Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Chương 93
B
uổi chiều thời điểm trước khi rời nha môn, Ninh Vân Tấn vừa xử lý xong chuyện trong tay, Lý Vĩnh tìm đến cửa mời hắn.
Gia cảnh Lý Vĩnh cũng không tốt, cũng là sau vài năm làm quan điều kiện mới tốt hơn chút, bình thường đến nha môn đều dùng một chiếc xe ngựa vô cùng đơn sơ.
Xe hai người một trước một sâu hướng Thập Sát Hải đi, cuối cùng dừng ở một tiểu viện tam tiến tịch mịch cạnh hồ.
Chờ Ninh Vân Tấn xuống xe, Lý Vĩnh ngại ngùng mà nói, “Ninh đại nhân, nơi này ta cũng chỉ cùng đồng nghiệp đến một lần, bất quá bên trong món ăn không tồi, ngài đừng ngàn vạn ghét bỏ.”
“Nơi này hoàn cảnh không tệ, Hằng Chi chọn nơi tốt.” Ninh Vân Tấn trước đó còn thật sợ hắn liều lĩnh định tại thanh lâu tửu lâu nào đó, vậy có thể rất gây chú ý, xem ra tên Lý Vĩnh này vẫn là rất biết làm việc.
Đừng thấy môn khẩu tiểu viện này không có người đứng, nhưng mà sau khi hai người đi vào, thì có một nữ tử trung niên chầm chậm mang theo bốn tiểu nha hoàn mỹ mạo tiến lên đón.
Nữ tử tự xưng Thanh Thanh, nhiệt tình mà đem hai người dẫn tới phòng Lý Vĩnh đặt.
Ninh Vân Tấn đánh giá phòng một chút, bố trí vô cùng thanh nhã, gần bên cửa sổ đặt một cái kháng, đốt rất ấm áp, toàn bộ phòng cảm nhận không ra một tia lạnh, ở dạng địa phương này uống rượu đàm chuyện đúng là có vài phần thú vị.
Mỗi người có hai nhóm tiểu nha hoàn hầu hạ bọn họ bỏ áo khoác ngoài, lại đi giày lên kháng. Lý Vĩnh tự tay cầm ấm rót cho Ninh Vân Tấn một ly trà, sau đó phân phó người mang thức ăn lên.
Bụng Ninh Vân Tấn thật là có chút đói, người thường xuyên uống trà đều biết, khi càng đói bụng uống trà đặc, thì sẽ càng làm dạy dày không thoải mái, nên hắn chỉ là nâng chén ấm tay mà thôi.
Lý Vĩnh thấy thế liền bắt đầu tìm chút đề tài nói chuyện phiếm, hai người nói chuyện lên kinh diên buổi sáng.
“Ninh đại nhân hôm nay chính là bỗng nhiên nổi danh, ngài lần đầu cử hành kinh diên lời nói có thể trấn định như thế, thuộc hạ thật sự là bội phục.” Lý Vĩnh cười nói, “Ta chỉ là đứng cạnh ngài, cảm giác được những tầm mắt đó, cũng cảm thấy áp lực rất lớn.”
Ninh Vân Tấn nhịn không được nở nụ cười, “Kỳ thật ta cũng rất khẩn trương, chẳng qua che giấu rất tốt mà thối.”
Lý Vĩnh là một người hay nói, nên còn nói đến đề tài thảo luận hôm nay. Ninh Vân Tấn đang muốn tìm một người hỏi cái nhìn với vấn đề này, hai người liền câu có câu không hàn huyên.
Thức ăn lên rất nhanh, hai người năm món một canh có thể gọi là rất phong phú. Ninh Vân Tấn cầm đũa đang chuẩn bị dùng bữa, Lý Vĩnh lại hai tay đè vội vàng ngăn lại.
