What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 233
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Cô Tửu Suýt Chết Đói
ỉ Ca, em còn đang làm nhiệm vụ sao?” – Ngay lúc Hỉ Ca đang ngẩn người ngắm nghía một thân trạng bị mới toanh của cô thì nhận được thông tấn khí của Thất Tử.
“Phải, làm sao vậy?” – thoạt nhìn thì mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên, nhưng vẫn có một số việc rất khó nói thành lời. Chung quy, trong lòng cô vẫn lưu lại một vết nứt. Khoảng cách giữa hai người… trong lúc đó cứ như vậy mà dần cách xa.
Cho dù cảm thấy mất mác một chút, nhưng cô nghĩ đây không hẳn là chuyện xấu. Dù sao họ chưa hiểu biết đủ về đối phương. Chính xác là Thất Tử không nghĩ đến chuyện để Hỉ Ca hiểu biết hắn. Là hắn lựa chọn như thế, Hỉ Ca chỉ đơn giản là đón nhận. Cứ tiếp tục thế này, hoặc là đến được với nhau, hoặc là càng lúc càng rời xa, ai biết chuyện mai sau cơ chứ.
“Hồng danh của em đã tẩy xong rồi sao?”
“Đúng vậy.” – ở trong bản sao đánh không ít quái, vừa lúc tẩy sạch hồng danh, Hỉ Ca rốt cuộc có thể quang minh chính đại trở về thành. Chẳng qua cô còn chưa làm xong nhiệm vụ nên vẫn nán lại đây.
“Có thể giúp anh một chuyện không?”
“Được.”
“Trở về thành tìm Cát Tường, nói tên đó chuẩn bị một số thứ cho anh.”
“Ừm? Là vật gì vậy?” – muốn nhờ Cát Tường, không phải chỉ cần nhắn tin hay sao… làm sao phải nhờ đến cô chạy một chuyến về thành? Hỉ Ca có chút nghi hoặc, không biết Thất Tử đây là có ý gì.
“Em gặp hắn thì sẽ biết. Có thể nhanh một chút không.” – Nói xong lời này, Thất Tử trực tiếp ngắt tiếng.
Hỉ Ca một đầu mờ mịt. Hiện tại trời đang tối. Nhiệm vụ của cô đợi đến sáng mới có thể làm tiếp. Hỉ Ca nghĩ nghĩ, cởi bỏ trang bị, dẫn một đống quái tới, để cho chúng miễn phí tiễn cô về thành.
Bởi vì lần trước cô đột nhiên ra đi không một lời từ giã, hiện giờ Hỉ Ca không thể nào trực tiếp chạy tới gặp mặt người ta, cho nên cô trước hết nhắn tin cho Sở Tiếu Ca. Vừa lúc Sở Tiếu Ca đang ngồi uống rượu với bọn Cát Tường ở tửu lâu. Nghe nói Hỉ Ca đã trở lại, còn chưa đợi cô trình bày giải thích lý do lý trấu này nọ, 4 tên nam nhân đã vội vàng xách mông chạy qua đón.
Nhìn thấy Hỉ Ca, tên kích động nhất lại là Cát Tường Như Ý. Hắn từ xa nhìn thấy cô liền đưa tay móc trong balô ra ra một thứ, đợi Hỉ Ca đến trước mặt liền trực tiếp ném vào tay cô.
… Quả nhiên đủ nhiệt tình a~
“Còn có của ta nữa, Hỉ Ca, này đây đưa ngươi.” – Mặc Phi cũng không cam lòng yếu thế, cũng lôi ra một thứ đưa cho Hỉ Ca.
Là 2 trương chú đồ (bản vẽ). Nếu quăng lên sàn bán đấu giá, đảm bảo giá một cái không dưới vài ngàn kim. Bọn họ thật giàu.
Mặc Phi đưa cho Hỉ Ca một cái chú đồ của ám kim cự kiếm. Còn Cát Tường là bản vẽ chế tạo yên cương. Mặc dù bản vẽ này chỉ có thể chế ra lam phẩm yên cương, không tính là hàng cao cấp, nhưng nó có thể gia tăng 5% tốc độ của mã kỵ, tuyệt đối là hàng tốt. Hơn nữa, yên cương có thể sản xuất với số lượng không giới hạn. Đây là một cách kiếm tiền rất tốt a~ Mã kỵ luôn là lựa chọn số một của người chơi. Sản xuất yên cương để bán sẽ không bao giờ sợ lỗ vốn vì lúc nào cũng có người chịu bỏ tiền ra mua.
Hỉ Ca vốn không định nhận tặng phẩm của hai người họ, dù sao tình hình hiện tại vẫn còn hơi xấu hổ. Nhưng cô không biểu hiện sự bối rối ra ngoài. Còn chưa đợi Hỉ Ca cự tuyệt, Tư Văn đã mở miệng nói trước. Ý tứ của họ là nhờ Hỉ Ca rèn một thanh cự kiếm cho Mặc Phi và làm 10 cái yên cương.
Cho dù như vậy, Hỉ Ca vẫn chiếm tiện nghi. Bất quá trong lòng cô đã bớt áy náy.
Tài liệu rèn yên cương thì dễ tìm, đại khái mỗi bộ tốn chừng 200 kim tệ mua vật liệu là xong. Tài liệu để rèn thanh cự kiếm thì khó tìm hơn một chút, nói làm sao nó cũng là cự kiếm 43 cấp. Trong đó có một loại tài liệu khá quý hiếm, là Liêu Dong Thạch. Trừ bỏ cái này, những tài liệu khác đều có thể mua/kiếm được.
Học xong 2 bản chú đồ, Hỉ Ca mới cùng Cát Tường nhắc tới chuyện của Thất Tử. Không ngờ Cát Tường một đầu mờ mịt, chẳng biết ý tứ của Thất Tử là sao luôn. Sau đó, bọn họ tiến vào Cát Tường tửu lâu, vừa lúc nghe được nhóm người Đoạn Lang Minh tán gẫu, Hỉ Ca lúc này mới đoán ra lý do vì sao Thất Tử lại kêu cô vội vã về thành. Bọn người kia là theo lệnh của Thiên Lang, muốn tiến vào Thủy Lâm đầm lầy để giết chết một nữ nhân. Nếu Hỉ Ca đoán không sai, nữ nhân trong miệng họ nói chính là cô. Dù sao ở Thủy Lâm đầm lầy đánh quái thời gian lâu như vậy, Hỉ Ca chưa từng gặp qua người thứ hai nào. Kỳ quái chính là, Thiên Lang đã nói sẽ không truy cứu nữa, vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Cô còn chưa tìm hắn tính sổ, không ngờ hắn lại mò tới tìm cô. Ngẫm nghĩ, hẳn là Thiên Lang đã đụng độ với Thất Tử đi?! Lại nhớ tới cái hồng danh sắp chuyển sang hắc danh trên đầu Thất Tử, Hỉ Ca thật lòng hy vọng Thất Tử đừng có nổi nóng, lấy cứng chọi cứng với bọn người Thiên Lang. So sánh số lượng hai bên, hậu quả của Thất Tử đương nhiên sẽ thê thảm hơn cả cô a~
Hỉ Ca cố gắng liên lạc với Thất Tử nhưng không cách nào câu thông.
Theo lời Cát Tường nói, khi đi đến Thủy Lâm đầm lầy, Thất Tử còn chưa bị hồng danh. Vậy nghĩa là sau khi vào đầm lầy, Thất Tử mới giết người nhiều như vậy. Hắn chỉ vừa đặt chân tới Đông Châu Xích Hỏa, cho dù trước đây có chút thù địch với Niếp Lãng, cũng không thể bị phát hiện hành tung sớm như vậy. Cho nên, giải thích duy nhất là… Thất Tử giết người đều vì cô?!
Nói trong lòng Hỉ Ca không lo lắng là giả. Vì cái gì tên nam nhân này không giống những người khác chứ. Nếu hắn hành xử như những người khác, cô sẽ không đắn đo như hiện tại. Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm cắt đứt rồi… Hỉ Ca không có biện pháp liên lạc với Thất Tử, trong lòng rối cả lên, vậy mà bọn Cát Tường chẳng tỏ vẻ gì hết. Thậm chí bọn hắn còn có tâm tình rủ Hỉ Ca lên lầu ngồi ăn cơm… Hỉ Ca lúc này mới phát hiện ra, Sở Tiếu Ca cùng bọn Cát Tường đã trở nên rất thân thuộc. Sở Tiếu Ca nói cho cô hay, hắn đã gia nhập Thứ.
Mặc dù chuyện Sở Tiếu Ca được đặt cách gia nhập Thứ một cách nhanh chóng, có một phần nguyên nhân là vì Hỉ Ca. Nhưng Sở Tiếu Ca đã dùng thực lực để chứng minh, cậu đủ tư cách đứng trong tổ chức. Hỉ Ca nhìn Sở Tiếu Ca, cảm thấy không sai biệt lắm, cô im lặng không phản đối. Sở Tiếu Ca không phải tiểu hài tử. Hơn nữa, quy cũ của Thứ không quá nghiêm khắc. Bình thường, thành viên của Thứ đều tự thân hoạt động, không cần quan hệ mật thiết với tổ chức. Nghe Sở Tiếu Ca giới thiệu, Hỉ Ca mới biết Thứ không đơn giản như cô tưởng tượng. Trừ bỏ một nhóm thành viên vẫn làm việc trực tiếp dưới trướng bọn Cát Tường, Thứ còn có rất nhiều thành viên trải rộng ở tất cả các đại lục. Nhưng những người này lại không biết đến sự tồn tại của nhau. Chỉ khi đến thời khắc mấu chốt, Cát Tường mới tính đến chuyện sử dụng bọn họ. Rất có thể, hiện giờ, quân đối đầu với bọn Cát Tường cũng có thành viên của Thứ ở bên trong.
Đây chẳng khác nào đang xây dựng một binh đoàn đặc công a~ Hỉ Ca than thở trong lòng.
Ăn một bữa cơm liền mất hơn một giờ đồng hồ. Hỉ Ca nuốt không vô. Cát Tường gọi nguyên một bàn đồ ăn. Hỉ Ca lo lắng cho tình hình của Thất Tử nên ăn chẳng ngon miệng như mọi ngày.
Khuya.
Hỉ Ca ngồi một bên nhàm chán cầm cây đũa chọt chọt cái bánh trong chén, 4 tên nam nhân bên kia thì sôi nổi bàn luận cái gì mà “cô gái kia đẹp” “cô gái kia xinh”. Cô mới không theo chân bọn hắn làm “đồng chí” đâu.
“Lão đại báo tin.” – giữa lúc bọn họ đang xô bồ nói chuyện, Cát Tường đột nhiên nhảy dựng lên. Không biết là vô tình hay hữu ý, lúc hắn nói câu này thì hướng mắt nhìn Hỉ Ca.
“Báo tin gì?”
“… đem cho lão đại 2 thanh chủy thủ… à, độ bền mãn cấp.”
Giết người hoặc bị giết, độ bền của vũ khí đều sẽ bị trừ điểm. Muốn Cát Tường phái người giao chủy thủ, chỉ sợ Thất Tử còn có ý muốn chiến đấu dài dài.
“Ta đi.” – Hỉ Ca vừa nói vừa đứng lên nhưng đã bị một câu nói của Cát Tường đánh bay ý niệm.
“Lão đại nói không cho ngươi đi.”
“…”
“…”
Hỉ Ca cùng Cát Tường chơi trò đấu mắt. Cuối cùng, vẫn là Tư Văn phân tích thiệt hơn mới làm cho Hỉ Ca gạt bỏ ý niệm. Bọn người kia đuổi giết Thất Tử là vì Hỉ Ca. Nếu bây giờ cô ló đầu ra, đảm bảo sẽ bị sát hại. Như vậy, sự an bài của Thất Tử đã trở thành công cóc.
Rốt cuộc, là Sở Tiếu Ca đi. Cậu là thích khách, có thể ẩn thân, nếu gặp địch thủ, cậu còn có thể bỏ chạy. Bất quá nhìn bộ dáng phấn kích kia, Hỉ Ca cảm thấy được, Sở Tiếu Ca nhà cô không có cửa bỏ chạy rồi, có lẽ nó còn hận không được chuyển hồng danh sớm nữa kia. Nam nhân đúng là giống sinh vật kỳ lạ, lúc nào cũng nhiệt huyết máu lửa bừng bừng, có cơ hội để PK là đều hưng phấn nhào vào.
Sở Tiếu Ca vừa rời đi, Hỉ Ca cũng chạy qua dược quán xem một chuyến. Cô Tửu ở bên trong ngây người không biết bao lâu rồi, chẳng biết hắn còn thở hay không. Lúc cô tới nơi, nhìn thấy trước mắt một Cô Tửu đầu bù xu, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt, hướng cô vươn tay cầu cứu.
“Ngươi như thế nào biến thành như vậy?”
“Cho ta ăn.” – Cô Tửu nhìn thấy Hỉ Ca giống như nhìn thấy thánh mẫu, trực tiếp bổ nhào vào lòng cô.
Hỉ Ca khóe mắt giựt giựt, sau đó đem toàn bộ thực phẩm trong ba lô lấy ra, mấy cái bánh nướng nửa chín nửa sống và một bình sữa không biết đã dự trữ bao lâu rồi. Cô Tửu chui ra góc sáng sủa của dược quán ngấu nghiến ăn. Chừng 10 phút sau, hắn mới hài lòng vỗ vỗ bụng
“Rốt cuộc đã sống lại.”
Hỉ Ca trừng mắt nhìn, nửa ngày cũng không biết nói cái gì. Trong trò chơi, có thể bỏ đói cơ thể đến mức độ này, chắc chỉ có mình Cô Tửu quá. Nếu Hỉ Ca đến chậm thêm vài giờ đồng hồ, thể lực của Cô Tửu sẽ bị giảm vĩnh viễn còn 50%. Tên này vì mê chế dược mà hai ngày hai đêm không ăn không ngủ. Đợi cho đến lúc hắn phát hiện thể lực không tốt thì đã không thể bước đi, thậm chí gửi tin nhắn cũng cần chỉ số thể lực nhất định, cho dù hạ tuyến sau đó quay trở lại trò chơi, tình trạng đói khát vẫn duy trì như cũ. May mắn, Hỉ Ca còn chưa hoàn toàn quên hắn.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn