You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nick Vujicic
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Mỗi Lần Bạn Hãy Giúp Một Người
ai năm sau trải nghiệm đầy ngạc nhiên ở nam Phi, tôi nhận được lời mời đến diễn thuyết ở Indonesia. Lời mời được gửi qua thư điện tử, từ một người đàn ông ở Perth có tên thân mật là Han-Han. Ông ấy là người gốc Hoa và là mục sư của một nhóm các nhà thờ người Indonesia ở Australia.
Nhận được thư của Han-Han, tôi gọi đến cho ông ngay và chúng tôi nhanh chóng bàn về đề nghị của ông qua điện thoại trong nhiều tiếng đồng hồ. Ông nói rằng việc truyền giáo của tôi được nhiều người ở Indonesia biết đến qua những video của tôi trên internet. Ông ngỏ ý muốn tổ chức một chuyến diễn thuyết trong đó mỗi tuần tôi sẽ được diễn thuyết trước khoảng 10.000 người. Cha mẹ và tôi cầu nguyện để xin sự dẫn dắt của Chúa và cuối cùng họ ủng hộ tôi.
Tôi chưa bao giờ mệt mỏi với việc khám phá những vùng đất mới của thế giới, gặp gỡ những con người ở những xứ sở khác, trải nghiệm văn hóa tinh thần và văn hóa ẩm thực của họ. Trước đó Han-Han đã lập một thời gian biểu khắc khe, nhất là khi phát hiện ra rằng người chăm sóc mà họ thu xếp cho tôi không biết nói tiếng Anh. Rào cản ngôn ngữ trở thành một vấn đề lớn khi tôi bị nhiễm vi rút đường tiêu hóa. Do người chăm sóc không hiểu tôi nói gì còn tôi thì không có tay để ra giấu hiệu nên chúng tôi rơi vào những tình huống rất khó chịu và khó xử.
Những người bạn ở nước chủ nhà đã tổ chức một buổi tiệc rất chu đáo để mừng sinh nhật lần thứ 23 của tôi, nhưng khi ấy cái dạ dày của tôi và tôi không có tâm trạng cho các hoạt động vui vẻ. Tôi đau bụng đến mức phải cầu cứu Chúa. Khi tôi cầu nguyện, tôi hình dung ra cảnh Chúa Jesus bị đóng đinh câu rút, và thế là đau đớn dịu đi.Tôi tạ ơn chúa và tận hưởng phần còn lại của buổi tiệc. Ngày hôm sau tôi được chăm sóc ý tế và bệnh tình thuyên giảm nhanh chóng trước khi tở về Australia.
Vài năm sau Han-Han mời tôi quay trở lại Indonesia để thực hiện một chuyến diễn thuyết nữa. Lần này tôi đi cùng người chăm sóc của mình và quyết tâm chỉ dùng nước đóng chai không có đá để tránh bị đau bụng. Một doanh nhân ở Indonesia tên là pa Chokro sắp xếp cho tôi diễn thuyết trước gần 40.000 người tại các sân vận động ở năm thành phố.Các buổi diễn thuyết đó được đưa lên sóng phát thanh và truyền hình.
Một buổi sáng chủ nhật, sau khi thực hiện ba buổi diễn thuyết tại một nhà thờ, chúng tôi tranh thủ nghỉ ngơi chút ít bởi tối hôm đó tôi có kế hoạch diễn thuyết ở ba nơi. Tôi đói và mệt, nhưng quyết định giải quyết cơn đói trước. Chúng tôi tìm đến một nhà hàng ở gần địa điểm diễn thuyết. Một nhóm nhà lãnh đạo địa phương và các nhà tài trợ cho chuyến diễn thuyết đi cùng chúng tôi. Tôi vào nhà hàng với sự trợ giúp của Vaughan.
Nhà hàng đó không vui mắt cho lắm, sàn thì bằng xi măng và chẳng có gì ngoài những chiếc bàn ghế gỗ.Khi chúng tôi vừa mới ngồi xuống, một người phụ nữ trẻ bước tới, đứng dựa người vào khung cửa. Cô vừa khóc vừa nói gì đó với tôi bằng tiếngs Indonesia.Tôi cảm thấy sự thương cảm dành cho cô dâng lên trong lòng.Tôi không biết cô đang nói gì, nhưng có thể thấy rằng cô đang dùng ngôn ngữ ký hiệu để bày tỏ rằng cô muốn ôm tôi.
Các doanh nhân và lãnh đạo của cộng đồng ngồi cùng tôi dường như rất xúc động những gì cô nói. Họ giải thích với tôi rằng người phụ nữ đó tên là Esther.Cô lớn lên trong một cái lán lợp tôn, được che phủ bằng bìa cứng. Cô sống với mẹ và hai người em ở cạnh một bãi rác và hằng ngày bới rác để tìm thức ăn và lượm đồ nhựa phế thải để bán cho nhà máy tái chế. Cô có đức tin mạnh mẽ ở Đức Chúa Trời, nhưng khi người cha bỏ rơi gia đình, Esther đã rất thất vọng và đã từng tính đến chuyện tự tử. Cô tin rằng cuộc đời của mình không đáng sống. Cô cầu nguyện, nói với Chúa rằng cô không thể đi nhà thờ được nữa. Đúng vào ngày hôm đó, mục sư của giáo xứ cho giáo đoàn xem một trong những DVD của tôi. Đó là bản DVD lậu, một trong 150.000 bản DVD được sao chép bất hợp pháp và được bán ở Indonesia.
Lần đầu tiên khi Han-Han cho tôi biết rằng các DVD của tôi được in sao bất hợp pháp và được bán tràn lan ở Indonesia, tôi đã bảo với ông ấy: “Đừng lo về chuyện đó. Hãy tạ ơn Chúa”. Tôi quan tâm đến việc mọi người nghe được thông điệp của tôi hơn việc kiếm lợi nhuận. Như Esther đã xác nhận, ngay cả trên thị trường băng đĩa lậu chúa cũng thực hiện công việc của người.
Thông qua người phiên dịch, Esther nói với tôi rằng DVD của tôi đã khích lệ cô loại bỏ thất vọng và buồn chán. Nhờ đó mà cô tìm được mục đích sống và niềm hy vọng.Cô cảm thấy rằng “nếu Nick có thể tin tưởng ở Chúa, thì mình cũng có thể”. Cô cầu nguyện để mình kiếm được việc làm và cô ăn chay trong sáu tháng liền. Cuối cùng cô đã tìm được việc làm tại chính nhà hàn Trung Hoa đó, cái nhà hàng đã đưa chúng tôi đến với nhau!
Sau khi nghe câu chuyện ấy, tôi ôm Esther và hỏi về kế hoạch cho tương lai của cô.Cô cho biết đã quyết định rằng mặc dù chuẩn bị sẵn sàng để trở thành một người giảng đạo cho trẻ em.Cô hy vọng được vào học ở tường dòng, mặc dù không chắc cô có được cơ hội đó hay không. Hiện cô đang sống ngay tại nhà hàng, ngủ trên sàn bởi không đủ tiền thuê chỗ ở.
Nghe cô bộc bạch tôi suýt rơi khỏi ghế. Khi tới nhà hàng đó tôi không thực sự cảm thấy thoải mái khi ăn.Tôi không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ khốn khổ này lại phải ngủ ở đó. Tôi khuyến khích cô tìm nơi khác để sống và theo đuổi giấc mơ trở thành người giảng đạo cho các trẻ em mà cô ấp ủ.
Một trong những thành viên của đoàn là mục sư. Sau khi Esther trở về với công việc của mình, vị mục sư nói với tôi rằng chi phí cho việc học tại trường dòng ở địa phương rất cao, và chỉ để được dự tuyển sinh người ta đã phải đợi tới 12 tháng, và rất ít người dự thi đỗ.
Một đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt tôi, nhưng tôi không có cảm giác muốn ăn. Tôi cứ nghĩ về người phụ nữ khốn khổ phải ngủ dưới sàn nhà. Lúc mọi người trong đoàn nói lời tạ ơn Chúa trước khi dùng bữa. Tôi cầu nguyện cho Esther. Lời cầu nguyện của tôi linh nghiệm gần như ngay tức khắc. Vị mục sư ngồi cạnh nói với tôi rằng nhà thờ của ông có thể cung cấp cho Esther chỗ ăn ở nếu như tôi có thể đóng góp một khoản tiền ký quỹ đảm bảo. Tôi hỏi liệu Esther có thể trả tiền thuê chỗ ở hay không, vị mục sư nói rằng có. Vậy là tôi đồng ý. Tôi nóng lòng muốn nói với Esther tin tốt lành đó, nhưng trước khi cô trở lại bàn một doanh nhân nói rằng ông sẽ trả tiền thuê chỗ ở cho cô.
Tôi rất cảm ơn đề nghị của ông, nhưng tôi nói với nhà doanh nghiệp đó rằng tôi muốn chính mình làm việc đó.
Thế rồi một người trong đoàn lên tiếng. “Tôi là hiệu trưởng của trường dòng đây”, ông ấy nói: “Tôi sẽ tạo điều kiện cho Esther dự thi vào trường dòng trong tuần này, và nếu cô ấy đỗ, tôi sẽ tác động để cô ấy được nhận học bổng”.
Kế hoạch của Chúa mở ra ngay trước mắt tôi. Esther thi đỗ vào trường dòng với số điểm tuyệt đối. Cô tốt nghiệp trường dòng năm 2008. Bây giờ cô là nữ chủ nhiệm trẻ củaban truyền giáo thuộc một trong những nhà thờ lớn nhất ở Indonesia. Hiện cô đang có kế hoạch thành lặp một trại trẻ mồ côi tại cộng đồng của cô.
Trong suốt cuốn sách này tôi đã nói với bạn về sức mạnh của mục đích sống. Chuyện của Esther là một minh chứng cho sức mạnh ấy. Người phụ nữ này không có gì ngoài ý thức về mục đích sống và đức tin vào nới Chúa. Mục đích và đức tin của cô đã tạo ra từ trường đầy sức mạnh thu hút tôi và những người đi cùng tôi, khiến chúng tôi tin tưởng vào giấc mơ cao đẹp của cô.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn