Số lần đọc/download: 1938 / 29
Cập nhật: 2015-11-26 21:19:03 +0700
Chương 92: Tiền Truyện 2: Một Đời Một Kiếp
S
ư trưởng, bọn chúng muốn chiếm lĩnh thành phố này, trừ phi bước qua xác chết của chúng ta.
Bên trong phòng họp tác chiến rộng rãi sáng ngời, tất cả phi công mặc quân trang xanh đậm ngồi đầy cả phòng. Tô Di nhìn hết trái đến phải, nói với người bên cạnh "Sư trưởng bị động kinh rồi hả? Nhiệm vụ gì cần phải huy động tất cả phi công xuất sắc cả nước vậy?"
Sư trưởng mới vừa bước vào cửa, nghe thấy vậy liền nói "Tô Di im đi."
Máy chiếu phát ra hình ảnh, giọng của tham mưu tác chiến lạnh lùng vô tình. Trên màn ảnh là một vật thể hình tròn khổng lồ màu trắng bạc, trôi lơ lửng ở trong mây, khổng lồ nhưng không mất vẻ tinh xảo. Bắt mắt nhất chính là mười mấy khẩu pháo ở bên ngoài, cho thấy năng lực chiến đấu hoàn mỹ.
Thứ mạnh mẽ như vậy, đủ để khiến cho bất kỳ quân nhân nào cũng cảm thấy hứng thú.
Nhưng nếu như vào một ngày nào đó, nó bỗng nhiên xuất hiện, yên lặng trôi lơ lửng trên bầu trời cao ba vạn thước của Bắc Kinh; Nhưng không có quốc gia nào nhận quyền sở hữu nó, mà cũng vì nó mà khẩn trương bất an, vậy thì chơi chẳng vui chút nào rồi.
"Sư trưởng, không phải là người ngoài hành tinh chứ?" Tô Di nghiêng nghiên quan sát màn ảnh.
Lần này, sư trưởng lại không bực mình vì lời nói nhảm của cô, chỉ liếc nhìn cô một cách sâu xa, tổng kết với mọi người "Tóm lại, tổng tham mưu muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Một khi đối phương có ý bất thiện, không quân phải lập tức xuất phát, bảo vệ thủ đô."
"Vâng" Tất cả phi công đều đứng dậy chào.
"Tô Di đến đây" Sau khi tan họp, Tô Di mới vừa đi ra khỏi phòng họp, lại bị gọi về.
Cô từ từ bước qua, chỉ thấy ngài sư trưởng khoác tay với cảnh vệ, vô cùng nghiêm túc quan sát cô.
"Sư trưởng, mới vừa rồi là do ngài nói tự do lên tiếng, tôi thấy không khí quá khẩn trương, nên mới giúp ngài xoa dịu..."
Sư trưởng khoát tay, lạnh lùng nói "Tô Di"
"Có ạ" Cô thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh đứng thẳng.
"Nếu quả thật khai chiến..." Sư trưởng gằn từng chữ một "Bất kể đối phương là cái gì, cô phải bắn hạ được phi cơ địch đầu tiên cho tôi."
"... Vâng" Tô Di trả lời nghiêm túc "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Tô Di không có nuốt lời.
Ba ngày sau, cô đã bắn được chiếc phi cơ địch đầu tiên. Chỉ có điều khi cô giơ lên nón an toàn, đứng trước phi cơ địch bị tàn phá rơi xuống đất, là đã mấy ngày khó khăn trôi qua.
Tâm tình của cô lo lắng trước nay chưa từng có.
"Còn được không, Trung úy?" Nhóm kỹ sư bò lên cabin, cạy cửa khoang. Trong làn khói mù mịt, bọn họ kinh ngạc, nhìn và vị trí điều khiển, một người máy kim loại màu trắng bạc từ trên xuống dưới, lẳng lặng nằm nơi đó.
Đầu của nó bị viên đạn bắn trúng, lõm vào một khối lớn, những bảng vi mạch phức tạp lộ hẳn ra bên ngoài. Mà cơ thể kim loại thoạt nhìn lại vô cùng tinh xảo, tựa như cũng từng có linh hồn và tính mệnh.
Người máy.
Thì ra đối thủ của bọn họ, là người máy ngoài hành tinh.