“Ninh đại nhân chậm đã. Xem trí nhớ ta xem, vừa mới tán gẫu đến hưng trí thiếu chút nữa quên mất nổi danh nhất của nơi này…”
Hắn còn chưa nói xong, Thanh Thanh đã bưng một cái khay đi đến, mặt trên đặt một bình rượu và hai chén rượu. Nàng cười khanh khách mà nói, “Hai vị đại nhân thật đúng là không hiểu phong tình, đến chỗ này ai lại lo nói chuyện phiếm! Cô nương nhà ta cũng chờ lọt mắt gia các ngươi đó!”
Thanh Thanh phất tay, từ phía sau nàng đã nối đuôi nhau đi ra năm nữ tử xinh đẹp ôm nhạc cụ, người vào đầu tiên ôm một cây đàn tỳ bà lớn lên hoa dung nguyệt mạo nhất, một đôi mắt to giống như mặt hồ gợn sóng trong cảnh xuân, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình.
Cô gái tỳ bà đi đầu hành lễ với hai người, tiếp đó thuận tiện nói, “Mời hai vị công tử chọn một khúc nhạc.”
Âm thanh của nàng trong trẻo, mặc dù hỏi nói với hai người, ánh mắt lại thẳng chằm chằm mà nhìn Ninh Vân Tấn, hiển nhiên trước khi vào cửa đã được nhắc nhở.
Ninh Vân Tấn thấy Lý Vĩnh cũng đang nhìn mình, cũng không chối từ, hắn lười nghĩ tên điệu, nói thẳng, “Hãy đàn sở trường của ngươi, vui vẻ chút.”
“Hai vị công tử chậm rãi thưởng thức.” Thanh Thanh đối diện Ninh Vân Tấn vứt một mị nhãn, rất quyến rũ mà đem bình rượu đặt ở bàn trên khán, cười tủm tỉm mà nói, “Rượu này chính là nữ nhi hồng ngon nhất, thích hợp với tình cảnh nhất.”
Chờ Thanh Thanh rời đi, bàn tay nhỏ cô gái tỳ bà vung lên, liền bắn ra một chuỗi điệu nhạc khoan khoái, bốn người khác thì phối hợp theo.
Khúc nhạc đệm vui vẻ, Ninh Vân Tấn không hiểu phong tình mà đem tâm tư đều dùng ở trên thức ăn. Ở bên ngoài lúc ăn cơm, hắn phần lớn chỉ ăn chút món thanh đạm, tuy rằng đồ ăn như thế khác khó ăn, nhưng mà lại khó động tay chân.
Lý Vĩnh thấy ánh mắt đều không cho năm nữ tử kia một chút, không khỏi có chút lo lắng, tới đây dùng cơm, có mấy người thật là vì ăn cơm chứ!
Hắn nghe người ta nói qua trong viện Nhị công tử Ninh gia đều là mỹ nhân số một số hai, ngay cả tiểu tử hầu cận cũng phải chọn lựa những người tướng mạo thanh tú đoan chính, hiển nhiên là một người thích sắp đẹp…Chẳng lẽ Ninh đại nhân ghét bỏ nữ tử này bẩn?
“Ninh đại nhân chẳng lẽ không thích ca khúc này?”
“Không có a?” Ninh Vân Tấn chọn một hạt đậu phộng ngâm dấm đặt ở trong miệng, liếc đám nữ tử hơi có thần thái u oán, “Đàn rất không tồi, xem ra là luyện qua vài năm.”
Miệng hắn thảo luận mặc dù là ca ngợi lời hay, bất quá đã có chút không cho là đúng, thật sự là đám nữ tử này kỹ xảo mặc dù đã vô cùng thuần phục, khi khảy đàn lại không đưa vào tình cảm gì, quá mức hình tượng.
Vài năm nay Ninh Vân Tấn cùng Văn Chân đánh đàn thổi tiêu, trình độ tăng trưởng, với thưởng nhạc cũng xoi mói.
Lý Vĩnh vội vàng cười làm lành nói, “Vậy là người khảy đàn không hay rồi?”
Ninh Vân Tấn ha ha mỉm cười, “Nào lại thế chứ, mỗi người đều là tiểu mỹ nhân hoa dung ngọc mạo, phù liễu chi tử, không có không đẹp, may mắn Hằng Chi dẫn ta tới, biết nơi tốt như vậy.”
“Đại nhân chính là không biết…” Lý Vĩnh nghiêng về trước dò xét cơ thể, nhỏ giọng nói, “Nữ tử này đều là người thanh quan, thân thể trong sạch, tuyệt đối không phải tiện tịch, nếu mà ngài có xem trọng…”
Ninh Vân Tấn cau mày, ngăn lại hắn nói tiếp theo, “Hảo ý của Lý đại nhân ta tâm nhận. Hằng Chi bản thân kiêm điệp tình thâm, ta chính là cực kỳ hâm mộ, đã sớm thầm hạ quyết tâm không thể để cho ngươi giành riêng tiếng tốt.”
Hắn một hồi nói đến Lý Vĩnh sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong âm thầm đem người nói cho hắn Ninh Vân Tấn thích sắc đẹp mắng một phen, này là khen ngược, vuốt mông ngực trực tiếp chụp trên đùi ngựa. Hắn ở trên mặt mình nhẹ nhàng nhăn một cái, “Xem ta làm việc này, thuộc hạ cũng không nói nhiều nữa, nên tự phạt mình ba chén hướng ngài xin lỗi.”
Hắn nhắc tới bình rượu vẫn luôn đặt ở bên cạnh, rót ba chén rượu, cầm lấy liền một hơi cạn hết.
Ninh Vân Tấn thấy hắn như thế không tiện trách móc nặng nề, ba chén rượu qua đi hai người giống như không phát sinh gì không thoải mái.
Nguyên bản hình rượu vẫn luôn không ai động, có mở đầu này, Lý Vĩnh tự nhiên mà cho thêm cho Ninh Vân Tấn một ly.
Phải xuất môn xã giao, Ninh Vân Tấn liền làm tốt chuẩn bị uống rượu, bất quá nơi này đã có mục buôn bán đặc biệt, hắn biết trường hợp này bên trong rượu hơn phân nửa trộn lẫn vài thứ, liền không dám uống nhiều, rượu chưa vào cổ họng đã trực tiếp dùng nội lực đẩy, từ đầu ngón tay bức ra ngoài.
Khúc nhạc nghe xong vài bài, hai người cũng không phải háo sắc, nên để đám nữ tử lui xuống.
Rượu cùng lấp vài bình, Ninh Vân Tấn thấy sắc mặt Lý Vĩnh đã đỏ bừng, lớn miệng nói chuyện, nên không muốn lại tiếp tục, ngày mai chính là sinh thần của phụ thân, mình trở về sớm một chút làm chúc thọ phụ thân.
Hắn dùng nội khí đem sắc mặt làm đỏ, giả vờ bộ dáng không thắng sức rượu say ngoắc, đầu ngã vào bàn trên kháng, vù vù ngủ mất, chuẩn bị say rượu trốn.
Lý Vĩnh say quay quay đẩy hắn hai cái, “Ninh đại nhân, Ninh đại nhân, lại đến một chén…”
Ninh Vân Tấn cũng không muốn uống nữa, nhắm mắt lại không để ý đến hắn.
Lý Vĩnh lại đẩy hắn hai cái, thấy Ninh Vân Tấn e là không phản ứng, đã lảo đảo đi ra phòng.
Ninh Vân Tấn chỉ cho là hắn ra ngoài tính tiền, thuận tiện gọi người tiến vào hầu hạ, không nghĩ tới ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, xì xào xì xào không rõ lắm.
Hắn vẫn luôn biết ngoài cửa có người, bất qua chỗ dùng bữa như vậy có người chờ mới là bình thường, nên không để ý.
Nhưng mà không biết vì sao, khi Lý vĩnh cùng người ngoài cửa nói chuyện, tâm hắn lại dâng lên một cỗ dự liệu không hay lắm, đã nhịn không được vận công nghe lén.
“…Hắn thật sự say sao?” Nói chuyện chính là một nữ tử, Ninh Vân Tấn nhận một chút, xác định âm thanh là thuộc về Thanh Thanh.
“Hẳn là vậy, cũng đã nói hắn không giỏi uống rượu, ngẫm lại tuổi của hắn, uống nhiều như vậy say ngất rất bình thường.” Lý Vĩnh nhỏ giọng nói.
Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi, “Rượu và thức ăn hạ dược hắn đều dùng?”
Lý Vĩnh đáp, “Đồ ăn không động, hắn chỉ ăn nhẹ, mấy thứ kia đều không động tay chân qua, bất quá rượu đều uống hết.”
“Đáng tiếc, Hủ tâm tán trong đồ ăn chính là chủ tử dùng nhiều tiền mua tới.” Thanh Thanh thở dài, “Còn may Mỹ nhân kiều hạ trong rượu không lãng phí, chỉ cần người có trong tay thì dễ nói.”
Lý Vĩnh không tán thành mà nói, “Chủ tử làm vậy là vì sao, giết người bất quá đầu rớt đất, hà tất phải vũ nhục một hài tử như thế.”
“Hài tử, đó cũng không phải hài tử bình thường, Hoàng đế nếu được người như vậy giúp đỡ, không nói thứ khác, ít nhất phương diện chính vụ đã như hổ thêm cánh, chúng ta đây còn phải làm sao mới có thể thành nghiệp lớn!” Thanh Thanh buồn bực mà nói, “Ta cũng khuyên nhủ qua chủ tử, bất quá chủ tử sau khi từ lúc xem hai bức tranh vễ về Ninh đại nhân, đã có chút mất hồn mất vía, thế nào cũng phải âu yếm mới bằng lòng hạ độc thủ.”
Lý Vĩnh văng khẩu khí thật lớn, tỏ vẻ bất mãn của mình, “Chủ tử sao có thể hồ đồ như thế, với xem trọng của Hoàng đế đối với Ninh Vân Tấn, chỉ cần hắn mất tích, chỗ này các ngươi thật vất vả kinh doanh lên đã phải bị đưa ra ánh sáng, một khi có ngoài ý muốn…”
“Nào lại có biện pháp, đây là phân phó của chủ tử, chúng ta chỉ có thể nghe theo.” Thanh Thanh bất đắc dĩ mà nói, tiếp nhẹ giọng nói, “Ngươi thật sự đã quyết định sao? Chốc nữa sau khi động thủ, Đại Hạ liền chứa không được ngươi…”
“Thanh Thanh không cần nhiều lời.” Lý Vĩnh kiên định mà nói, “Nếu không phải có đại ân và xem trọng của công chúa, cũng không có Hằng Chi hôm nay, chỉ cần là vì công chúa, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”
Ninh Vân Tấn ở trong phòng nghe đến lông tơ dựng đứng, phải biết Mỹ nhân kiều tuy rằng không phải độc dược, cũng là đứng đầu xuân dược của thập đại thiên hạ, dược tính khác hung mãnh, chỉ cần dính một chút thì sẽ có hiệu lực, cho dù mình đem rượu bức ra ngoài, chỉ cần cào miệng sẽ có lưu lại…
Về phần công chúa, Ninh Vân Tấn đương nhiên sẽ không cho rằng là công chúa Đại Hạ, hắn đột nhiên nhớ tới tin đồn đầu tiên năm rồi nghe được, với thân thế phu nhân của Lý Vĩnh có vài phần suy đoán.
Hắn vội vàng nhẹ tay nhẹ chân mà đứng dậy, ở trên cửa sổ giấy chọc một lỗ nhỏ, chỉ nhìn thấy bóng người ngoài sân lắc lư, hiển nhiên mình bị bao vây!
Ninh Vân Tấn còn chưa nghĩ xong đối sách thoát thân, cửa phòng lại được mở ra.
Lý Vĩnh cả kinh nói, “Ngươi không có say?”
Thanh Thanh lại lập tức khẽ kêu một tiếng, “Động thủ!”