Số lần đọc/download: 5087 / 136
Cập nhật: 2014-12-08 05:19:35 +0700
Cái Hôn Giết Người
Đ
úng là một cuộc chiến không tiền khoáng hậu! Một cuộc chiến quái lạ nhất trên đời, ngàn năm trước chưa xảy ra, ngàn năm sau chẳng xảy ra, một cuộc chiến giữa hai con giao long, giành thủy phận, cực kỳ ác liệt biến hóa, cực kỳ ảo diệu! Nếu không mục kích tận mắt, một người giàu tưởng tưởng đến đâu, cũng không thể hội nổi! Cung Nam Yến sững sờ, nước bắn lên, bay vào miệng, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Nàng không thể tưởng là trên thế gian này có người dám giao thủ với Thủy Mẫu Âm Cơ.
Lại giao thủ dưới nước! Mà chừng như có phần thắng thế! Trong những cơn xoáy của nước hồ, Cung Nam Yến không nhận được người giao thủ với Thủy Mẫu Âm Cơ là ai! Nhưng, nàng mường tượng đoán ra.
Người đó, phải là Lưu Hương Đạo Soái! Ngoài Lưu Hương Soái ra còn ai dám so tài với Thủy Mẫu Âm Cơ?
Nàng điểm một nụ cười, gật gù:
- Lưu Hương! Lưu Hương! Đúng là ngươi! Không thể là ai khác hơn ngươi! Thực ra, Tiểu Phi đang khổ vô cùng! Nếu chàng khôn nhờ cái tài ứng biến, nương theo từng cơn nước dợn, thì chắc chắn là chàng đã chìm luôn rồi! Chìn từ lâu rồi! Dần dần chàng cảm thấy áp lực quanh mình rất nặng, các mạch máu như có thể vỡ tung bất cứ phút giây nào.
Máu lưu chuyển mạnh vô tưởng, cơ hồ vọt qua thất khiếu, ra ngoài.
Bây giờ chàng mới biết, ở dưới nước chàng vẫn không hy vọng tìm được sanh lộ! Chàng không còn tin tưởng ở cái tài thủy chiến của chàng! Thủy Mẫu Âm Cơ tỏ rõ có sở trường đánh nhau trong nước! Có điều chưởng thế của bà kém mãnh liệt phần nào nhỏ mọn thôi! Bà vẫn lợi hại như trên đất bằng! Chàng thầm than, trên đời này lại có người tinh tường thủy tánh hơn chàng! Thế là Tiểu Phi cầm chắc cái chết trong tay! Rồi chàng lại cảm thấy nước càng phút càng dày đặc, đặc đến độ chàng day trở hết sức khó khăn.
Cuối cùng, chàng hầu như không còn di động được nữa! Chết, như vậy chết là cái chắc?
Cái chết, phớt qua, phớt lại, quanh chàng, cái chết sắp len lỏi vào cơ thể chàng! Ngờ đâu, đúng lúc đó, thân pháp của Thủy Mẫu Âm Cơ chậm lại.
Tay chân bà cũng chậm theo. Tay chân của bà như không còn vâng theo sự điều khiển nữa! Tiểu Phi thấy rõ hiện tượng đó.
Chàng hết sức mừng rỡ, song lấy làm lạ chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên công lực của bà suy giảm.
Nhưng liền theo đó, chàng thức ngộ ngay! Thì ra, bà không lâm vào cảnh lực kiệt mà chính là chân khí kiệt quệ! Khí kiệt, vì trong nước, bà không thở được. Bất quá, bà giỏi chịu đựng nín thở hơn người, song bất cứ viêc gì, cũng có giới hạn của nó.
Sức chịu đựng, tự nhiên, cũng có giới hạn. Hiện tại, bà đã vượt qua giới hạn đó rồi! Ở dưới nước nín thở suông, sức chịu đựng còn dài lâu. Nín thở mà phải giao đấu với toàn công lực, tự nhiên giới hạn của sức chịu đựng phải thu hẹp lại.
Cái khối khí tồn trữ trong mình, không bồi bổ, lại còn tiêu phí quá cở, tất phải tiêu hao nhanh chóng.
Hiện tại, Thủy Mẫu Âm Cơ tỏ lộ sự nhọc mệt thấy rõ.
Nếu bây giờ, bà lên bờ thở một lúc, bổ túc sự tiêu hao của cái khối lượng khí, thì chàng phải bị bà đánh bại ngay! Nhất định không thể cho bà bồi bổ cái phần khí tiêu hao đó được! Bà thừa nội lực song thiếu khí, là cái may cho chàng, trong khi chàng thừa khí nhưng lực kiệt.