Hai ngày trước, người máy đột nhiên tập kích trên không của tổng bộ quân khu phương bắc, chúng đã bắn rơi hơn năm mươi chiếc máy bay chiến đấu của bọn họ.
Mà giờ khắc này, cũng chính là người máy, đang toàn diện tấn công tất cả các căn cứ quân sự, hơn nữa lại sắp lấy được quyền thống trị thành phố.
Tô Di đã bay hơn mấy tiếng, không nói bất cứ lời gì, một lần nữa đội nón an toàn lên, không để ý nhân viên sửa chữa hậu cần mặt đất phản đối ngăn cản, bò lên máy bay chiến đấu của mình.
Cũng đúng lúc này, cô bị cảnh vệ của sư trưởng gọi lại.
"Trung úy" Người cảnh vệ trẻ tuổi vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh như trước "Sư trưởng gọi cô qua đó."
Bên trong phòng chỉ huy trống trải chỉ có một mình sư trưởng, yên lặng đứng trước đài chỉ huy, dường như chỉ trôi qua một đêm đã già hơn vài tuổi.
Tô Di không khỏi nhớ đến, ngày tụ tập phi công ưu tú nhất nước ở đây, mọi người đều hối hả, nghiêm túc, hoạt bát. Mà bây giờ, đã tổn hao hơn phân nửa, còn dư lại cũng đang điều khiển máy bay chiến đấu không ngủ không nghỉ, đang ngăn cản kẻ địch máy móc lớn mạnh vô cùng.
"Tiểu Tô, đến đây" Sư trưởng cúi đầu nhìn cô, tựa như nhìn con gái ruột của mình "Nghe nói cô đã bắn được một phi cơ địch"
Mặt Tô Di trẫm tĩnh "Báo cáo sư trưởng, tôi còn có thể bắn rơi nhiều phi cơ địch hơn nữa."
"Tốt, rất tốt" Sư trưởng nhìn cô chăm chú "Vị hôn phu của cô là hacker giỏi nhất ư?"
"Dạ, đứng nhất toàn cầu" Cô chưa bao giờ khẳng định như hôm nay.
Hai mắt sư trưởng sáng ngời dị thường, hơi thất thố nắm lấy bả vai Tô Di "Tìm cậu ta đến đây! Mau! Chuyên gia của chúng ta đã không có biện pháp nào hết, hệ thống chỉ huy tác chiến của chúng ta đã bị quân địch xâm nhập. Bây giờ những chiến hữu của cô, đã hai mắt thâm quần đánh trên bầu trời, mau đưa cậu ta đến đây! Tôi muốn cậu ấy giúp tôi đánh lại những người máy kia."
"Vâng" Tô Di xoay người rời đi, đi vài bước, lại bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sư trưởng.
"Sư trưởng" Cô gằn từng chữ một "Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng! Bọn chúng muốn chiếm lĩnh thành phố này, trừ phi bước qua xác chết của chúng ta."
Tô Di lái máy bay chiến đầu trở về. Mặc dù cả nước và toàn thế giới đều gấp rút tiếp viện thành phố này, nhưng bên ngoài cũng không có một chiếc máy bay chiến đấu hay một chiếc xe tăng nào thành công đột phá được vòng vây của người máy.
Một khi quân đội tan tác, cả thành phố này sẽ rơi vào tay của bọn chúng.
Cô mạnh mẽ đậu phi cơ tại quảng trường giữa cư xá, Tô Di nhảy xuống, thấy vô số người lảo đảo chạy ra khỏi cổng cư xá.
"Đừng sợ! Tôi là không quân, sẽ không làm hại các người" Cô hô to với đám người đang chạy đến đối diện.
Nhưng căn bản không ai để ý đến cô.
Các bạn hàng xóm như bị ma đuổi, la hét chói tay chạy sạch trong nháy mắt.
Cô đi ngược dòng người, sải từng bước chạy về cửa đơn nguyên. Chạy được mấy bước, cô giống như bị niệm chú đứng yên, sững sốt trong nháy mắt.
Cô có cảm giác không biết có phải do mình lái phi cơ đã lâu nên hoa mắt hay không? Nếu không, sao ở cửa đơn nguyên, máy điều hòa, tủ lạnh, máy giặt, những thiết bị điện bình thường, lại như có sinh mệnh, hoặc là đang lắc lư, hoặc là nhảy lên, từng bước từng bước di chuyển ra bên ngoài?
Cô đưa mắt nhìn chung quanh, mới phát hiện thiết bị điện cả cư xá không ngừng rơi xuống từ trên cửa sổ cao, ngã tan tành trên mặt đất. Ở mỗi tầng, các thiết bị điện đều tự mình di động, mà ở cửa đơn nguyên, có mấy người nằm trên mặt đất, đầu đổ máu đầm đìa, rõ ràng là đã bị tấn công.
Ai tấn công đây?
Máy móc thức tỉnh ư?
Từ ngữ này kinh khủng xuất hiện trong lòng cô. Cô chỉ cảm thấy cảnh trước mắt thật quỷ quái, tuyệt đối liên quan đến cuộc xâm lăng của người máy. Song, cô không hề chần chừ, rút súng ra, chạy đến lối thoát hiểm phía sau.
Lòng cô rối rắm.
Di động của Mạnh Hi Tông đã tắt, điện thoại nhà thì gọi không được. Lúc này, anh đang ở đâu?
Cửa nhà mở rộng, cô cầm súng, khẩn trương nghiêng người bước vào, chỉ thấy cả phòng xốc xếch, TV, máy điều hòa, tủ lạnh đều không thấy đâu, giống như mới bị cướp vậy. Cô hít sâu một hơi, vọt vào phòng ngủ.
Thiếu chút nữa cô đã khóc lên.
Trên chiếc giường lớn, Mạnh Hi Tông vẫn đang an giấc, gương mặt tuấn tú vẫn ngủ say. Anh mặc đồ ngủ, vẫn là tư thế hôm đó cô bỏ đi, dường như chưa hề nhúc nhích.
Cảm giác xấu xông lên đầu, cô lảo đảo nhào tới trước giường, run rẩy đưa tay thăm dò chóp mũi của anh --
Vẫn còn hơi thở ấm áp quen thuộc, làm cô vui đến muốn khóc. Cô ôm anh vào lòng, cảm thấy được sự an tâm mà nhiều ngày qua không có.
Thật tốt quá ông xã! Vì anh bị máy móc tấn công nên mới hôn mê bất tỉnh sao?
Đừng gấp. Em nói rồi, có em ở đây, nếu như cả thành phố này bị chiếm đóng, em sẽ lái máy bay chiến đấu của em, dẫn anh chạy tìm đường sống.
Cô kéo Mạnh Hi Tông, kinh hồn bạt vía lần nữa lên chiếc máy bay chiến đấu không có khác thường gì. Có lẽ, hệ thống phòng ngự của máy bay vẫn tồn tại, nên không bị "thức tỉnh" như những máy móc khác.
Cô lái phi cơ xuyên qua tầng mây của thành phố, cô tự nói với mình, tất cả sẽ ổn thôi. Đến căn cứ sẽ tìm quân y khám cho Mạnh Hi Tông, sau đó bằng thiên tài của anh, nhất định có thể xâm nhập được hệ thống phi thuyền của người máy, đánh bại bọn họ.
Rốt cuộc phi cơ của cô cũng bay đến bầu trời của khu căn cứ, nhưng cô lại không thể hoàn thành động tác hạ cánh cơ bản đơn giản nhất.
Lần đầu tiên hai tay của cô buông khỏi cần điều khiển, che mặt mình lại.
"Sư trưởng! Sư trưởng!" Cô ở trên ngàn thước cao, nhìn căn cứ bốc khói cuồn cuộn, gần như khóc không thành tiếng.
Không còn nữa.
Thật là không còn nữa rồi.
Bộ chỉ huy đã bị san thành bình địa, tháp đèn hiệu sụp đổ, sân bay trở thành một biển lửa. Khói lửa dầy đặc lan tràn, như chứng kiến căn cứ không quân cuối cùng của quân khu phương Bắc thất thủ tiêu tan.
Cô bay thấp xuống, tầm mắt mờ dần, rất nhiều xác máy bay bốc khói mù mịt, rất nhiều người nằm ngổn ngang trên mặt đất không nhúc nhích.
"Ông xã, căn cứ không còn nữa." Cô nhìn phía trước, cũng không quay đầu lại, nói.
"Ông xã, có lẽ em không nên đi đón anh. Nơi này còn nguy hiểm hơn trong thành phố. Nhưng em đã đồng ý với sư trưởng, đón anh đến đây, để tiêu diệt người máy."
"Ông xã, anh có biết không, em nói với sư trưởng, chúng ta sẽ chiến đấu đến người cuối cùng. Bọn chúng muốn giành thắng lợi, trừ khi bước qua thi thể của em."
"Ông xã, bây giờ em lại là người cuối cùng, chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng..."
Máy bay yên tĩnh dừng lại vị trí sư bộ lúc trước, nơi này đã trở thành một biển lửa phế tích, thậm chí cả một thi thể đầy đủ cũng không thấy.
Tô Di bò đến ghế lái sau, ôm Mạnh Hi Tông vẫn hôn mê vào lòng. Cô nhìn lửa bốc lên ngập trời, lẳng lặng nói "Sư trưởng, tôi đã dẫn hacker giỏi nhất thế giới đến rồi."
"Sư trưởng."
Máy bay chiến đấu màu xám như một con chim ưng bị thương, cô độc đậu trên mặt đất.
Cô độc đợi kẻ thù, cô độc đợi cái chết.
Trên ra đa từ từ xuất hiện rất nhiều mục tiêu máy bay địch, đôi tay Tô Di ôm Mạnh Hi Tông, từ từ buông ra.
Cô quay đầu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, cả bầu trời toàn là máy bay địch màu bạc, trong chớp mắt gào thét bay đến. Trên mặt đất, một đám người đá to lớn chừng hai mươi tầng lầu, đang nện từng bước nặng nề, bước đến gần cô.
Đây chính là khuôn mặt thật sự của bọn nó ư?
Tô Di dứt khoát nhảy về ghế lái.
3h sau, bọn chúng đã bắt sống cô.
Có lẽ, bởi vì cô là người cuối cùng còn sống. Có lẽ vì cô đã vừa bắn rớt ba chiếc máy bay địch, chọc giận bọn chúng. Nên bọn chúng vây cô trong thung lũng bên cạnh căn cứ, tình cảnh khốn khó, tiến thoái lưỡng nan, cô đã đi đến con đường cùng.
Nhưng cô sẽ không đầu hàng.
Cô đạp động cơ tăng tốc, nhắm mắt lại.
Cô sẽ đâm máy bay vào vách đá tự sát.
Tốc độ đủ khiến cho cô tan thành khói lửa trong máy bay, đột nhiên Tô Di nhớ lại rất nhiều việc.
Cô nhớ đến năm đó mình đăng ký học trường quân đội, cha thì vui mừng, mẹ thì khóc lóc không đồng ý.
Cô nhớ đến ngày đầu tiên nhập ngũ, bởi vì thái độ kiêu ngạo bị đại đội trưởng phạt chạy mười vòng, mất hết thể diện.
Cô nhớ lần đầu tiên mình lái máy bay chiến đấu, vô cùng hăng hái bay lượn trên trời xanh. Lại nhớ đến những ngày qua, những máy bay của chiến hữu, từng chiếc một rơi xuống tan tành trước mặt mình.
Cô còn nhớ đến Sư trưởng, Tham mưu trưởng, nhớ đến bọn họ phách lối và yêu thương mình, nhớ đến sư trưởng nói với những thủ trưởng khác "Con nhóc này trời sinh làm phi công, cho tôi núi vàng núi bạc tôi cũng không đổi."....
Cuối cùng, cô nhớ đến một ngày xa xưa. Cô cùng với mấy anh em, đứng dưới tán cây trước trường quân đội, thấy Mạnh Hi Tông mặc áo sơ mi trắng cao lớn tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng. Cô đặt chai coca xuống đất, đi về phía anh.
Cô nói với anh "Anh chính là Mạnh Hi Tông ư? Ôi ôi ôi đừng đi mà, làm quen được không...."
Cô nghĩ đến khi đó, nụ cười của mình nhất định rất lưu manh vô sỉ, cho nên, lúc bấy giờ Mạnh Hi Tông cao ngạo mới dừng bước lại, chỉ nhìn cô không nói gì.
Từ đó, bị cô kéo vào cuộc sống của mình, cả đời cả kiếp.
Cả đời cả kiếp.