Số lần đọc/download: 471 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:34 +0700
Chương 67-1: Chuyện Cũ Trước Kia Vạch Trần Bí Mật Lớn (1)
M
ột lát sau, sắc trời dần tối, buổi trưa Tô Hồng Tụ không ăn no, trong bụng không khỏi ùng ục kêu loạn.
Tôn Kiệt hơi kinh ngạc, nói với Tô Hồng Tụ: “Phu nhân, ngài cứ ở đây chờ tại hạ một chút.” Rồi đi vào nhà.
Tô Hồng Tụ vừa thấy cái khay trong tay Tôn Kiệt, mắt to sáng lên, hít hít mũi liều mạng nuốt nước miếng xuống.
Tôn Kiệt vừa đặt cái khay xuống, Tô Hồng Tụ lập tức cầm đũa lên, nhét từng miếng từng miếng bao tử vịt và thịt gà vào miệng.
Vừa ăn, còn vừa mơ hồ không rõ, huyên thuyên hỏi Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, ngươi biết ta thích ăn bao tử vịt và thịt gà sao? Wow, Tôn quản sự, ngươi tự làm những thức ăn này sao? Mùi vị thật thơm, quả thật còn tốt hơn những ngự trù kia của Sở Hiên!”
Tôn Kiệt ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, cũng không trả lời, chờ Tô Hồng Tụ ăn không sai biệt lắm, mới nhẹ giọng nói: “Tại hạ cũng không biết, tại hạ chỉ gặp lại ngài, đã cảm thấy ngài thích ăn những thứ này.”
Đang ăn cực kỳ vui mừng, đột nhiên bốn phía nổi lên gió lạnh, gió nhè nhẹ lay hoa cỏ bốn phía, đón gió thu hơi lắc lư, trong lúc nhất thời bốn phía muôn hồng nghìn tía, lung lay sinh động.
Tô Hồng Tụ không khỏi khâm phục từ đáy lòng nói: “Tôn quản sự, ngươi cũng thật lợi hại, trồng những hoa này tốt như vậy. Ngươi xem mẫu đơn này, nó vốn không nở rộ vào lúc này, ngươi thay đổi cả kỳ hoa nở của nó.”
Tôn Kiệt vuốt ve cánh hoa như tình nhân, dịu dàng nói: “Thải Hoa lâu dựa vào núi mà xây, bốn mùa như mùa xuân, cho nên kỳ hoa nở sẽ thay đổi, hoa cỏ cây cối trên thế gian cũng có linh tính, người hết tâm với chúng, chúng cũng tự nhiên dốc toàn lực để báo đáp người.”
Dáng gò má Tôn Kiệt như đao cắt, nhưng tình cảm dịu dàng lại khiến cho Tô Hồng Tụ cảm thấy như cất giấu nỗi u buồn, trong lúc nhất thời lại khiến cho nàng buồn bã mất mát, ngơ ngác nhìn hắn không có cách nào dời tầm mắt.
Cho đến khi Tôn Kiệt dời lực chú ý từ trên hoa đi, nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lúc này mới ý thức được sự luống cuống của mình, nhanh chóng xoa dịu.
“Mẫu đan nhất đóa trị thiên kim, tương vị tòng lai sắc tối thâm. Kim nhật mãn lan khai tự tuyết, nhất sinh cô phụ hương hoa nhân.”
Tô Hồng Tụ lẩm bẩm nói nhỏ, thật ra thì nàng nào hiểu thơ gì? Chỉ có điều vừa vặn mấy ngày trước rảnh rỗi nhàm chán, lật một bản thơ ở trong phòng Sở Hiên, câu này vừa vặn hợp với tình hình, Tô Hồng Tụ nói như vẹt ra.
Tôn Kiệt nhìn Tô Hồng Tụ, nhỏ giọng ngâm khẽ: “Kim nhật mãn lan khai tự tuyết, nhất sinh cô phụ hương hoa nhân.” Trong lúc nhất thời tinh thần chán nản.
