I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Lãng Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101
rong lòng mấy người Tu Tá Nam chỉ có hai chữ “ Báo thù”. Nhất là bảy tiên nhân kia, tám người cùng tu luyện, cùng phi thăng, có giao tình mấy ngàn năm, trong tâm lý hận ý càng ngập trời. Nhìn thấy bản thể của Lưu Vũ Phi xuất hiện sau khi hoàn thành pháp thuật, tám người cùng hét lớn, mấy vạn đạo tinh quang, trong hư không một mảnh quang mang chói mắt. Mấy vạn tinh quang, phát ra tiếng xé gió “ Hưu hưu”. Không cần suy nghĩ nhiều, toàn thân Lưu Vũ Phi tản ra thải quang mông mông, hai tay khấu động.
Một đạo cương khí trải rộng toàn thân, cường đại loạn lưu hình thành một vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy không gian bốn phía một trận vặn vẹo quỷ dị, trên bầu trời giáng hạ tinh mang, trong nháy mắt bị ngăn trở mạnh mẽ.
“ Oanh oanh” trong không gian tinh mang của Hoành Tân, không ngừng run rẩy, tất cả những sinh vật bị tinh mang rơi trúng đều táng mạng tại chỗ. Bảy người trên đỉnh đầu, ấn quyết biến đổi: “ Di sơn đảo hải, đi tìm chết cho ta.” Đột nhiên trên đỉnh đầu Lưu Vũ Phi xuất hiện một ngọn núi khổng lồ.
Ngọn núi khổng lồ như thế, nếu như bị đè trúng, không bị thương cũng không sao chịu nổi. Chân đạp một bước, ấn quyết biến đổi, trên bầu trời hạ xuống những đạo lôi cầu khổng lồ.
“ Phá cho ta” Lôi cầu nện lên ngọn núi, lại vang lên mấy tiếng nổ kinh thiên động địa. Cùng lúc đó, Tu Tá Nam đã tụ tập hơn trăm khỏa muộn lôi. Hai tay giương lên, muộn lôi dày đặc oanh xuống, Lưu Vũ Phi biết ngay, trước một giây muộn lôi hạ xuống, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ. Chỉ một giây sau hắn đã xuất hiện bên trên đỉnh đầu mấy người Tu Tá Nam, niệm chú ngữ hai tay phiên chuyển. Chỉ thấy mấy ngàn phù triện như hoa tuyết rơi xuống, cảm giác được trên đỉnh đầu truyền xuống nguy hiểm, Tu Tá Nam buông tha cho việc khống chế muộn lôi, một tiếng rống giận: “ Bố Tuyệt Dương Trận Thủ Ngự”
Thân hình tám người chớp lên, đứng theo từng vị trí. Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng phát ra, một đạo cương khí nhưng vách tường bao quanh bọn họ thật kín kẽ. Phù triện trên không trung bay xuống trên bầu trời của trận pháp thì đột nhiên biến mất không thấy.
Mấy người Tu Tá Nam còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, chỉ thấy nơi địa phương phù triện biến mất, xuất hiện mấy ngàn hư thể thuần năng lượng, mà bản thể kia, giống như tu la đang huy động hai tay, nhất thời, phân thân hư ảo giốn như lưu tinh hạ xuống, hướng mấy người Tu Tá Nam cuộn tới.
Mỗi phân thân tản ra mông mông diễm quang, xuyên qua không gian thì bộc phát ra tiếng gào thét bén nhọn. Như lưỡi dao sắc bén, phóng nhanh xuống dưới, mỗi một lần đánh xuống, đều cũng tiêu hóa đi khí tường do trận pháp hình thành.
Mấy người Tu Tá Nam cũng trong lúc bị công kích, từ trời cao mấy ngàn thước, không ngừng trầm xuống. Muộn lôi kia bị mất đi khống chế, cũng bắt đầu làm loạn, không hề nhằm vào thứ gì mà chỉ cuồng oanh loạn tạc. Hoành Tân vốn một mảnh hoang vu, so với đồng thời bị hơn trăm quả tên lửa tập kích, tiếng sét đánh vang lên nổ bạo liên tục không ngừng.
Tu Tá Nam bày Tuyệt Dương Trận, dưới sự công kích của những hư ảnh, vách tường làm bằng khí kia đã xuất hiện vết rách.
Lưu Vũ Phi đợi chính là giờ phút này: “ Vạn Hư Chi Trùng” bản thể của hắn mở hai mắt, chợt quát một tiếng.
Mấy trăm đạo hư ảnh kia, trong quang hoa bùng cháy nổ bạo ra như lưu tinh. Một tiếng nổ băng thiên địa liệt, oa! Trận pháp bị phá, trong trận bay ra vài đạo bóng người, nổ tạc mặt đất bụi tung mù mịt. Nhưng vẫn còn chưa hết: “ Cửu Tiêu Thần Lôi” trên hư không Lưu Vũ Phi lại phát ra, tinh không mênh mông, xuất hiện một đạo sáng mờ bảy màu, nhìn như rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Liên tiếp ba âm thanh tiếng nổ vang lên, làm cho đại địa cũng chấn rung lên. Uy lực của Cửu Tiêu Thần Lôi như thế nào, chỉ là những kim tiên làm sao có khả năng thừa nhận. Nương theo tiếng nổ còn có ba tiếng kêu thê thảm, lại có ba người táng mạng trong tay Lưu Vũ Phi.
Tu Tá Nam giận dữ điên cuồng gào thét, chưa từng kịp suy nghĩ, giống như u linh quỷ mị phóng tới, trong phút chốc chỉ thấy bóng người hoảng lên, một đạo kình khí màu hồng diễm cuồn cuộn nổi lên những tiếng rít, hướng tới Lưu Vũ Phi cuộn tới. Chỉ thấy thân ảnh của Lưu Vũ Phi chạm trúng, kình khí xuyên thể mà qua.
Sắc mặt Tu Tá Nam biến đổi, bật thốt cả kinh: “ Lại là hư ảnh” Tiếp theo chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến “ hưu hưu” tiếng rít, lại không kịp xoay người, kình khí đã đến bên thân.
Với khả năng lớn nhất của hắn, thả mạnh người đi về phía trước, bắn đi. Nhưng không còn kịp rồi, tốc độ kình khí sau lưng cực nhanh vượt qua tưởng tượng.
Phanh! Phanh! Hai tiếng, hai cỗ kiếm khí trực tiếp bắn ngay phía sau lưng hắn. Tu Tá Nam kêu lên một tiếng trầm muộn thê thảm, rơi luôn xuống đất.
Vừa mới chạm đất, toàn thân hắn như nổ ra, buồn cười chính là hắn hoàn toàn trần truồng, phòng hộ chiến giáp bị hai cỗ kiếm khí uy lực cường đại trực tiếp đánh thành phấn mạt. Hắn vốn mặc cực phẩm tiên giáp, nhưng giờ phút này đã biến thành trọng thương không dậy nổi.
Nhục nhã, phẫn nộ, cuồng bạo bao nhiêu tâm tình từ trong đáy lòng Tu Tá Nam hoàn toàn bộc phát. Bốn gã tiên nhân còn có thể tái chiến, đồng thời phiêu phù ở bên người hắn, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi.
“ Lại tiếp thêm một thức của ta, Phá Thiên Quyết, Luân Hồi.”
Hai tay hắn hợp lại, chưởng ảnh nhoáng lên, biến ảo thành vô số kình khí, từ bốn phương tám hướng tụ tập. Trong phương viên mấy trăm thước không gian, nhất thời bị cỗ kình khí này tràn ngập.
Năm người Tu Tá Nam sắc mặt đại biến, bọn họ cảm thấy, không khí trong không gian này trong nháy mắt như rỗng không, áp lực làm cho người ta không thể hô hấp. Tu Tá Nam thúc giục Pháp Luân trướng lớn nhất, như dòng suối bắn nhanh đi. Bốn tiên nhân kia cùng quát, hướng tới vị trí của Lưu Vũ Phi cuốn qua, vài cỗ kình khí bất đồng, trong không khí dung hợp thành một đạo năng lượng màu trắng, lấy mắt thường khó nhìn phóng lên cao.
“ Khai” Lưu Vũ Phi quát một tiếng, kình khí lạnh lẽo ngưng tụ thành như biển gầm núi lạc, không gian không chịu được sự ma sát này mà kêu lên run rẩy, ầm ầm một tiếng lung lay trời đất, mấy người Tu Tá Nam cùng nhau phát ra cây trụ năng lượng, bị đạo kình khí nọ mở toang ra. Kình khí thực chất hữu hình, bay vụt xuyên qua, xoay tròn tiêu sái, lại bị bám theo cơn gió điên cuồng, trở thành một chiếc võng kình khí, bao phủ mấy người Tu Tá Nam ở bên trong.
Hai tiên nhân bên người Tu Tá Nam, chưa lên tiếng thì trong lúc kình khí xả xuống, liền bị đánh nát thành phấn. Những người khác bất lực nhìn đồng bạn của mình trong sự bi thảm chí cực này mà bị giết đi, bị lăng trì nát nhừ như tương. Kình khí quay trở lại, kích động như nước thủy triều, làm ba người còn sống sót kinh hãi rụng rời. Họ không dám dùng bản thân mình chống đỡ kình khí này mà đem pháp bảo phòng ngự bên người vận đến mạnh nhất, tránh cho bản thân phải gặp tai ương giống như thế, trong võng kình khí, vang lên một tiếng vang chói tai. Dưới kình khí xoay vòng quanh quẩn, hộ thân pháp bảo của mấy người bị đánh thành phấn mạt.
Khi kình khí trôi qua, ngoại trừ Tu Tá Nam, hai người khác rống to: “ Ta liều mạng với ngươi.” Người như gió cuốn nhằm tới Lưu Vũ Phi đang phiêu phù tại hư không. Hai tay họ huy vũ bổ ra mấy đạo kiếm khí hướng Lưu Vũ Phi trùm tới, một tiếng hừ lạnh, khinh thường nói: “ Không biết chết sống.” Hai tay mở ra tạo nên suối chảy, mấy đạo kình khí kia như đá ném xuống biển không còn nhìn thấy. Hai tiên nhân nhìn thấy kình khí của mình không cách nào tổn thương Lưu Vũ Phi, hai tay không đột nhiên chuyển đổi, trong phút chốc, mấy trăm cây đinh nhỏ lam quang như mưa to bắn về phía Lưu Vũ Phi. Hắn nhận ra những thứ này, chính là Tân Nguyên tiên nhân trước kia khi ám toán đồng bạn đã xuất ra ám khí ác độc này, hắn rống giận: “ Đồ vô sỉ, còn dám xưng là kim tiên.” Hắn vừa quát thì tay phải run lên, Thất Thải thần kiếm trống rỗng xuất hiện.
Nhất thời hắn chìm vào trong một đoàn thải quang, đinh tử màu lam đang bắn tới, đang chạm vào trong quang đoàn.
Một trận âm thanh đinh đang vang lên, một luồng phấn mạt như tuyết rơi từ không trung phiêu nhiên hạ xuống. Đột nhiên một tiếng huýt sáo dài lan trong mây, tiếng huýt gió bị tiếng gió rít lên, Thất Thải thần kiếm lóe điện mang lóng lánh đột nhiên lăng không như suối chảy bay tới, tựa như một quang cầu thật lớn óng ánh diệu động, cấp tốc mở ra. Bóng kiếm hư ảo hình thành một vòng tròn kiếm quyển, có thể nhìn thấy được tinh diễm mang lưu bắn ra, mang theo khí tức vô cùng sắc bén mãnh liệt, trong nháy mắt đã bao phủ hai gã tiên nhân ở bên trong.
Hai tiên nhân từ trong không khí cảm thấy hình tròn kiếm quyển nọ bắn về phía bọn họ, muốn cắt bọn họ thành phấn, vì vậy bọn họ vội vàng bay lên, đồng thời trở tay du dương, hai thanh phi kiếm nghênh đón bóng kiếm của đối phương.
Cùng lúc đó Tu Tá Nam cũng cảm thấy hai người họ gặp phải nguy hiểm, bỗng nhiên một luồng hồng quang nhảy lên, ngọn lửa nóng cháy lóe lên, hướng tới Thất Thải thần kiếm của Lưu Vũ Phi trùm tới, ý đồ muốn giải trừ sự uy hiếp của Lưu Vũ Phi với hai đồng bạn.
Lưu Vũ Phi nghĩ cũng không nghĩ, tay trái vung lên bắn ra, ở không trung làm ra một thủ ấn quái dị, chỉ thấy trong không trung trống rỗng xuất hiện một bàn tay khổng lồ, hỏa diễm đao do Tu Tá Nam phóng tới bị bàn tay khổng lồ này chụp lấy.
“ Phá” Bảo đao bảo bối của Tu Tá Nam bị bàn tay khổng lồ này bóp nát vụn.
“ Đây là pháp quyết gì?” Trong lòng Tu Tá Nam cuồng kêu lên, bảo đao do mình dùng mấy ngàn năm chế luyện, lại bị cỗ lực này bóp nát như thế.
Vào lúc Lưu Vũ Phi đối phó với Tu Tá Nam, thế công của Thất Thải thần kiếm cũng bị giảm đi, nó hình thành một vòng kiếm quyển hình tròn, chụp tới hai tiên nhân kia. Bọn họ mặc dù đã thối lui hơn mấy chục thước, nhưng không kịp với tốc độ của Thất Thải thần kiếm, còn nhanh hơn họ tới vô số lần.
Tu Tá Nam chỉ nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, trong lòng thầm kêu lên: bọn họ cũng xong rồi. Chỉ thấy hai tiên nhân từ trên đầu xuống dưới bị bóng kiếm đầy trời cắt thành thịt vụn, ngay cả nguyên thần cũng đồng thời bị tiêu vong.
Đô Thị Thần Nhân Đô Thị Thần Nhân - Lãng Tử