It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iếng máy gầm rú trên mũi chiếc DC- 7 thuê trọn gói chợt ắng đi khi máy bay đạt đến độ cao. Sergei uể oải bấm nút ngả ghế ra, châm điếu thuốc rồi nhìn ra cửa sổ. Ở bên dưới, ánh đèn New Orlean nhấp nháy và chạy về phía sau khi máy bay lượn trên bầu trời vịnh Mexico để hướng tới bán đảo Florida.
"Ông Nikovitch" Norman Berry, tay làm đối ngoại nhỏ thó, mặt trắng bệch, ghé xuống chiếc ghế bên cạnh anh, vẫn xấp giấy trong tay như thường lệ, và vẫn nét lo âu muôn thuở trên mặt. "Tôi nghĩ là chúng ta nên dành mấy phút để lướt qua kế hoạch cho ngày mai".
"Lát nữa, Norman. Tôi muốn nghỉ ngơi chút xíu đã" Sergei thấy Berry càng lo lắng hơn. "Thôi, cứ để giấy tờ ở đây. Tôi sẽ xem và sẽ kêu anh sau".
"Vâng, thưa ông" Berry đứng lên, đi về phía cabin. Giọng các cô người mẫu ríu rít vọng qua khi cửa mở ra rồi đóng lại.
Sergei lười nhác nhìn xuống. Tờ chương trình in xanh đỏ với hàng chữ in đậm. "KHUYẾCH TRƯƠNG CỦA HOÀNG TỬ NIKOVITCH 19 tháng Chín 1951 Miami Florida. Đón tiếp tại sân bay: 9 giờ sáng. Uỷ ban đón tiếp tại sân bay: Thị trưởng, thành viên Hội đồng thành phố, Phòng thương mại Miami, Bách hoá tổng hợp (Thời trang Hoa Kỳ Miami) của Bartlett, nhà báo, nhiếp ảnh và các nhân viên của hãng phim thời sự và truyền hình".
Tất cả đều được lên chương trình, chi tiết đến từng phút, như hành trình của đoàn tàu hoả vậy. Và cứ thế suốt cả ngày cho đến nửa đêm, khi máy bay lại cất cánh để bay chuyến cuối cùng về New York. Sergei lật từng trang giấy rồi liếc dọc lối đi.
Irma Andersen đã ngủ, miệng hơi hé mở. Sergei lắc đầu, thật khó mà hiểu nổi. Anh trẻ hơn bà, trẻ hơn nhiều, vậy mà anh đã kiệt sức. Còn Irma lấy đâu ra cái năng lượng ấy, mỗi ngày? Đã mười ngày liền thế này, bắt đầu từ New York, rồi San Francisco, Chicago, Los Angeles, Dallas, New Orleans. Mỗi ngày là một thành phố lớn. Đêm thì bay.
Mà có phải chỉ chuyến đi này đâu. Cả một năm ngoái đã đầy cuồng nhiệt. Giờ đây, mãi cho đến giờ đây, anh mới bắt đầu hiểu động lực và nỗ lực trong kinh doanh ở Hoa Kỳ. Cũng chẳng lấy làm lạ, doanh nhân Mỹ chinh phục thế giới và chết trẻ. Họ không bao giờ dừng. Không dừng lấy một giây và chẳng dừng vì lý do gì hết.
Tất cả bắt đầu vào chưa đầy hai tháng sau khi anh gặp Lakow ở Paris. Nó bắt đầu thật thơ trẻ, giống như một viên sỏi ném xuống mặt nước, quầng sóng của nó cứ lan toả, rộng mãi ra. Chỉ có một mặt hàng. Nhưng nó bỗng xuất hiện trên hàng ngàn, hàng vạn quảng cáo của cả tổ hợp các cửa hiệu Thời trang Hoa Kỳ trên khắp đất nước.
Quần áo, rồi mũ, rồi giầy, rồi bất cứ cái gì đều từ bộ Sưu tập của Hoàng Tử Nikovitch. Đồ hoá trang của Hoàng tử, cái Đẹp của hoàng phái.
Mà chưa một mặt hàng nào chính thức được đưa vào sản xuất. Vậy là đối với Sergei, lúc nào cũng như một cuộc chạy đua đến đứt hơi với thời gian. Mọi thứ đều xảy ra cùng lúc trong các văn phòng trên lầu mười bảy của toà nhà Thời trang Hoa kỳ ở New York. Nơi đây là một sự huyên náo triền miên, nó làm cho một ngày cuồng nhiệt nhất ở Paris mà anh từng biết hao hao như một ngày nghỉ cuối tuần vậy.
Có ba phòng họp nối liền với văn phòng anh, mà vẫn có lúc anh thấy vẫn chưa đủ. Anh như con thoi giữa các phòng này. Mọi thứ đều có ban bệ và chuyên môn hoá, vậy nhưng nó lại được điều phối theo cái cách mà hầu như chỉ người Mỹ mới thực hiện nổi. Và, giữa các cuộc họp là báo chí, đối ngoại…Hai thứ này như vĩnh viễn thường trực.
