Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 4
C
ó cả ngàn cách để Dax chết ở Triều Tiên, nhưng không cách nào là ở chiến trường. Tiền đồn gần chiến tuyến nhất mà anh được phép đến là Câu lạc bộ sĩ quan ở Seoul, nơi họ lui tới tuần một lần để xem các đoạn phim tài liệu về chiến cuộc được gửi bằng máy bay từ Tokyo đến. Mười lăm tháng ròng anh ngồi trong một ban đặc biệt tại đại bản doanh, giữ vai sĩ quan liên lạc với các lực lượng Mỹ La Tinh. Nhưng chẳng có Mỹ Latin nào cho anh liên lạc.
Hàng ngày anh đến văn phòng đúng tám giờ. Rồi ngồi vào bàn làm việc, nguệch ngoạc đủ thứ trên xấp giấy vàng ệch. Đến năm giờ, anh đặt xấp giấy gọn gàng vào chiếc khay rỗng trên bàn, khoá lại. Rồi anh đến Câu lạc bộ sĩ quan để uống và nghe những đồn đại mới nhất. Bảy giờ, anh đi ăn tối và mười giờ thì thường là anh đã nằm trên giường.
Cũng tuần một lần anh xuất hiện trước trợ lý Tổng Tham mưu trưởng để hỏi về sự hiện diện của quân đội Corteguay, và tuần nào thì cũng vẫn chỉ một câu trả lời. Lâu dần, anh không đến văn phòng mỗi ngày nữa. Một lần trong tuần là đủ. Thảng hoặc anh có bỏ một hai lần thì cũng chẳng ai quan tâm.
Anh dọn khỏi khu chung cư sĩ quan, tới ngôi nhà nhỏ gần Câu lạc bộ sĩ quan. Giờ thì anh ở trên sân golf cả sáng lẫn chiều. Trong ba tháng, anh đã là một tay chơi golf lành nghề.
Một buổi chiều, sau khoảng sáu tháng ở nhà mới, anh về bất thường. Có nhiều giọng nói sau nhà, tò mò, anh ra xem.
Mèo Bự đứng giữa đám đàn bà, mặt mũi chán nản. Đám đàn bà cùng lúc liến thoắng gì đó. "Chuyện gì thế này?"
Giọng Dax làm Mèo Bự nhảy lên và đám đàn bà im bặt, nấp sau lưng anh. Dax nhìn họ rồi nhìn Mèo Bự. "Họ muốn cái gì? Họ làm gì ở đây?"
Mèo Bự chuyển sang giọng lấy lòng vẫn dùng mỗi khi dây vào vụ gì đó mà không muốn Dax biết, khuôn mặt tròn vo ngây thơ như thiên thần. "Ngài không nhận ra họ à, thưa ngài?"
"Không, tôi không nhận ra, họ là ai vậy?"
"Họ là người hầu kẻ hạ của chúng ta đấy".
"Người hầu của chúng ta?" Họ khúc khích cười, giấu mình sau lưng Mèo Bự. Anh hỏi "Tất cả bọn họ à?"
"Vâng, thưa ngài".
Dax đếm. "Tới tám người? Đây chỉ là căn nhà bốn phòng, cho hai người. Vậy mà phải tám kẻ hầu người hạ?" "Tám?" anh nhắc lại, nhìn Mèo Bự. "Tất cả bọn họ ngủ ở đâu?"
"Ở đây, thưa ngài". Mèo Bự dẫn anh tới góc nhà, đám đàn bà lũ lượt đi theo.
Giáp tường nhà, một túp lều vẩy ra. Mái lá, và phía ngoài được che bằng tấm bao bố. Dax vạch ra, nhìn vào trong. Trên sàn có bảy tấm đệm rơm. "Ở đây chỉ có bảy tấm nệm".
Mặt Mèo Bự như khổ não. "Họ chỉ cần có thế thôi ạ".
Dax đã biết câu trả lời trước khi hỏi. "Vậy người thứ tám ngủ đâu?" Mèo Bự không đáp, mặt ửng lên vì ngượng. "Thế nào?" Dax hỏi, vẫn nhìn Mèo Bự. Anh không định để Mèo Bự thoát một cách dễ dàng.
"Ngài thấy…đấy chính là điều họ đang ì xèo ạ".
"Không, tôi không thấy".
"Vâng, họ đang cãi vã về việc đến lượt ai ngủ trong nhà ạ".
"Với anh à?" Dax lạnh lùng hỏi.
"Thưa ngài vâng" Mèo Bự cúi đầu. "Ngài thấy đấy, ba người đã có mang. Những người khác cho là tôi không công bằng nếu tôi không để họ đến lượt của họ ạ".
"Có lẽ tôi cần một ly gì đó" Dax nói. Anh đi ra phía trước. Vào nhà, quẳng mũ, rồi rơi người xuống ghế.
Một lát sau, Mèo Bự đến bên. "Một ly gin và tonic đầy và lạnh, thưa ngài." Anh đặt rượu xuống rồi vội vã chạy đi.
Giọng Dax dừng anh lại. "Tống họ đi!"
Giọng Mèo Bự đầy thương tổn. "Thưa ngài tất cả ạ?"
"Tất".
"Tôi có thể chỉ đuổi cánh đã có mang đi không ạ?"
"Tất cả!"
"Chả lẽ tôi không thể giữ hai đứa khá nhất?" Mèo Bự vòi vĩnh. "Trong cái khí hậu này mà một người đàn ông sống độc thân thì cũng không được lành mạnh lắm đâu ạ".
"Không" Dax thẳng thừng. "Anh phải biết là chúng ta trực thuộc một lực lượng quân sự ở hải ngoại. Cả hai chúng ta có thể bị lôi ra toà án binh và lĩnh án tử hình vì những việc anh đã làm. Không ai tin được là anh đã tổ chức cả một hậu cung ngay dưới mũi tôi mà tôi không hay biết gì cả".
Anh cầm rượu lên, nhấm nháp. "Chính tôi cũng không tin".
Mãi bảy tháng sau, khi McArthur đã bị triệu hồi, vào năm 1952, Dax được điều về văn phòng của Tổng tham mưu trưởng mới. Thời tiết thật băng giá dọc thung lũng Inchon cùng với những thiệt hại nặng nề trong những đợt tấn công mới của Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.
Viên trợ lý của Tổng Tham Mưu trưởng mới mỉm cười. "Ngồi đi, đại tá, có lẽ tôi có chút tin vui cho sự thay đổi với ông đây".
"Vâng, thưa ông".
"Tổng Tham mưu trưởng muốn ông xác nhận với ngài rằng lực lượng của ông, vốn nằm trong quân số dự bị, đã được đào tạo để sử dụng và bảo dưỡng các vũ khí mới".
"Tôi có thể, thưa ông. Tuần trước, tôi vừa nhận được thông báo của Tổng Thống chúng tôi. Trên hai ngàn binh sĩ Corteguay đã được đào tạo với vũ khí mới và sẵn sàng để động viên."
"Tốt. Tôi sẽ báo cáo Tổng tham mưu trưởng, và hẳn là ngài sẽ gửi yêu cầu để quân đội của ông xuống tàu ngay".
"Thưa ông, nếu ông cho phép, tôi xin được gửi thông báo ngoại giao trực tiếp tới Tổng Thống của chúng tôi, báo trước cho ngài về yêu cầu này".
"Tốt, tôi cũng đang hy vọng ông làm thế. Người của ông phải sẵn sàng để xuống tàu ngay phút nhận được lệnh"
Nhưng hai ngày sau, Dax trở lại với bức điện của Tổng Thống. Mặt trắng bệch, anh lặng lẽ đưa nó cho viên trợ lý.
