Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Chương 97: Ý Ngoại Đích Tương Ngộ
P
hương Tử Vũ chậm rãi bước đi không mục đích, hắn không biết bản thân đang đi về hướng nào, cũng không biết phải đi đâu, chỉ biết một đường không ngừng đi về phía trước.
Nơi này dường như là một sa mạc, không có tuyết phủ vạn năm như trên Thiên sơn, cũng không có màu xanh mượt nhìn không thấy bờ như thảo nguyên, có chăng chỉ là cát vàng mênh mông.
Mặt trời chói chang tựa như lò lửa cực lớn treo giữa không trung, đem nước trong cơ thể người từng chút từng chút bốc hơi.
Nếu không phải có tu vi cao thâm, Phương Tử Vũ đã sớm chống đỡ không nổi, hắn tuy rằng đã tích cốc, song tích cốc cũng không có nghĩa là không cần uống nước, trong thân thể con người có hai phần ba là nước tạo thành, không có nước cho dù là thần tiên cũng sống không nổi. Thêm vào đó hắn vốn bị trọng thương dưới tay tên tán tiên nọ, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị truy binh phía sau bức tiến vào trong sa mạc mênh mông này, nóng bức khiến cho thương thế của hắn càng thêm nặng, hiện tại cũng chỉ dựa vào một hơi thở mà đau khổ chịu đựng.
Sau khi tiến vào sa mạc, Phương Tử Vũ đã suốt mười ngày không ăn không uống, bằng vào ý chí kinh người, được ma luyện từ trong mười tám tầng địa ngục, mới có thể chống đỡ được đến lúc này, truy binh phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng từ vài ngày trước.
Phương Tử Vũ loạng choạng đi mãi về phía trước, cồn cát phía sau hắn đã xuất hiện một đường dấu chân dài nhìn không thấy điểm đầu.
Khí hậu trong sa mạc rất kỳ lạ, ban ngày nắng chói chang, đem người ta giày xéo đốt khô. Đến tối lại là gió lạnh thấu xương, cái nóng bức của ban ngày đã sớm biến mất, chỉ có thể co ro thành một đống chịu đựng gió lạnh và cô độc.
Trải qua hơn mười ngày không ăn không uống bị mặt trời không ngừng thiêu đốt, đôi môi của Phương Tử Vũ đã nhìn thấy vết nứt, hiện tại hắn đã thiếu nước nghiêm trọng, nếu trong vòng vài ngày tới không tìm được nguồn nước, dù tu chân giả không ra tay, hắn sẽ tự khắc chết ở nơi đất khách quê người này.
Bước chân đã thấy vô lực, Phương Tử Vũ mỗi khi bước lên một hai bước thì lại loạng choạng như muốn ngã, cho dù là hắn, kẻ có công lực cao thâm như vậy cũng không thể nào đấu lại với trời, tai họa tự nhiên so với con người càng thêm đáng sợ.
Phía trước thấp thoáng xuất hiện một ngọn núi, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó chỉ là một bàn tay cực lớn, nhìn kỹ lại mới biết đó là một ngọn núi, chỉ là rất giống một bàn tay, nắm ngón sừng sững chống trời. Phương Tử Vũ lắc lắc đầu, nắng nóng gay gắt đã phiến cho hắn toàn thân vô lực, có lẽ vào trong núi kia tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lát cũng không tồi.
Ngay lập tức, hắn từng bước từng bước chầm chậm đi về phía ngọn núi.
Mặt trời trên không trung dường như biến thành hai cái, ý thức của Phương Tử Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn đã quên mất bản thân phải đi đến nơi nào, trong đầu chỉ nhớ một điều, phải đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, trước mắt Phương Tử Vũ tối sầm, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất.
Trước khi ngất đi, dường như hắn mơ hồ nghe được một thanh âm rất quái dị:
-Ây! Muốn chết cũng đừng chết ở nơi này, ngươi muốn thối chết ông... ông... ông....
Có người sao? Hay là ảo giác của ta?
Đó là cái ý niệm cuối cùng trong đầu Phương Tử Vũ.
Trong mơ mơ màng màng, một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, tựa như được mẹ ôm ấp che chở trong lòng ngực, ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quái dị khi nãy:
-Ý, tại sao lại như vậy....
Thật sự có người?
Vừa mới tỉnh lại, Phương Tử Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, loại đau đớn này so với Lan Yêu(thắt eo) địa ngục trong mười tám tầng địa ngục còn đau đớn hơn, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, một lần nữa hắn lại hôn mê đi.
*
Không biết đã trải qua bao lâu, đôi mắt của Phương Tử Vũ chậm rãi mở ra, đầu tiên đập vào mắt nó là hàng vạn ngôi sao sáng lập lánh trên bầu trời tối đen, mà cái ý niệm đầu tiên của Phương Tử Vũ lại là: Ta chết rồi sao?
Đúng lúc này, thanh âm quái dị nọ lại vang lên bên tai:
-Ây, yêu quái.
Phương Tử Vũ chầm chậm quay đầu, phát hiện ra ở bên cạnh nó có một con khỉ bị ép trong núi, con khỉ này chỉ có một cái đầu và một cái tay lộ ra bên ngoài, các bộ phận còn lại tất cả đều ở trong lòng núi. Mà nơi Phương Tử Vũ đổ xuống lúc hôn mê lại vừa khéo nằm trong tầm với của con khỉ này. Trong mơ hồ lại tựa như ý trời, hai món'đồ chơi' do thần tạo ra ở trong hoàn cảnh kỳ quái này tình cờ gặp nhau.
Phương Tử Vũ khẽ cử động ngón tay, phát hiện ra bản thân đã khôi phục được một chút khí lực, lại quan sát đầu hầu tử nọ, trong đầu thầm nghĩ chẳng lẽ đây là yêu quái trong truyền thuyết, hay chỉ là một con khỉ? Bất giác hỏi:
- Ngươi đang gọi ta sao?
Hầu tử tức giận nói:
-Phí lời, nơi này chỉ có ta và ngươi, ta không gọi ngươi thì còn gọi ai đây,.
-Là ngươi đã cứu ta?
Hầu tử ngoảnh đầu đi khinh thường nói:
-Ai cứu ngươi, ta chỉ đánh thức ngươi thôi, để ngươi chết xa một chút. Đừng chết ở bên cạnh lão tôn ta, sẽ thối chết ta.
Phương Tử Vũ chậm rãi ngồi dậy, hoạt động cánh tay, phát hiện ra ba đạo chân khí trong cơ thể mặc dù còn mỏng manh nhưng đang chậm rãi tăng lên. Hướng hầu tử khẽ nói:
-Cám ơn, ta hẳn là sẽ không chết nữa.
Hầu tử tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Thể chất của ngươi thật là kỳ quái, trong cơ thể lại có thể có ba loại chân khí thuộc tính khác nhau, còn có ba kiện thần khí hộ thể....
-Thần khí?- Phương Tử Vũ sửng sốt nói: -Thần khí nào?
Lần này lại đến hầu tử sửng sốt:
-Ngươi lại không biết bản thân mình có ba kiện thần khí? Chính là khối ngọc trước ngực ngươi, mai giới chỉ(nhẫn) trên tay ngươi và thanh trường đao trong tử phủ của ngươi.
Phương Tử Vũ'A' một tiếng nhảy dựng lên, khó tin hô lên:
-Ngươi nói chúng nó đều là thần khí?
Vừa nói xong, hắn lại cảm thấy một trận choáng váng, hai chân mềm nhũn một lần nữa ngã trên mặt đất.
Hầu tử gãi gãi đầu nói:
-Đúng là một tên tiểu tử quái gở. Không đúng, là yêu quái, yêu quái rất kỳ lạ. Dưới con mắt'Hỏa Nhãn Kim Tình' của ta không một tên yêu quái nào có thể chạy thoát nguyên hình, lão tôn ta lại nhìn không thấu tên gia hỏa nhà ngươi, đợi đến khi kiểm tra thân thể của ngươi mới biết ngươi hóa ra là đầu hồ li yêu quái.... Ầy, cũng không đúng, có một nửa là hồ li, có một nửa là người, rốt cuộc điều này là thế nào đây.- Ngừng lại một lát, hầu tử lại nói:
-Ngươi bình thường là hình dạng con người, chỉ có điều, khi ba cỗ chân khí dung hợp lại có thể hiện qua yêu quái chân thân. Ngươi quả thật là kỳ quái, khi yêu quái biến thân thì không phải là như vậy.
Phương Tử Vũ ngạc nhiên nói:
-Yêu quái biến thân thì phải như thế nào?
-Yêu quái tu luyện chính là nội đan, muốn biến thân thì chỉ cần lấy nội đan biến đổi kết cấu thân thể, lập tức có thể hiện ra chân thân. Mà nhân loại tu luyện thì chính là nguyên anh, tên nửa yêu nửa nhân nhà ngươi thì lại là loại khác, lại có thể cùng một loại với lão tôn ta, là hỗn độn chi khí.
-Cùng một loại với ngươi?
Phương Tử Vũ vừa mừng vừa sợ nói:
-Ngươi nói là phương pháp tu luyện của ta và ngươi là cùng một loại?
-Không khác biệt lắm, nhưng cũng có chút bất đồng. Ta từ khi bắt đầu tu luyện đã xuất ra hỗn độn chân khí, mà ngươi dường như là tu hai loại chân khí bài xích lẫn nhau, sau đó lại tự nhiên có được một viên nội đan hỏa thuộc tính bởi vậy mà sinh ra biến dị. Này, tiểu tử, rốt cuộc là ngươi làm thế nào mà có được phương pháp tu luyện kỳ quái như vậy?
--------------------------------