Anh là một biểu trưng, là tên, là cả cuộc vận động. Người ta chụp ảnh anh ở tất cả các cuộc khai trương quan trọng, ở các nhà hát, các dạ vũ từ thiện, các sự kiện xã hội quan trọng. Andersen lo tất cả những việc đó, như thể bà lo thu xếp để tên anh xuất hiện trong tất cả các chuyên mục quan trọng, ít nhất là hai lần mỗi tuần. Không một ngày nào trôi qua mà lại không xuất hiện ít nhất là một cuộc phỏng vấn ở đâu đó trên nước Mỹ. Không tuần nào trôi qua mà giọng anh không vang trên đài phát thanh hay hình ảnh anh không xuất hiện trên truyền hình, đặc biệt là những chương trình hấp dẫn đối với phụ nữ.
Mấy tháng trước đây, Norman Berry đã lao vào văn phòng anh, đầy phấn khích, tay giơ cao tờ Thời đại Quảng cáo. "Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!"
Sergei ngẩng lên từ các bản thiết kế "Thắng gì cơ?"
"Thời đại Quảng cáo tuyên bố hiện Hoàng tử Nikovitch là người đàn ông nổi tiếng nhất trong quảng cáo Mỹ. Nổi tiếng hơn cả viên chỉ huy…tên ông ta là gì nhỉ?"
"Viên chỉ huy…tên- ông- ta- là- gì- nhỉ?" Sergei bối rối lập lại.
"Ông biết đấy" Norman nói. "Viên chỉ huy Mặt bệch ấy, tay Siêu nhân ấy".
"À, anh ta" Cặp lông mày Sergei nhướn lên mỉa mai. Anh nhìn Berry như thách thức. "Anh có nghĩ là chúng ta quên mất một thứ không? Có lẽ phải thêm món vodka vào thương phẩm của mình, hoàng tử Nikovitch Vodka".
"Đấy là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng…" Norman chằm chằm nhìn Sergei. "Ông đùa đấy chứ?"
Sergei tự cho phép mình nở nụ cười.
"Tôi quyết rồi, chưa bao giờ tôi có được ý tưởng như thế".
Ngày cuối cùng là mồng 10 tháng Chín ở New York.
Bộ sưu tập sẽ đem tuyệt vời y hệt bộ đã trình bày ở Paris. Thậm chí người mẫu cũng bay Air France đến. Rồi toàn bộ show sẽ bay tới các thành phố khác. Mười thành phố. Mười ngày.
Lakow nói đúng. Sergei cúi xuống cầm tờ Phục trang Phụ nữ hàng ngày lên. Dòng tít lớn đập vào mắt anh: NIKOVITCH! HAI MƯƠI TRIỆU TRONG NĂM ĐẦU!
Harvey Lakow đã ra sân bay đón khi họ hạ cánh xuống New York vào sáng hôm sau. Ông vọt lên cabin chặn Sergei lại. "Tôi phải gặp ông trước khi ông bị cánh phóng viên vây chặt".
"Cánh phóng viên?" Anh hỏi. "Họ muốn cái gì? tour trình diễn đã chấm dứt hôm qua rồi mà".
Lakow cười. "Họ muốn chuyện trò với ông. Ông là tin tức là sự kiện ghê gớm nhất đối với thế giới thời trang Hoa Kỳ trong vòng một trăm năm qua".
"Lạy Chúa tôi!" Sergei rơi lại xuống ghế. "Toàn bộ điều tôi muốn làm là lên giường và ngủ một mạch ba ngày liền".
"Sẽ rất ít ngủ đấy, cậu cả. Chúng ta phải giữ trái banh chứ. Đã đến lúc phải lên kế hoạch cho mùa xuân!" Sergei há hốc mồm nhìn ông ta. "À, mà nhân tiện" Lakow nói thêm "các giám đốc và chuyên viên của Thời trang Hoa Kỳ sẽ mở bữa tiệc nhỏ cho anh vào tối nay ở "21" để chúc mừng anh đã hoàn thành một công việc khủng khiếp. Hơn nữa, toàn bộ các bà vợ của chúng tôi đều nóng lòng gặp anh".
Cuối cùng thì ngày vẫn quá ngắn. Sergei chỉ đủ thời gian mặc quần áo ăn tối vào để vội vã đến nhà hàng. Khi cuộc giới thiệu đầy náo nhiệt đã qua đi, anh đứng lại với Myra Lakow.
Bà hầu như chẳng thay đổi gì, nhất là cặp mắt. Vẫn cặp mắt xanh thẳm ấy. "Cảm ơn vì đã nhớ đến tôi" Sergei khẽ nói.
Nụ cười của bà hoàn toàn như xưa. "Cảm ơn vì đã không nhớ ra tôi" rồi nụ cười tắt đi. "Khi đó, tôi muốn cảm thấy trẻ trung. Và tự do".
Anh nhìn bà đăm đắm "Thế còn bây giờ?"
"Bây giờ?" bà nhìn qua phòng, tới chỗ chồng đang đứng nói chuyện. Cặp mắt bà đượm vẻ hiền hoà và ấm áp. "Giờ thì tôi toại nguyện. Và hạnh phúc để sống đúng với tuổi tác mình".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu