Số lần đọc/download: 4260 / 112
Cập nhật: 2015-05-07 08:47:14 +0700
Chương 37 - Tội Ác Và Trừng Phạt
T
hật kỳ lạ, đã rất lâu mà không thấy Chung Thục Minh và Dương Tín Chí quay trở lại.
Cũng thật hết sức khó hiểu, nếu không tìm thấy thứ mà họ cần,thì chắc chắn họ sẽ trở lại tiếp tục đe dọa Tư Dao, chứ không thể cứ tìm mãi, cố đấm ăn xôi, chỉ tổ phí thì giờ. Họ là những người sành sỏi kỹ thuật uy hiếp dụ dỗ kia mà!
Ở dưới tầng hầm, Tín Chí mở cái hộp sắt. “Chú ạ, đây là điểm tập trung toàn bộ đầu mối hệ thống điện, điện thoại, ca-mê-ra, hệ thống cảnh báo…Theo bản vẽ này thì công tắc điều khiển để mở tường kép cũng nằm trong này,chắc chắn dây điện sẽ từ đây đấu vào cửa tường kép” . Nói rồi, hắn ấn công tắc.
Màn hình tinh thể lỏng nhấp nháy, đòi nạp mật mã.
Tín Chí cười cười : “Chú xem, Lý Bá Thuỵ cực kỳ tỉ mẩn cẩn thận, mỗi bước thao tác không dễ gì mà qua được. Thiết kế này khiến cho ai đó dù cố ấn bừa công tắc cầu may, cũng vô ích.”.
Chung Thục Minh mỉm cười : “Chúng ta có biết mật mã không?”
”Chú vẫn thích thử cháu như hồi còn nhỏ à?”
”Lấy được nó, thì chú cháu ta có thể tiếp tục duy trì mọi lạc thú. Cháu hãy thử nhập tên văn bản máy tính của bản vẽ này xem? Cột màn hình này khá dài rộng, có thể chứa được bao nhiêu ký tự?” Chung Thục Minh thầm thở than, tại sao chàng trai luôn luôn rất ăn ý với mình này lại không phải là Lâm Nhuận?
Sau khi đã nhập tên văn bản in trên đầu bản vẽ, màn hình hiện ra dòng tiếng Anh xác nhận mật mã đã chuẩn xác.
Cửa vào tường kép đã mở ra thật.
Không gian bên trong không lớn, rộng hơn một mét, sâu hai mét,cao hơn đầu người; hai bên “tường” là hai hàng giá gỗ,trên đó xếp các chồng kẹp văn bản.
“Chắc phải ở đây!” Chung Thục Minh bước vào, bật đèn pin và bắt đầu lật giở các kẹp giấy tờ. Ông ta thấy Tín Chí vẫn đứng ngoài canh gác. “Này, các bí mật liên quan đến Đắc Quảng cũng là liên quan đến cháu,cháu cũng vào tìm giúp chú đi!”
”Vâng, cảm ơn chú đã tin cháu”. Tín Chí bước vào, cũng bắt đầu lục lọi.
Cánh cửa vào tường kép đã tự động đóng lại.
Lật giở một hồi, Tín Chí cau mày: “Chú ạ, hình như đám giấy này chẳng có liên quan gì, phần lớn là các mẩu báo cũ cắt ra, cả báo tiếng nước ngoài nữa. Vô lý thật, trong các kẹp này thì toàn là giấy trắng. Chú ơi, hay là cứ bảo các anh em khuân về bằng hết, rồi chúng ra lục tìm sau?”
Chung Thục Minh nghĩ ngợi rồi nói : “Cũng được, nhưng phải đưa con bé Tư Dao đi theo,còn hai đứa kia thì xử lý ngay tại chỗ!”
Tín Chí giơ tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa bất động.
Hắn đấm mạnh vài cái, nhận ra rằng cánh cửa này bằng thép thật sự, không nhúc nhích trước những cú đấm đá thô bạo.
Hắn mở di động, dưới ánh đèn pin mờ mờ,thấy máy không hề có sóng vì tường kép này vừa cách âm lại vừa bưng chắn rất kín.
Tín Chí vã mồ hôi trán : cửa tự động đóng, không tìm được mẩu giấy tờ nào có giá trị,chứng tỏ tường kép này có thể là một cái bẫy!
Chung Thục Minh cũng nhanh chóng nhận ra tình thế nghiêm trọng: “Bọn ta trúng kế hay sao?” Tâm trạng ông ta từ kinh ngạc dần chuyển sang phẫn nộ: cho đến chết, Lý Bá Thụy vẫn chơi khăm người ta!
”Có ai ngoài kia không? Chúng tôi ở đây!” Thục Minh gào to. Ông ta nhớ lúc nãy Tín Chí đọc bản vẽ,nói rằng bốn bề tường kép này ốp vật liệu cách âm.
“Chú đừng lo,cái khoang này chủ yếu làm bằng gỗ, ta có thể phá mà chui ra. Để cháu dỡ bỏ cái giá gỗ này đã…” Tín Chí quả là con người tài ba, cực kỳ tinh nhanh, và có cả sức mạnh nữa.
Tín Chí rút cái giũa được chế tạo đặc biệt thường xuyên mang bên mình,sau vài phút đã dỡ được một mảng vách của cái giá gỗ, nhưng hy vọng cũng tắt ngấm luôn: sau cái giá là vách tường thép.
Mình đang ở trong một buồng giam bằng thép.
Nó hoàn toàn kín gió, chẳng mấy chốc cả hai sẽ hết không khí, ngạt thở mà chết.
Tín Chí mất hết bình tĩnh, ném cái giũa xuống, nậy một thanh gỗ ở cái giá, đập mạnh vào bức vách và lớn tiếng kêu cứu.
Hình như ở ngoài kia lại tuyệt đối yên tĩnh, không một chút hồi âm.
“Tín Chí, im đi! Ta phải nghĩ cách xem sao”. Chung Thục Minh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói run run không che giấu nổi nỗi khiếp sợ. “Có lẽ, đây chính là nhân quả luân hồi?”
Lão đang nhẩm tính, trong những năm phát triển Đắc Quảng, lão đã hãm hại bao nhiêu người, đã bố trí giết bao nhiêu người.
Nhưng trong đầu lão,tất cả chỉ là một đám mờ mờ.
Chẳng lẽ chóng hết ô-xy như thế này? Chắc không đến nỗi thế.
Tín Chí bỗng cảm thấy thì ra bề trên mà từ nhỏ hắn đã sùng bái,lại là một kẻ thật yếu ớt. Y nhớ, năm xưa y cũng là một thiếu niên hiền hậu và hay mềm lòng, chính nhờ đi theo Chung Thục Minh lăn lộn chốn thương trường với hai ngả thiện ác đồng hành, y mới rèn luyện được tính cách lỳ lợm,thậm chí tàn nhẫn.
Tất cả là tại ông chú Thục Minh này.
Đến lúc này mà lão vẫn còn từng giây từng giây cạnh tranh với mình chút không khí đang cạn dần.
Mình cần phải tồn tại lâu một chút, biết đâu lại có thể tìm được lối ra.
Trong bóng tối, y bất chợt đưa hai tay bóp cổ Chung Thục Minh. Y thở hổn hển: “Xin lỗi, khi họp hội đồng quản trị chú thường bảo hãy tạo thêm nhiều cơ hội cho lớp trẻ…”
Thục Minh thầm than “Mình đã đoán không sai, Lâm Nhuận sẽ không bao giờ làm chuyện này…” Chầm chậm,lão đưa tay đang cầm cái giũa của Tín Chí lên.
Nhưng tay lão đưa lên rất khó khăn…
Có lẽ vì đôi bàn tay như cái kìm sắt của Tín Chí đang siết chặt khiến lão gần như nghẹt thở.
Không. Tay Tín Chí đã dần lỏng ra,hắn đã không thể uy hiếp mình được nữa.
Lão không nhìn thấy ở một góc tường kép, sau tấm ván thép, có một cái vòi to bằng đầu ngón tay. Qua một ô dây thép gai đặt ở “tường thép”,nó đã phun vào dây một thứ hơi không màu mà mọi nhà thường dùng để đun bếp. Lúc này, luồng hơi bỗng tự động ngừng phun, vì thiết bị cảm ứng ghi nhận đã đạt tới nồng độ ô-xít các-bon để thực hiện “cái chết tức thì”.
Ở phòng của Tư Dao, đám thuộc hạ của tập đoàn Đắc Quảng phụ trách canh gác cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Thời gian trôi qua đã lâu mà không hề thấy cấp trên có lệnh gì, gọi di động cũng không ai nhận. Bà cô của Lâm Nhuận càng như ngồi trên đống lửa, rất lo sẽ xảy ra chuyện gì, luôn ra ngóng mãi ở cửa sổ.
Sắc mặt bà ta bỗng trở nên trắng bệch. Bà ta đã “ngóng” thấy một đoàn xe cảnh sát đang hú còi chạy đến khiến bà ta sợ mất mật.
Rất nhanh, bọn người của Đắc Quảng lủi sạch khỏi căn phòng của Tư Dao. Tư Dao thở phào, sợi dây rất căng đã chùng lại. Cô cảm thấy lồng ngực đau ghê gớm, tim đập như tiếng trống làng.
Cô định kêu lên nhưng không thể làm nổi. Cô không còn biết gì nữa.