The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyết Đồ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Quang Mai Hữu
Số chương: 429
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Manh Mối
óng đêm mịt mù, mây đen bao trùm cả huyện Tiền Đường. Khu chợ huyện Thanh Bản Thạch huyện Tiền Đường yên tĩnh một cách đáng sợ, lúc này Triệu Tử Văn và Điền Hổ quanh quẩn ở hai bên đường phố, nghe nói tên dâm tặc thường hay gây án ở đây, hắn đánh nữ tử ngất sau đó lôi vào hẻm khuất hoặc vào trong rừng tiền dâm hậu sát.
Triệu Tử Văn muốn rình chợ để bắt tên dâm tặc, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy động tĩnh. Triệu Tử Văn sốt ruột quay sang Điền Hổ hỏi:
- Ngươi nói xem tên dâm tặc có quay lại đây không?
Điền Hổ đứng bên cạnh,bất đắc dĩ khinh khỉnh nói:
- Ngươi nói ta mai phục trên đường phố, sẽ phát hiện được tên dâm tặc, không phải vậy sao?
Triệu Tử Văn tức tối nói:
- Vừa rồi nấp ở phía sau cũng không thấy hắn, còn không đi ra ngoài điều tra?
Điền Hổ nhìn bóng đêm, không khỏi thở dài:
- Dâm tặc này xảo quyệt thật, liên tục gây án nhưng không để lại chút manh mối nào, mỗi lần gây án xong lập tức trốn mất tăm mất tích.
Một chút chứng cớ cũng không có? Triệu Tử Văn cúi đầu trầm tư, một lúc lâu mới ngẩng đầu nói:
- Xem ra hắn vô cũng quen thuộc địa hình huyện Tiền Đường này, chứng tỏ hắn sinh trưởng ở huyện Tiền Đường. Chúng ta lại vừa đến Tiền Đường không lâu, chỉ sợ rất khó bắt được……
- Tuy nhiên….
Điền Hổ nghiêm mặt nói:
- Tuy nhiên mỗi một tiểu thư bị giết hại đều để lại ký hiệu, có lẽ sẽ cung cấp cho chúng ta chút manh mối.
Ký hiệu? Triệu Tử Văn vốn là muốn hỏi:
- Ngươi làm sao lại biết rõ như vậy?
Lập tức lại nói:
- Mà bọn họ để lại ký hiệu gì?
Điền Hổ cười quỷ quyệt nói:
- Kỳ thật ta vẫn chú ý vụ án này, nhưng ta và Dư bộ khoái không giống nhau, ta chỉ theo dõi nhưng chưa chắc đã bắt được tội phạm.
Triệu Tử Văn ngẩn người, trong lòng có chút bực tức:
- Tiểu tử ngươi hóa ra vẫn âm thầm điều tra.
Điền Hổ ngượng ngùng nói:
- Ta không có theo dõi ngươi, chỉ là ngươi không hỏi mà thôi?
Triệu Tử Văn vốn tưởng rằng sẽ lợi dụng được hắn đến hỗ trợ, không nghĩ rằng bị lợi dụng lại, nhưng ngẫm lại thị vệ này cũng là một người nhiệt huyết, chính nghĩa, làm sao dễ dáng tha thứ dâm tặc liên tục giết hại nữ tử, chỉ có điều Triệu Tử Văn nhất thời không nghĩ tới, không ngờ lại bị tên Điền Hổ ngu đần này lừa…..
Điền Hổ nét mặt nghiêm túc nói:
- Tên dâm tặc này tổng cộng đã giết năm vị nữ tử, cũng kỳ lạ……Năm vị nữ tử bị sát hại mỗi người đều viết xuống đất một nét bút, không biết có ý nghĩa gì?
Một nét bút, có lẽ đây là vụ án đột phá khẩu, Triệu Tử Văn vội vàng hỏi:
- Bọn họ viết cái gì?
- Đệ cũng không biết bọn họ viết cái gì nữa.
Điền Hổ thở dài nói:
- Vị nữ tử đầu tiên viết nhất điểm, vị nữ tử thứ hai viết nhất hoành, vị thứ ba viết nhất điểm, vị thứ tư viết nhất thụ, nữ tử đêm qua viết nhất hoành.
- Bọn họ viết như thế có ý gì!
Triệu Tử Văn nghe mà mơ hồ nửa ngày, chẳng lẽ còn luyện viết chữ vịnh tranh hay sao, nếu là viết chính dòng họ, nhưng mở đầu không thể là điềm chút họa, căn bản không hề ăn khớp nhau.
- Đệ nghĩ mất ba ngày rồi cũng không hiểu ý nghĩa chữ viết đó.
Điền Hổ bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thật không hiểu ngũ vị nữ tử này rốt cuộc muốn nói gì.
- Chỉ sợ đó là bút họa không phải là bọn họ viết, nhưng cũng không thể mỗi người bọn họ trước khi chết lại chỉ viết nhất bút trùng hợp thế.
