Số lần đọc/download: 1080 / 24
Cập nhật: 2016-06-27 10:18:02 +0700
Phần IV: Tới Khi Cái Chết Chia Lìa Đôi Ta - Chương 90
N
ora tiếp tục nhấn nút TÌM KIẾM trên đài, nhảy từ kênh này sang kênh nọ trên suốt quãng đường tới Briarcliff Manor. Không có nổi một bài hát mà cô muốn nghe, phần lớn chỉ là đống rap khiến cô muốn hét lên. Cuối cùng, đó là những gì cô đã làm! Cô đã rất lo lắng và bồn chồn, không phải bởi đống cà phê đã uống lúc trước. Chỉ riêng việc nghĩ về O’Hara đã giáng cho cô một cú choáng váng. Khi điện thoại di động đổ chuông, cô đã suýt lái chệch khỏi đường.
Là anh ta. Ý nghĩ đầu tiên đến với cô lúc trước là gọi cho anh ta ngay tại đó, một vài lời để nói rằng cô đã biết anh ta thật sự là ai. Nhưng khi với lấy điện thoại, cô quyết định dừng lại. O’Hara không thoát khỏi vụ này dễ dàng như vậy.
Nora liếc nhìn số điện thoại gọi tới. Cô không thể nhìn rõ con số vì lóa mắt bởi ánh nắng. Tuy thế, cô vẫn chắc chắn đó là anh ta. “Xin chào?”.
“Em đã ở đâu vậy?”. Quá đủ để không còn nghi ngờ gì nữa. Giọng nói hơi bực mình trên điện thoại là của Jeffrey. Cô đã không nhận điện của anh từ hai ngày nay.
“Em rất xin lỗi, anh yêu. Em đã định gọi cho anh”, cô nói. “Nhưng anh đã làm vậy trước rồi”. Ngay lập tức, giọng anh ấm áp trở lại. “Trời ạ, anh đã bắt đầu lo lắng đấy, cưng. Anh không thể tưởng tượng nổi em đã ở đâu”.
Cô cần một cái cớ, thật tốt. “Vẫn là vị khách hàng đáng ghét đó của em - vị khách tới từ địa ngục. Anh biết đấy, cái người đã dọa sa thải em nếu em không đích thân đi chọn vải cùng bà ta?”. “Làm sao mà anh quên được - bà ta đã khiến anh mất đi một cuối tuần có em”.
Nora im lặng một cách đáng ngại. “Ôi, không”, anh nói. “Đừng có nói với anh”.
“Em sẽ cố tìm cách thoát khỏi nó”. “Lần này thì bà ta lại có yêu sách gì đây?”.
“Bà ấy muốn em tới một ngôi nhà của mình tại phía Đông Hampton để xem xét khu nhà kính mới. Dẫu sao bà ấy cũng là một khách hàng tốt, một trong những vị khách đầu tiên của em”. “Hôm nay đã là thứ Sáu rồi, Nora. Khi nào thì em sẽ biết?’’.
Anh đang điên tiết. Anh ấy chỉ gọi mình là Nora khi rất bực mình. “Em sẽ gọi lại cho anh chiều nay. Hãy tin em, chỉ riêng ý nghĩ phải dành cả một kỳ nghỉ cuối tuần nữa với người phụ nữ này thôi cũng làm em chết mòn rồi. Em nhớ anh”.
“Thật ra, nghe em có vẻ căng thẳng đấy, cưng ạ. Mọi chuyện ổn cả chứ?”. “Vâng, tất cả đều ổn”. Hình ảnh O’Hara chợt lóe lên trong đầu. “Đôi khi một người có thể làm mình cáu điên lên được, anh biết không?”.
“Vậy lại càng thêm lý do để ở bên người có thể làm mọi chuyện tốt hơn”, Jeffrey nói. “Gọi lại cho anh sau nhé? Anh yêu em”. Nora đồng ý và nói lời tạm biệt, kết thúc cuộc điện với câu “Em cũng yêu anh”.
Cô hài lòng với Sự Duy Trì Jeffrey tại chỗ của mình - nhưng cũng chỉ vừa đủ. Bây giờ việc theo dõi những lời nói dối của mình đã trở nên khó khăn hơn, điều đó đồng nghĩa với hiểm nguy. Tuy nhiên, cô không định tới bên Jeffrey cả cuối tuần nếu chưa lần ra đầu mối về O’Hara và những gì anh ta định làm. Một phút sau, cô tới trung tâm của ngôi làng. Bằng một cách kỳ diệu nào đó, cô tìm được một chỗ đậu xe, sau đó bước ra và nhìn lên tấm biển trên cửa sổ tầng hai.
“Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời”. Cô đọc bảng tên thật chậm, như thể nếu vì một lý do nào đó đã bỏ qua một điều gì trong lần đầu tiên. Cô không còn cho bất kỳ điều gì là hiển nhiên nữa.
Không như vậy nữa đâu, O’Hara.