If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
arcel là thẳng đần khốn kiếp" Jeremy nói. "Hắn nghĩ là hắn quan trọng hơn cả chính phủ. Điều tồi tệ nhất mà hắn làm là để cho sự việc ra toà. Và hắn thua ở đấy".
Nam tước nhìn qua bàn. "Họ xử hắn mười tám tháng?" ông cầm điếu xì gà nhỏ trong những ngón tay thanh tú. "Tất nhiên, hắn có quyền chống án?"
"Chống án đã bị khước từ. Và Marcel đã làm thối hoắc lên, đến mức vị chánh án vốn đã có ý định cho hoãn thi hành án cũng không thể không y án".
Nam tước xem kỹ lưỡng điếu xì gà. "Đấy chính là rắc rối, khi hắn nói dối quá nhiều. Chẳng chóng thì chầy, người ta sẽ tóm được. Hắn sẽ được ân xá vì thái độ tốt chứ?"
"Vâng, sau khi thụ án sáu tháng, hắn sẽ được hưởng ân xá. Có nghĩa là hắn phải ngậm miệng lại và có thái độ tốt".
"Ông nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng tới hắn thế nào?"
"Đối với doanh nghiệp của hắn?" Jeremy nhún vai. "Đối với những gì hắn đã có thì không nhiều, tôi nghĩ thế. Nhưng nếu Marcel toan tính làm ăn trong tương lai thì hắn phải hết sức cẩn thận. Công luận sẽ ráo riết bám sát hắn".
"Vậy đấy" Nam tước nói, đầy suy tư. Thực ra, ông đã quyết định không gia hạn cho đề nghị của Marcel về việc bảo lãnh cho Hãng tàu biển Campion- Israeli. Đúng là điều đó có thể buộc Marcel phải phát mại tài sản của hắn, nhưng hãng tàu biển thì cũng đã đủ mạnh để người Israel có thể tự quản. Với sự ủng hộ của nhà băng, tất nhiên. Ông từ tốn châm điếu xì gà. "Tổng thống của các ông đã có một hành động dũng cảm trong việc miễn nhiệm McArthur".
"Đấy là điều duy nhất ông ấy có thể làm. Nếu để McArthur tung tác theo cách ông ta thì chúng ta lại đang ở một cuộc chiến tranh khác nữa rồi".
"Đầu óc cánh quân sự là cái gì?" Nam tước như lơ đễnh. "McArthur của các ông và De Gaulle của chúng tôi. Ông biết đấy, họ y hệt nhau. Ai cũng cho mình là Chúa trời cả. Mặc dù, tất nhiên, McArthur chỉ là một bản sao của đạo Tin Lành".
Jeremy cười. "Người Pháp các ông đã đánh lạc hướng De Gaulle. Đảng của ông ta chắc không mạnh lắm".
"Cuộc cách mạng Pháp là một trò cười. Vài năm nữa, nó sẽ mất đi. Nhưng De Gaulle thì không. Ông ta sẽ không mờ đi như người lính già của các ông đâu".
"Khi đó thì ông ta làm được gì?"
"Ông ta có thể chờ đợi". Nam tước nói. "Ông thấy đấy, ông ta hiểu rằng người Pháp chúng tôi không kết hôn với quá trình dân chủ như người Mỹ các ông. Ở Pháp, có quá nhiều các đảng phái chính trị - đảng nào cũng bảo mình đại diện cho từng người Pháp - và quyền lực thì bao giờ cũng được duy trì bằng liên minh. Mà ngày nào cũng có vài liên minh mới, và như vậy cũng có nghĩa là các chính phủ mới. De Gaulle biết điều đó, cũng như ông ta nhận ra rằng thiếu sự liên tục trong chính phủ, tất phải dẫn đến tan rã. Vậy là ông ta chờ đợi, để khi thời điểm đến, sẽ trở lại. Và đấy chính là dấu chấm hết cho nền Đệ tứ Cộng hoà".
"Chắc chắn nhân dân sẽ không ủng hộ chứ?"
Nam tước từ tốn mỉm cười. "Đấy là một sai lầm mà người Mỹ các ông thường mác phải. Các ông dấn quá sâu trong tự quản nên đã quên mất người Pháp chúng tôi thực sự như thế nào. Một người Pháp trung bình, cũng như một người Âu châu trung bình, vẫn phục tòng một nhân vật của quyền lực. Chúng tôi có thể làm cách mạng trước các ông, nhưng chúng tôi vẫn mù quáng đi theo người lãnh đạo mỗi khi họ xuất hiện. Napoléon đã trở lại. Thì De Gaulle cũng có thể trở lại".
Jeremy cười. "chắc chắn ông không nghĩ là ông ta có tham vọng làm vua chứ?"
"Ai mà biết được?" Nam tước nhún vai. "Chỉ có De Gaulle song ông ta chẳng nói với ai cả, chỉ với chính mình thôi. Nhưng có một điều chắc chắn, ông ta sẽ chỉ trở lại để cai trị chứ không phải để cầm quyền". Giọng ông đầy suy tư. "Ai mà biết được, có thể ông ta đúng, và có thể đấy là cách duy nhất để nước Pháp lấy lại sức mạnh và niềm tự hào".
Jeremy đã đi. Nam tước mệt mỏi nhắm mắt lại. Một năm nữa, ông nghĩ, Robert sẽ sẵn sàng và mình có thể buông xuôi. Giữa việc nói những gì họ muốn nghe và những gì mình phải nói,đã thật quá căng thẳng với ông. Có thể ông nhầm, nhưng với ông, trước đây không lâu, mọi thứ như đơn giản hơn nhiều.
Ông mỉm cười, nghĩ về con người trẻ trung vừa đi ra. Ông thích Jeremy, thích đầu óc nhanh nhậy, sự thẳng thắn của anh ta, thậm chí cả cái lý tưởng Mỹ kỳ lạ mà anh ta thừa nhận. Giờ thì đó là loại đàn ông mà lẽ ra Caroline phải kết hôn. Thật kỳ lạ là con gái ông lại đi yêu bố anh ta. Nhưng…có lẽ cũng không lạ lắm, trên một bình diện nào đó thì cha nào con nấy.
Ông không hiểu Jeremy có còn tiếp tục gặp gỡ cô gái Đức ấy không. Mới đây cũng có đồn đại rằng họ sẽ lấy nhau, nhưng rồi đã hơn một năm qua mà chưa có chuyện gì xảy ra cả. Có thể nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Một ý tưởng chợt đến. Nam tước ngập ngừng nhìn chiếc điện thoại, rồi cầm lên. Cuối cùng thì, tại sao không? đấy đâu là một mưu toan không tưởng. Việc người con trai lấy người đàn bà vốn là bồ bịch của bố mình đâu là chuyện chưa từng có.
Denisonde trả lời điện thoại, Nam tước bảo cô mở tiệc vào tối thứ bảy, và chắc chắn phải mời Jeremy Hadley.
Marlene nổi cơn tam bành, Jeremy biết. Khi ngồi trên xe về khách sạn, anh đã quay nhìn cô một hai lần và cô nhất định ngoảnh mặt đi. Nhưng khi họ vào phòng thì cô bắt đầu nổ. "Bọn khốn kiếp!" cô nói, quẳng cái túi ngang phòng. "Em không bao giờ muốn thấy họ nữa, bất cứ ai!".
"Chuyện gì vậy? Anh tưởng đấy là một bữa tiệc vui chứ".
"Thế thì anh còn ngu xuẩn hơn em nghĩ. Anh không thấy là tay Nam tước bày trò gì à?"
"Không" anh đáp. "Em nói đi".
"Ông ta ném cô con gái vào anh. Suốt cả bữa tiệc, toàn là Caroline thế này, Caroline thế nọ. Mà anh không thấy thật à?"
"Anh không thấy cái gì như thế cả. Trí tưởng tượng của em đã đi quá xa đấy".
"Anh cũng không thấy họ đối xử với em thế nào à? Cứ như thể là em không tồn tại ấy. Anh ngồi ở đầu bàn, trước mặt Caroline và Nam tước, còn em bị quẳng xuống cuối bàn, bên cạnh hai kẻ vô danh tiểu tốt".
"Thôi đi, Marlene. Anh quá mệt để tranh cãi rồi. Hơn nữa nó là chuyện nhảm nhí. Caroline và anh là bạn đã bao năm rồi".
"Có gì mà nhảm nhí? Nếu Caroline đã hạp nhãn bố anh thì tại sao Nam tước lại không cho là cô ta cũng hạp nhãn anh? Ai chẳng biết cô ta là bồ của bố anh!"
Mặt Jeremy trắng bệch. "Tốt nhất là em thôi đi" anh gay gắt. "Em nói quá nhiều rồi!"
Nhưng cô đã lên cơn. "Đừng có mang luật lệ nhà Hadley ra đây. Tôi đã ở đủ lâu để biết về gia đình nhà anh, như cái tổ ấm thứ hai mà ông anh Jim của anh vun đắp trong ngôi nhà bé tẹo ở Brookline, như cậu em trai Kevin của anh đú đởn với bọn con trai ở New York thế nào. Và các chị em gái nhà anh chỉ nghĩ đến việc đổi chồng vào cuối tuần ra sao…"
Giọng Marlene nghẹn lại khi anh tóm chặt đôi vai cô, lắc mạnh. "Thôi đi! Thôi đi!"
Cô xoay tròn khi anh buông cô ra, rơi phịch xuống ghế, ngực phập phồng. "Giờ thì anh sẽ đánh tôi, như Fritz?"
Jeremy nhếch môi, từ từ lắc đầu. "Đó là điều cô thích, đúng không? nó thoả mãn được cảm giác tội lỗi của người Đức đấy".
Miệng cô vẹo đi thành một đường thật xấu xí. "Ít nhất thì tôi cũng không phải là con ấy, hiến mình cho cha trước rồi đến lượt con. Tôi biết tất về bọn gái Pháp, giống như con ấy. Bọn lính Đức kể với tôi là lũ gái đó đã chạy theo chúng trên đường phố và kéo váy lên như thế nào".
"Cô nghe lộn rồi. Đấy là chuyện con gái Đức với lính Nga rồi sau đó là lính Mỹ".
"Anh thực sự nghĩ rằng tôi chạy theo anh à?"
"Còn có cách nào để nhìn nhận sự việc đâu?" Anh cười lạnh lùng. "Nên nhớ rằng chính cô đã gọi tôi".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu