Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: win27
Số chương: 579
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Bạch Vạn Kiếm
hông có người chỉ đạo binh lính lập tức tiêu tán, một số thế lực nhỏ của tiên đế vốn thuộc thành chủ phủ còn sót lại hầu như sụp đổ. Mã Thiên Lý vừa chết, mấy trăm tiên đế chín cấp bên ngoài đều chạy trốn sạch sẽ.
Bên trong còn một ít tiên đế sống sót đều giống nhau, điên cuồng đào thoát, có thể bảo toàn tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất. Nhưng bọn họ đã quên, người của tiên ma yêu giới như thế nào có thể buông tha cho họ, vừa rồi một phen giết chóc đã làm gợi lên tình cảnh tranh đấu của họ lúc còn sống, làm kích lên ý chí cao ngất và khát vọng chiến đấu mãnh liệt, nên hôm nay đối với những tiên đế thất trận này bọn họ không có chút nào gọi là hạ thủ lưu tình, thẳng tay tàn sát bọn người này.
Tàn quân của thành chủ phủ đã mất đi ý chí, nhân số lại không bằng người của Triệu Vân Hưng bên này, vậy cục diện không còn có thể gọi là chiến đấu nữa, mà rõ ràng là đồ sát, ba mươi mấy tiên đế chín cấp vốn hộ vệ bên cạnh Mã Thiên Lý, cũng là không có chút động tác nào, lãnh đạm nhìn tràng cảnh giết chóc vô tình đang diễn ra.
Sau nửa canh giờ, ngoại trừ ba mươi mấy tiên đế chín cấp này, toàn bộ người của thành chủ phủ vong mạng, từ lúc Mã Thiên Lý mang theo binh lính tới gây khó dễ Triệu Vân Hưng, tới khi chấm dứt bất quá chỉ mới ba canh giờ, hơn sáu ngàn tiên đế đã biến mất.
Kể ra nơi này so với tiên ma yêu giới, Tu La giới giết chóc càng thêm tang khốc, dù sao ở tiên ma yêu giới hay là Tu La giới, đế cấp cao thủ rất ít khi chết trận, so với nơi này bất đồng, trong tầng không gian này tất cả đều là đế cấp cao thủ, chỉ cần phát động chiến đấu, nhất là đại quy mô thế lực chiến đấu, đều chết trận không ít cao thủ đế cấp, nhưng kinh hoàng giống như trận đánh hôm nay, trước giờ đều chưa có.
Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh trở lại bên cạnh mấy người Hồng Quân, vẻ mặt buồn bực, giết nhiều người như vậy, hai người đều nghĩ mình sắp giết được Mã Thiên Lý, không nghĩ tới lại bị Triệu Vân Hưng chiếm tiện nghi, phải nói là thật sự chiếm tiện nghi, người của thành chủ phủ chỉ chú ý đến đại danh tiếng của hai người Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh, đối với Triệu Vân Hưng, căn bản không có chú ý tới vị đầu lĩnh thế lực đông thành này, đây cũng là lý do Triệu Vân Hưng dễ dàng ra tay, nhưng lại ra tay ngay trước mũi của hai người bọn họ.
“A a, Băng nhi, xem ra chúng ta không có ai thắng a, không thể tưởng được Triệu tướng quân tuy lão nhưng vẫn còn tráng kiện như vậy, làm cho cương thi hoàng cùng với thiên tài chiến đấu của chúng ta xem ra còn thua kém a.”
“Đúng vậy, ta vốn nghĩ có thể thắng ngươi một lần yêu cầu, nhưng lại để cho lão tướng quân phá hủy a.” La Băng mấy ngày nay mà nói, không còn phải mang trên người trách nhiệm nặng nề nữa, vô luận là nói chuyện hay là hành động của nàng, đều ngày càng mang dáng dấp của một thiếu nữ duyên dáng.
“Hừ, nếu không có lũ ruồi vây quanh như vậy, thì lão Tôn đã giết cái tên rùa rút cổ kia từ lâu rồi!” Tôn Ngộ Không vừa thất vọng vừa phẩn nộ nói, đồng thời nhìn sang Huống Thiên Minh.
Huống Thiên Minh mặc dù trong lòng cũng là buồn bực, nhưng không có so đo với Tôn Ngộ Không, chỉ là nhàn nhạt cười cho xong việc.