Tô Hồng Tụ đọc thuộc lòng xong bài thơ, mới đột nhiên giật mình, thơ này giống như bắn lén Tôn Kiệt? Lập tức rầu rĩ, vội vàng giảng hòa: “Tôn quản sự, ta thấy ngươi yêu hoa như vậy, không bằng ta tới dạy ngươi, cắt cành mẫu đơn này, ghép lên cây kia, năm sau có thể nở ra mẫu đơn hai màu đỏ trắng.”
“Mẫu đơn hai màu?” Tôn Kiệt giống như rất có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ.
Thật ra thì cách này vốn không phải do Tô Hồng Tụ nghĩ ra, chỉ có điều nàng từng nghe Hồ Cửu ca nói, ngày trước trong đại hôn của hồ yêu nào đó, vị hôn phu của nàng vì để nàng vui vẻ, hao tâm tổn trí, trồng đầy mẫu đơn hai, ba màu ở hồ ly cốc.
“Đúng vậy đúng đó! Tôn quản sự, ta dạy cho ngươi, không riêng gì hoa có thể như vậy, còn có thể chiết cành táo lên cành lê, sẽ sinh ra trái cây có hai vị, ăn rất ngon đấy...”
Tô Hồng Tụ tươi cười hớn hở, đang nói đến cảm xúc dâng trào, đột nhiên Tôn Kiệt hạ thân, cung kính khom lưng về phía sau lưng nàng: “Thái tử.”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc, xoay người nhìn lại, không biết Sở Hiên xông ra từ nơi nào, giờ phút này đang mặt không có cảm xúc nhìn nàng.
Wow, ngươi này, quả thật là đến không tung tích đi không bóng dáng, im hơi lặng tiếng, càng giống yêu ma quỷ quái hơn yêu ma quỷ quái. Tô Hồng Tụ oán hận nghĩ, nếu như Sở Hiên vào hang núi, hai quái vật trong hang núi nhất định không bắt được hắn.
Qua hồi lâu, không ai nói chuyện, Sở Hiên không mở miệng, Tôn Kiệt là hạ nhân, tự nhiên cũng không tiện mở miệng, Tô Hồng Tụ vừa thấy Sở Hiên thì nổi giận trong lòng, dĩ nhiên không có lời nào để nói với hắn.
Giằng co hồi lâu, Tô Hồng Tụ quyết định chạy đi.
“Ngươi nhất định tìm Tôn quản sự có việc, các người trò chuyện trước, ta trở về phòng.” Tô Hồng Tụ nói xong, xoay người rời đi.
Không ngờ lúc đi qua bên cạnh Sở Hiên, đột nhiên bị hắn xách lên như xách gà con, hai mắt Tô Hồng Tụ mở lớn dieendaanleequuydonn tròn xoe, tức giận nhìn Sở Hiên chằm chằm, Sở Hiên lại không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của nàng, chỉ dặn dò Tôn Kiệt: “Tôn Kiệt, buổi chiều tìm thợ thêu may vài bộ quần áo cho phu nhân.” Nói xong, thi triển khinh công ra khỏi viện.
“Thả ta xuống! Ngươi có biết ngươi nắm như vậy, ta sẽ rất đau? Lông của ta bị ngươi nhéo đứt!”
Tô Hồng Tụ căm tức nhìn Sở Hiên, nổi trận lôi đình quát lớn.
Sở Hiên liếc mắt nhìn Tô Hồng Tụ, giống như bớt giận đi: “Nếu ta thả ngươi xuống, không biết ngươi lại chạy đi đâu!”
“Khốn kiếp! Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta là phu nhân của ngươi, cũng không phải con chó con mèo ngươi nuôi, không phải con thỏ ngươi nhặt được trên đường!”
Tô Hồng Tụ không thuận theo, vẫn cứ liều mạng giãy giụa, vặn vẹo không dứt trên tay Sở Hiên.
“Ngươi đã thừa nhận mình là phu nhân của ta, rất tốt, ngươi nên biết, ở Đại Lương, tất cả cả nữ nhân đều phải nghe theo phu quân của mình. Đừng bảo ta chỉ nhấc ngươi lên, chính là muốn biến ngươi thành trái cầu đá về, ngươi cũng không có tư cách nói không!”
Sở Hiên thản nhiên nói, vẻ mặt lạnh lùng càng thêm âm trầm.
