Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Chương 99
N
inh Vân Tấn phát hiện cho dù mình cam đoan qua với phụ thân, nhưng mà lo lắng đáy mắt của hắn lại không có giảm bớt chút nào.
Hắn không biết, Ninh Kính Hiền nhìn hai dấu tay ở cằm hắn, nhìn thế nào cũng giống như nhi tử bị người cường bách qua, còn có một thân dấu đỏ làm cho người ta sợ hãi kia, thật sự là không có nắm chắc Hoàng thượng sẽ cứ thế buông tay!
Nhưng mà nhi tử đầu tiên là cực lực che giấu người phát sinh quan hệ với hắn là Hoàng thượng, sau khi bị mình truy hỏi ra lại giả vờ một bộ dáng không có việc gì, nếu không phải vì sợ Hoàng thượng giận chó đánh mèo Ninh gia, hài tử này cũng không cần ủy khuất cầu toàn như thế, hài tử hiểu chuyện như vậy nhìn thật đúng là làm cho lòng người chua xót.
Cho dù bản thân hắn không biết nam phong, nhưng biết nam tử khi lần đầu tiên thừa nhận xu thế ắt phải khó chịu đến cực điểm, nhưng mà nhi tử không đề cập tới, Ninh Kính Hiền tất nhiên cũng liền không có biện pháp chủ động đề cập.
Hài tử này từ nhỏ đến lớn tuy rằng to to nhỏ nhỏ ầm ĩ ra không ít chuyện, nhưng mà chân chính làm mình khó xử lại không nhiều lắm, là để cho người bớt lo, lại tri kỷ nhất, thời điểm như hôm nay, cho dù mình muốn hắn sớm đi nghỉ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nghe.
Ninh Kính Hiền thở dài nói, “Đem tay mở ra.”
“Dạ?” Ninh Vân Tấn nghi hoặc mà nhìn hắn, thần tình không hiểu.
Ninh Kính Hiền bình thản mà nói, “Một thân này của con để Tần Minh nhìn thấy cũng không tốt.”
Ở trước mặt người mình quan tâm, da mặt Ninh Vân Tấn so với trong tưởng tượng của hắn còn mỏng hơn, cư nhiên không tự giác mà mặt đỏ ửng, ngượng ngùng mà giơ cánh tay lên.
Ninh Kính Hiền vươn hai tay ra đem trung y hắn lung tung phủ thêm cởi xuống, thấy tầm mắt phụ thân vẫn luôn dừng ở dấu vết trên thân mình, biến thành Ninh Vân Tấn thật sự có chút luống cuống.
Chờ khi Ninh Kính Hiền muốn giúp hắn bỏ đáy khố, hắn vội vàng ngại ngùng mà nói, “Phụ thân, thứ này không cần thay. Nếu không…Cứ để cho Tần Minh đến đây đi!”
“Toàn thân cao thấp của con chỗ nào chưa thấy qua.” Ninh Kính Hiền lạnh nhạt mà nói, “Sao lại thời gian này ngược lại thẹn thùng!”
“Đó làm sao giống nhau…” Ninh Vân Tấn quanh co nói.
Ninh Kính Hiền không để ý đến hắn, thấy hắn không chịu thì từ bỏ. Hắn cầm lấy y phục đặt ở một bên vì Ninh Vân Tấn thay, áo khoác không để ý vuốt, liền có vẻ nhiều nếp nhăn.
Hắn tiến lên một bước đi đến trước người Ninh Vân Tấn, khom lưng xuống săn sóc mà cầm chỗ nếp nhăn trên y phục từng đường vuốt phẳng, thấy vạt áo còn có góc hơi hơi nhếch lên, Ninh Kính Hiền đơn giản nửa ngồi xổm xuống.
Ninh Vân Tấn nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia cảm động, người này mới là phụ thân kiếp này của mình, phụ thân duy nhất!
“Phụ thân, xin lỗi.”
Ninh Kính Hiền ngẩng đầu lại phát hiện hắn hốc mắt hồng hồng, nhịn không được như Ninh Vân Tấn khi còn bé mỗi lần làm nũng như thế, sờ sờ đầu của hắn. “Con lại làm sai chỗ nào?”