Khí, có thể thay, lực, không thể thay, dù lực ấy có thể thay, cũng phải chậm hơn hơn thay khí! Được cái may đó, chàng phải lợi dụng triệt để, mới mong thủ thắng.
Tiểu Phi từ lúc nhỏ sống trên thuyền từng tập luyệnthủy tính thuần thục, chàng thở được dưới nước nên chẳng một người nào làm hơn! Ở dưới nước, chàng thở hầu như dễ dàng như trên cạn.
Đột nhiên, Thủy Mẫu Âm Cơ chuyển mình, ngã ngữa người ra, trầm đầu xuống chổng chân lên đạp bảy lượt.
Cước lực của bà rất mạnh, nước dợn thành sóng, bọt nước bốc cao, sóng nước dồn tới có thể đập vỡ ngực Tiểu Phi.
Tránh những ngọn sóng của bà, là việc rất dễ dàng đối với Tiểu Phi, bất quá chàng chuồn mình qua một bên.
Song, chàng không tránh như vậy, trái lại, chàng vọt mình lên phía hậu.
Nương bảy cái đạp đó, Thủy Mẫu Âm Cơ trồi lên mặt hồ.
Sóng cuốn dòn, nhô lên bọt nước bắn theo, tung luôn bà lên cao.
Trong trường hợp đó, Tiểu Phi làm sao ngăn chặn bà lên bờ được?
Chàng khẩn cấp phi thường. Nếu chàng phản ứng chậm một chút là bà lên bờ ngay, hoặc giả bà không lên bờ, bà cũng thở được mấy hơi.
Được tiếp tế phần khí, bà trở xuống nước, chàng còn mong gì chống trả với bà?
Việc gấp phát liều, Tiểu Phi vọt theo, chụp hai chân của Âm Cơ.
Âm Cơ nằm mộng cũng không tưởng nổi là Tiểu Phi mạo hiểm đến độ đó.
Nhưng, quá bất ngờ, bà cũng không biết làm sao tự giải thoát vòng tay của chàng.
Rồi bà bị Tiểu Phi trì xuống nước.
Bà vừa kinh hãi vừa giận dữ, vung chưởng đánh xuống đầu chàng.
Hai tay ôm chặt đôi chân Âm Cơ, Tiểu Phi không làm sao chống đỡ được mà chàng không thể buông tay, dù biết rằng không buông tay đỡ chưởng là mất mạng! Bởi chàng nghĩ nếu buông tay, chàng chẳng bao giờ còn có dịp ngăn chặn bà lên bờ.
Bà lên bờ được, chàng cũng phải chết.
Vả lại, chàng buông tay thì đôi chân của Âm Cơ được tự do bà sẽ tung cho chàng mấy đá, chàng cũng chết! Lập tức chàng hất mạnh chiếc đầu vào rốn bà.
Càhng hất quá mạnh, bà bật ngữa về phía hậu. Theo đà bật ngữa cánh tay quật trở lên.
Cái chưởng đó không giáng xuống được.
Thật là một cuộc chiến kỳ lạ! Song phương đều là cao thủ, nhưng họ không đánh nhau bằng một chiêu thức nào.
Họ đánh, như hai người chẳng biết võ công! Kể lại chuyện họ đánh nhau cho người nghe, chắc chắn là ai ai cũng cho là chuyện hoang đường! Thủy Mẫu Âm Cơ nghe toàn thân tê dại.
Cái cảm giác tê dại này, không khó chịu, trái lại tạo cho bà một đê mê kỳ thú.
Bình sanh bà chỉ tê dại khi bà lọt trong vòng tay của Hùng Nương Tử.
Dù bà từng mượn Cung Nam Yến thay thế tạm, thay thế giả vờ Hùng Nương Tử, song bà vẫn không tê dại, đê mê.
Bởi, đối với Cung Nam Yến, cái xúc giác chỉ là một nữ nhân với nữ nhân.
Với Hùng Nương Tử, xúc giác đó mới thật là nam nhân với nữ nhân.
Bây giờ Tiểu Phi chạm vào da thịt bà, lại chạm vào chỗ kín, cái chỗ dễ gây đê mê nhất.
Trừ ra bà thật sự mất thở, hiện tại thì bà nhũn người, như sẵn sàng hiến dâng, không còn một phản ứng nào cả.
Tiểu Phi cũng biết, dùng đến cái lối công kích đó, thật không đẹp chút nào.
Song, trong lúc giành cái sống, chàng còn đắn đo làm sao được?
