Số lần đọc/download: 792 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:32:48 +0700
Chương 37: Tôi Có Thể Giúp Cô Rời Khỏi Anh Ta
C
hương 37: Tôi có thể giúp cô rời khỏi anh ta
Edit: Lưu Tinh
-----
Vinh Thiển cảm thấy ảo não, sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này.
Cô ngồi trở lại chỗ của mình. Lệ Cảnh Trình phóng tầm mắt nhìn qua, cũng thấy hai người bên kia.
Vinh Thiển nắm chặt vé máy bay trong lòng bàn tay. Cô đưa vé cho Lâm Nam: "Dù thế nào cậu cũng nhất định phải lên máy bay, biết không?"
Lâm Nam vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn thấy Lệ Cảnh Trình ở cách đó không xa đang bước nhanh mà đến. Cô đem vé máy bay của Vinh Thiển đưa khẩn trương bỏ vào túi.
Vinh Thiển uống hai hớp nước, cố làm ình tỉnh táo lại. Cô cố gắng mở miệng: "Lâm Nam, cậu muốn đi mấy ngày?"
"Có gì mình sẽ báo cậu sau."
Vinh Thiển đang đưa lưng về phía Lệ Cảnh Trình, cô cố gắng hạ thấp giọng nói gì đó. Lệ Cảnh Trình đến vừa lúc nghe thấy Vinh Thiển trong miệng phát ra tiếng cười: "Này, phải nhớ được mua quà ình đó."
"Yên tâm đi, không thể thiếu phần của cậu.
Lâm Nam ngẩng đầu, vờ như là mới nhìn thấy Lệ Cảnh Trình:"A, Lệ thiếu, thế nào mà anh cũng đến?"
Vinh Thiển xoay người lại, đứng lên:"Sao anh lại đến đây??"
Lệ Cảnh Trình thản nhiên dắt tay Vinh Thiển, "Em không phải đang mua sắm quần áo ở trung tâm thương mại cùng chị Nguyệt sao? Thế nào cũng đến sân bay?"
Vinh Thiển nhanh trí trả lời: "Em vừa nhận được điện thoại của Lâm Nam, cậu ấy muốn đi du lịch cho khuây khỏa một chút bởi vì cậu ấy cùng người trong nhà có một chút mâu thuẫn. Em không muốn chị Nguyệt đi theo, nên tự mình đến."
Lệ Cảnh Trình trong tâm còn nghi vấn. Lâm Nam nghe cô nói, liền giả vờ thần sắc sầu não..
Vinh Thiển vỗ vỗ tay cô: "Đi, đến lúc kiểm tra an ninh rồi, cậu đi cẩn thận."
"Đến nơi mình sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"Được."
Lâm Nam cầm túi xách, đi xếp hàng. Vinh Thiển cùng cô đi một đoạn, cô đè thấp giọng nói: "Cậu mang đủ tiền chưa?”
"Hẳn là không có vấn đề."
"Cậu cứ chơi mấy ngày ở đó, tớ về Đế Cảnh sẽ chuyển khoản cho cậu, cứ tìm chỗ chơi đi, đừng lập tức trở về."
"Ừ." Lâm Nam cầm đồ, vẫy vẫy hướng Vinh Thiển.
"Tớ đi đây."
"Tạm biệt."
Nhìn Lâm Nam đi vào trong kiểm tra an ninh, Vinh Thiển không nên lời, đường đi ở ngay trước mắt, nhưng cô không thể đi được.
Lệ Cảnh Trình đi tới bên cạnh cô, ôm bả vai của cô.
Vinh Thiển lấy lại tinh thần: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Trên xe, Vinh Thiển siết chặt dây an toàn: "Anh sao lại biết em ở sân bay?"
Lệ Cảnh Trình khởi động xe. Lúc này mới có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, anh đưa điện thoại di động cho Vinh Thiển xem: "Có người gửi cho anh tấm hình này."
Vinh Thiển vừa nhìn, trong lòng đầy phẫn hận, cô nghiến răng: "Là ai theo dõi em?"
Lệ Cảnh Trình một tay hướng về tay lái, ảnh chụp này, anh chắc đến mười phần là kiệt tác của Hoàng Phủ tứ thiếu.
Nghĩ đến mọi cử động của Vinh Thiển bị người khác theo dõi, Lệ Cảnh Trình càng không lạnh mà run: "Bắt đầu từ ngày mai, em ở yên tại Đế Cảnh, đừng đi đâu cả."
Vinh Thiển khó chịu: "Bọn họ muốn theo dõi, cứ để cho bọn họ theo dõi.”
"Đừng hành động theo cảm tính." Lệ Cảnh Trình không nhanh không chậm nói ra, cũng không giống thường ngày. Vinh Thiển liếc nhìn anh. Lệ Cảnh Trình là người thông minh, lời vừa nãy cô nói ở sân bay, chỉ sợ anh sẽ không tin hoàn toàn.
Cô nắm chặt hai tay đang đặt trên đùi.
Có một số việc bản thân bài xích, lại bắt buộc phải làm. Vinh Thiển cố nén sự chán ghét, ôm cánh tay Lệ Cảnh Trình: "Em muốn ăn pizza."
"Không được, loại đồ ăn này không thể ăn nhiều."
"Không chịu, bảo bối muốn ăn, anh nhẫn tâm nhìn bảo bối ở trong bụng em kêu khóc sao?”
Lệ Cảnh Trình hết cách với Vinh Thiển. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng làm nũng vô cùng đáng yêu, vẫn là Thiển Bảo quen thuộc của anh như cũ. Vừa nãy Lệ Cảnh Trình có chút hoài nghi, nhưng xem ra là anh suy nghĩ nhiều quá.
Chỉ là đến sân bay mà thôi, anh sao có thể nghĩ đến cô muốn bỏ đi? Đế Cảnh mới là nhà của cô, cô còn có thể đi đâu?
Có lẽ là đứa nhỏ sắp sinh ra, anh mới lo lắng, trở nên mẫn cảm đa nghi như vậy. Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu, cười khẽ.
Vinh Thiển gối đầu lên bờ vai anh, nhắm mắt lim dim. Chỉ có như vậy, cô mới có thể không cần ngụy trang, không cần dối trá.
Lái xe tới đến PizzaHut, Lệ Cảnh Trình gọi cho cô vài món ăn.
Vinh Thiển thấy không ngon miệng, liền cầm ly kem lên ăn. Lệ Cảnh Trình hơi nhíu mày: "Ăn ít thôi, lạnh như thế."
Cô không nói tiếng nào, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm ly kem, cô thực sự không cách nào đối diện với anh.
Bên cạnh là một khu giải trí nhỏ, có khách mang theo đứa nhỏ ở bên trong chơi đùa. Lệ Cảnh Trình nhìn thấy một bé trai đang lắc mông cố đuổi theo chị mình. Bước đi còn không vững, hai ba bước liền té ngã.
"Oa oa oa —— "
Đứa nhỏ rất nhõng nhẽo, mặc dù ngã không đau lắm, nhưng khóc đầy mặt ủy khuất. Phía trước, đứa bé gái chắc chỉ mới bốn năm tuổi, quay đầu lại khó khăn đỡ em trai dậy, giúp em lau nước mắt: "Không khóc, không khóc, chị thương..."
Bàn bên cạnh, một người lớn trên tay cầm miếng pizza: "Mau qua đây ăn, đừng làm loạn nữa."
Đứa bé gái dạt tay ra chạy đi muốn đón lấy, bé trai ở phía sau thấy vậy, lại bắt đầu khóc. Thất thểu bước lên phía trước. Người mẹ bất đắc dĩ ôm bé trai lên dỗ dành.
Trong mắt Lệ Cảnh Trình vô thức toát ra tia nhìn yêu thương, trái lại anh lại cảm thấy như vậy rất tốt, mắt nhìn Vinh Thiển ở đối diện: "Sau này, chúng ta cũng sinh hai, một trai một gái đi."
Vinh Thiển cảm thấy cổ họng như bị thứ gì ngăn chặn, toàn thân đều khó chịu. Cô lẳng lặng nhìn Lệ Cảnh Trình, cố kìm nén sự lạnh lẽo trong đôi mắt.
Lệ Cảnh Trình nhấc ly kem của cô lên: "Đừng ăn nữa."
Anh múc một miếng ăn thử: "Quá lạnh!"