“Chúng ta ba mươi bảy người chín cấp tiên đế, tham kiến Triệu tướng quân, từ nay về sau nguyện phục vụ tướng quân là việc chính, thề không phản bội!” Vốn ba mươi mấy tiên đế này đã nhìn thấy tình thế rõ ràng, lập tức quyết định phục tùng Triệu Vân Hưng.
Hồng Quân cùng Triệu Vân Hưng đối với hành động của ba mươi mấy người này không có chút kinh ngạc, vừa rồi những người này không động thủ, hai người đã hiểu được tâm tư của bọn họ, Hồng Quân cười nói với Triệu Vân Hưng, “Triệu tướng quân, ngài xem, ba mươi bảy tiên đế chín cấp này phục tùng ngài là việc tốt a!”
“A a, Hồng Quân, những người này có thể phản bội Mã Thiên Lý, một ngày nào đó cũng sẽ có thể phản bội ta, người như vậy, ta thật sự không dám nhận, sợ rằng bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể khống chế bọn họ, không bằng ngươi thu đi a!” Triệu Vân Hưng đã từng là đại tướng quân, ghét nhất chính là kẻ phản bội, như thế nào có thể tiếp nhận bọn họ.
“Triệu tướng quân ngài nói đùa, Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh thực lực ngài cũng đã thấy được, hay là vị tiểu thư La Băng này, thực lực cũng không kém so với hai người bọn họ, ngài xem, ta còn cần thứ phế vật này nữa sao?”
Phế vật? Ba mươi mấy tiên đế nghe được trong lòng giận dữ, đây tuyệt đối là vũ nhục bọn họ, nhưng lại không dám tỏ vẻ gì, vừa rồi hai người kia đã giết hơn một trăm tiên đế chín cấp, đối với bọn họ, muốn giết cũng là quá dễ dàng.
Triệu Vân Hưng xoay người quay lưng về phía Hồng Quân, nói “Hồng Quân, ta có chút mệt mỏi, không thể so với mấy người tuổi trẻ các ngươi, ta phải trở về phòng nghỉ ngơi, còn lại bọn hắn giao cho ngươi a!” Nói xong liền trực tiếp đi thẳng, trở về thư phòng của mình.
Hồng Quân nhất thời hiểu được ý tứ của Triệu Vân Hưng, mỉm cười, đối với ba mươi bảy người nói, “Chúng ta thật lo lắng, không ai muốn nhận các ngươi, cho nên …” Nói đến đây, Hồng Quân xoay người hướng về phía Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh, “Ngộ Không, Huống huynh, không biết các ngươi có mệt hay chưa?”
Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói, “Mới đánh có chút xíu lão Tôn như thế nào đã mệt? Nhưng thật ra không biết Huống huynh thế nào?”
Huống Thiên Minh trả lời Tôn Ngộ Không không phải lời nói, mà là động tác, trong khi Tôn Ngộ Không nhìn về phía Huống Thiên Minh thì phát hiện thân ảnh đã sớm biến mất, sau một khắc đã nhập vào trong đám người ba mươi mấy tiên đế.
“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy hữu thủ của Huống Thiên Minh đã xuyên qua đầu của một người chín cấp tiên đế, chín cấp tiên đế kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi chân linh lập tức dung nhập vào không gian.
Ba mươi sáu tiên đế còn lại một trận hoảng loạn, bọn họ nghe rõ cuộc đối thoại của Hồng Quân, nhưng chưa kịp thương lượng đối sách, thì Huống Thiên Minh đã vọt tới, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường bay tới đã trải qua hai lần biến thân.
“Hèn hạ!” Tôn Ngộ Không tức khí quát to một tiếng, vội vàng cầm kim bổng chạy đi.
“Bồng bồng bồng!” Tôn Ngộ Không vừa đuổi tới, lại tiếp tục nghe được ba thanh âm của nắm đấm và thân thể chạm vào nhau, chín cấp tiên đế, không thể phi hành, không thể thuấn di, nhưng luận về tốc độ thì rất nhanh, nhưng nếu so với Huống Thiên Minh thì vẫn là một trời một vực, lại không có chiến giáp hộ thể, những tiên đế này có thể nói là nhục thân cực kì yếu nhược, căn bản không thể chống cự với nắm đấm của Huống Thiên Minh, Huống Thiên Minh cứ như thế từng người từng người giải quyết gọn gẽ.
“Kinh Thiên liên hoàn tái liên hoàn côn!” Không bận tâm thể lực tiêu hao, Tôn Ngộ Không lại sử sụng Kinh Thiên côn pháp liên hoàn kích, Tôn Ngộ Không nóng nảy một bộ liên hoàn kích đánh tới đám người kia, căn bản không có quản trong đám người đó còn có Huống Thiên Minh.
La Băng có chút choáng váng khi thấy hành động Tôn Ngộ Không, kinh dị nói, “Nguyên lai Tôn Ngộ Không coi trọng thắng thua như vậy!”
“Đúng vậy, ngươi mới biết a!” Hồng Quân bên cạnh cũng sửng sốt, nghe được La Băng nói có chút cười cười.
“Bồng!” Huống Thiên Minh nắm đấm lại một lần nữa mang theo tính mạng của một người chín cấp tiên đế, nhìn côn khí khổng lồ bao phủ đầy trời, nhanh chóng chạy khỏi vòng chiến, đồng thời mắng, “Tôn Ngộ Không ngươi điên rồi, ngay cả ta cũng đánh?!” Kinh Thiên côn pháp liên hoàn kích, trực tiếp nghiền nát mười mấy tiên đế chín cấp, chỉ có mấy tiên đế có thể tránh thoát, nhưng đều sửng sờ đứng tại chổ, vừa rồi đứng ở xa xa, mặc dù biết đây là Kinh Thiên côn pháp lợi hại của Tôn Ngộ Không, chỉ một thoáng đã giết hơn mười đế cấp tiên đế, nhưng giờ phút này đối diện với nó mới cảm nhận được thật sâu nỗi sợ hãi, đường đường là chín cấp tiên đế cũng chịu không nổi phải run rẫy.
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc, “Ta đã biết ngươi có thể tránh thoát, cho ngươi hay, những người này đều là của ta!” Nói xong tiếp tục tiến lên, tùy ý đánh giết những tiên đế thoát chết còn sót lại.
Huống Thiên Minh sửng sốt, lúc này mới chịu đi, Tôn Ngộ Không có lĩnh vực đặc biệt có thể hạn chế động tác người khác, chỉ là vừa rồi chính mình không bị ảnh hưởng, hiển nhiên là vừa rồi Tôn Ngộ Không sử dụng Kinh Thiên côn pháp liên hoàn kích, nhưng vốn không có phát động cái lĩnh vực khống chế không gian pháp tắc kia.
“Xú hầu tử này cũng rất có tâm cơ a.” Huống Thiên Minh vừa mới hiểu được, lại muốn lên tiếp chiến, nhưng đã phát hiện Tôn Ngộ Không tay vác kim bổng đi trở về, trên vẻ mặt lộ một nụ cười đắc ý.
Lần này Tôn Ngộ Không xem như toàn thắng, Huống Thiên Minh chỉ giết không đến mười người, còn lại tất cả đều bị Tôn Ngộ Không giải quyết sạch, tình huống như vậy cho dù ai cũng không có nghĩ đến.
“Còn nói ta hèn hạ…” Huống Thiên Minh bất mãn nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không.
“Hắc hắc, ngươi hẹp hòi vậy sao, nhưng mà ngươi đã hai lần, nhân lúc ta còn chưa có chuẩn bị đã xuất thủ, chúng ta coi như hòa!” Tôn Ngộ Không cười trừ, hắn cũng biết lần này là mình không đúng.
“Quên đi, không cùng ngươi so đo.” Huống Thiên Minh vốn là người ít nói, cũng không am hiểu lí lẽ hơn thua, nên là không muốn cùng Tôn Ngộ Không so đo.
“Ngộ Không, ta thật sự là không nuốt nổi ngươi!” La Băng trên mặt nụ cười mang theo một tia tiếu ý, nhìn Tôn Ngộ Không nói.
Cái này là khen ngợi? Không đúng, trào phúng, cũng không đúng, có lẽ đây chính là kiểu trào phúng giữa bằng hữu với nhau a, Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, không đồng ý cũng không phản đối mà chỉ cười cười.
Hồng Quân còn lại là lắc đầu, nói đùa một câu, “xú hầu tử ngươi, thật sự là không có biện pháp với ngươi!”
Ngay lúc này, Triệu Vân Hưng đột nhiên từ trong phòng vọt ra, sắc mặt thâm trầm, “Hồng Quân, tình huống không ổn, binh lính Bạch Vạn Kiếm chia làm hai đường phân biệt tấn công thành chủ phủ cùng với tổng bộ của chúng ta, bọn họ muốn thừa nước đục thả câu.”
“Thật không?” Hồng Quân hỏi, đồng thời khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn khốc, “Không muốn nghĩ sẽ giết nhiều người, nhưng mà Bạch Vạn Kiếm, ngươi chính là tự mình tìm tới!”
Liễu Nhất Minh, Lý Thanh Minh, Khâu Nhân cùng Lý Hoành bốn người đồng thời nhận được truyền tin từ Hồng Quân, bọn họ không có tham gia chiến đấu noi này chính là phòng ngừa Bạch Vạn Kiếm, bây giờ không nghĩ tới Lý Thanh Minh lúc trước đã đoán đúng.
“Triệu tướng quân yên tâm, ta đã phái người đi trợ giúp, những người này không hẳn có thể đối phó với Bạch Vạn Kiếm, nhưng tuyệt đối có thể cầm cự tới khi chúng ta chạy tới.”
Triệu Vân Hưng nghe Hồng Quân nói như vậy mới yên lòng, mặc dù đại bộ phận đều ở chổ này, nhưng tổng bộ như thế nào cũng có mấy vạn người, nếu như bị Bạch Vạn Kiếm giết chết, hắn thật sự có lỗi với những huynh đệ này.
Cao thủ thành chủ phủ tất cả đều bị Mã Thiên Lý điều động đi, ngoại trừ mấy trăm tiên đế chín cấp đào tẩu đã bị thủ tiêu, lúc này thành chủ phủ đối diện với thế lực cường đại của đông thành, căn bản một tia chiến đấu lực cũng không có, rất nhanh đã đầu hàng.
Bạch Vạn Kiếm cũng không có thấy cuộc giết chóc bên phía Triệu Vân Hưng, vừa mới có tin tức đã chiếm lĩnh thành công thành chủ phủ, một cảm giác cực kì hưng phấn ở trong lòng thật lâu không phai, đã bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng thống nhất được Bạch Hổ Thành, mặc dù còn có viên đá cản đường nho nhỏ, Triệu Vân Hưng.
Về phần bốn người Hồng Quân xuất hiện, hắn căn bản không để vào mắt. Hắn không phải coi thường bốn người Hồng Quân, nhưng đối với thiên quân vạn mã mà nói, bốn người thực lực dù có cường đại đến đâu cũng không có tác dụng gì, đương nhiên nếu Bạch Vạn Kiếm được chứng kiến biểu hiện của Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh, nhất định sẽ không nghĩ như vậy.
“Cái gì? Có tới mấy vạn binh lính, còn có mấy người sở hữu tiên khí?” Đột nhiên Bạch Vạn Kiếm thu được tin tức, chính là một người thám thính thế lực tổng bộ của tây thành vừa mới trở về.
“Tiên khí! Tiên khí!” Bạch Vạn Kiếm hai mắt đều sáng lên, hai từ đó tất nhiên là rất hấp dẫn lòng người.
Có sự hấp dẫn của tiên khí, Bạch Vạn Kiếm càng thêm hưng phấn, đồng thời hoan hô chính mình quyết định quá sáng suốt, “Hừ, một lũ côn trùng, chết mà không yên, các ngươi cứ giữ vững, ta sẽ đích thân dẫn người tới!” Rất nhanh, Bạch Vạn Kiếm liền truyền tin trả lời.
“Hừ, cũng nên để cho những người đó động tay động chân một chút.” Bạch Vạn Kiếm muốn phái đi năm tiên đế chín cấp mà hắn đã lôi kéo mấy ngàn năm trước, sợ là họ cũng sắp phi thăng rồi.
“Kétttt!” cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch Vạn Kiếm cẩn thận cung kính đi vào một gian phòng tối đen, thấp giọng nói, “Bạch Vạn Kiếm kính mời năm vị tiền bối!”
“Có chuyện gì muốn chúng ta hổ trợ sao?” Trong phòng một thanh âm trầm trầm truyền đến, “Ngươi chắc còn nhớ kỹ, chúng ta nhiều nhất chỉ giúp ngươi ba lần, lần này ngươi xác định muốn chúng ra tay sao?”
“Đúng vậy, vãn bối bây giờ đã khống chế thành chủ phủ, thuộc hạ vãn bối đã xác định thế lực của đông thành Triệu Vân Hưng, rất mong các vị tiền bối ra tay giúp đỡ!”
“Được rồi!” Trong bóng tối người nọ hình như là thở dài một hơi, “chúng ta sẽ tự đi tới, trước tiên ngươi cứ lui ra.”
Bạch Vạn Kiếm trong lòng vui vẻ, dựa theo ước định lúc trước, Bạch Vạn Kiếm muốn bọn họ theo mình, bọn họ chỉ có ba lần ra tay, nếu chỉ có một người ra tay cũng tính là một lần, hơn nữa còn có đồng ý ra tay hay không, còn phải xem tâm tình của bọn họ, đây vốn là một điều ước không công bằng, nhưng nghĩ tới thực lực của năm người này, ngược lại đối với Bạch Vạn Kiếm là thập phần có lợi.
Tây thành Bạch Hổ Thành, giờ phút này ngoại trừ song phương thế lực, bất luận là người nào cũng tham gia chiến trường, sợ rằng ngay cả Hồng Mông vũ trụ ba vị Chưởng khống giả cũng chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng như vậy, hơn mười vạn đế cấp chiến đấu, không có tiên khí, không có chiến y, đế cấp cao thủ chiến đấu với nhau càng thêm trực tiếp, đó là nắm đấm đối nắm đấm, thân thể va chạm với thân thể, hoàn toàn là nhục thân tác chiến.
Ở chỗ này, cấp bậc đã không còn có thể tạo được tính quyết định, mà trọng yếu chính là sự cường hãn của thân thể, sự cứng rắn của nắm đấm, với tình huống chiến đấu như vậy, có lợi nhất chính là yêu đế, cho dù là yêu đế có thân thể yếu nhất, cũng so với tiên đế bình thường cường hãn hơn vô số lần, đương nhiên Triệu Vân Hưng là ngoại lệ, dù sao có người như vậy trong số tiên đế cũng rất là ít.
Nên đó cũng là chuyện mọi người hối hận nhất, ở không gian này cái gì cũng không có, bọn họ mới phát hiện được tầm quan trọng của thân thể, mới phát hiện được công kích cự ly gần mới là có lợi, nhưng đã không còn cách nào có thể thay đổi.
“Phốc!” tại đây trên chiến trường, cũng là có ngoại lệ, một thanh trung phẩm tiên khí xuyên thấu qua thân thể của một tiên đế, lập tức thân thể người này bị cắn nuốt, một tia chân linh dung nhập vào bầu trời vật chất màu xám, kiếm tiên nọ cũng vừa về tới trong tay chủ nhân, Lý Thanh Minh chưa kịp lau vết máu trên kiếm lại lập tức nhập vào chiến trường tiếp tục chiến đấu, hắn đối với Hồng tiên sinh chưa có gì cống hiến, mà cũng được thưởng một kiện trung phẩm kiếm tiên, trong lòng đối với Hồng Quân thập phần cảm kích, nên trên chiến trường càng thêm tận lực.
Liễu Nhất Minh, Lý Hoành, Khâu Nhân ba người cũng đều hết sức tận lực, đều là đế cấp cao thủ như nhau, nên vũ khí quyết định hết thảy, những đế cấp cao thủ mà không có chiến y, căn bản không có cách nào chống cự với công kích của thượng phẩm tiên khí, bọn họ bốn người trong nháy mắt đã giết chết mấy trăm tiên đế.
“Oanh!” một tiếng nổ, chỉ thấy một đoàn hắc bạch năng lượng trong giây lát bay tới đám người thế lực của Triệu Vân Hưng, một sát na rơi xuống đất liền bạo nổ thành một cổ lực lượng kinh khủng, một chút liền lấy đi mấy trăm tính mạng cao thủ.
“Đây… đây là, tịch tĩnh thiên hỏa, cùng với bích yên hàn khí!” Trong đám người nhất thời sợ hãi kêu lên, vô luận là tịch tĩnh thiên hỏa hay là bích yên hàn khí, chỉ có đế cấp cao thủ mới có thể ngăn cản, nhưng một lượng lớn tịch tĩnh thiên hỏa cùng bích yên hàn khí hội hợp cùng một chỗ, sau khi bạo liệt xuất ra uy lực không phải đế cấp cao thủ có thể chịu được, hơn nữa những người này căn bản không có chiến y, nên một kích vừa rồi mới có thể mang đến đại uy lực như vậy.
Hậu Tinh Thần Biến Hậu Tinh Thần Biến - Bất Cật Tây Hồng Thị Hậu Tinh Thần Biến