoan cười hì hì tựa vào bên ta hỏi:" Làm quần áo cho đệ đệ ạ?" Ta cười gật đầu.
Thừa Hoan nhìn mấy mảnh vải sặc sỡ trong tay Xảo Tuệ, tỏ ra thích thú, muốn tới gần nhìn cho kỹ. Ta giữ nàng lại nói:" Ngồi yên một lát, ta có lời muốn hỏi con." Nói xong kêu Xảo Tuệ một tiếng, nháy mắt với nàng. Xảo Tuệ vội buông kéo xuống, bước xuống giường ra canh ở ngoài rèm.
"Bài nhạc mấy hôm trước là ai giúp con chọn?" Thừa Hoan nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu nói:" Chính là con tự chọn đó!" Ta gõ trán nàng, nói:" Bản lĩnh nói sạo của của con là ta dạy đó, còn đinh giả bộ trước mặt ta nữa sao?" Nàng cười "haha" " Con đang xem có thể lừa được cô cô hay. không, nếu lừa được cô cô, thì ai cũng có thể gạt được rồi."
Ta cười nói:" Con cùng đừng quên, câu quan trọng nhất mà ta đã nói với con, càng phải từ người không lừa ai bao gìơ đến khi thực sự lừa người mới có thể nói dối thấu trời. Nói dối nhiều, dù có làm trò nữa, cũng không ai tin đâu. Con hiện tại còn dựa vào tuổi nhỏ, mọi người đều cho là con ngây thơ hồn nhiên. Hơn nữa, ta chỉ kêu con đi lấy lòng Hoàng hậu và quý phi, cũng không bảo con giả dối lừa gạt." Thừa Hoan cười hì hì nói:" Con biết mà, con cũng rất ít nói dối mà."
Ta hỏi:" Rốt cuộc là có chuyện gì?" Thừa Hoan nói:" Tiểu cung nữ Nhuế Nhi hầu hạ con giúp con chọn đó. Nàng nói trừ cô cô ra không thể để bất kỳ ai biết, bằng không nàng khẳng định sẽ chết." Ta nhíu mày nói " Sao con lại để cung nữ bên người điều khiển như vậy? Lẽ nào đạo lý trước kia ta nói cho con đều là vứt đi sao?" Thừa Hoan nói:" Nhuế Nhi bảo đảm với con là khúc nhạc ấy cô cô nhất định thích nghe. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không trách con." Ta hỏi:" Nàng còn nói gì nữa?" Thừa Hoan nói:" Nàng nói: nếu như cô cô hỏi, cứ nói:" Chỉ cần bằng lòng dứt bỏ, nhị thất nhất định sẽ làm theo mong muốn" 3
Ta dường như đã hiểu được vì sao Dận Chân nghiêm khắc với thái giám cung nữ như vậy. Phạt nặng răn đe rồi thanh lọc đến như vậy, bên người Thừa Hoan cũng còn có người của bọn họ, với Dận Chân mà nói, những người này đều là nguy hiểm tiềm ẩn, không dùng thủ đoạn khác thường, thì khó mà trấn áp được bọn họ. Hoàng cung vốn là nơi tàn khốc, một khi đã bị cuốn vào chuyện tranh giành quỳên lợi thì chuyện tàn khốc càng nhiều, các triều đại cũng đều trải qua tình huống tương tự, cũng không phải chỉ có mình Dận Chân là như thế. Nhưng nghĩ đến Ngọc Đàn, thì không thể kìm được cơn đau, việc không liên quan đến mình, lý trí đều có thể hiểu rõ, nhưng khi là người thân liên quan đến mình, thì khó mà có thể tiếp nhận được.
Ta ngây người một hồi, nhìn chằm chằm Thừa Hoan nghiêm túc nói:" Nhớ kỹ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chưa hề!" Thừa Hoan nghiêm trang gật đầu. Ta nghĩ rồi nói: "Tìm một sai lầm rồi đem Nhuế Nhi đẩy ra ngoài đi, biếm đi làm việc nặng, quét rác, giặt quần áo đều được." Thừa Hoan hỏi:" Tại sao ạ? Con rât thích nàng mà." Ta nói. " Chính vì thích, nên mới làm như thế, Không còn giá trị để lợi dụng, nàng mới có thể yên ổn đến lúc ra cung." Thừa Hoan nửa hiểu nửa không nhưng cũng gật đầu.