Trở lại Đế Cảnh, chị Nguyệt ngồi trong phòng khách trên sô pha, nhìn thấy hai người tiến vào liền đứng dậy: "Ai da, thiếu phu nhân, cô đã đi đâu vậy?"
Vinh Thiển thấy vành mắt chị Nguyệt phiếm hồng, không khỏi áy náy: "Xin lỗi, tôi đi cùng bạn."
"Cô không có việc gì là được, nhưng làm tôi sợ muốn chết."
Vinh Thiển lên lầu, cô đem hộ chiếu và chứng minh thư thả lại chỗ cũ, lại mở máy vi tính chuyển tiền cho Lâm Nam.
Mấy ngày này, mỗi ngày đều hành hạ cô vô cùng khó chịu. Vinh Thiển ngơ ngẩn ngồi ở mép giường, hôm nay ra ngoài cô mệt muốn chết.
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiếu Huyền ôm lấy Tranh Tranh đứng ở trước cửa sổ, bé gái trong lòng anh nằm yên ổn.
Mạc Hy nhìn bóng lưng Hoắc Thiếu Huyền, anh đối với Tranh Tranh cưng chiều đến nỗi làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Bàn tay anh đặt trên vai Tranh Tranh vỗ nhẹ nhẹ. Mạc Hi có chút nhịn không được: "Thiếu Huyền, anh đặt con bé xuống đi."
Hoắc Thiếu Huyền cũng không quay đầu lại: "Em nghỉ ngơi đi, anh trông con bé là được."
"Con bé rất nhõng nhẽo, anh như vậy sau này nó sẽ đòi anh ôm hoài cho coi.”
Hoắc Thiếu Huyền vẫn không đem Tranh Tranh đặt xuống. Anh bước qua trước cửa sổ, ngước nhìn bầu trời. Mâu thuẫn trong lòng mâu thuẫn còn đang dằng xé, để Vinh Thiển tiếp tục ở lại bên Lệ Cảnh Trình, là anh khó khăn lắm mới quyết định được.
Mạc Hy trên đầu mang khăn đội đầu bảo vệ phụ nữ có thai không bị lạnh, cô nghiêng người về bóng lưng Hoắc Thiếu Huyền. Con gái của cô được Hoắc Thiếu Huyền yêu thương nhiều như vậy, mà Vinh Thiển cũng vừa lúc sắp sinh. Bọn họ một đôi dây dưa đã lâu, cuối cùng ông trời đã bắt họ phải triệt để buông xuống.
Khóe miệng Mạc Hy nâng lên ý cười thỏa mãn. Sự chờ đợi của cô hẳn là đáng giá.
Mà Hoắc Thiếu Huyền thì không hề hay biết rằng tình cảnh của Vinh Thiển hiện giờ thật không khác gì nước sôi lửa bỏng.
Buổi tối bị Lệ Cảnh Trình ôm, cô cả đêm cũng không ngủ được. Chờ anh ngủ say, cô đẩy tay anh ra. Nhưng Lệ Cảnh Trình theo thói quen, cánh tay lại quấn quít lấy cô theo thói quen.
Ngày hôm sau, Vinh Thiển nghe thấy tiếng động khe khẽ. Lệ Cảnh Trình dè dặt cẩn thận đứng dậy, anh cúi người khẽ hôn lên trán cô, sau đó đi rửa mặt.
Vinh Thiển mở hai mắt ra, sắc mặt cô rất không tốt, tái nhợt đến dọa người. Nghe tiếng Lệ Cảnh Trình lái xe rời khỏi Đế Cảnh, lúc này Vinh Thiển mới rời giường.
Cô muốn tìm cách ra ngoài. Nhưng thái độ của chị Nguyệt còn cẩn thận hơn mấy phần so với hôm qua. Vinh Thiển vào toilet, chị ta cũng muốn giả vờ đi theo: "Thiếu phu nhân, lúc này là nguy hiểm nhất, cô đừng đi loạn. Lệ thiếu nói, cô muốn cái gì xin cứ việc phân phó, để chúng tôi chuẩn bị là được."
Vinh Thiển bất đắc dĩ, đành phải thôi.
Cô bây giờ có thể dựa được vào ai?
Cô chợt nghĩ đến Vinh Trạch, nhưng Vinh Thiển rốt cuộc không xác định được Vinh Trạch rốt cuộc có thể giúp mình bao nhiêu. Không may nếu kinh động tới Lệ Cảnh Trình thì làm sao?
Nghĩ đến Hoắc Thiếu Huyền, cũng là vạn bất đắc dĩ.
Anh thế mà lại giấu cô. Vinh Thiển biết, cô không tìm anh hỏi rõ ràng là muốn giả câm vờ điếc. Tựa như tờ giấy mỏng manh một khi bị đâm thủng, cô và Hoắc Thiếu Huyền càng đau đớn gấp trăm lần mà thôi.
Nhưng bây giờ, Vinh Thiển không có cách nào khác.
Cô quyết định hẹn gặp Hoắc Thiếu Huyền. Nhưng chần chừ nãy giờ, cô không có có nổi cả sức lức để bấm nút gửi tin nhắn.
Di động của Hoắc Thiếu Huyền vang lên hai tiếng. Bình thường anh để điện thoại trong túi áo, nhưng vừa rồi Tranh Tranh làm dây thức ăn lên người, anh ôm bé đi vào phòng tắm nên đặt điện thoại và chìa khóa xe trên tủ đầu giường.
Mạc Hy nghe thấy tiếng động, tiện tay cầm lên xem. Trên màn hình hiện lên tên người gọi là Tiểu Thiển.
Trong mắt không che giấu nổi sự đau nhói. Cô xóa tin nhắn rồi đặt điện thoại thả lại chỗ cũ. Nhưng nằm trên giường lòng cô không yên.
Vinh Thiển đợi Hoắc Thiếu Huyền hồi âm. Cô ở ban công ngồi cả ngày, lòng nóng như lửa đốt.
Sáng sớm hôm sau, người giúp việc nói là có người tìm cô.
Vinh Thiển thay quần áo rồi xuống lầu, lại nhìn thấy Mạc Hy ngồi trong phòng khách.
Vinh Thiển kinh hãi: "Chị Mạc Hy … "
"Thiển Thiển, em mang thai chị cũng chưa đến thăm em lần nào." Mạc Hy đặt giỏ xách trên bàn trà.
Vinh Thiển đi qua: "Chị còn chưa hết tháng ở cữ, sao lại ra ngoài!"
"Chị đi một chút, không có chuyện gì đâu."
Vinh Thiển mơ hồ phát giác có việc không ổn: "Chúng ta lên lầu rồi nói chuyện.”
Mạc Hy theo cô chậm rãi lên lầu. Dường như Vinh Thiển có thể đoán được chuyện này cùng tin nhắn hôm qua có liên quan. Vừa bước vào phòng, quả nhiên, Mạc Hy nói ngay vào điểm chính: "Thiển Thiển, tin nhắn em gửi cho Thiếu Huyền, chị đã xem."
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, cũng không tỏ ra kinh hoảng. Trong lòng cô bình thản, không cảm thấy sợ hãi: "Chị Hy Tử, đừng hiểu lầm, em hẹn gặp anh ấy là có việc.”
"Lúc đó Thiếu Huyền đang tắm cho Tranh Tranh. Việc này, anh ấy cũng không biết.”
Vinh Thiển kinh ngạc.
Mạc Hy bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Vinh Thiển. Cô ngồi xổm người xuống, một đầu gối cơ hồ sắp chạm đến sàn nhà, Vinh Thiển vội vàng kéo cô dậy: "Chị Hy Tử, chị làm gì thế?"
"Thiển Thiển, đừng nữa tìm anh ấy nữa được không?"
Vinh Thiển cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Mạc Hy không quan tâm mình ở cữ, vội vã đến tìm cô.
Vinh Thiển không muốn cô hiểu lầm: "Không phải là em muốn níu kéo anh ấy, em thật sự gặp chuyện khó khăn, cần anh ấy giúp.”
"Thiển Thiển, ở Nam Thịnh này, chuyện của em còn có ai so với Lệ Cảnh Trình ra mặt thích hợp hơn? Anh ta một tay che trời, hơn nữa còn là chồng của em, là cha của đứa bé trong bụng em. Có việc gì mà anh ta không giúp được, Thiếu Huyền lại có thể giúp?"
Vinh Thiển cắn chặt môi, chính vì Lệ Cảnh Trình một tay che trời, cô mới đành phải tìm Hoắc Thiếu Huyền.
Nhưng lời nói này cô lại nói không nên lời.
"Em không ngờ… chuyện em nhờ Thiếu Huyền giúp đỡ, chị lại để ý như vậy. Chị Hy Tử, chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà."
"Trước đây, chúng ta là bạn bè, Hoắc Thiếu Huyền là anh nuôi của chị. Thế nhưng, anh ấy bây giờ là chồng chị."
Vinh Thiển gật đầu, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Mạc Hy ngồi xuống bên cạnh cô: "Thiển Thiển, em cần gì phải tìm Thiếu Huyền? Anh ấy hiện tại có gia đình, đương nhiên, em mở miệng, thế nào anh ấy dù vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không tiếc. Nhưng hai người từng yêu nhau sâu đậm, hoàn cảnh bây giờ có phải không thích hợp không? Em cũng vì anh ấy suy nghĩ một chút đi."
Vinh Thiển rũ mắt xuống, cố che khuất một mảnh bi thương.
Mạc Hy kéo tay cô qua: "Quý trọng người trước mắt, những lời này chị nghĩ thích hợp với em. Huống hồ Lệ Cảnh Trình đối với em tốt như vậy."
Viền mắt cô ửng đỏ, nhưng không biểu lộ ngay trước mặt Mạc Hy.
Kêu cô đi quý trọng người lúc trước đã cưỡng bức cô sao, có quá châm chọc không?
Vinh Thiển thở hắt ra: "Chị yên tâm đi, sau này mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không đi tìm Thiếu Huyền."
"Có lẽ em cảm thấy chị thật ích kỉ, nhưng hễ có chút khó khăn, em lại tìm Thiếu Huyền. Như vậy vấn đề sẽ được giải quyết sao? Hay lại khiến cả hai rơi vào vạn kiếp bất phục*? Thiển Thiển, em tự nghĩ đi."
(*) ý nói rơi vào bế tắc, không cách nào quay đầu lại.
Vinh Thiền khó khăn gật đầu một cái: "Em hiểu."
Mạc Hy chống tay đỡ thắt lưng: "Chị về đây. Ngồi lâu thắt lưng lại đau quá. Thiển Thiển, nhớ bảo trọng thân thể."
"Dạ."
Vinh Thiển đứng dậy, chỉ tiễn Mạc Hy đến cửa phòng. Cô đi tới ban công, nhìn thấy Mạc Hy chậm rãi đi ra ngoài, tài xế ở bên ngoài đã đợi sẵn. Vinh Thiển nâng tay lên lau nhẹ khóe mắt. Mạc Hi nói không sai. Cô bây giờ tứ cố vô thân (*), chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Chỉ là không biết, nếu Hoắc Thiếu Huyền biết Tiểu Thiển của anh đang khổ sở day dứt như vậy, liệu anh sẽ đau lòng tới cỡ nào?
(*) không nơi nương tựa.
Cô nhìn ra ngoài vườn hoa, có một cây bạch quả cây lớn. Dường như tìm thấy hình ảnh của chính mình từ bóng cây cô độc kia.
Buổi tối, Lệ Cảnh Trình lái xe trở về Đế Cảnh. Vinh Thiển đứng dậy đi toilet, sau đó rửa mặt một chút.
Lệ Cảnh Trình sợ cô đang ngủ, cẩn thận đẩy cửa rất nhẹ. Vinh Thiển ngẩng đầu, mỉm cười: "Đã trở về."
Anh bước nhanh qua, tiện thể ném thứ gì đó trong tay lên tủ đầu giường: "Em đang làm gì vậy?"
"Không có gì. Em ghi lại những điều cần chuẩn bị, lúc đó cũng khỏi luống cuống. ”
Thấy tất cả đều bình thường, Lệ Cảnh Trình cũng không nghi ngờ gì. Anh lấy cái túi trên tủ đầu giường túi: "Anh có mua một ít mơ chua em thích ăn.”
Vinh Thiển đón nhận lấy túi, ước chừng cũng một hai cân. Cô nhẹ hôn lên má anh: "Cảm ơn."
"Đúng rồi, hôm nay có ai đến à?"
"Chị Hy Tử đã tới."
"Cô ta đến làm gì? Không phải mới sinh con sao?"
Vinh Thiển cái túi để lại chỗ cũ: "Chị ấy đến thăm em." Nhưng lý do này, Vinh Thiển cảm thấy chính mình cũng không tin được. Cô đành ngụy tạo một cái cớ khác: "Trong sách nói lúc ở cữ rất dễ nghĩ ngợi lung tung. Có lẽ chị ấy muốn xác định em đã thật sự yên phận hay chưa, sợ em lại hồi tâm chuyển ý tìm Hoắc Thiếu Huyền?"
Lệ Cảnh Trình nhướng mày, Mạc Hy hoàn toàn có khả năng nghĩ như vậy mà tìm đến đây.
"Vậy em nói sao?"
Vinh Thiển lật lật quyển sổ trong tay: “Em nói là em chỉ muốn cùng cha của bảo bối trong bụng ở cùng một chỗ, em thích một gia đình hoàn chỉnh.”
Lệ Cảnh Trình nghe vậy, trong mắt lộ ra tia vui mừng. Anh hôn lên mặt Vinh Thiển, rồi mạnh mẽ chuyển dần xuống môi cô: "Bà xã, em thật là ngoan.”
Cô bất giác nắm chặt tay lại: "Anh làm em đau.”
Lệ Cảnh Trình một tay đỡ ở sau đầu cô, nụ hôn dần trở nên dịu dàng, ướt át. Vinh Thiển cảm thấy toàn thân căng thẳng, run rẩy. Anh hôn cô như vậy, cô chỉ cảm thấy buồn nôn cực kỳ. Vinh Thiển đưa tay đẩy anh ra: "Hôn cũng là vẫn động kịch liệt.”
"Ai nói vậy?”
Vinh Thiển vội nói: "Em mới đọc thấy trong sách.” Cô chỉ tay vào mấy quyển sách trên đầu giường: “Không tin, anh tự xem đi. Trong đó nói sẽ gây thiếu dưỡng khí đó.”
Lệ Cảnh Trình dừng động tác. Vinh Thiển chán ghét lấy tay chùi miệng.
Lâm Nam trở về hôm nay, không về nhà ngay mà đi thẳng đến Đế Cảnh trước.
Cuối tuần, Lệ Cảnh Trình ở lại biệt thự không ra ngoài.
Lâm Nam mang theo bao lớn bao nhỏ, Vinh Thiển thấy vậy liền trừng mắt: "Lâm Nam, cậu mang nhiều vậy không thấy nặng à?"
"Mình thuê xe tới đây mà." Lâm Nam lấy mấy thứ trong bao ra: "Những thứ này đều là đặc sản địa phương đó, chỗ này của cậu hết.”
Lệ Cảnh Trình nhanh nhẹn xem xét các thứ, bên trong còn có hóa đơn, đúng là đặc sản địa phương.
Lâm Nam và Vinh Thiển đưa mắt nhìn nhau. Cô khẩn trương nói: "Thiển Thiển, mấy loại bánh ngọt này đều là cậu thích ăn."
"Cảm ơn." Vinh Thiển cùng Lâm Nam ngồi xuống. Đối mặt với một con hồ ly như Lệ Cảnh Trình, phải hết sức cẩn thận trong từng cử chỉ, lời nói: "Lâm Nam, cậu ở đây ăn xong cơm trưa rồi về. Lần này đừng làm náo loạn trong nhà nữa. Chú và dì thật sự rất thương cậu.”
"Mình đi mấy ngày, ba mẹ nhất định lo lắng, chắc sớm không còn tâm trạng mà giận mình nữa đâu.”
Vinh Thiển mở ra một hộp bánh, lấy một miếng đưa đến bên miệng Lệ Cảnh Trình.
Người đàn ông nhìn cũng không nhìn tới: "Anh không thích ăn."
"Ăn một miếng thôi, ngon lắm."
Lệ Cảnh Trình nhíu mày, Vinh Thiển kiên trì, anh đành phải mở miệng.
Lâm Nam chớp mắt, đây là loại tình huống gì?
Huống hồ, cô thật không nhìn ra Lệ Cảnh Trình đối Vinh Thiển có chỗ nào không tốt. Nhưng Vinh Thiển ở sân bay lại rất rõ ràng không muốn ở cùng Lệ Cảnh Trình nữa.
Anh ăn không quen mấy loại thức ăn này, thật muốn nhổ ra. Vinh Thiển lấy tay che miệng anh: "Này là tâm ý của Lâm Nam đó, không cho phép nhổ."
Lệ Cảnh Trình đành phải nuốt xuống, rồi đứng dậy đi tìm nước uống.
Lâm Nam chỉ chỉ bóng lưng của anh, Vinh Thiển hạ thấp giọng: “Hôm khác không có anh ta rồi chúng ta nói sau."
Lâm Nam gật gật đầu: "Được."
Ăn xong cơm trưa, Lâm Nam liền trở về nhà. Lệ Cảnh Trình thấy cô đứng ở cửa, hai tay thoải mái ôm hông cô: "Chờ em sinh bảo bảo rồi, chúng ta cùng đi du lịch, có được không?"
"Được."
"Muốn đi đâu?"
Vinh Thiển làm bộ suy nghĩ: "Đi Trùng Khánh."
"Hả?" Lệ Cảnh Trình cho rằng cô sẽ nói Maldives hoặc là Hồng Kông, Tam Á.
"Vì sao?"
"Muốn đi ăn lẩu Trùng Khánh."
"Được, tùy em."
Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô trong tay. Anh cảm thấy mỗi ngày như vậy đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời.
Vinh Thiển nhìn hình bóng Lâm Nam bước đi, tự do, yên vui, cô thật sự hâm mộ.
Ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình đến công ty theo thường lệ. Anh phải sớm sắp xếp mọi việc ổn thỏa, để ngày Vinh Thiển sinh có thể rảnh rỗi một chút.
Vinh Thiển từ trên giường ngồi dậy, lại cảm thấy đầu choáng váng. Cô cầm di động lên mở QQ, có người vừa kết bạn với cô, đồng thời gửi cho cô hình ảnh về căn phòng 1001 của khách sạn kia, nói là biết rõ sự tình năm đó.
Vinh Thiển lo nghĩ, do dự, cuối cùng ngón tay khó nhọc nhấn nút đồng ý.
Cô đi tới ban công, thay bằng máy tính xách tay.
Bên kia, rất nhanh thì có phản ứng. Đối phương muốn chat webcam. Vinh Thiển liền lấy băng keo bịt camera lại rồi mới nhấn đồng ý. Chỉ chốc lát, bên kia hiện ra một góc rèm cửa sổ, cũng không có bóng người.
Vinh Thiển ngón tay đưa về phía bàn phím, đánh ra một hàng chữ: "Ai vậy? Hoàng Phủ tứ thiếu?"
Bên kia, lại truyền đến trận cười nhẹ: "Không ngờ cô biết chuyện bốn năm chuyện rồi, còn có thể bình tĩnh như vậy."
"Hoàng Phủ tứ thiếu, anh đừng có ẩn núp như vậy, anh muốn gì?"
Người đàn ông không thừa nhận, càng không phủ nhận: "Cùng lắm thì, cô phản ứng như thế thật ngoài dự liệu của tôi, thật tốt."
Rõ ràng là đang xát muối lên vết thương của người khác, Vinh Thiển tức giận: "Biến thái, bệnh tâm thần!"
"Tôi chỉ là không rõ, vì sao cô còn muốn ở lại? Trong lòng cô chẳng lẽ không phải là hận Lệ Cảnh Trình muốn chết sao?"
Vinh Thiển cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn. Cô chợt tỉnh ngộ ra:"Tấm hình kia là anh gửi Lệ Cảnh Trình?"
"Là tôi."
“Anh rảnh lắm hay sao mà cứ thích xen vào chuyện người khác!"
Người đàn ông không có chút nào tức giận: "Cô muốn đi, chỉ dựa vào chính bản thân là không thể nào. Nhưng tôi có thể giúp cô, chúng ta cùng hợp tác."
"Đi chết đi!"
Vinh Thiển nói xong cũng muốn dừng cuộc trò chuyện.
Người đàn ông nói tiếp: "Cô nói xem, nếu tôi nói cho Lệ Cảnh Trình cô đã biết chuyện năm đó, hắn sẽ làm như thế nào?"
-----