Ninh Vân Tấn hít hít mũi, đem nước mắt sinh trong mắt bức trở về. Hắn lấy cớ nói, “Hôm nay là sinh nhật ngài, vốn nên là nhi tử đến hầu hạ ngài mới đúng, lại làm cho ngài lo lắng!”
“Đừng nên nghĩ quá nhiều.”
Thấy Ninh Vân Tấn đã mặc y phục mới, Ninh Kính Hiền dắt tay hắn, hướng ngoài cửa đi đến, “Đi thôi, những khách nhân kia đã đến.”
Thời điểm hai người rời phòng, Tử Uyển đang đứng ở môn khẩu, hơi hơi cúi thấp đầu, hai tay quy củ mà kề nhau. Nếu mà bình thường Ninh Kính Hiền chung quy tán thưởng một câu, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới chủ tử sau lưng nàng, thì nhịn không được cau đầu mày.
Hai người muốn đến tiền viện, tất nhiên không tiện mang nha hoàn. Chờ đến ra Lưu Danh viện, Ninh Kính Hiền nói, “Nếu nha hoàn Tử Uyển này đã không đáng tin cậy, chi bằng thả ra lại bù cho con một đại nha hoàn.”
Trong ngày thường phụ thân với người Văn Chân từ trước đến nay là không nhìn, vừa không xử lý chèn ép, cũng không tận lực đề bạt, Ninh Vân Tấn không biết hắn tại sao đột nhiên nghĩ vậy, không hiểu mà nói, “Đề phòng được lần đầu, phòng không được ngày sau, chuyện trèo cao ai cũng thích. Đều là một dạng dùng người, còn không bằng dùng quen sai bảo.”
“Vậy thì tùy con đi!” Ninh Kính Hiền thấy hắn không nguyện ý chuyển đầu thương, nhân tiện nói, “Nhưng mà con cũng phải chừa chút tâm.”
Ninh Vân Tấn tất nhiên là liên tục gật đầu.
Hai người đến tiền viện, đã đến không ít tân khách. Bọn họ với việc Ninh Vân Tấn mang thương vô cùng tò mò, bất quá tối hôm qua trong thành động tĩnh lớn như thế, thân phận cao quý tin tức linh thông tất nhiên đã biết tin tức, tin tức bế tắc hơn phân nửa địa vị lại không đủ cao, không dám trực tiếp hỏi, kể từ đó Ninh Vân Tấn là tránh thoát không ít phiền toái.
Ninh phủ khai chính là ngọ yến, bởi vì Ninh gia còn có lão thái gia ở, Ninh Kính Hiền lại chưa quá bốn mươi tuổi, không thể được xưng là chúc thọ, chỉ là thân thích bằng hữu thêm vào vẫn là ước chừng lên vài chục bàn, lại mời gánh hát đến hát hí khúc, quả thật náo nhiệt!
Hấp dẫn ánh mắt người nhất trong thọ yến tất nhiên là tử nữ mừng thọ, lễ Ninh Xảo Hân do Nhược Kỳ thay dâng lên, một pho tượng phật vàng Quan Âm bốn tay, tháp Văn Xương chín tầng ngọc nam dương tự nhiên, lại có một bộ y phục do Ninh Xảo Hân tự thêu.
Lễ Ninh Vân Đình là hai vợ chồng son thương lượng tặng, bổng lộc hắn không nhiều lắm, đưa chỉ là bốn tấm bình phong thanh sơn lục thủy, ống nắp nhân vật màu trắng, và áo lông hắn tự tay săn một con hổ chế thành, tuy rằng trên không bằng tỷ tỷ tỷ phu, dưới không bằng đệ đệ, bất quá tâm ý của hắn cũng đã tận sức.
Ninh Vân Tấn luôn luôn là người được chú ý nhất, thấy hắn đưa lên chính là một bộ đai điền bạch ngọc tốt nhất, một đôi bình ngọc hồ xuân tiền triều màu trắng văn hoa chim, và một miếng cốt điêu thủ công, các tân khách đều có chút kinh ngạc, chỉ có người ngồi gần nhất mới phát hiện Ninh Kính Hiền sau khi cầm được miếng cốt điêu, trên mặt lộ ra một tia khác thường.
Một bữa cơm ước chừng gây sức ép đến qua buổi trưa, Ninh Vân Tấn tuy rằng lấy cớ có thương tích, tránh thoát khổ sai bồi rượu này, bất quá như cũ gây sức ép hơi quá, chờ đến đem các tân khách đều tiễn bước, hắn đã trực tiếp trở về viện chuẩn bị đi ngủ.
Giấc ngủ này đã ngủ thẳng đến bầu trời tối đen, Ninh Vân Tấn sờ sờ bụng, cảm thấy trống rỗng đói bụng đến phát hoảng.
“Tịch Nhan? Tử Uyển?”
Hắn cao giọng đổi một câu, thường ngày gian phòng của mình nếu mà có động tĩnh, hai nha hoàn đã sớm dẫn người tiến vào, hôm nay tại sao một người cũng không thấy được.
Thời điểm Ninh Vân Tấn đang cảm thấy kỳ quái, Đinh Hương bên ngoài gõ cửa. Nàng sau khi đẩy cửa đi vào, nói, “Thuận tiện nói cho Thiếu gia biết, các tỷ tỷ cũng không phải là lười biếng đâu! Là lão thái thái đem các nàng kêu đi.”
Lão thái thái gọi hai người các nàng làm chi?
Ninh Vân Tấn còn chưa đoán được nguyên nhân, chợt nghe Đinh Hương lại nói, “Lão thái gia còn nói, Thiếu gia ngài nếu là nghỉ ngơi đủ, thì đến chỗ hắn một chuyến!”
“Hầu hạ thay y phục.” Ninh Vân Tấn vội vàng xoay người nhảy xuống giường.
Đinh Hương cầm theo đèn, chủ tới hai người đi đến trước viện Ninh Đào Húc.
Ninh Vân Tấn mơ hồ phát hiện xung quanh có không ít tiếng hít thở trầm không thể nghe thấy, xem ra hôm nay chỗ gia gia tăng mạnh phòng giữ. Thời điểm hắn vào phòng, trên mặt đất quỳ không ít người, phân biệt rõ ràng thành hai dàn.
Quỳ gối chính giữa một chút đều là trong viện Ninh Vân Tấn, Hồng Đậu và Tịch Nhan, Tử Uyển và mấy nha hoàn; bên trái các nàng quỳ chính là đầu bếp và vài bà tử của tiểu trù phòng chuyên dụng của lão thái thái.
Chỉ nghe Hồng Đậu quỳ đến thẳng tắp, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, “Công tử mấy ngày nay ăn gì nô tỳ đã đều từng cái tra rõ qua, toàn bộ đều không khác thường. Mấy ngày nay công tử không ra ngoài xã giao, ngoại trừ tiểu trù phòng chúng ta đưa đi hộp cơm, cũng chỉ có lão thái thái đưa qua hai lần bữa cơm, cầu lão thái thái vì công tử làm chủ.”
Đầu bếp quỳ gối đằng trước là một người tính khí táo bạo rồi lại không dẻo miệng, hắn trừng Hồng Đậu trên mặt tức giận đến đỏ bừng, đối diện lão thái thái liên tục dập đầu nói, “Lão thái thái cầu ngài làm chủ cho chúng tiểu nhân a, nha hoàn kia là ngậm máu phun người đó! Cho Nhị công tử thức ăn, chúng ta cho tới bây giờ đều là cực kỳ cẩn thận, chỉ cần ngài đã phân phó, đều là ưu tiên làm ra, không dám có nửa phần qua loa.”
Lão thái thái nửa giương mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên mà nói, “Chỉ cần các ngươi không làm qua, tất nhiên khôn có người oan uổng các ngươi.”
Ninh Vân Tấn vừa thấy tư thái này, chỉ biết đây đúng là tra chuyện mình bị trúng độc mà, hơn nữa thoạt nhìn hai bên đã tranh chấp không ít thời gian.
Hắn vừa vặn đứng ở phương hướng đối diện với hai lão, mắt phát hiện sau khi đầu bếp nói xong, nha hoan sau lưng lão thái thái lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Ninh Đào Húc sắc mặt xanh mét, cả người đều lộ ra một cỗ lệ khí. Với một người từ trong chiến trường lăn lộn đạt được địa vị cao mà nói, khiến gia tộc mình vì mình thịnh vượng chính là kiêu ngạo lớn lao của hắn.
Từ phương diện tiểu gia mà nói, nếu như nói Ninh Vân Đình là Đích tôn tử được hắn chú ý, vậy Ninh Vân Tấn với hắn mà nói chính là hy vọng Ninh gia hiển hách thịnh vượng!
Từ phương diện tộc đàn quốc gia mà nói, Ninh Vân Tấn thân phận tế thiên giả càng là trọng yếu, nếu là bị tộc nhân biết một tế thiên giả, bởi vì trị gia không nghiêm bị hủy, với Ninh gia căn cơ không ổn mà nói quả thật là đả kích trí mạng.
Hắn chỉ có thời điểm đang nhìn hướng Ninh Vân Tấn sắc mặt mới lộ ra dịu đi một chút, “Tiểu nhị đến, vừa lúc đang thẩm tra chuyện ngươi bị trúng độc, cứ cùng nhau nghe một chút đi!”
Ninh Vân Tấn cho trưởng bối từng người thỉnh an, sau đó tại bên cạnh ghế Ninh Kính Hiền đứng, đợi.
Hai bên quỳ trên mặt đất còn đang tranh chấp, Ninh Đào Húc đã có chút kiềm chế không được, âm ngoan ngoan mà nói, “Nếu không ai dám thừa nhận, vậy thì đừng trách lão phu ta thử xem thủ đoạn khác.”
Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ nói, “Gia gia, tôn nhi vừa rồi trong lúc vô ý nhìn thấy có một người muốn nói lại thôi, không bằng trước để cho nàng nói ra.” Nói xong, hắn đem tầm mắt chuyển hướng về phía nha hoàn kia.
Vốn là không khí bên trong phòng đã vô cùng khẩn trương, lại đột nhiên bị các chủ tử nhìn chằm chằm, nha hoàn kia sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất nói, “Hồi bẩm các vị chủ tử, nô tỳ không có giấu diếm gì…Nô tỳ chỉ là đột nhiên nghĩ đến có một lần nhìn thấy Tam thiếu gia từ tiểu trù phòng đi ra, Tam thiếu gia trong ngày thường là chưa bao giờ đến gần chỗ kia, nói là khói dầu xông đến ngộp.”
An Bình Bội Hoa lạnh lùng mà nói, “Ngươi chính là nhìn rõ, đừng tùy tiện cắn loạn người.”
Nha hoàn kia có thể nói là được lão thái thái dẫn theo bên người, tất nhiên là được sủng ái, tuy rằng sợ tới mức nước mắt ứa ra, nhưng mà lại như cũ trật tự tinh tường nói, “Nô tỳ nhớ rõ ngày ấy đại trù phòng thiếu nhân thủ, nên mời các sư phụ trong viện hỗ trợ…”
Lời của nàng tuy rằng ý do vị tẫn, nhưng mà người có mặt cũng đã trong lòng rõ ràng, Ninh Đào Húc quay đầu nhìn phía phu nhân nhà mình.
Lão thái thái cau mày lại, lại đối với một bà tử phía sau nói, “Đi đến phòng Vân Tường lục soát, lại gọi người đem nhũ mẫu hắn dẫn đến.”
Bà tử kia khom người, đã nhanh nhẹn rời khỏi. Rất nhanh trong tay nàng cầm một bao giấy trở về, “Hồi bẩm chủ tử, ở trong gối đầu Tam thiếu gia lục ra một bao thuốc bột, không biết mà vật gì!”
Ninh Đào Húc nói, “Đem lại đây.”
Bà tử kia vội vàng đem bọc giấy trình lên, Ninh Đào Húc không giống với những người khác trong phòng, cùng loại vật này tiếp xúc nhiều nhất, hắn chỉ là cầm ở trong tay cẩn thận đem những vật như là đường bột kia hảo hảo nghiên cứu một khắc, đã tức giận mà đập bàn một nhịp.
“Nghiệt tử! Người đâu, dẫn Ninh Vân Tường đến cho ta!”
An Bình Bội Hoa nhìn thấy bọc giấy kia như gặp sét đánh.