“Ta không phải ý này! Ai muốn làm phu nhân của ngươi! Ngươi tên khốn kiếp này! Con ruồi xanh lục! Đại biến thái! Mau thả ta xuống!”
Suốt đường oa oa, ầm ĩ không ngừng, Sở Hiên tất nhiên sẽ không nghe lời Tô Hồng Tụ, đi thẳng một mạch xách nàng về phòng, “Bộp” một tiếng ném lên giường.
Tô Hồng Tụ căm tức nhìn Sở Hiên, xoa xoa hai cái mông bị té, ra sức vùng vẫy khỏi giường.
Vừa định chạy tới ngưỡng cửa, lại bị Sở Hiên níu lấy vạt áo, chỉ nghe roẹt một tiếng, áo tơ trắng như tuyết trên người Tô Hồng Tụ lừng lẫy hy sinh, rách thành hai nửa, không chỉ có thể, bởi vì nàng dùng sức quá mạnh, lập tức té trên đất, còn giống như trái cầu lăn hai vòng mới dừng lại.
Sở Hiên chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Tô Hồng Tụ, ngồi xổm người xuống, nhìn Tô Hồng Tụ khóc không ra nước mắt, dáng vẻ uất ức đầy bụng, tròng mắt sắc bén mơ hồ lộ ra thương tiếc nhàn nhạt.
Ah? Chẳng lẽ mị thuật của nàng bắt di1enda4nle3qu21ydo0n đầu phát huy tác dụng? Sao Sở Hiên lại lộ ra vẻ mặt như vậy?
Đang định thêm chút sức, sử ra mị thuật toàn thân với Sở Hiên, để cho hắn bỏ đi ý niệm ép nàng vào hang núi, lại thấy Sở Hiên nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve vải tơ bị xé nát trên người nàng, mặt tiếc rẻ nói: “Vải này dùng tơ tằm thiên sơn tuyết tốt nhất dệt thành, trong cung tổng cộng chỉ có ba cuộn, sớm biết ngươi sẽ làm hư nó, ta sẽ không cho ngươi mặc.”
Lần này chọc giận Tô Hồng Tụ đến sắp hộc máu, vừa định mở miệng phản bác lại hắn, lại nghe hắn nói tiếp: “Ngươi quá gầy, giống như cây đậu cô ve khô quắt, quần áo này mặc trên người ngươi không có chút hiệu quả nào.”
Tô Hồng Tụ bị chọc tức, một chút sức lực cũng không có, đôi mắt đỏ lên.
Chỉ thấy Sở Hiên dịu dàng lấy khăn tay từ trong ngực ra, hình như lau nước mắt cho Tô Hồng Tụ.
Hừ! Tô Hồng Tụ không khỏi hả hê nghĩ, hắn quả nhiên vẫn trúng mị thuật của ta.
Tô Hồng Tụ nào biết, từng ánh mắt, từng chiêu gian dối của mình, Sở Hiên liếc mắt tới, đã nhìn ra từng cái.
Tô Hồng Tụ vừa định nói ngươi tránh ra, ta không muốn ngươi tới giả mù sa mưa, lại thấy Sở Hiên lưu loát lau khô lệ cho nàng, giơ một tay lên, ném khăn vào trong thùng rác.
Sở Hiên vỗ tay, thở phào một cái, như giải thoát mà nói: “Cuối cùng cũng sạch sẽ chút, không bẩn như vậy nữa.”
Tô Hồng Tụ sắp hôn mê, lần này không phải ngất giả, nàng thật sự bị Sở Hiên chọc tức đến xỉu, chỉ có điều thân thể nàng còn chưa ngã xuống đất, đã bị Sở Hiên xách ngồi dậy, chỉ thấy mặt Sở Hiên tái đi quát lớn: “Ta mới vừa lau sạch sẽ cho ngươi, ngươi lại định làm dơ!”
Oa! Nàng không chịu nổi! Hôm nay không phải nàng sống chính là Sở Hiên chết!
Tô Hồng Tụ tức giận công tâm, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Nàng từ hồ ly biến thành người, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trừ giả bộ, cho tới bây giờ còn chưa từng khóc chân chính, ai ngờ đụng phải Sở Hiên này, lúc này mới bao lâu? Tô Hồng Tụ cảm giác từ trong ra ngoài đã bị tức lấp đầy, quả thật giống như khí cầu phồng lên, cầm cây kim đâm một cái, sẽ nổ tung.
“Ta không muốn sống! Sở Hiên, ngươi chết đi! Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi, đồng quy vu tận!”
Tô Hồng Tụ thất thanh khóc lớn, không có chút hình tượng nào, vừa khóc, còn vừa giống như mụ điên, đầu tóc bù xù liều mạng dùng đầu nhỏ đâm vào ngực Sở Hiên.
Sở Hiên sững sờ, sắc mặt cuối cùng khẽ thay đổi, mặc dù Tô Hồng Tụ vẫn luôn bị Sở Hiên ép gắt gao, luôn ở thế d1end4nl3q21yd0n hạ phong, nhưng lanh trí trời sinh, nhìn thấy sắc mặt Sở Hiên thay đổi, một chút đã hiểu được, lần này nàng có thể tìm được chỗ uy hiếp hắn rồi.
Vì vậy đầu đâm vào ngực Sở Hiên, nhân cơ hội vừa đá vừa đấm, vừa đập vừa đánh. Đánh Sở Hiên từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt.
Vừa khóc lại náo loạn, chảy một đống lớn nước mắt, khóc khóc, giống như cái mũi cũng không thông.
Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn, lại kéo ống tay áo của Sở Hiên qua, đặt dưới mũi, xì một tiếng –
Trên mặt Sở Hiên lập tức lộ vẻ chán ghét, nhưng vẫn cố nén không lấy ống tay áo ra, yên tĩnh kiên nhẫn ngồi xổm bên cạnh Tô Hồng Tụ.
Khóc mãi, Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi khát nước, quyết định ngừng khóc.
Tô Hồng Tụ lau nước mắt, ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn Sở Hiên.
Cho đến bây giờ người này vẫn không đi, hắn nhất định đã trúng mị thuật của mình rồi.
Tô Hồng Tụ nghĩ, nhanh lên, nàng phải thừa dịp Sở Hiên trúng mị thuật mà đòi chút tiện nghi.
“Ta bị ngươi giam lâu như vậy, còn phải mạo hiểm tính mạng đi lấy bản đồ bảo tàng và binh thư cho ngươi, ngươi, ngươi đáp ứng ta hai chuyện được không?”
“Được!” Sở Hiên thấy Tô Hồng Tụ ngừng khóc, lập tức sảng khoái đáp ứng, ngay sau đó vẻ mặt thành thật mà hỏi: “Vậy chuyện thứ hai là gì?”
Cái gì!? Khốn kiếp! Chẳng lẽ chuyện này tính là chuyện thứ nhất rồi hả?
Tô Hồng Tụ nổi giận, đứng dậy chỉ vào Sở Hiên quát lớn: “Khốn kiếp! Ngươi con rùa đen đại vương bát, ngươi cút cho ta!”
“Được. Tốt rồi, đã hai việc rồi.” Sở Hiên lạnh như băng nói. Nói xong xoay người rời đi, lúc chạy đi vẫn không quên uy hiếp đe dọa Tô Hồng Tụ: “Thay quần áo nhanh một chút rồi đến phòng khách, không cần chờ ta phái người đến mời ngươi.”
Tô Hồng Tụ trơ mắt nhìn Sở Hiên càng chạy càng xa, đi đến nửa đườn, Sở Hiên “Xoạt” một cái cởi quần áo trên người bị Tô Hồng Tụ khóc làm bẩn xuống, lộ ra bắp thịt cường tráng mà căng đầy.
Lập tức có nha hoàn cầm quần áo thay thế nghênh đón, Sở Hiên vo quần áo thành một cục, vèo một cái ném vào thùng rác.
Tô Hồng Tụ nhìn ngó, chỉ cảm thấy vô lực, đầu lại hơi choáng váng, vào giờ phút này, hơi sức cáu giận tiếp của nàng với Sở Hiên đã hao hết.
Đổi xong quần áo, Tô Hồng Tụ đi theo Sở Hiên tới phòng khách, lúc vào cửa, vừa lúc thấy Tôn Kha và Oanh Oanh đứng hai bên Sở Hiên, đang mặt chán ghét trừng nhau.