Nhân lúc bà ngữa người ra chàng chồm lên một chút, ôm chặc quanh ngực bà, đồng thời đôi chân kẹp cứng đôi đùi của bà.
Trong tư thế đó, chàng cố đè bà xuống, càng xuống sâu trong nước càng có lợi cho chàng.
Thủy Mẫu Âm Cơ nghẹt thở rõ rệt.
Chốc chốc, bà trào bọt mép, hơi thở qua miệng biến thành bọt, bọt sôi ục ục, nổi lên mặt nước.
Không hít vô, lại thở ra, làm sao chịu đựng lâu hơn?
Tiểu Phi thắng thế rồi.
Cái thắng không vinh quang gì, song vẫn là thắng.
Có thắng, mới có sống. Miễn sống được thì thôi, thắng bằng cách nào, dù thắng dơ dáy, vẫn hơn cái bại.
Chỉ trong vài phút giây nữa là Thủy Mẫu Âm Cơ phải chết.
Bà chết là cái chắc! Ngờ đâu, bất thình lình, Tiểu Phi cùng Thủy Mẫu Âm Cơ bị tung bổng người lên.
Tiểu Phi hết sức kinh hãi, tự hỏi áp lực nào bên dưới đáy hồ, mãnh liệt đến độ đẩ cả hai lên mặt nước, trong khi chàng dùng tận công lực ghìm bà xuống cho bà mất thở.
Thì ra, họ loay hoay với nhau, cả hai cùng di động đến tảng đá ngăn con đường hầm bí mật.
Cung Nam Yến ở trên bờ, ấn nút cớ quan, tảng đá xê dịch, nước từ trong con đường hầm bí mật, vọt ra bắn thành thủy trụ, độn cả hai lên.
Trụ nước đó, mạnh phi thường, có thể xoi thủng một lớp đất dày huống hồ hai xác thân người?
Nguy! Cả hai lên khỏi mặt nước rồi. Nếu Thủy Mẫu Âm Cơ thở được vài hơi thôi, bà sẽ lấy lại khí lực và bà vùng khỏi sự kiềm hãm của chàng ngay.
Bà sẽ chuyển nguy thành an, từ bại thành tháng, từ chết trở về sống.
Tình thế sẽ thay đổi và Tiểu Phi phải mất mạng! Bất giác chàng liều một lần nữa.
Chàng áp mặt vào mặt bà, dùng miệng bít miệng bà, dùng mũi bít mũi bà.
Chàng nhất định không cho bà thở.
Ghì bà như vậy, mũi kề mũi, miệng kề miệng, chẳng khác nào đôi nam nữ đang hô nhau mê ly, thống khoái! Vũ trụ cô đọng lại trong nụ hôn đê mê đó! Thủy Mẫu Âm Cơ có cảm giác gì?
Tiểu Phi có cảm giác gì? Thủy Mẫu Âm Cơ rung rung. Tiểu Phi càng ghì mạnh.
Thủy Mẫu Âm Cơ rung, vì đê mê hay vì giãy chết? Tiểu Phi ghì mạnh vì khoái cảm hay vì cái ý sát nhân?
Vô luận làm sao, chàng không cho bà thở! Bọn đệ tử Thần Thủy Cung tản mát khắp nơi, lề nhà, góc cây, bờ hồ, hoặc một vài nàng, hoặc ba bốn nàng, ung dung, phân tán.
Đó là cái cảnh lúc bình thường.
Nhưn, giờ đây, tất cả đều quy tụ lại, bên bờ hồ.
Tất cả đều ngây người như tượng gỗ.
Chúng là những cô nhi, do Thủy Mẫu Âm Cơ nhặt từ bốn phương trời mang về đây, bình sanh chưa từng tiếp cận một nam nhân, song tất cả đã trưởng thành, xuân tâm phơi phới, tình dục rạt rào.
Có nàng nào thấy cảnh nam ghì nữ, mà lăn lộn mà quằn quại, mà quấn quíu nhau như thế chưa?
Chúng ngẫn ngơ vừa kinh hãi, vừa rạo rực, mà cũng vừa đê mê tựa hồ chính mình đang quằn quại trong vòng tay của một nam nhân miệng uống hơi, mũi hít hơi nhau! Chúng chưa nhận rõ, cặp nam nữ đang diễn trò dâm dật đó là ai.
Nhưng trụ nước, vọt lên, bắn đôi nam nữ lên theo.
Thì ra, nữ là sư phó, nam là con người lạ mặt. Nam càng ghì mạnh, nữ càng quằn quại.
Chỉ đến lúc này, chúng mới thấy rõ nụ hôn mê ly, khoái trá, chứ lúc cả hai còn ở trong nước, chúng chỉ thấy họ nhập một lại, chúng tưởng tượng thôi ... Thấy rõ rồi, chúng càng rạo rực.
Song phút giây khoái trá trước cảnh tượng diễn ra không kéo dài được chúng trở về thực tại, và nhận ngay cái nguy cơ của sư phó.
Sư phó của chúng là một thánh nữa, nam nhân nào lại dám chạm vào? Chẳng lẽ sư phó chúng lại đồng tình cho cái sự ghì nhau, ôm nhau như thế?
Sư phó là một người đáng kính, chẳng lẽ bà lại làm cái việc đó, ngay trước mắt chúng, làm một cách lộ liễu, giữa khoảng trống trải như thế này?
Nhất định là có một sự xâm phạm, một sự cưỡng hiếp rồi.
Mà trên thế gian này, ai cưỡng hiếp nổi sư phó chúng?
Chúng sững sờ, mắt tợn trừng, nhìn cả hai ghì nhau ... Tiểu Phi càng cố bít miệng, bịt mũi Thủy Mẫu Âm Cơ.
Thân hình của bà càng phút càng nhũn lại. Lúc quằn quại, cố vùng thíat khỏi sự kềm hãm của Tiểu Phi, phần nghẹt thở, bà đỏ mặt lên. Gương mặt đó dần dần biến thành trắng nhợt.
Bà đã mất khí lực trọn vẹn, và bà sắp chết đến nơi rồi! Tiểu Phi không dám nhắm mắt, bởi nhắm mắt lại là công lực mất liên tục lập tức. Cho nên, chàng thấy rõ từng cái giật của các đường gân, thớ thịt, từng cái nhít động của những sợi lông tơ trên mặt bà.
Chàng biết gân, thịt, lông còn giật mạnh, là tim bà còn đập mạnh, chỉ khi nào gân, thịt, lông yếu lại thì bà cũng yếu, là lúc gân, thịt, lông ngưng giật thì tim bà nhưng đập, bà chết! Chàng càng cố ép mũi, ép miệng sát hơn kín hơn.
Trong phút giây, chàng như thương cảm cho bà, bởi nam nhân nào lại không thương cảm khi một nữ nhân nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của mình? Bà cương cường, kiên quyết, ai ai cũng ngán, thế mà giờ đây, bà nhũn người trong tay chàng, bà ngoan ngoãn quá chứng, lòng nhân của chàng đột nhiên bị khích động, chàng thương cảm bà là lẽ tự nhiên.
Nhưng, thương cảm bà là một lẽ, chàng thương chính chàng là một lẽ khác.
Chàng giành quyền sống, chàng không thể nhường quyền sống cho bà, còn chàng chấp nhận cái chết.
Không, không ai nhân đạo nhường cả cái sống của mình, chịu chết cho kẻ khác sống nhất là kẻ đó muốn giết chàng, vì thất thế mà không thực hiện được ý nguyện.
Nhường quyền sống cho người khác, không phải là nhân đạo.
Nhường quyền sống cho người khác là ngu. Trừ ra trường hợp nhường cho cha, cho mẹ, thì lại là một vấn đề khác! Chàng không nỡ giết bà, cũng bắt buộc phải giết bà! Vì là một sự giành quyền sống, không hơn không kém.
Sự sống và cái chết của cả hai, chỉ cách biệt bằng đường tơ kẻ tóc.
Thủy Mẫu Âm Cơ trừng mắt nhìn Tiểu Phi.
Trong ánh mắt của bà, niềm phẩn nộ Oán độc ngời lên sáng rực, song dần dần ánh sáng đó dịu xuống, cuối cùng thì bà không còn một điểm khí lực nào nữa để phẫn nộ, để oán hận.
Thay vào đó, niềm bi ai hiện ra, rồi những hạt lệ trong trắng kế tiếp vượt bờ mi, rơi xuống nước hồ, hòa với nước hồ! Bà khóc! Thủy Mẫu Âm Cơ khóc! Trên thế gian này, có ai tưởng là Thủy Mẫu Âm Cơ biết khóc chăng?
Đem sự việc đó thuật lại cho khách giang hồ nghe, chẳng những họ không tin, mà họ còn mắng vào mặt người thuật, là bịa chuyện ... Không chẳng phải là chuyện bịa! Chuyện đó đúng sự thật bởi tử vong là một cái gì công bình nhất, con người lúc sống, oanh liệt, hung ác đến đâu, vĩ đại như thế nào, lúc chết vẫn như người thường.
Tiểu Phi từ từ buông tay.
Chàng có thể giở một thủ pháp nào đó sát hại bà.
Chàng cũng có thể điểm huyệt bà, phòng ngừa bà phản công khi tỉnh lại.
Song, chàng không làm như vậy, bởi Thủy Mẫu Âm Cơ đã khóc mà chàng thì bình sanh không bức hiếp một nữ nhân nào, huống hồ một nữ nhân đang khóc?
Bà khóc, bà lại chẳng còn một điểm khí lực nào để kháng cự, chàng hạ thủ đoạn sao đành?
Chàng không lạnh lùng, không tàn khốc như một số người đã phao truyền trên giang hồ.
Ngoài ra, chàng cũng chẳng thông minh tột độ như nhiều người ca tụng.
Có lúc, chàng ngu xuẩn hơn cả những kẻ ngu xuẩn nhất trên đời.
Cây trụ nước bỗng nhiên nãg xuống, Thủy Mẫu Âm Cơ và Tiểu Phi rơi theo.
Trong phút giây rơi xuống, Tiểu Phi cơ hồ quên mất thực cảnh. Dĩ nhiên, chàng không phòng bị.
Hơn thế, trong được trụ nước nâng lên, chàng cảm thấy nhẹ nhàng, rồi trụ nước tan, chàng rơi xuống, khoảng trống không gian và cái rơi làm chàng suýt hôn mê.
Chàng để rơi luôn Thủy Mẫu Âm Cơ, không làm sao ôm bà lại như cũ kịp được.
Vừa lúc đó, một bàn tay xuất hiện, điểm vào người chàng.
Ngh nhói ở một huyệt đạo, chàng chợt nhớ đến một câu nói, chẳng rõ do ai nói:
- Giọt lệ của nữ nhân, là vũ khí tối lợi hại đối với nam nhân! Tiểu Phi giương tròn mắt thấy, Cung Nam Yến đang nhìn chàng cười lạnh.
Chàng đã được đưa trở lại gian phòng của Thủy Mẫu Âm Cơ.
Hiện tại, Âm Cơ đang ngồi xếp bằng tròn, đối diện với chàng. Trên gương mặt bà, chẳng một cảm nghĩ nào hiện lộ. Bà đã khôi phục vẻ lạnh lùng như muôn thuở.
Và gương mặt đó vẫn giữ nét kiên cường như muôn thuở. Mường tượng bà chẳng có trải qua một cơn nguy, cái chết cách một đường tơ.
Cung Nam Yến điềm nhiên thốt:
- Ta từng nói, bất cứ ai cũng không thể chiếm tiện nghi trong khu vực Thần Thủy Cung nầy! Lưu Hương Soái vẫn không ngoại lệ đó! Nàng trừng mắt nhìn chàng tiếp:
- Bây giờ, ngươi đã nhận là bại cuộc chưa?
Tiểu Phi thở dài:
- Không nhận cũng không được cô nương ơi! Cung Nam Yến hừ một tiếng:
- Ngươi còn lời gì để nói lần cuối chăng?
Tiểu Phi cười khổ:
- Có lẽ không, cô nương! Cung Nam Yến gật gù, day qua Thủy Mẫu Âm Cơ:
- Mình xử trí hắn như thế nào đây, hở bà?
Nàng không gọi là sư phó, nàng hgọi là bà! Như trước đó! Lối xưng hô đó thânmật quá, như tình nhân xưng hô tình nhân! Đương nhiên là vậy, họ là đôi tình nhân quái dị.
Thủy Mẫu Âm Cơ trầm ngâm một lúc lâu, đoạn thong thả buông từng tiếng:
- Hắn là tên tù, theo lẻ, hắn phải do ngươi quyết định số phận hắn! Tù của ngươi, ngươi được quyền xử trí tùy thích! Đôi mắt của Cung Nam Yến sáng rực niềm oán độc, nàng điểm một nụ cười không kém oan độc, rồi nàng thốt:
- Tốt! Thế thì bà giao hắn cho tôi! Nàng bước đến gần Tiểu Phi.
Bổng, Thủy Mẫu Âm Cơ hỏi:
- Ngươi định áp dụng cái biện pháp đã áp dụng với Hùng Nương Tử?
Cung Nam Yến sững sờ. Dần dần, gương mặt nàng biến sắc. Cuối cùng, nàng thở ra mấy lượt, đoạn hỏi lại:
- Hắn đã tiết lộ với bà?
Âm Cơ hừ một tiếng:
- Thế ngươi không tưởng là hắn đã thấy việc làm bí mật của ngươi?
Cung Nam Yến không đáp.
Tiểu Phi thấy rõ đôi tay nàng rung lên, tay càng rung, nàng càng nắm chặc lại cố gắng giữ cho đừng rung, song càng cố gắng, tay nàng càng rung mạnh, rung cả đến cánh tay.
Những đầu ngón tay, vốn đỏ, bây giờ biến sắc trắng nhợt.
Lâu lắm, từng phút giây trôi qua, chậm chạp nặng nề.
Bỗng, nàng cao giọng:
- Phải! Chính tôi giết người đó! Giả như tôi giết lầm, thì tôi xin đền mạng. Tôi chết, cho vừa lòng bà, nhưng gã kia, gã đã nhìn trộm sự bí mật của tôi, gã phải chết! Bàn tay nàng xoè ra sống tay biến thành đao, nàng chặt sống tay xuống Tiểu Phi.
Nàng nhắm vào yết hầu chàng. Điểm một ngón, nàng thừa giết chàng, song nàng muốn chặt trọn sống tay xuống, cho chàng chết nhanh hơn, cho nàng chắc là giết chết chàng.
Nàng lướt tới, chặt sống tay ngang qua yết hầu chàng.
Chẳng rõ từ lúc nào, trước hay sau, hay đồng thời Thủy Mẫu Âm Cơ cũng đứng lên. Gương mặt bà vẫn lạnh lùng không một cảm tình.
Chẳng rõ bà đã làm gì.
Một tiếng bình vang lê, Cung Nam Yến nhào lăn trên nền phòng. Nàng day mặt lại nhìn bà trừng trừng. Nàng ấp úng qua niềm kinh ngạc:
- Bà ... bà ...?
Thủy Mẫu Âm Cơ cũng ấp úng:
- Ta ... ta ... Đột nhiên Cung Nam Yến bật khóc.
Nàng hỏi qua nức nở:
- Tại sao ... tại sao bà không nở để tôi giết hắn?
Thủy Mẫu Âm Cơ không đáp, lại hỏi nàng:
- Tại sao ngươi nhẫn tâm giết hắn?
Cung Nam Yến rít lên:
- Hắn? Ai? Hắn là ai? Lưu Hương? Hùng Nương Tử?
Âm Cơ nín lặng.
Tiểu Phi trông thấy đôi tay bà rung lên.
Cung Nam Yến ngưng khóc, gào lên:
- Thì ra bà còn yêu hắn? Thì ra, bà dùng tôi làm vật tượng trưng, qua con người tôi, bà tưởng đến con người khác? Bà hận hắn song bà tiếc hắn, bà không biết được, tôi giết thay, tôi báo thù cho bà! Bà co biết không, tôi vì bà mới giết hắn! Thủy Mẫu Âm Cơ thở dài:
- Ta biết! Cung Nam Yến hằn học:
- Thế tại sao ... bà muốn ... bà muốn ... Âm Cơ tiếp:
- Ngươi không giết hắn, ta cũng giết hắn. Song, ngươi giết hắn, ta phải vì hắn, báo thù! Vô luận là ai giết hắn, ta cũng báo thù cho hắn?
Cung Nam Yến trầm lặng giây lâu, đoạn cất giọng trầm buồn thốt:
- Ý tứ của bà, tôi hiểu! Cái ý tứ của Âm Cơ, thật ra, chẳng có gì khó hiểu.
Một đứa bé lầm lỗi, cha mẹ nó phải phạt nó, đánh nó, nhưng chỉ có cha mẹ nó được phạt, được đánh thôi. Nếu người ngoài dánh nó, cha mẹ nó phải đau lòng, có thể sanh sự với người đó.
Bởi, cha mẹ nó thương nó, yêu nó.
Bởi, ai ai cũng ích kỷ, không nhiều thì ít.
Hùng Nương Tử có lỗi với bà, bà có thể làm gì lão thì cũng được.
Nhưng nhất định là không dung thứ cho gã chạm đến lão.
Chạm đến lão là khinh thường tình ái của bà, chạm tự ái của bà.
Bà thở dài:
- Ngươi hiểu được là tốt! Ta hy vọng ngươi hiểu! Cung Nam Yến trầm giọng:
- Tuy nhiên, bà đừng quên, nếu chẳng phải tôi, bà ... Âm Cơ chận lại:
- Ta biết, ngươi cứu ta, nhưng đó là việc khác, ta có cách khác đáp ơn ngươi! Bà tiếp luôn:
- Ta mai táng ngươi trọng thể! Cung Nam Yến trầm ngâm một lúc.
Sau cùng, nàng nhếch môi, vẽ một nụ cười thê thảm, thốt:
- Bây giờ, tôi mới hiểu rõ, tại sao bà muốn giết tôi! Âm Cơ điềm nhiên:
- Ạ?
Cung Nam Yến lạnh lùng:
- Bà giết tôi vì tôi đã cứu bà! Âm Cơ vẫn điềm nhiên:
- Ạ?
Cung Nam Yến tiếp:
- Tôi chết rồi, trên đời này còn ai biết bà bị Lưu Hương đánh bại? Còn ai biết tôi đã cứu bà? Bình sanh, bà không chịu nổi cái thẹn bị đánh bại. Cho nên, bà không thể không giết tôi! Giết tôi để diệt khẩu, giết tôi để không nhục, giết tôi để người đời cứ tưởng bà là vô địch! Thủy Mẫu Âm Cơ thở dài:
- Ta biết từ lâu, ngươi rất thông minh, càng ngày ngươi càng thông minh hơn! Cung Nam Yến giật mình, lẩm nhẩm:
- Tôi thông minh hay tôi ngu xuẩn, chính tôi cũng không biết rõ! Nàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Không gian trầm đọng, nặng nề. Mỗi người đều nghe một áp lực đè mạnh lên tâm tư.
Chừng như ai ai cũng nín thở?
Tiểu Phi không muốn phá vỡ cái trầm lặng quanh chàng. Đúng ra, chính chàng không dám! Thời khắc trôi qua trong im lặng nặng nề đó, chầm chậm, chầm chậm.
Bỗng, Thủy Mẫu Âm Cơ hướng mắt sang Tiểu Phi, nhìn chàng trừng trừng, một lúc lâu hỏi:
- Ngươi có nhận là ta giết nàng vì nàng cứu ta chăng?
Tiểu Phi trầm ngâm giây lâu, đáp:
- Tại hạ nghĩ bà không thuộc hạng người quen hành động như vậy! Âm Cơ hừ một tiếng:
- Nàng phân tách ta như vậy chẳng lẽ ngươi không nghe?
Tiểu Phi thản nhiên:
- Nàng thuộc hạng người đó, nàng tưởng bà cũng như nàng, nên lập luận như vậy thôi! Âm Cơ như ánh mắt nhìn về phương trời xa, mơ màng lẩm nhẩm:
- Phải! Nàng thuộc hạng người như vậy, nên có lập luận đó! Ngươi không thuộc hạng người của nàng, nên có ý nghĩ khác! Cũng bởi ngươi không thuộc hạng người của nàng, nên nàng mới có cơ hội cứu ta! Nếu Tiểu Phi tàn độc, thì bà đã mất mạng rồi! Chàng không tưởng là bà cũng hiểu được điều đó! Chàng hy vọng Thủy Mẫu Âm Cơ không cùng hạng người với Cung Nam Yến.
Bởi nếu lập luận của Cung Nam Yến đúng, bà cũng giết chàng luôn như giết nàng, giết để diệt khẩu! Chẳng những diệt khẩu, bà lại còn phô trương một thành tích là bà đã đánh bại Lưu Hương Soái! Nhưng thực sự, bà có phải mẫu người do Cung Nam Yến nêu ra chăng?
Tiểu Phi làm gì dám quả quyết?
Điều mà chàng chắc chắn, là tính mạng chàng đang ở trong tay Âm Cơ! Hoàn cảnh, trước cũng như sau, không thay đổi gì cả, chung quy vẫn nguy nhừ thường! Nghĩ đến đó, Tiểu Phi xuất mồ hôi lạnh.
Cả hai không nói gì với nhau lâu lắm.
Sau cùng Âm Cơ hỏi:
- Ngươi biết tại sao lần này, ngươi thất bại chăng?
Tiểu Phi cười khổ:
- Biết với chẳng biết, có khác gì đâu? Biết cũng thế, không biết cũng thế! Chung quy vẫn là một kết cuộc thôi! Âm Cơ lạnh lùng:
- Ngươi thất bại lần này, là tại cái tâm của ngươi quá mềm! Tiểu Phi hỏi lại:
- Còn bà? Cái tâm của bà cứng lắm sao?
Âm Cơ trầm ngâm một lúc. Bỗng bà cười lạnh:
- Cái tâm của ta? Ngươi cho là ta có một cái tâm như mọi người?
Tiểu Phi thở dài không đáp.
Bà không có tâm? Thế thì chàng hết hy vọng rồi! Ngờ đâu, Thủy Mẫu Âm Cơ trầm buồn gương mặt tiếp:
- Chỉ vì ta không có chi cả, đến cái tâm cũng không, cho nên ngươi sống hay chết, điều đó không quan hệ gì đến ta. Vả lại, ta cũng lười quá, lười cả việc giết ngươi! Bỗng, bà phất bàn tay, giải khai huyệt đạo cho chàng.
Tiểu Phi sững sờ. Chàng nằm mộng cũng không tưởng bà dành cho chàng một lối cư xử như vậy! Lâu lắm, chàng mới ấp úng:
- Bà ... chẳng lẽ bà ... đã nghĩ ... Âm Cơ cao giọng:
- Ta nghĩ sao, điều đó không quan hệ đến ngươi. Hãy đi đi! Đi gấp! Đừng chần chờ, ta thay đổi chủ ý, ngươi sẽ chết! Bà gọi một đệ tử bảo:
đưa người này, đến gặp Tam thơ ngươi, bảo Tam thơ ngươi phóng thích luôn ba người kia?
Tiểu Phi xốc lại y phục, nghing mình:
đa tạ Cung chủ! Thủy Mẫu Âm Cơ bất động, như một lão tăng nhập định.
Chừng như bà vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Thạch môn từ từ khép lại ngăn chận tầm mắt của Tiểu Phi.
Bên trong thạch môn, Thủy Mẫu Âm Cơ khuất mình, khuất nhãn tuyến của chàng, khuất luôn với thế giới! Cửa đó, do bà chế tạo.
Tiểu Phi thở dài.
Chàng biết, từ nay người đời sẽ không còn ai mong gặp bà ta! Nếu chàng không được đối diện với bà trong dịp này, thì vĩnh viễn chàng chỉ nghe nói đến bà như nghe nói đến một nhân vật trong thần thoại! Và chàng phải ân hận về điều đó! Song, chàng đã gặp bà rồi! Kể ra, chàng cũng còn may mắn hơn một số người khác! Chẳng hiểu nghĩ sao, chàng thương cảm cho bà vô cùng! Đệ tử túc trực hầu hạ bà, vừa kinh hãi, vừa hiếu kỳ, hiển nhiên chúng tự hỏi giữa chàng trai anh tuấn kia với sư phó chúng, có mối quan hệ gì.
Tiểu Phi quay mình, trầm giọng:
đi thôi! Chàng không tưởng được một bất ngờ lại đến liền với chàng sau đó.
Chàng chưa bước đi một bước, thì Hồ Thiết Hoa, Hoàng Lỗ Trực và Đái Độc Hành đã đến.
Họ đến với vẻ vội vàng thấy rõ.
Thấy Tiểu Phi, họ sững sờ ra mặt.
Hồ Thiết Hoa kêu to lên:
- Lão Xú trùn! Sao ngươi thoát được?
Tiểu Phi cũng kêu lên:
- Tại sao các vị thoát được?
Cả hai cùng kêu lên, đồng thời, rồi cùng bật cười, đồng thời.
Họ gặp nhau, vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, bởi họ không tưởng là còn sống được, còn gặp nhau được! Hồ Thiết Hoa tiếp:
- Ngươi nói trước đi! Tiểu Phi cũng thốt:
- Ngươi trước đi! Việc của ta dài lắm! Hồ Thiết Hoa nhìn thoáng qua Hoàng Lỗ Trực và Đái Độc Hành, nhếch nụ cười khổ:
Nói ra, thấy thẹn vô cùng! Cả ba chúng ta, hiệp sức lại vẫn chưa phảo là đối thủ của Thủy Mẫu Âm Cơ! Nếu không nhờ người cô của Dung Nhi, có lẽ bọn ta không còn trông thấy ngươi! Tiểu Phi trố mắt:
- Bà ấy phóng thích các vị?
Hồ Thiết Hoa thở dài:
- Phải! Bà với cái nàng Cửu muội nào đó, hỏi cung chúng ta. Tự nhiên, chúng ta chẳng nói chi cả. Nàng Cửu muội đó, quả thật là tay hung ác! Nàng toan dùng cực hình, bức bách bọn ta, song người cô của Dung Nhi không đồng ý, bảo rằng bọn ta đều có thân phận trên giang hồ, phải lấy lễ đối xử với bọn ta. Liễu đầu Cửu muội bất mãn, cho là người cô Dung Nhi thông đồng với bọn ta ... Y căm hờn rít lên:
- Con liểu đầu đó, đáng ghét thật! Nàng buông nhiều tiếng khó nghe vô cùng.
Bà ấy thoạt đầu còn cố nhẫn, cuối cùng không nhẫn được nữa, bất thình lình xuất thủ điểm huyệt nàng.
Tiểu Phi thoáng biến sắc:
- Bà mạo hiểm!