Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 5
S
ergei ngồi sau bàn, tay vân vê con dao mở phong bì bằng vàng, vẻ tư lự. Anh nhìn Irma Andersen, rồi nhìn người đàn ông ngồi cạnh bà. "Tôi cũng không biết nữa" anh nói "ở đây, chúng tôi làm ăn cũng tốt, và tôi không muốn làm đổ xe táo, như người Mỹ các vị vẫn nói thế".
Irma cười hô hố, liến thoắng tràng tiếng Pháp, quá nhanh đối với người Mỹ đang ngồi bên. "Anh là thẳng ngốc, Sergei! Anh thu hai trăm ngàn mỗi năm, song chỉ có mười bảy ngàn cho mình, thế mà kêu là đủ à? Lakow đem lại cho anh hàng triệu!"
"Nhưng ở đây tôi biết mình có thể làm được gì" Sergei nói. "Còn ở Mỹ lại là một thứ doanh nghiệp hoàn toàn khác. Toàn những người thông minh hơn, sắc sảo hơn, mà tôi thì không muốn khánh kiệt vì đem quần áo của họ ra bán ở chợ bình dân. Ngoài ra, làm sao mà tôi biết được doanh nghiệp của mình ở đây sẽ chịu những tác động gì? có thể mất trắng nếu như khách hàng cho rằng chúng tôi đã trở thành bình thường, thậm chí tầm thường".
"Nhưng đồ nhái những trang phục của anh đang bán khắp nước Mỹ đấy, cũng có khác gì đâu?"
"Đồ nhái lại là chuyện khác. Gía cả hàng chính phẩm của chúng tôi vẫn được giữ nguyên. Không phải ai cũng có được một bộ chính gốc. Chúng tôi sẽ mất tất cả những thứ đó nếu xông vào hàng ngũ hai mươi đến năm mươi đô la một chiếc".
"Không chỉ trang phục" Harvey Lakow nói "mà là mọi thứ. Một cách sống hoàn toàn mới đối với phụ nữ Mỹ. Cái tên Hoàng tử Nikovitch sẽ nằm trên mọi thứ. Cả mấy tầng lầu mỹ phẩm và nước hoa, đồ lót, thể thao, từ áo tắm hai mảnh đến đồ trượt tuyết. Các ông chồng cũng không bị quên lãng. Chúng ta sẽ có cravate, trang phục thể thao và đồ tắm của đàn ông. Tôi nghĩ là ông không hoàn toàn nhận biết được ý nghĩa của toàn bộ chuyện này đâu. Chúng ta sẽ đầu tư trên năm triệu trước khi bán hàng".
Sergei vẫn ngần ngại. "Ý tưởng hay đến thế, tại sao các nhà may khác không vào cuộc?"
Harvey Lakow mỉm cười. "Bởi vì chúng tôi chưa đề cập với họ. Chúng tôi đề cập với ông".
Sergei tin là Lakow nói thực. Tổ hợp Liên bang gồm cả một chuỗi các cửa hàng bách hoá, các tiệm trang phục phụ nữ tre6n thế giới. Riêng ở Mỹ đã có hơn một ngàn, từ các siêu thị khổng lồ tại các thành phố đến các cửa hàng nhỏ và vừa ở các thị trấn.
"Nếu có thể có bất cứ ai ông muốn, thì tại sao lại là tôi?"
"Tôi có thể nói huỵch toẹt ra chứ ạ?"
"Cứ nói đi" Irma nói "sự thật không giết anh ta đâu".
Lakow quay lại Sergei. "Một khi đã quyết định về cái tạm gọi là Paris trong nhà bạn, thì chúng tôi bắt đầu tìm kiếm một nhà may mà theo chúng tôi, là phù hợp nhất với nhu cầu của mình. Chúng tôi gạt bỏ ngay các nhà cổ điển hoặc được thành lập một cách nghiêm chỉnh, vì tin chắc họ sẽ quá xơ cứng trong cung cách mới. Rồi chúng tôi xem xét đến việc lôi kéo các nhà thiết kế của họ. Nhưng cách đó không thực tiễn. Người ta biết đến cái tên Dior chứ không phải người thiết kế. Và chúng tôi tìm kiếm một cái tên mà bất cứ phụ nữ Mỹ nào cũng đều có thể liên tưởng ngay tới nhà may Paris, nên đã quyết định tiếp cận ông. Cũng kỳ thật, chính là vợ tôi đã nhắc tới tên ông. Tôi rất tin vào phán xét của vợ mình, vì bà ấy có những bản năng rất tuyệt. Vợ tôi chỉ ra rằng mặc dù ông xuất hiện chưa lâu, nhưng qua theo dõi thì thấy trên một bình diện nào đó ông nổi tiếng hơn hết các nhà may cổ điển. Ngoài ra, vừa tôi bảo rằng bà ấy có lần đã gặp ông và biết tài năng còn tiềm ẩn của ông".
