You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thủy Hàn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1067
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4416 / 114
Cập nhật: 2014-11-25 22:30:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Huyễn Ảnh Lang
rào!
Bóng kiếm tung bay khắp nơi, hàn quang khiếp người. Theo từng tiếng rống vang lên, Hạ Ngôn dần dần tiến sâu vào nơi dã thú tụ tập. Dọc theo đường đi, Hạ Ngôn ít nhất giết mười mấy con dã thú, trường kiếm trong tay đã sớm nhiễm đầy máu đỏ thẫm.
- Như vậy tiếp tục nội lực của ta cũng sẽ hao sạch.
Ánh mắt ngưng lại, Hạ Ngôn lắc mình chui vào trong một ngôi nhà gỗ nơi hoang dã, nín hơi đồng thời vểnh tai lắng nghe thanh âm bên ngoài.
Nội lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, khôi phục lại một ít tiêu hao vừa rồi. Hạ Ngôn khẽ nhíu mày, hiện tại hắn cũng không biết vị trí chính xác của Huyễn Ảnh lang kia, chỉ có thể vừa đi vừa tìm. Mà nơi này ít nhất còn có hơn trăm dã thú. Cứ như vậy đi tìm, chỉ sợ tìm được Huyễn Ảnh Lang thì nội lực của Hạ Ngôn cũng chả còn bao nhiêu.
- Xích!
Lúc này dường như có một con dã thú dùng mũi ngửi trên cửa vài cái.
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng trọng, trường kiếm trong tay lập tức được quán chú nội lực, tầm mắt nhìn chằm chằm hướng cửa gỗ.
Một loạt tiếng vang nhỏ vụn vang lên càng ngày càng xa, xem ra dã thú kia không phát hiện Hạ Ngôn ở trong phòng gỗ, đã rời khỏi Hạ Ngôn nghe thấy không còn tiếng động, mới thở ra một hơi.
- Nên làm thế nào mới nhanh chóng tìm được Huyễn Ảnh Lang đây?
Hạ Ngôn trầm tư, chân mày nhíu sát lại. Quần áo màu trắng giờ có vài vệt màu đỏ sẫm, đây là vừa rồi đánh chết dã thú không cẩn thận để dây vào.
Ầm!
Một tiếng vang lớn!
Cửa gỗ giống như đậu hũ bị bạo lực xô nát, vụn gỗ bay tán loạn khắp nơi.
Hạ Ngôn phản xạ có điều kiện bước ra một bước, trường kiếm trong tay nháy mắt đâm ra mang theo một cỗ gió xoáy sắc bén. Một kiếm này nội lực hoàn toàn quán chú, cho dù là thép tấm cứng rắn cũng sẽ bị đâm thủng.
- Là một con lợn rừng lớn.
Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, hắn nhìn thấy một con lợn rừng thân hình hết sức khổng lồ xô vỡ cửa gỗ xông vào, lông bờm trên đầu dựng đứng như mũi nhọn.
Sau khi con lợn rừng này xông vào cũng thấy được Hạ Ngôn ở trong phòng, bốn chân dùng sức dậm trên mặt đất, thân thể giống như một hòn đá lớn xô tới Hạ Ngôn. Có lẽ nó cảm thấy được Hạ Ngôn sẽ giống như cửa gỗ này, bị xô tan nát, răng nanh nhe ra, đồng thời phát ra một tiếng tru chấn động lòng người.
- Hừ, muốn chết!
Hạ Ngôn hừ một tiếng, trường kiếm hóa thành linh xà quỷ dị, dùng tốc độ như tia chớp nhanh chóng, chuẩn xác đâm vào cái miệng lợn rừng há ra. Lập tức máu chảy như suối.
- Ca!
Con lợn rừng này sau khi bị đâm thủng miệng, không ngờ chưa chết mà còn dùng răng nanh sắc nhọn hung hăng cắn trường kiếm trong tay Hạ Ngôn, khiến cho trường kiếm kêu lên ca ca.
- Xích!
Nội lực trong tay Hạ Ngôn khởi động, rất nhanh rút thân kiếm ra, lại một kiếm đâm vào đầu lợn rừng. Lúc này lợn rừng mới kêu một tiếng đau đớn, thân thể lắc lư vài cái cuối cùng ngã xuống bỏ mình.
Nhìn lợn rừng trên mặt đất, trong lòng Hạ Ngôn hiện lên một tia hoảng sợ. Con lợn rừng này, thân hình không ngờ dài đến ba thước, thân hình thật lớn quả thật có thể cho người ngồi vững ở trên.
- Ngao, ngao!
Không đợi Hạ Ngôn thu hồi trường kiếm, chỉ nghe xa xa có một tiếng dã thú tru lên truyền đến, thanh âm này. . .
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời!
- Tiếng tru này hẳn là Huyễn Ảnh LAng!
Cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, thân hình Hạ Ngôn khẽ đạp thân thể nháy mắt lao ra ngoài mười thước. Tiếp theo, thân thể hắn liền hóa thành một luồng gió xoáy, sải bước hướng về phía tiếng sói tru phát ra, nhanh chóng chạy đi
Ở sau một ngọn núi nhỏ, một con dã thú hai mắt đầy lục quang đang nhe răng trợn mắt, thỉnh thoảng ngửa đầu tru dài.
Ở chung quanh nó, mấy con dã thú đều hưng phấn dùng đầu đụng vào thân cây đại thụ.
- Rầm! Rầm!
Con dã thú tru lên này, thân hình cũng không quá đáng sợ, mà ngược lại thân thể cúa nó còn hơi nhỏ, bề ngoài như một con Thổ Cẩu. Da lông màu đen, trên đầu còn có một vòng tròn do lông trắng tạo thành.
Bốn chân nhỏ gầy, ngay cả Thổ Cẩu bình thường cũng có vẻ tráng kiện hơn nó rất nhiều. Tuy nhiên lúc này nó ngồi ở trên một khối đá tròn lại có một tư thế bễ nghễ hơn dã thú khác!
Lúc nó tru lên, những dã thú khác đều ngoan ngoãn im lặng ngửa đầu nhìn con dã thú như Thổ Cẩu này.
- Ồ?
Ánh mắt Hạ Ngôn chăm chú nhìn, hắn cảm giác được mình nhìn thấy Huyễn Ảnh lang. Xem tư thế này, có vẻ như con dã thú giống Thổ cẩu này chính là Huyễn Ảnh Lang lợi hại vô cùng trong đồn đãi.
Nhưng. . .
Hạ Ngôn không khỏi nghi hoặc Huyễn Ảnh lang chẳng lẽ chính là con giống như Thổ Cẩu này sao?
Trừ bỏ cặp mắt sâu kín, Hạ Ngôn thật sự không kìm được nó có cái gì khác so với Thổ Cẩu đầy đường chạy loạn.
Lúc này con dã thú giống Thổ Cẩu lười biếng rời khỏi tảng đá tròn, liếm láp mấy cái lên bộ da lông màu đen, cặp mắt híp lại nhìn quanh một vòng, dường như rất vừa lòng sự uy phong của mình.
Phần mông vặn vẹo vài cái, móng vuốt khẽ cào vài cái, hết sức nhân tính duỗi dài lưng một cái.
Nhìn cảnh tượng này, tròng mắt Hạ Ngôn thiếu chút nữa trừng lọt ra ngoài. Không ngờ còn có dã thú như vậy?
"Xem ra đây quả thật là Huyễn Ảnh Lang, dã thú có trí tuệ nhất định. Tuy nhiên nó cũng không phải linh thú, thực lực trước mắt của nó không phải đối thủ của ta". Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn vừa chuyển, thân thể chậm rãi nằm sấp xuống, nội lực vận chuyển chuẩn bị xông ra đánh chết con Huyễn Ảnh Lang này.
Dường như cảm giác được không khí khác thường, Thổ Cẩu khẩn trương nhìn bốn phía. Tuy nhiên Hạ Ngôn lại nấp ở một nơi thấp bé.
- Ư ử!
Cái mũi THổ Cẩu ngửi ngửi, mí mắt lập tức chớp chớp vài cái. Nếu chỉ nhìn cái mặt nó, thật đúng là cực kỳ giống nhân loại.
Động tác nhíu mày trong nháy mắt kia quả thật giống nhân loại như đúc.
Tiếp theo, Thổ Cẩu bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, nó ngửi tới khí tức nguy hiểm.
Đúng vào lúc này, thân thể Hạ Ngôn mạnh mẽ từ khe núi thoát ra, trường kiếm trong tay thẳng tắp đâm về phía trước, mang theo tiếng gió nhanh chóng vô cùng nhằm phía Thổ Cẩu.
Thổ Cẩu nhìn thấy Hạ Ngôn đột nhiên lao tới, ánh mắt trừng lớn, lập tức lông đen toàn thân dựng đứng, tiếp theo xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Nó cảm giác được người xông tới này thực lực rất mạnh cho nên căn bản không tính toán đánh giết một trận mà bỏ chạy. Đối với tốc độ của mình, Thổ Cẩu hết sức tự tin, chỉ cần hoàn toàn chạy trốn, nhân loại cùng dã thú có thể đuổi theo nó tuyệt đối là rất ít.
- Xoẹt xoẹt!
Bốn chân vung lên, thổ cẩu vẫy cái mông trụi lủi chui vào trong rừng rậm.
Mà Hạ Ngôn thì theo sát, sau đó đuổi theo.
"Con Huyễn Ảnh Lang này dường như rất đặc thù!" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, tốc độ chân càng lúc càng nhanh.
Lấy bản lĩnh của Hạ Ngôn, ở trong rừng rậm cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Thân hình hắn biến hóa hoàn toàn không bị cây cối ngăn cản. Mỗi một lần biến hóa, thật giống như nước chảy thành sông, tự nhiên trôi chảy.
Thổ Cẩu chạy trốn phía trước, lại một lần chui vào trong rừng sâu. Ở trong ý nghĩ của nó, thân thể nhân loại ở trong rừng sau khẳng định bị cây cối cùng bụi cỏ ảnh hưởng. Tuy nhiên lúc nó này nó lại tính nhầm, người bình thường cho dù là Linh sư cũng không thể làm thân thể linh hoạt như Hạ Ngôn vậy. Năng lực khống chế cơ nhục cơ thể, Hạ Ngôn còn chưa từng thấy người mạnh hơn so với hắn.
Chạy hết tốc độ một hồi, Thổ Cẩu thấy được hẳn là đã ném rơi người đuổi phía sau, đầu vừa chuyển ánh mắt lộ vẻ đắc ý nhìn về phía sau. Vừa nhìn, nó lập tức hồn vía lên mây, trong mắt muốn lồi ra ngoài, bốn chân xoải ra ngoài, thiếu chút nữa trực tiếp nằm xoài ra đất.
Rồi sau đó cái đuôi vung lên, tốc độ nhanh hơn.
Nó nhìn thấy tên nhân loại đáng giận kia ngay tại phía sau mình năm mươi thước.
Hạ Ngôn cười lạnh trong lòng: "Con Huyễn Ảnh Lang này nhìn không ra sao, tuy nhiên tốc độ quả thật mau lẹ vô cùng. Chạy trốn quả như một trận gió. Nếu ở trên bình nguyên, có lẽ ta thật sự không đuổi kịp nó. Tuy nhiên trong rừng rậm này. . .".
Một người một lang dần dần rời xa trang viên, hướng về sâu trong Hắc Phong Sơn không ngừng đi vào.
Hạ Ngôn căn bản không có thời gian dừng lại quan sát địa hình, chỉ có thể đi theo con Huyễn Ảnh Lang có hình dạng Thổ Cẩu này bằng tốc độ nhanh nhất lướt qua một ngọn lại một ngọn núi nhỏ.
