Số lần đọc/download: 608 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:39:41 +0700
Chương 94: Nhà Ăn Vào Buổi Trưa.
A
n Nhạc không biết cô hiện tại có được xem là nữ chính gặp nữ phụ ác độc hay không, hay cô là người thứ ba chen vào tình cảm người khác? An Nhạc nhìn vị học tỷ đang chặn trước mặt mình, thật sự cảm thấy rất phiền phức, lần trước đã hất cả bát canh vào người cô, lần này lại muốn làm cái gì nữa đây?
Có lẽ là vì chuyện hôm qua nên mới chạy đến tìm cô.
Ôn Lệ nhìn An Nhạc từ trên xuống dưới, dùng khẩu khí cao cao tại thượng nói chuyện “Tên An Nhạc đúng không, lần trước cô còn nói không có bất cứ quan hệ gì với Tiêu Thịnh, làm bộ mặt ủy khuất giống như bị tôi bắt nạt, vậy chuyện hôm qua là sao hả?”
An Nhạc nghe thấy khẩu khí chất vấn, không khỏi lắc đầu, từ chuyện lần trước mà học tỷ này vẫn chưa nhìn ra sao? An Nhạc cô đây cũng không phải là người muốn bắt nạt là bắt nạt, đừng tưởng rằng ai cũng có thể dẫm trên đầu cô diễu võ dương oai.
Cô cười nhạt nói “Ngày hôm qua thì sao, tôi nghĩ rằng tôi không cần giải thích bất cứ chuyện gì với học tỷ.”
Sắc mặt Ôn Lệ trầm xuống, híp mắt nói “Không cần? Tôi cảnh cáo cô, Tiêu Thịnh là bạn trai của tôi, cô nên biết điều một chút.”
Mấy lời này An Nhạc cảm thấy mình đã nghe rất nhiều, lần trước trên QQ cũng thế, cô không biết chị ta vì sao vẫn cứ cố chấp, rõ ràng rất xinh đẹp nhưng cứ tình nguyện treo cổ trên một cành cây.
An Nhạc không chút hoang mang nói “Phải không? Nhưng học trưởng lại không nói như vậy.”
Ôn Lệ có cảm giác như vết sẹo của mình bị vạch trần “Cô thì biết cái gì? Anh ấy chẳng qua chỉ đang giận dỗi, muốn chọc tức tôi, nếu không cô cho rằng chỉ bằng cô mà muốn hấp dẫn anh ấy?”
An Nhạc cũng không muốn cùng người khác tranh cãi, gật đầu nói “vâng, vâng, vâng, học tỷ nói rất đúng, nhưng những lời này chị không nên nói với tôi, có biết không? Nếu như chị với học trưởng giận dỗi thì tự đi mà nói với anh ấy, đừng đến tìm tôi, tôi với chị đâu có quen biết.”
Ôn Lệ nghĩ rằng khi An Nhạc nghe thấy mấy lời này nếu không tức giận thì cũng tự ti không ngẩng đầu lên nổi, hoàn toàn không ngờ rằng cô lại có phản ứng như thế, Ôn Lệ cảm thấy mình thật giông mấy đứa nhỏ thích gây sự, tự mình bực bội.
An Nhạc mới không có rảnh quan tâm xem người khác đang nghĩ cái gì.
“Như vậy tạm biệt.” An Nhạc nói xong vừa muốn đi, phía sau truyền đến thanh âm bén nhọn của Ôn Lệ “An Nhạc, tôi ở đây chờ xem cái kẻ thứ ba như cô thì sẽ có kết quả như thế nào.”
Ôn Lệ cao giọng đưa tới không ít ánh nhìn.
An Nhạc vốn không muốn phản ứng gì, nhưng cô không thích bị người ta truyền ra mấy tin đồn kỳ quái, ví dụ như cô tranh giành tình cảm của người khác, ví dụ như hai cô gái tranh giành một chàng trai, cái đó quá cẩu huyết rồi!
Cho nên An Nhạc quay người, cũng cao giọng đáp lại “Học tỷ, tôi cảm thấy chị nên đi uống thuốc rồi, lý luận người thứ ba này có thể thành lập, là thành lập khi hai người còn trong quan hệ yêu đương, nhưng nếu hai người đã chia tay, vậy thì không có cái gọi là người thứ ba. Còn nữa, tôi với học trưởng hiện tại chỉ là bạn bè bình thường, đương nhiên, sau này có gì thay đổi thì cũng không thể nói trước được.”
An Nhạc nói một hồi khiến cho Ôn Lệ im bặt, gương mặt tinh tế lúc trắng lúc xanh, vô cùng động lòng người.
Mặc dù An Nhạc đã nói rất rõ ràng, nhưng vẫn xuất hiện tin đồn cô cướp bạn trai người khác, còn bởi vì Ôn Lệ là hoa khôi khoa Tân Văn, hai người đó lại là thanh mai trúc mã, vì vậy lời đồn đều là cô dùng thủ đoạn hèn hạ mới cướp được Tiêu học trưởng.
Mấy cái tin đồn như vậy chính là truyền tới truyền lui, cho nên có vài người không biết cũng tin đó là thật.
An Nhạc lười giải thích, dù sao mấy thứ bát quái này cũng giống như tin tức trong giới giải trí, lúc đầu còn mới mẻ mấy ngày tới sẽ hạ nhiệt thôi, không có ai quan tâm nữa đâu.
Tất cả các công kích An Nhạc đều xem là người khác hâm mộ, đố kỵ, hận, chỉ là vào lúc xế chiều học trưởng đến tìm cô khiến cô cảm thấy có chút rối.
Bởi vì học trưởng tới là để nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Ôn Lệ lại tìm em gây phiền phức, cô ấy chính là tùy hứng như vậy, anh đã nói chuyện với cô ấy rồi, lần sau sẽ không xảy ra mấy chuyện như thế này nữa.”
An Nhạc nhìn Tiêu Thịnh học trưởng đang đứng trước mặt cô vẻ mặt có lỗi nói những lời này, thành thật mà nói, tâm tình của cô không được tốt lắm.
An Nhạc thật sự không thích cái hành động xin lỗi này, đối với cô, nói xin lỗi thì phải là người trong cuộc nói mới có ý nghĩa, người khác căn bản không thay thế được. Hơn nữa, cô thấy học trưởng chạy đi nhận lỗi thế này giống như bạn gái gây họa, bạn trai giúp thu thập cục diện rối rắm. Điểm này vì sao trước kia cô không nhận ra nhỉ? Có lẽ hắn ôn nhu, nhưng cũng không phải chỉ ôn nhu với một mình cô, cho nên An Nhạc hỏi một câu “Học trưởng, hai người thật sự đã chia tay?”
Tiêu Thịnh sửng sốt giương mắt nhìn An Nhạc, thoáng qua chút kinh ngạc, trên mặt hiện lên nụ cười khổ “Em không tin anh? Anh với cô ấy thật sự đã chia tay, cũng gần một năm rồi, chuyện này anh không có lừa em.”
An Nhạc tin tưởng lời hắn nói, có lẽ bọn họ thật sự đã chia tay gần một năm, học trưởng không thế nào lấy chuyện đó đi lừa gạt người khác, nhưng là cô sợ học trưởng bị chính trái tim mình lừa gạt.
Vì thế, cô nghĩ đến một thí nghiệm nho nhỏ.
An Nhạc cong môi cười, vô cùng cứng rắn nói “Học trưởng, em tin anh, nhưng lại không thể tin chị ấy, ngày đó anh hỏi em đáp án, bây giờ em nói cho anh biết, nếu như ngay lúc này anh gọi học tỷ đến trước mặt em, nghiêm nghị nói chị ấy đừng quấn lấy anh nữa, như vậy em sẽ đồng ý.”
Tiêu Thịnh không ngờ tới An Nhạc lại có yêu cầu như thế, mặc dù Ôn Lệ đúng là rất quấn người, vừa tùy hứng vừa muốn làm trung tâm, lúc đầu hắn chính là không chịu nổi cô gái như vậy mới muốn chia tay. Nhưng lòng tự ái của Ôn Lệ rất lớn, hắn biết rõ nếu hắn làm như vậy trước mặt người khác, còn là người mà cô ấy xem như tình địch, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa đây là thư viện, còn có sinh viên khác đang học bài, cho nên Tiêu Thịnh không đồng ý “An Nhạc, làm như vậy cũng quá…..”
An Nhạc nhíu mày, gây sự nói “Quá cái gì? Quá đáng sao? Chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy so với chuyện học tỷ tổn thương danh dự của em, chẳng đáng vào đâu.”
Tiêu Thịnh lùi về sau một bước, thần sắc có vẻ bối rối “An Nhạc, em là người như vậy sao?”
An Nhạc lạnh lùng nhìn hắn “Nếu không học trưởng cho rằng em là người như thế nào? Học tỷ có được mật khẩu của anh, hiểu rất nhiều về anh, yêu cầu này của em là rất quá đáng hả?”
Tiêu Thịnh bình tĩnh nhìn An Nhạc, nhìn thấy trong mắt cô rất nghiêm túc, hạ quyết tâm nói “Được.”
Sau khi hắn đáp ứng, lập tức gọi điện thoại cho Ôn Lệ. var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after('
'); } -->