Sau một hồi lâu, lòng mới dần bình ổn lại, gọi Xảo Tuệ tiến vào. Xảo Tuệ tiếp tục làm quần áo, Thừa Hoan ở bên cũng tìm kéo đến, cắt tới cắt lui nghịch phá Xảo Tuệ, Xảo Tuệ vừa tức vừa cười, nhanh chóng đem đồ đã cắt xong dấu vội đi, lại hấp tấp gom vội chỗ quần áo đã cắt cất đi, khiến cho Thừa Hoan ở bên cạnh không còn làm được gì. Ta thấy hai nàng giằng qua giật lại, ở bên cười xem trò vui. Ta nhẹ nhàng xoa nhẹ vùng bụng còn chưa có bất cứ thay đổi, từ tận đáy lòng bắt đầu mong chờ một tiểu cô nương sinh ra, và sau đó chúng ta cũng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ như thế.
Cao Vô Dung ở bên ngoài rèm kêu lên:" Cô cô!" Xảo Tuệ lập tức xuống giường, đứng ở bên cạnh, ta ngồi thẳng người dậy, nói:" Vào đi!" Cao Vô Dung tiến đến hướng về phía Thừa Hoan thỉnh an, hành lễ với ta, sau đó hai tay nâng tờ đơn ra nói:" Đây là Hoàng thượng mệnh cho nô tài đưa cô cô ạ." Ta thờ ơ hỏi:" Cái gì vậy?" Cao Vô Dung đáp:" Nô tài không biết."
Ta nhíu mày nhìn hắn không động đậy, Xảo Tuệ bước tới, cầm nhét vào trong tay ta. Cao Vô Dung cảm kích nhìn Xảo Tuệ, rồi hành lễ cáo lui với ta và Thừa Hoan. Xảo Tuệ bỏ giầy, ngồi lên giường. vừa nói:" Mặc kệ chuyện gì, cứ xem đi đã, Hơn nữa, dù cho ngài ấy có yêu người sủng người, cũng vẫn là Hoàng thượng. tiểu thư sao lại có thể ở trước mặt kẻ dưới làm Hoàng thượng mất mặt như thế chứ?" Ta im lặng, cưởi mỉa nói:" Ngươi nói đúng, ta thực ra vẫn đang dựa vào sủng ái của hắn."
Nói xong, mở tờ đơn trong tay ra nhìn, vừa mới lướt qua, liền lập tức ném lên bàn, Xảo Tuệ hỏi:" Sao thế?" Ta lãnh đạm nói:""Hoàng thượng nghĩ đến mấy cái phong hào, bảo ta chọn một cái." Xảo Tuệ trầm mặc rồi nói:" Tiểu thư việc này không kéo dài được…" Ta cắt đứt lời Xảo Tuệ, nhìn Thừa Hoan nói:" Con thích nghịch kim chỉ như vậy, lúc nào đó tìm cho con người dạy thêu thùa đi." Thừa Hoan đang cúi đầu may vá một bó vải, lắc đầu nói:" Con không cần học đâu! Nghịch là một chuyện, để nó thành bài tập phải làm lại là một chuyện ."
Xảo Tuệ ở bên muốn nói lại thôi, thấy ta cứ mải nói cùng THừa Hoan,khẽ thở dài, tiếp tục cầm kim chỉ bắt đầu may quần áo.
…
Cao Vô Dung tới ba bốn lần hỏi ta câu trả lời, Xảo Tuệ mỗi lần đều phải giúp ta nói lấy lệ:"Còn chưa nghĩ kỹ, đợi thêm mấy ngày nữa." Hắn vừa đi, Xảo Tuệ lại thống thiết khuyên bảo, nói từ đứa nhỏ đến a ma ta, ngạch nương đã mất của ta, cuối cùng lại còn đem tỷ tỷ nói ra. Ta chỉ có thể đồng ý với nàng ta sẽ xem kỹ, Sau đó thì vẫn luôn kháng cự lại, chần chừ không muốn nhìn, trong lòng nghĩ đến có phong hào này có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ vĩnh viện cùng với Tử Cấm thành buộc lại một chỗ, Tuy rằng biết đây là tất nhiên, nhưng tâm lý vẫn không tiếp nhận nổi.
Xảo Tuệ ngồi ở bên giường cả buổi vẫn không nhúc nhích, ta lay nàng mấy lần, nàng cũng không đáp lại. Ta đặt quyển sách trên tay xuống, nói:" Đừng không vui thế nữa, đem qua đây đi, gìơ ta xem được chưa." Xảo Tuệ vẫn ngồi im không động đậy.
o O o
1 Quy khứ lai (Hãyđi về đi)– Đào Uyên Minh.
Mấy câu in nghiêng là phần dịch nghĩa của Trần Trọng San.
2 Âm "chuỷ" (một trong 5 âm thời cổ tương đương với số 5 trong giản phổ)
Ngũ âm gồm Cung, Thương, Đốc, Chủy, Vũ hay phiên âm nôm là Hò, Sự, Sang, Xê, Cống.
3 nhị thất nhất định sẽ làm theo mong muốn: nhị thất = Mười bốn.