"Vợ ông?" Sergei nhíu mày.
Harvey Lakow mỉm cười. "Vợ tôi bảo có thể không ông nhớ. Đó là hồi trước chiến tranh, khi bà ấy một mình đi nghỉ ở Paris. Khi đó ông là sinh viên, làm hướng dẫn viên ngoài giờ cho bà ấy và đã giúp bà ấy rất nhiều".
"Tôi xin lỗi" Sergei nói "tôi không nhớ được bà ấy".
"Điều đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ ông có một nhà may tốt và cũng đã ít nhiều thành công. Song ở Paris, ông sẽ không bao giờ thực sự đạt tới địa vị nhà may đứng đầu. Vậy nhưng đối với phụ nữ Mỹ, các nhà khác chỉ là những cái tên, trong khi ông là một con người cụ thể, người mà họ thấy được hình ông trên báo chí. Họ biết về ông qua cuộc hôn nhân với Sue Ann Daley và những bài báo quảng bá của bà Andersen. Ông bày ra cho họ vẻ đẹp quyến rũ, sự phấn khích và chất hoang dã. Đoan chắc rằng, nếu ông hợp nhất với chúng tôi và đến Mỹ, thì trong một thời gian ngắn, chúng ta có thể chế ngự thế giới thời trang ở đấy".
Harvey Lakow đứng lên. "Tôi hiểu đây là sự đường đột, và biết ông cần thời gian suy nghĩ. Mai tôi đi Rome và sẽ trở lại vào thứ bảy. Ông có thể cho tôi biết câu trả lời của ông vào hôm đó".
Yên lặng bao trùm sau khi Lakow ra đi. "Bà thấy thế nào?" cuối cùng Sergei hỏi Irma.
"Ông ấy đúng, cậu sẽ không bao giờ trở thành nhà may số một ở đây. Cậu biết rồi, vì chính cậu đã mời vài tay thiết kế hàng đầu về làm mà họ có nhận lời đâu".
Sergei hiểu. Từ lâu, anh đã thấy sự cần thiết phải có nhà thiết kế khác, bởi tay thiên thần bé nhỏ của anh đã bắt đầu lu mờ. "Vẫn nguy hiểm lắm. Tôi có thể mất trắng". Anh nói.
"Toàn bộ điều cậu cần là một vài năm tốt đẹp, còn sau đó thì không thành vấn đề nữa. Mười lăm phần trăm họ dành cho cậu đã gần bằng hai mươi lần cả cái cơ sở này. Mà họ vẫn sẵn sàng để cậu giữ chỗ này cho riêng mình".
Sergei nhìn bà. "Mỹ, tôi đã nghe nhiều về xứ sở nảy. Tôi luôn muốn đến đó. Vậy nhưng…tôi lại sợ".
Irma cười "Cậu chẳng phải sợ cái gì hết. Phụ nữ Mỹ cũng giống như mọi phụ nữ khác thôi. Giờ cậu phải biết rồi chứ. Tất cả họ đều yêu mến cái mà một người đàn ông có trong quần".
"Bà Irma, tôi bao giờ cũng có thể dựa vào sự trung thực của bà để đương đầu với chính mình".
"vì thế mà cái tên cậu nổi tiếng, chứ không phải tên của tay thiết kế thiên thần. Đừng có làm hỏng việc, cậu cả".
Sergei cắm điếu thuốc lá vào bót rồi châm hút.
"Nói cho tôi biết" Irma chợt bảo.
"Vâng?"
"Có thực là cậu không nhớ bà vợ của Lakow?"
Ánh mắt Sergei dịu dàng và đượm buồn. "Tôi nhớ bà ấy".
"Tôi cũng nghĩ thế" Irma mãn nguyện. "Tôi không nghĩ anh là loại đàn ông có thể quên bất cứ người đàn bà nào".
"Anh phải thích thú vì chuyện đó chứ" Sergei nói, sau khi làm ngụm cà phê. "Nhưng không!" Giselle giương cặp mắt xanh, to nhìn Sergei. "Anh đã ba mươi lăm, và đây là lần đầu tiên tìm được chỗ đứng cho mình. Anh không muốn để mất cơ hội này. Hay là anh bắt đầu già rồi?"
Giselle cười. "Anh vẫn là một người trẻ trung".
Sergei trìu mến nhìn cô. "Anh cảm thấy già. Mỗi khi nghĩ đến con gái, nó đã gần mười ba rồi, là anh lại được nhắc nhở về biết bao thời gian đã trôi đi".
"Anastasia thế nào? nó khoẻ không?"
"Như mong đợi. Đấy cũng là một vấn đề. Anh vừa không muốn rời nó nhưng lại sợ phải đưa nó đến một nơi mới, lạ lẫm. Ở đây nó cũng đủ khó khăn rồi. Những con người mới, ngôn ngữ mới… có thể quá sức nó".
"Ở Mỹ có nhiều trường tốt cho nó hơn là ở đây".
"Em nói cứ như thể anh buộc phải đi. Anh tưởng em không thích Mỹ?"
"Với nghề nghiệp của em thì Mỹ chẳng hay ho gì. Nhưng với anh thì nó sẽ là cả thế giới mới".
"Nhưng em có trở lại đấy không?"
"Như là một nghệ sĩ thì không. Nhưng nếu em là anh, vẫn trẻ trung và đang tìm kiếm một thế giới chinh phục, thì em không hề ngần ngại".
Sergei ngẫm nghĩ rồi lắc đầu quả quyết. "Không…không thể. Anh không thể để Anastasia một mình".
"Đi đi" Giselle khuyến khích. "Hãy thử một năm. Nếu không thích thì lại về. Em sẽ trông nom con gái cho anh".
Chuông điện thoại reo khi họ đang ăn sáng bên cửa sổ nhìn ra Champ Élysée. Harvey Lakow đứng lên. "Hello".
"Ông Lakow? Hoàng tử Nikovitch đây".
"Vâng?"
"Tôi đã suy nghĩ về đề nghị tốt đẹp của ông và quyết định chấp nhận".
Giọng Lakow đầy thoả mãn. "Tốt, tôi rất mừng. Ông sẽ không hối tiếc".
"Tôi cũng nghĩ vậy".
"Nếu sáng thứ hai ông rảnh thì tôi muốn đến văn phòng của ông. Có lẽ chúng ta cũng phải vào guồng thôi chứ?"
"Tôi xin hoàn toàn phục vụ ông".
Lakow đặt điện thoại xuống, trở lại bàn. "Rồi" ông vui vẻ, "anh ta vào cuộc".
"Em mừng" vợ ông nói, nhìn ông với một nụ cười.
"Hãy chờ cánh Liên minh Bách hoá nghe được tin này", Harvey đắc thắng. "Nó là tiếng sét đối với họ".
"Em chắc như thế, anh Harvey".
"May mà em nghĩ đến Nikovitch. Tất cả cánh khác, khi mình bàn chuyện này, họ cứ như là bố mình. Cứ như thể tiền của chúng ta không đủ cho họ vậy".
"Khỏi lo, anh Harvey. Họ sẽ hối tiếc".
"Em nói đúng, họ sẽ phải hối tiếc! nhất là khi họ thấy chúng ta hoạch định cho Nikovitch thế nào". Ông nhấm nháp ly cà phê, rồi nhăn mặt, đặt xuống. "Em nghĩ mà xem, người Pháp phải học cách pha một tách cà phê khả dĩ chứ!" Bà cả cười. "Lạ nhỉ, em nhớ ra anh ta mà sao anh ta lại không nhớ ra em. Anh không hiểu sao?"
""Chẳng lại gì cả, Harvey" bà dịu dàng nói, mắt nhìn ra cửa sổ. "Em rất có thể là một trong nhiều người Mỹ mà anh ta đã làm hướng dẫn viên. Vả lại, thời đó anh ta chỉ là một cậu bé nhút nhát".
Ánh mắt bà trở lại với Harvey và trong một thoáng, nó chứa đựng toàn bộ cái đẹp của cuộc đời bà. Bà hôn lên má ông. "Bởi vì anh là anh" bà thì thầm "và bởi vì em yêu anh".