TÔI RẤT TIẾC THÔNG BÁO CHO TỔNG THAM MƯU TRƯỞNG BIẾT DO MÃN HẠN NGHĨA VỤ QUÂN SỰ NAY CHỈ CÓ DƯỚI NĂM MƯƠI SĨ QUAN VÀ BINH LÍNH ĐƯỢC ĐÀO TẠO SỬ DỤNG VŨ KHÍ TIÊU CHUẨN MỚI. CÁC BƯỚC KHẨN CẤP ĐANG ĐƯỢC XÚC TIẾN ĐỂ ĐÀO TẠO LÍNH MỚI. ÔNG SẼ ĐƯỢC THÔNG BÁO KHI ĐỦ NGƯỜI.
TỔNG THỐNG.
Viên trợ lý nhìn Dax. "Xem như có ai đó chơi trò chính trị với ông đây, đại tá ạ". Dax không trả lời. "Tôi được phép chuyển bức điện này cho Tổng tham mưu trưởng chứ, thưa đại tá?"
"Vâng, thưa ông. Và tôi có thể xin một đặc ân của Tổng tham mưu trưởng không?"
"Gì vậy?"
"Tôi thấy tác dụng của mình ở đây đã hết, tôi xin phép được miễn nhiệm".
Viên trợ lý nhìn anh, vẻ buồn bã. "Có lẽ tốt nhất là như thế. Ông sẽ có quyết định vào sáng mai. Tôi rất tiếc, đại tá".
"Tôi cũng vậy, thưa ông" Dax lẩm bẩm.
Đấy là một cuộc chiến không có gì bí mật và chỉ trong vòng vài tiếng tin tức đã lan khắp Seoul. Thậm chí đài phát thanh Bắc Triều Tiên cũng công bố rằng Tổng thống Corteguay đã từ chối gửi quân sang giúp bọn đế quốc xâm lược.
Dax ngồi một mình trong Câu lạc bộ Sĩ quan với ly rượu uống dở. Anh châm điếu thuốc nữa rồi tư lự nhìnxg bàn. Thỉnh thoảng, một người bạn bước đến với một lời thông cảm nhưng vì chẳng biết nói gì hơn nên họ lại để anh một mình.
Rồi một thiếu tá thuỷ quân lục chiến Mỹ bước vào.
Ông ta mới từ chiến tuyến trở về, quần áo vẫn đầy bùn đất chiến trường khi ông bước tới quầy bar và gọi rượu với cái giọng như muốn át sự ầm ĩ của chiến tranh. Vài sĩ quan bị hút tới quanh ông để nghe tin tức mới nhất.
"Trời đất ơi, thật khốn nạn!" ông làm một tợp rồi kêu ly nữa. "Tôi mất gần nửa quân số. Chúng cứ xông lên và xông lên".
Viên thiếu tá xoay người lại, khuỷu tay chống trên quầy bar, nhìn quanh. Rồi thấy Dax. Ông nhìnanh một lát rồi, vẫn không hạ bớt giọng, hỏi bâng quơ "Đấy có phải là tay đại tá đến từ cái nước toàn gà mái không?"
Yên lặng chợt bao trùm. Dax ngẩng lên, bình thản nhìn vào cặp mắt kẻ vừa nói lời xúc phạm. Anh đã ở đây đủ lâu để hiểu. Rồi từ từ đứng lên, anh đếm tiền trả cho ly rượu, đặt cẩn thận xuống bàn, rồi bước tới quầy bar, trầm giọng.
"Thiếu tá, tôi ghen tị với ông vì trận tuyến mà ông vừa từ đấy trở về. Có lẽ nó đã cho ông cái quyền được nói năng bừa bãi, nhưng tôi không ghen tị với sự ngu xuẩn mà ông vừa nói".
Một lát sau thì cặp mắt viên thiếu tá chùng xuống, và Dax bước đi. Hôm sau, anh đã ở Tokyo và không đầy tháng sau thì anh đang trên đường trở lại New York. Đã gần hai năm kể từ ngày Tổng Thống đưa anh đi làm tổng chỉ huy một đội quân không người.