Thổ Cẩu phía trước, mỗi lần qua thời gian một chén trà nhỏ đều quay đầu nhìn một lần. Nhưng càng chạy nó càng kinh hãi, nhân loại này không ngờ còn không bị nó bỏ rơi, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên thoạt nhìn đang bị kéo gần.
- Oa!
Trong rừng sâu, thỉnh thoảng có một số chim chóc bị một người một lang làm kinh động bay ra.
Còn có một số dã thú, chỉ cảm giác được trước mặt lóe lên hai bóng đen, một trận gió từ trước người thổi qua rồi sau đó nhìn thấy vài bụi cây thấp bé rung lên rồi khôi phục bình tĩnh.
"Con Huyễn Ảnh Lang này quả nhiên không bình thường".
Càng đuổi theo, trong lòng Hạ Ngôn càng kinh ngạc. Hắn càng cảm thấy được trí lực Huyễn Ảnh Lang hết sức cao. Ở trong quá trình chạy trốn, Hạ Ngôn thấy Huyễn Ảnh lang không ngờ hiểu được sử dụng không ít phuơng pháp chạy trốn nhân loại mới có thể dùng. Tuy rằng cách nhau không xa, nhưng nếu hơi chút sơ ý, sẽ mất bóng dáng Huyễn Ảnh Lang.
Tuy nhiên, ngũ cảm Hạ Ngôn hết sức linh mẫn, cho dù tạm thời mất dạng Huyễn Ảnh Lang cũng sẽ rất nhanh tìm lại được.
Thời gian vô tình trôi qua, nội lực của Hạ Ngôn đang dần dần tiêu hao, tuy nhiên khoảng cách với Huyễn Ảnh Lang đã bị kéo xuống còn hai mươi thước.
Giờ này khắc này, Hạ Ngôn có thể nhìn thấy các loại biểu tình trên mặt Huyễn Ảnh Lang. Ví dụ như: Nhíu mày, kinh ngạc, hoảng sợ, khó tin. . . một số biểu tình của nhân loại đều khó tin xuất hiện trên mặt Huyễn Ảnh Lang.
- Còn muốn chạy!
Thân thể Hạ Ngôn nhảy vọt một cái, một đạo sóng khí trong tay phun ra, hướng về thân hình Huyễn Ảnh Lang đánh tới.
Cảm giác được phía sau khác thường, thân thể Huyễn Ảnh Lang bỗng lướt ngang, bốn chân trên mặt đất quay ngược, vẽ ra bốn dấu vết rõ ràng không ngờ né tránh được một chưởng sóng khí của Hạ Ngôn. Hơn nữa ngay cả tốc độ chạy trốn cũng không chậm lại chút nào.
Hạ Ngôn hơi ngạc nhiên, tiếp theo hai chân ở trên một thân cây dùng sức đạp mạnh. Thân thể rất nhanh hướng về phía Huyễn Ảnh Lang chạy trốn, phi tới.
Khoảng cách hai mươi thước trong phút chốc liền đuổi kịp. Trường kiếm trong tay chém một nhát, mang theo một đạo kiếm khí sắc bén, mắt thấy đâm tới phía sau lưng Huyễn Ảnh Lang.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, thân thể Huyễn Ảnh Lang bỗng nằm úp sấp. Tuy rằng nó không nhìn thấy trường kiếm Hạ Ngôn nhưng lại có thể phán đoán rõ ràng, rồi sau đó chính xác tránh một kiếm này.
Hạ Ngôn lại cả kinh, trường kiếm đánh hụt, tiếp theo chân thuận thế dùng sức đá vào bụng Huyễn Ảnh Lang.
- Ngao ngao!
Cặp mắt sâu kín của Huyễn Ảnh Lang liên tục xoay chuyển, ở trong không trung giống như con chó nhỏ thống khổ kêu hai tiếng, đồng thời thân thể trong không trung giương nanh múa vuốt, rất nhanh giãy dụa đâm tới một gốc đại thụ cách đó không xa.
Linh La Giới Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn Linh La Giới