Triệu Tử Văn cân nhắc sau một lúc lâu, ngẩng đầu nghiêm mặt nói.
Điền Hổ thấy Hạ Văn nói không có tình lý, lập tức phản bác nói:
- Chẳng lẽ tên dâm tặc viết, hắn làm sao mà lại để lại manh mối chứ.
- Có lẽ rảnh rỗi sinh ra buồn chán.
Triệu Tử Văn khẳng định nét bút đó không phải là của nữ tử bị giết hại, bởi vì nét bút đó không ảnh hưởng đến án kiện, hắn đoán không ra vì sao nét bút đó xuất hiện ở hiện trường, hay là hắn nói bậy bạ.
Điền Hổ khinh khỉnh quay người lại, cũng không nói chuyện với Hạ Văn nữa, hai người đi về phía trước đứng một lúc cũng không phát hiện ra ai khả nghi, bởi vì lúc này đường phố chỉ có hai người bọn họ…
- A……….
Một tiếng thét kêu thảm thiết phá tan ban đêm yên tĩnh, Triệu Tử Văn và Điền Hổ giật mình, chạy nhanh đến hướng tiếng thét phát ra.
Triệu Tử Văn chạy vọt lên phía trước trăm mét, đi vào hẻm khác ở trên đường phố, hẻm nhỏ nằm khuất sau đường phố, Triệu Tử văn vừa đến nới thấy một vị nữ tử nằm lỗ lõa, trên người có nhiều vết thương, hạ thể còn chảy nhiều máu tươi……Có lẽ tên dâm tặc đã biết trước chỗ này.
Điền Hổ cũng đã tới nơi, bất đắc dĩ thở dài:
- Nữ tử không sợ chết hay sao mà đêm tối như thế này cũng dám ra đây.
- Chẳng nhẽ vì không đi kiếm sống giờ này sẽ không có cơm ăn sao?
Triệu Tử Văn không nói gì:
- Không có quy định nào cấm nữ tử ban đêm không ra khỏi nhà, nên bọn họ đi lại tự do, có lẽ bọn họ có việc gấp.
Điền Hổ gật đầu:
- Triệu huynh nói rất có lý, nếu không tên dâm tặc sẽ không liên tiếp gây án được.
Triệu Tử Văn ngồi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng vết bóp cổ trên thân thể nữ tử. Trước khi hắn về thời trung cổ hắn có bạn gái học y, hắn thường xuyên theo bạn gái đi học giải phẫu cơ thể người, cho nên bất đắc dĩ hắn cũng biết ít nhiều. Triệu Tử Văn không kìm nổi thương tiếc khi thấy nữ tử tuổi tầm mười tám đôi mươi khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp như hoa lại bị tai nạn bất ngờ……
Điền Hổ thấy hắn cẩn thận quan sát, ngạc nhiên nói:
- Triệu huynh, huynh từng làm khám nghiệm tử thi sao?
- Chưa làm qua.
Triệu Tử Văn chỉ hiểu biết một ít cơ bản kiếm thức phổ thông mà thôi, hắn cảm giác được nữ tử cố gắn chống cự hết sức, nghiêm mặt nói:
- Thân nhiệt nữ tử vẫn còn chút hơi ấm, đã chết được khoảng nửa canh giờ.
Điền Hổ cười nói:
- Huynh không phải đang mê sảng đấy chứ, vừa nãy còn nghe tiếng nữ tử kêu, chúng ta cũng vừa chạy đến đây, chứng tỏ người này vừa mới bị sát hại.
- Có lẽ do thời tiết mùa đông nên thân nhiệt nguội đi nhanh hơn.
Triệu Tử Văn cũng vừa nghe thấy tiếng vị nữ tử quát tháo, hắn dựa vào lý do này giải thích, nói:
- Nữ tử này bị một người thuận tay trái giết chết, hơn nữa người này rất khỏe, chỉ một phát đã bẻ gãy cổ của nàng.
Điền Hổ cũng ngồi xuống nhìn, tán thành với Triệu Tử Văn nhưng vẫn không nhìn ra, lại hỏi:
- Huynh làm sao lại biết.
Triệu Tử Văn đọc rất nhiểu truyện trinh thám, nên kiến thức căn bản để phá án cũng hiểu được rất nhiều, hắn chỉ vào cánh tay nữ tử nói:
- Nhìn cổ bị bóp của nàng này, đáng nhẽ chỗ này chỉ dùng tay trái bóp, thói quen dùng tay trái sẽ không dùng tay phải để giết người, trừ khi hắn muốn che dấu, mặt khác cơ thể nữ tử mềm, ngón tay duỗi, hoàn toàn không có hiện tượng giãy dụa, hiển nhiên vị nữ tử này bị tên dâm tặc bẻ gãy cổ, không kịp phản kháng.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng