Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
iên thư ký của Tổng Thống đứng lên sau bàn và đưa tay ra khi Jeremy được dẫn vào văn phòng. Ông cười. "Bao giờ cũng sung sướng được gặp lại ông, nghị sĩ".
Cái bắt tay chặt nhưng rất nhanh. Jeremy không đả động gì đến việc anh được gọi là nghị sĩ. Cả viên thư ký lẫn anh đều hiểu anh không còn là thành viên của cái cơ quan ấy nữa.
"Mời ngồi" viên thư ký ân cần nói, đẩy hộp xì gà tới.
"Xin lỗi, cảm ơn" Jeremy rút thuốc lá ra. "Tôi chung thuỷ với thứ này".
Viên thư ký vào thẳng vấn đề. "Tổng Thống đã đọc thư của ông, với mối quan tâm lớn. Cho rằng nhiều điểm đã được nêu lên một cách tuyệt vời và muốn tôi bầy tỏ sự biết ơn của ông".
Jeremy gật đầu, không nói, vì cũng không ai đợi anh nói.
"Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều về vấn đề tiến cử ông. Và Tổng Thống đi đến kết luận rằng hiện chưa đúng lúc".
"Ô? Vậy mà Thượng nghị sĩ đã làm tôi có cảm tưởng là vấn đề đã được thu xếp".
Viên thư ký mỉm cười lạnh lùng. "Tôi e là Thượng nghị sĩ đã nỗ lực trong sự hiểu lầm. Ông ấy còn khá trẻ, và đôi lúc nhiệt tình của ông ta cũng bay bổng theo chủ nó luôn".
"Vậy à?" giọng Jeremy vô cảm. Người đàn ông này là gã ngu xuẩn. Thượng nghị sĩ có thể còn trẻ, nhưng không hề non nớt trong chính trường. Đấy là môi trường mà ông ta đã được nuôi dưỡng từ trong nôi. Ông ta không lầm cái gì cả.
"Năm nay là năm bầu cử" viên thư ký tiếp tục một cách trơn tru, " và Tổng Thống mới muốn ông từ chức là đương nhiên rồi. Vậy để tránh rủi ro có thể đổ cả xe táo vì một sự tiến cử trong thời gian chuyển tiếp, chúng tôi cho rằng tốt nhất là không có tiến cử gì cả trong thời gian này".
"Tổng Thống cũng nghĩ như vậy à?"
Cặp lông mày viên thư ký nhướn lên. Ông ta không thích bị lục vấn. "Tất nhiên" giọng ông ta lạnh băng.
Thượng nghị sĩ đang đợi, và Jeremy được đưa thẳng vào văn phòng. "Thế nào, Nghi sĩ?"
"Thế nào, Thượng nghị sĩ?"
"Jeremy, chúng ta bị lừa rồi".
"Cậu biết rồi à?"
"Sáng nay, trực tiếp từ Nhà Trắng. Chính ông già gọi".
"Vậy tại sao không ngăn mình lại. Sao cậu vẫn để mình đến đấy?"
Thượng nghị sĩ mỉm cười, rồi nét mặt thay đổi hẳn khi anh nói một cách nghiêm chỉnh. "Mình muốn cậu chứng kiến là mình đã giữ lời hứa".
"Cậu biết là mình không bao giờ nghĩ khác mà".
"Cảm ơn".
"Mình không hiểu cái quái gì đã làm lộn tùng phèo tất cả?"
"Mình biết" Thượng nghị sĩ đáp. "Không phải ông già, cũng không phải chính phủ. Vậy chỉ còn lại một khả năng thôi".
"Ông bạn thư ký của chúng ta?"
Thượng nghị sĩ gật đầu.
"Nhưng vì sao chứ? Mình vẫn vui vẻ với hắn mà".
"Mình đóan hắn không ưng dân Harvard". Thượng nghị sĩ cười. "Gã ngốc ấy học ở Yale, cậu biết đấy". Nụ cười rời khỏi mặt anh. "Mình rất tiếc, Jeremy".
Jeremy nhún vai. "Không sao. Âu cũng là cú thử sức hay".
"Giờ cậu định ra sao?"
"Mình không biết nữa. Mình chưa nghĩ đến điều đó".
"Xông vào đại hội đảng?
"Tất nhiên. Mình sẽ không bỏ lỡ nó".
"Chúng ta đang tụt hậu so với Stevenson đấy".
"Cậu có cho là họ có khả năng thuyết phục Eisenhower vào vụ đó không?"
"Mình cho là họ sẽ không phải cố gắng lắm đâu" Thượng nghị sĩ trả lời. "Thực ra, họ đi với Taft thì hơn, nhưng họ gạt bỏ tất để thắng lợi. Họ sẽ đi với Eisenhower".
"Ike sẽ ưng ngay chỉ trong một cuốc tản bộ".
"Mình cũng nghĩ thế". Thượng nghị sĩ nói. "Trên bình diện nào đó thì thật là tồi tệ, vì mình biết Stevenson sẽ là một Tổng Thống hạng bét". Chợt anh liếc Jeremy. "Bọn mình sẽ cần sự trợ giúp của Quốc hội, càng nhiều càng tốt. Cũng không muộn để cậu có một cái vé đâu, cậu biết đấy".
Jeremy lắc đầu. "Thôi, cảm ơn. Đấy không phải là trò chơi của mình. Mình vĩnh viễn là một tay chơi tài tử thôi. Mình nhường cho cánh chuyên nghiệp các cậu".
"Nếu cánh Cộng hoà nhảy vào thì mình chẳng còn làm cái gì được cho cậu trong một thời gian dài".
"Không sao, mình hiểu".
Thượng nghị sĩ đứng lên. "Rồi, khi nào cậu quyết định cái gì đó thì cho mình biết. Khi đó, có thể mình giúp được nhiều hơn chứ không bí bét như vụ này".
Jeremy cũng đứng dậy. "Mình sẽ báo cho cậu ngay".
Thực ra, chính cha anh chịu trách nhiệm về việc anh làm báo, khi tay bên xuất bản giải thích cho Jeremy trong bữa ăn trưa tại quán 21. "Bữa nọ, tôi ăn tối với cha anh. Chúng tôi chuyện trò về vấn đề của chính trường Pháp và ông đã đưa cho tôi một tập những lá thư gần đây của anh. Tôi đọc một bức. Rất thích thú. Tôi đọc bức nữa, rồi nữa. Cuối cùng, tôi xin ông cho mượn cả tập. Và đêm đó tôi đã thức đến ba giờ sáng để đọc. Thoạt tiên, tôi nghĩ đây là bộ sưu tập kỳ diệu để in thành sách. Anh biết không, anh có thể viết. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ là không nên làm thế, điều cực kỳ ar là nó đã được viết ra trong khi các sự kiện còn tươi rói trong đầu. Với khả năng ấy thì bước đi logic duy nhất là một chuyên mục trên báo. Anh có ưng không?"
"Tôi cũng không biết nữa. Tôi thực sự có phải nhà văn nhà báo gì đâu, ông biết đấy".
"Vậy ai là nhà văn? Đã có thời, điều kiện tiên quyết để trở thành người viết tiểu thuyết hình như phải là người có lịch sử làm lính. Trước đó thì là các tay lái xe tải. Theo cách nhìn của tôi thì chỉ cần một yêu cầu đối với người viết chuyên mục hàng ngày, là anh phải có cái gì đó để viết, và viết hay. Thì chính anh đã viết hay một cách giản dị".
Jeremy cười. "Nếu cần người viết giản dị thì ông đã gặp đúng người rồi đấy".
"Vậy anh sẽ xem xét việc này chứ?"
"Có thể, nếu tôi biết một điều quái quỷ gì đó đáng để viết".
"Các hội nghị chính trị của các đảng sắp diễn ra đấy. Sao anh không đến cả hai xem có cái quái quỷ gì không và gửi cho tôi vài bài?"
Jeremy đầy hưng phấn. "Tôi sẽ thử, nhưng rất có thể chỉ phát hiện ra tôi đã sai lầm đến mức nào khi nhận việc này".
Nhưng bài đầu tiên đã xác định chính anh đã sai lầm thế nào khi nghĩ như vậy. Sau cú điện thoại cuồng nhiệt của tay làm xuất bản đề nghị cho đăng, và Jeremy đồng ý với sự miễn cưỡng đầy e ngại, bài báo xuất hiện trên toàn quốc vào ngày khai mạc hội nghị chính tri, với cái tựa đề MỘT NƯỚC NGOÀI.
"Các nước trên khắp thế giới đều thế cả" nó được bắt đầu như thế. "Một người bình thường hầu như vui vẻ khi gặp người Mỹ, và rất thích họ. Chỉ có các chính trị gia, nhân viên khách sạn và tài xế taxi là hầu như căm thù chúng ta. Chicago cũng giống như bất cứ nước ngoài nào".
Trong vòng một năm, chuyên mục này xuất hiện ba lần mỗi tuần trên hơn hai trăm đầu báo.
Ở Paris. Nam tước đọc xong bài đầu tiên ấy trên tờ Thời báo New York xuất bản ở Châu Âu bèn đẩy nó trên bàn ăn sáng sang phía Caroline. "Con đã đọc bài này chưa?"
Caroline nhìn, gật đầu. "Rồi ạ. Con cho là rất thông minh".
"Anh ta là một trang thanh niên sáng láng".
"Vâng" cô đồng ý "Cực kỳ".
"Lạ thật " Nam tước nói, cặp lông mày nhíu lại. "Sau bữa tiệc đêm đó, chúng ta không nghe gì về anh ta cả".
"Denisonde nhận được một lẵng hoa hồng thật dễ thương và tấm thiệp cảm ơn vào sáng hôm sau".
"Ý ba là nó không gọi điện cho con hoặc đại loại như thế?"
"Không" rồi Caroline mỉm cười đầy bí ẩn. Tội nghiệp cho cha. Ông bao giờ cũng quá thẳng thừng trong khi cứ tưởng là mình tinh tế. Cô không thể không trêu chọc ông.
"Sao, anh ấy phải làm thế à?" cô hỏi thật ngây thơ.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu