Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Chương 23
B
uổi tối khi trở về nhà, người làm đã chuẩn bị bữa tối rất phong phú, tâm trạng Đường Diệc Diễm khá tốt, còn mở một chai vang đỏ để góp vui, thoải mái chè chén. Có lẽ hắn không nghĩ rằng tôi lại dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? Nếu nói tha thứ, không bằng gọi là thỏa hiệp đi! Như vậy, ít nhất có thể giảm bớt thương tổn, mà tôi đã sớm chết lặng, đối với tôi mà nói, thuận theo sẽ không khó khăn đến vậy!
"Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm không ngừng gắp thức ăn cho tôi, trong mắt tràn đầy vui sướng, nếu biết mẹ có thể thuyết phục tôi "dễ dàng" như vậy, có lẽ hắn đã sớm mời cả hai đến đây.
"Đợi ba điều dưỡng thêm một thời gian nữa, cơ thể khoẻ lại, anh sẽ sắp xếp cho ba mẹ đi du lịch một chuyến thật vui vẻ!" Có lẽ Đường Diệc Diễm quá vui mừng, một chút cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi.
Tôi chết lặng khẽ gật đầu, để một người già không còn chân đi du sơn ngoạn thủy, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ba mẹ rời xa hắn là tốt rồi!
"Đêm nay, chúng ta cùng ôm Tinh Vũ ngủ nhé!" Ý của Đường Diệc Diễm là hôm nay "đại xá thiên hạ", tôi còn thực sự có chút kinh ngạc!
"Một nhà ba người cùng nhau!"
Một nhà ba người? Tôi buồn cười muốn phản bác, người đàn ông làm hại ba tôi bị gãy chân, tàn nhẫn khiến cho tất cả người thân bên người tôi phải rời xa, ngoại trừ tôi và hắn còn dây dưa, ngoại trừ hắn và đứa trẻ cùng chung một dòng máu có liên quan, chúng tôi... còn có thể gọi là một nhà ba người sao?
Buồn cười đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ!
Nhưng tôi cái gì cũng không làm, chỉ chết lặng gật đầu, hung hăng cắn thức ăn trong bát, miệng chứa đầy vị cay đắng!
Lâu như vậy rồi, đêm nay, lần đầu tiên tôi mới cùng với Đường Diệc Diễm ngủ với con, Đường Tinh Vũ hôm nay vô cùng sung sức, ở trên giường đùa nghịch, điên cuồng náo loạn hồi lâu mới thấm mệt mà nặng nề ngủ.
Con nằm giữa tôi và Đường Diệc Diễm, thân mình bé nhỏ mập mạp dang hết tay chân ra, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, khoát lên cánh tay của tôi. Thật nhỏ, tay tôi nắm lấy bàn tay con, vẫn còn chừa ra, bàn tay nhỏ xinh như vậy, khi nào mới có thể trưởng thành như mẹ đây, còn cả thân mình bé nhỏ này của con, bao lâu nữa mới có thể đứng tới đầu vai của mẹ? Thậm chí so với mẹ còn cao hơn? Còn nữa... khi nào thì con mới có thể nói với mẹ rằng: "Mẹ, con yêu mẹ!" Bao giờ con sẽ biết đi, biết chạy, biết nhảy. Thậm chí con còn có người con gái mà con yêu, kết hôn, sinh con...
Nghĩ đến những chuyện xúc động, mũi tôi cay cay, nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của tôi, một bàn tay vươn lại đây, bao lấy, tay của tôi và con lập tức được che chở trong lòng bàn tay của hắn. Tôi ngẩng đầu, Đường Diệc Diễm đang nằm nghiêng người, phức tạp nhìn tôi: "Tại sao... lại khóc!"
Trong nháy mắt tôi muốn che giấu, nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt, lăn xuống dưới.
"Em chỉ đang nghĩ.... Còn bao lâu nữa Tinh Vũ mới có thể lớn lên, em rất muốn nhìn thấy bạn gái của con!" Cô gái mà Tinh Vũ thích nhất định sẽ rất tốt!
"Sao em lại nghĩ xa xôi như vậy!" Đường Diệc Diễm buông tay, buồn cười lắc đầu, dùng ánh mắt trêu tức liếc tôi một cái, ngón tay chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của con. "Tiểu tử này còn chưa được một tuổi đâu!"
Đúng vậy, còn chưa được một tuổi? Còn có bao lâu... Ánh mắt của tôi trở nên xa xăm... Cảm giác là xa vời như vậy, quá mức xa xôi!
"Duyệt Duyệt..." Đường Diệc Diễm bắt lấy tay tôi, buộc ánh mắt tự do của tôi phải nhìn hắn. "Tất cả đều đã trôi qua, sau này chúng ta sẽ vui vẻ mà sống, được không?"Tayhắn mơn trớn trán tôi: "Cùng nhau sống thật hạnh phúc, cùng nhau già đi!"
Cùng nhau già đi? Tôi khẽ gật đầu, trước kia tôi cũng từng nghĩ rằng nhất định phải cùng người mình yêu chậm rãi già đi, nếu không có tất cả những chuyện kia, tôi cũng muốn một sự vĩnh viễn, nhưng giờ đây... giờ đây... nói vĩnh viễn có phải rất buồn cười hay không?
Thấy tôi gật đầu, Đường Diệc Diễm cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, hắn chỉ quan tâm xem tôi có đồng ý hay không, chỉ cần tôi gật đầu, chỉ cần tôi nhận lời, chính là đã nợ hắn, cho dù tôi có hối hận, cho dù tôi có thoát đi, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn buộc tôi thực hiện lời hứa, hắn chính là người như vậy, sớm có thói quen đoạt lấy. Có lẽ hắn cũng từng muốn thay đổi, nhưng vì bản tính vốn có, hắn không có cách nào thay đổi, hắn vô tình làm cho người đứng bên cạnh hắn thương tích đầy mình.
Hắn vốn dĩ chính là một dã thú, vĩnh viễn chỉ hợp với việc cô độc đứng trên điểm cao nhất, một mình liếm láp miệng vết thương, không ai có tư cách đứng bên người hắn, cũng chẳng có ai dám, vinh quang bốn phía quanh hắn chính là mũi nhọn, vô tình thương tổn mỗi một người muốn tới gần.
"Tiểu tử này thật đúng là có thể ngủ?" Ánh mắt Đường Diệc Diễm chuyển qua gương mặt đang say ngủ của con, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn thương tiếc nhìn con như vậy, có lẽ là dấu hiệu tốt, dù sao con lớn lên dưới sự bao bọc của hắn, tôi sẽ không cần lo lắng con sẽ bị thương tổn, ngược lại hẳn là nên lo lắng, liệu con có làm thương tổn những người vô tội giống như ba nó hay không, là tốt hay là xấu?
Nhìn Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con, biểu tình gian tà, tiểu tử kia có vẻ khó chịu quyệt miệng, phát ra tiếng nức nở, thân mình béo mập theo bản năng hướng vào trong lòng tôi, bàn tay nhỏ bé giật giật, cuối cùng, đầu cũng dừng lại trước ngực tôi.
"Tiểu tử này thật đúng là biết hưởng phúc!" Đường Diệc Diễm bất mãn muốn kéo thân mình của con lại, tiểu tử kia lại cùng hắn khiêu chiến, cố ý rúc vào lòng tôi, mắt nhắm mắt mở, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu lên.
"Diệc Diễm!" Tôi gạt tay Đường Diệc Diễm ra, ôm lấy thân mình của con, cuống quýt vỗ về con tiếp tục đi vào giấc ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu vai của con, con bất an mấp máy vài lần rồi chậm rãi ngủ, thân mình gần như dính luôn trên người tôi, gắt gao dựa sát vào.
Đường Diệc Diễm không vừa ý vì bản thân bị phớt lờ, thân mình cao lớn nhích tới gần hai mẹ con tôi. "Thật đúng là hối hận đã cho tiểu tử này nằm giữa!" Giọng nói của Đường Diệc Diễm mang theo bất mãn, khi ánh mắt hắn nhìn thấy cổ áo tôi bị con kéo xuống, đôi ngươi bỗng trở nên ám trầm.
Tôi đương nhiên hiểu hắn muốn gì, nhưng vẫn tiếp tục vỗ nhẹ thân mình của con, làm như không thấy.
Đường Diệc Diễm đột ngột ôm lấy con từ trong lòng tôi, đặt xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, con dựa vào mấy món đồ chơi bé xíu trên giường, gắt gao ôm chặt, say sưa ngủ.
"Diệc Diễm!"
"Đường phu nhân, bây giờ em nên chăm sóc ông xã của mình đi chứ " Đường Diệc Diễm ngồi trở lại giường, khoái trá ôm lấy tôi, bắt chước tư thế vừa rồi của con, gắt gao dựa sát vào người tôi.
Tôi bất an giãy dụa.
"Một lát, chỉ một lát thôi, hãy quên tiểu tử kia!" Giọng của Đường Diệc Diễm lộ ra bất đắc dĩ, cơ thể chúng tôi dán chặt vào nhau không có một khe hở.
Tôi nhắm mắt lại, mặc hắn ôm, hít lấy mùi hương độc đáo từ cơ thể của hắn đang lan toả khắp xung quanh, chỉ cần một lát, quên đi mọi thù hận, quên tất cả áy náy, trước mắt chỉ có người đàn ông tôi yêu, không phải Đường tổng đại danh cao vời vợi, không phải ác ma tâm ngoan thủ lạt, chỉ có cha của con trai tôi, chỉ có chồng của tôi!
oOo
Gần đây Đường Diệc Diễm vội vàng khuếch trương kế hoạch tiến ra hải ngoại, thường xuyên bận rộn đến tận nửa đêm mới có thể trở về, điều này làm cho tôi có nhiều thời gian ở bên cạnh con hơn. Sau khi xác định Đường Diệc Diễm không còn tiếp tục thương tổn Tinh Vũ, tôi mới yên tâm lớn mật yêu chiều con giống như trước, vú Trương cũng vì thế mà tỏ ra vui mừng.
Mỗi đêm Đường Diệc Diễm về muộn, tôi đều ngủ cùng với con, nhưng thường là tỉnh lại trong lòng Đường Diệc Diễm, còn con đã sớm bị hắn đặt trên chiếc giường nhỏ. Hiện tại, Đường Diệc Diễm rõ ràng rất chiều chuộng con, hắn có thể cho phép Tinh Vũ ở trên đùi hắn làm nũng, thậm chí còn nghịch ngợm nhéo nhéo hai má của con, nếu không có những chuyện trước đó, chúng tôi có lẽ sẽ thật sự hạnh phúc!
"Về Mĩ?" Tôi nhìn mẹ, nhíu mày, tuy rằng vẫn biết ngày này nhất định sẽ đến, cũng biết nó sắp tới, nhưng khi chính tai nghe mẹ nói ra, lòng tôi vẫn nhịn không được mà dâng lên một nỗi chua xót.
"Ba con có vài người bạn đồng hương khá hợp tính ở Mĩ, nói là muốn ba con trở về chơi cờ với họ. Con và Diệc Diễm cũng hòa hợp rồi, ba mẹ cũng yên tâm trở về!" Mẹ gắt gao nắm lấy tay tôi. "Duyệt Duyệt, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ yên lòng rồi!"
Hạnh phúc? Tôi chua xót cười: "Mẹ, ba mẹ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình! Con thật sự rất muốn sống cùng ba mẹ!" Giống như trước, một nhà ba người, bình thản, vui vẻ mà sống. Tuy rằng không có cơm ngon áo đẹp, nhưng cũng không đau khổ như bây giờ!
"Ngốc ạ, đã có chồng rồi mà còn quấn lấy mẹ như vậy sẽ bị cười cho đấy!" Bàn tay mẹ mơn trớn khuôn mặt của tôi, khóe miệng run run."Con gái của mẹ cũng đã làm mẹ rồi!" Vừa dứt lời, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Mẹ!" Tôi ôm chặt mẹ. Mẹ, con rất muốn nằm trong lòng mẹ mà làm nũng, mẹ có biết nỗi khổ của con không? Có biết sự tra tấn mà con đang phải chịu không?
"Được rồi, hai mẹ con bà mà còn khóc sướt mướt như trẻ con thế kia, Tinh Vũ sẽ cười cả hai cho mà xem!" Ba ngồi ở đầu giường ôm Tinh Vũ, con ở trong lòng ba ngây ngô cười, nhìn chúng tôi một cách hiếu kì, cho dù ba nói như vậy, nước mắt vẫn cứ nhập nhoè.
"Ba mẹ, sau này có dịp... con nhất định sẽ đưa Tinh Vũ đến thăm ba mẹ!" Nhất định, nhất định phải vui vẻ!
Phụ tôi đẩy xe của con, mẹ tiễn chúng tôi đến tận cửa bệnh viện. "Duyệt Duyệt, con đi trước đi, cả nhà chúng ta sẽ tụ họp sau, con nói với Diệc Diễm nhé, gần đây nó cũng bận bịu, con phải quan tâm nhiều đến thân thể của nó đấy!"
"Con biết rồi, mẹ!" Tôi khẽ gật đầu. "Mẹ quay về chăm sóc ba đi!" Tôi ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Tinh Vũ. "Tinh Vũ, nào, chào tạm biệt bà ngoại đi con! Tạm...biệt...!"
Con vẫy vẫy bàn tay mập mạp, tôi buồn cười đứng lên, lại thoáng nhìn thấy...
"Mẹ, mẹ giúp con trông Tinh Vũ một lát, con có chút việc!" Tôi đem xe đẩy của Tinh Vũ giao cho mẹ, khi mẹ vẫn còn đang nghi hoặc nhìn nhìn, tôi vội vàng đuổi theo bóng người quen thuộc kia!
"Mẹ!" Tôi lớn tiếng gọi người đang đi phía trước, người đó xoay người lại, quả nhiên tôi không có nhận lầm, đó là mẹ của Đường Diệc Diễm. Chỉ có điều, lúc này, khuôn mặt luôn luôn được che dấu một cách tỉ mỉ lại tái nhợt đến như vậy, tơ máu che kín cả hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi nhìn tôi, còn người bà ấy đang đỡ lại là...
Tôi sợ hãi lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mắt, đây... đây vẫn là Đường Tỉ Lễ sao? Vẫn là người luôn ngụy trang và đầy dối trá – Đường Tỉ Lễ sao? Người đàn ông trước mắt này, chỉ mặc một chiếc áo lót quá khổ, bẩn thỉu làm cho người ta buồn nôn. Mái tóc luôn được hắn cẩn thận tỉ mỉ buộc phía sau đầu giờ đây cũng rối tung, bay tán loạn, đáng sợ nhất là vẻ mặt của hắn, miệng Đường Tỉ Lễ ngoác rộng, ánh mắt vô thần, miệng cứ lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại điều gì đó, nước bọt còn phun ra ở khoé miệng, hai tay vặn vẹo trước ngực một cách không tự nhiên, cười đến ngơ ngẩn, nếu nhìn kỹ, trên mặt hắn gần như toàn những vết trầy xước, ngay cả trên người cũng vậy, thoạt nhìn tựa như một người... Ngốc.
Không phải mắng chửi người, mà quả thực hắn giống như một người có vấn đề về não!
Tôi khiếp sợ che miệng lại... Không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, liếc về phía Đường mẫu, bà ấy lại chật vật thở dài, trong mắt tràn đầy nỗi chua xót... thân mình cao lớn của Đường Tỉ Lễ cuộn lại trên mặt cỏ, hai tay đùa nghịch mấy hòn đá nhỏ, vô tư chơi đùa.
Đường mẫu bất đắc dĩ rời mắt đi, thở dài:"Bởi vì một vài nguyên nhân mà..."
"Mẹ!" Tôi bình tĩnh ngắt lời bà ấy. "Con biết, là vì Diệc Diễm! Con biết anh ấy đã làm những gì với Đường Tỉ Lễ!" Chỉ là không nghĩ tới, vốn dĩ tưởng rằng hắn đã mất tích, vậy mà lại hoá điên!
Đường mẫu có chút khiếp sợ nhìn tôi, chua xót cười: "Thật ra, mẹ đã sớm biết Diệc Diễm sẽ đối phó với cậu của nó, lúc hai đứa kết hôn, mẹ cũng từng nghĩ đến việc nhờ con khuyên nhủ Diệc Diễm..." Thì ra, lần đó tôi thật sự không đoán sai, Đường mẫu đúng là có chuyện muốn nói với tôi!
"Nhưng mà... Mẹ lại do dự... Cho đến... Cho đến khi xảy ra chuyện kia, cái chết của người phụ nữ đó là sự đả kích vô cùng lớn đối với cậu, cậu lập tức suy sụp, không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng, hàng đêm đều gặp ác mộng, không ngừng hét chói tai, điên cuồng gào thét... sau đó thì..." Đường mẫu nói đến chữ cuối cùng bỗng biến thành tiếng nghẹn ngào nức nở, trong mắt che kín sự tang thương. "Trước kia, mẹ cũng không biết rõ mình muốn cái gì, tranh đi đấu lại, thậm chí còn chịu đựng việc chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tất cả đều là vì thứ gì đó mà chính mình cũng không giải thích nổi nguyên nhân, kết quả là, ngay cả con trai mình cũng sợ, rốt cuộc lại được đến cái gì, thân tình xa cách? Chồng phản bội? Diệc Diễm biến thành như bây giờ đều là mẹ làm hại, người làm mẹ như mẹ đây không có trách nhiệm, từ bé đã dạy nó suy nghĩ phải đoạt lấy, cho nên mới làm cho nó trở nên tàn nhẫn, vô tình như ngày hôm nay."
"Cái gì cũng không có, bây giờ, nhìn thấy em trai điên rồi, mẹ mới hiểu ra, chúng ta đều là người một nhà, đều chảy chung một dòng máu, vậy mà lại không ngừng tranh đấu. Thực ra, chúng ta mới là những người đáng thương nhất trên thế gian này!"
"Mẹ!" Đúng vậy, rốt cuộc tất cả đều là vì cái gì? Tôi nắm chặt bàn tay của Đường mẫu, người đàn bà quý phái của ngày xưa đã sớm vô tình tiêu tan đi nhuệ khí.
Có đôi khi, tình cảm của một người thay đổi, mấy chuyện chấp nhất cũng sẽ trở nên không quan trọng, nhìn bộ dạng Đường Tỉ Lễ, tôi còn có thể nói cái gì đây? Hắn đã bị sự thống khổ tra tấn, người phụ nữ mình yêu ở trước mặt mình bị... hoá ra những gì bản thân vẫn theo đuổi cũng hoá thành bọt nước, chúng tôi có thể nói là sai lầm của người nào đây?
"Mẹ, nếu có rảnh thì thường xuyên đến chơi với Tinh Vũ đi!" Tôi không nói thêm điều gì nữa, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, ánh mắt khẽ liếc Đường Tỉ Lễ đang đứng ở phía xa kia một cái. "Cậu ở bệnh viện nào ạ?"
"Diệc Diễm..." Đường mẫu khó xử nhìn tôi. "Diệc Diễm luôn phái người theo sát cậu của nó, nhưng cũng không cho phép bất cứ ai giúp đỡ cậu, mẹ cũng phải mất rất nhiều công mới tránh được tai mắt của mấy người đó... Bây giờ đành phải tạm thời bố trí cho cậu ra ở trại an dưỡng tinh thần ở ngoại ô."
Không ngờ Đường Diệc Diễm... lại làm như vậy? Thật sự là tàn nhẫn, mặc kệ Đường Tỉ Lễ là điên thật hay điên giả, nhưng khiến cho hắn buồn bã, khổ sở sống trên đời này, ngay cả quyền được chọn cái chết cũng không có, chỉ sợ là hình phạt tàn nhẫn nhất đối với hắn!
Chỉ là, Đường Diệc Diễm thật quá độc ác, bức tử cô giáo, bức điên cậu của mình, đây là kết quả mà hắn muốn? Hắn còn hại chết Qua Nhan vô tội, tự tay đẩy Qua Nhan rơi vào cái chết, vừa nghĩ đến những chuyện đó, tôi lập tức cảm thấy trái tim băng giá, cho dù hắn có nói, có giải thích đạo lý rõ ràng đến đâu cũng không thể phủ nhận được việc hắn đã trực tiếp hại chết hai mạng người vô tội, mà họ đều là bởi vì có cùng một nhịp thở với tôi, đều là bởi vì cùng quen biết tôi?
Làm thế nào, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể rửa sạch một thân tội nghiệt này đây!