Số lần đọc/download: 942 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:10:56 +0700
Q.3 - Chương 37: Tân Phần Cựu Phần [Ngôi Mộ Mới Ngôi Mộ Cũ]
S
au khi thuyền của bọn Triệu Phổ đi xa khu vực Yêu Thành chìm, mặt nước cũng dần an tĩnh lại… Bóng nước trào lên ùng ục, một người nhảy vọt lên, nổi trên mặt nước thở dốc.
Qua một lúc lâu, hắn đưa tay lấy tấm mặt nạ quỷ xuống, thở ra một hơi dài. Vứt tấm mặt nạ đi, lại xé lớp mặt nạ da người xuống. Thò tay vào vạt áo trước ngực, lấy một mảnh bảo thạch màu nước biển trong suốt lấp lánh to khoảng bằng bàn tay ra.
Giơ mảnh bảo thạch lên cao, soi dưới ánh mặt trời, tia sáng lập tức tỏa khắp bốn phía…
Hắn cười “ha ha” mấy tiếng.
Lúc ấy, một con thuyền nhỏ từ xa xa chạy đến, có một người đứng trên đầu thuyền, mặc thanh sam, dung mạo anh tuấn.
“Giáo chủ.”
Hơi vồn vã dâng mảnh bảo thạch lên: “Lấy được rồi.”
Người trên thuyền nhận lấy, kéo hắn lên thuyền, cười nhẹ: “Khổ cực rồi.”
.
…
.
Thuyền của bọn Triệu Phổ về đến Hãm Không Đảo, đám người giang hồ kia ngoài giúp đỡ đánh một trận ra thì một đồng tiền cũng không có, không cần hỏi xem bọn họ thất vọng bao nhiêu.
Nhưng có đại quân của Triệu Phổ áp trận, bọn họ không dám làm bậy, hơn nữa… Mười vạn đại quân, cho dù thành công vào được Yêu Thành, bọn họ cũng không được gì, thế là toàn bộ đều giải tán.
Tùng Giang Phủ yên tĩnh trở lại, bách tính trong thành cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng. Yêu Thành ngoài xa khiến người ta lo lắng suốt mấy tháng cuối cùng cũng biến mất rồi, có thể ngủ một giấc ngon rồi.
Đến đêm mọi người đều nghỉ ngơi, không nói chuyện, ngủ sớm.
.
.
Nội thương của Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Mẫn Tú Tú sắc một phần thang thuốc an thần cho hắn, cưỡng ép uống hết rồi đi ngủ, nhưng Bạch Ngọc Đường thấy mọi người đi rồi thì lại mở mắt, định bò dậy, chợt thấy cách đó không xa có một chiếc giường tháp, Triển Chiêu đang nằm trên đó.
An thần dược của Mẫn Tú Tú rất có tác dụng, Bạch Ngọc Đường đầu nặng chân yếu, vừa định xuống giường, chợt Triển Chiêu trở mình một cái, lầm bầm: “Đại tẩu nói rồi, dám xuống giường là chặt chân.”
Bạch Ngọc Đường cười khổ.
“Công Tôn vừa mới nói, Mai di không chết, đã được chữa trị, đang nghỉ ngơi, ít nhất là ngày mai mới tỉnh được.” Triển Chiêu ôm lấy Thạch Đầu tới ngủ nhờ, vùi mặt trong lớp lông trắng mềm mượt, thoải mái xoa xoa mấy cái, “Ngủ đi, ngày mai nói tiếp.”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói vậy rồi cũng nằm xuống, không bao lâu đã ngủ say.
.
.
Giấc ngủ này không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong chăn ấm áp cực kì dễ chịu, thật không muốn động đậy, chỉ muốn nằm lười.
Ánh nắng bên ngoài càng lúc càng sáng, Bạch Ngọc Đường cũng dần tỉnh lại, cảm giác có gì đó đang nhúc nhích cạnh mình, còn rất là mềm. Xoay mặt qua, mở to mắt nhìn, bên cạnh, là Triển Chiêu dựa trên đầu giường, đang chọc ghẹo một con mèo trắng nhỏ cùng Tiểu Tứ Tử nằm úp phía chân giường, thứ nhích tới nhích lui mềm nhũn kia là đuôi của con mèo nhỏ.
Dưới giường, Thạch Đầu Tiễn Tử đều có mặt, đang liếm lông.
Cửa khép hờ, có thể nghe thấy tiếng Công Tôn và Mẫn Tú Tú nhẹ giọng nói chuyện, Từ Khánh dường như đang nói chuyện với ai đó ngoài sân, có thể nghe thấy giọng nói sang sảng của hắn. Còn có tiếng chim hót đặc biệt của Hãm Không Đảo, có lẽ đã đến giờ cơm rồi, mùi thơm bay vào, Bạch Ngọc Đường thấy đói vô cùng.
“Ô.” Triển Chiêu chọt chọt hai má hắn: “Dậy rồi sao, ta còn tưởng đại tẩu cho ngươi uống mê dược chứ không phải an thần dược.”
Bạch Ngọc Đường mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn nhìn Triển Chiêu, cười nhẹ: “Miêu Nhi, tiếng đại tẩu này ngươi gọi thật lưu loát.”
Triển Chiêu đỏ mặt, híp mắt liếc Bạch Ngọc Đường.
“Bạch Bạch.”
Từ lúc Bạch Ngọc Đường bị bắt đi Tiểu Tứ Tử vẫn luôn lo lắng, khi về rồi mọi người đều bận, không rảnh nói chuyện, lần này thấy có cơ hội, liền bổ nhào đến ôm.
Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nói với hắn, đêm qua hắn nói mớ những gì!”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
Tiểu Tứ Tử cười xấu xa nhìn Bạch Ngọc Đường, bò về trong lòng Triển Chiêu không chịu nói.
Bạch Ngọc Đường càng xấu hổ, hẳn mình không nói ra thứ xấu hổ gì đâu nhỉ?
Ba người trong phòng đang nói chuyện, cửa chợt mở ra, Triệu Phổ đi vào, sau lưng là Tử Ảnh Giả Ảnh bưng thức ăn, còn có cả Công Tôn đang xách hòm thuốc.
“Tỉnh rồi?” Triệu Phổ thấy sắc mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều khá tốt, bế Tiểu Tứ Tử lên, đưa cho Tiêu Lương, Tử Ảnh và Giả Ảnh dọn thức ăn lên bàn.
Triển Chiêu thấy Triệu Phổ sầm mặt, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chậc…” Triệu Phổ lắc đầu: “Đừng nhắc nữa.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, đều khó hiểu nhìn hắn.
Công Tôn vừa bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường xem tình trạng hắn thế nào vừa nói: “Rất kì dị, tảng đá lớn hình con rùa phía tây Tiêu Dao Đảo biến mất rồi.”
“Sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, nghĩ thầm cái này thì thật sự quá quỷ quái, tảng đá đó to nặng, hình dạng như một con rùa lớn nằm phục xuống vươn dài cổ nhìn về phía biển, là một cảnh đẹp của Tiêu Dao Đảo, sao lại biến mất được?
Rơi xuống biển rồi, không thể nào… Chẳng lẽ bị trộm đi? Nhưng tảng đá đó rất lớn, nặng ít nhất ngàn cân, làm sao mang đi được.
“Quy Quy mất tích rồi?” Tiểu Tứ Tử rất thích tảng đá đó, hoảng hốt hỏi Tiêu Lương.
Tiêu Lương cũng gật đầu: “Chỉ vừa mất hôm qua!”
“Lăn xuống biển hay thế nào rồi?” Triển Chiêu không hiểu.
“Giống như bị ai đó chém nhỏ ra rồi vứt xuống biển.” Giả Ảnh lắc đầu: “Có lẽ là nhân lúc trên đảo không có người lên phá hoại.”
“Trên đảo không có người, muốn phá hoại có thể phóng hỏa đốt nhà, sao lại đi chém một tảng đá vô dụng.” Bạch Ngọc Đường nghĩ không thông.
Công Tôn nhíu mày nói: “Trước đây ta cũng từng nghiên cứu tảng đá đó, hoàn toàn không phải tự nhiên hình thành, mà giống như được người tạo ra hơn… Ta còn nghĩ là các thuyền công trên đảo trước đây nhàn rỗi đẽo ra, nhưng sau đó hỏi thăm thì không phải, liền cứ để nó đó, không ngờ lại bị người khác phá hỏng.”
“Có khi tảng đá đó có liên quan đến quỷ diện nhân đã lên đảo trước đây không?” Triển Chiêu nói, suy tư một lúc: “Nhắc mới thấy, nó rất giống ngọn núi hình rùa trên Yêu Thành.”
“Đúng rồi.” Công Tôn cũng gật đầu.
“Mặc kệ nó đi.” Triệu Phổ lắc đầu: “Dù sao thì cũng đã lục soát toàn bộ đảo rồi, không có người, số ám khí ở bờ biển cũng đã được thủy quân kiểm tra hết một lượt, toàn bộ đều đã chìm theo Yêu Thành, lần này trên biển an toàn rồi, người ngoài muốn lên đảo cũng không dễ, muốn lấy gì thì lấy đi đi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu, cúi đầu ăn cơm.
Công Tôn viết thêm một đơn thuốc cho Bạch Ngọc Đường, nói tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi hẳn, Triển Chiêu hỏi: “Mai di thì sao?”
“Tạm thời không sao.” Công Tôn thấp giọng trả lời.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều có dự cảm không hay: “Tạm thời?”
Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ liền dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ra ngoài chơi, các ảnh vệ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn ba người Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Công Tôn.
“E rằng Mai di không sống được lâu nữa.” Sắc mặt Công Tôn cũng trầm xuống, nghiêm túc nói với hai người: “Thân thể nàng ta vốn đã có vấn đề, lần này bị thương mất máu quá nhiều, ta phát hiện nàng ta không thể tự khôi phục được nữa, vì đã rất suy yếu rồi. Sốt cao đến hiện tại vẫn không dứt, cũng không ăn được gì…”
“Không cứu được sao?” Triển Chiêu nhíu mày, cảm thấy rất thương tiếc.
“Phải.” Công Tôn gật đầu bất đắc dĩ, buồn bã nói: “Ta cũng rất muốn cứu, nhưng tiếc rằng thể chất nàng ta có vấn đề, không cứu được.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy rất khó chịu, ngồi bên bàn không nói tiếng nào.
.
.
Buổi chiều, Mẫn Tú Tú đến báo với Bạch Ngọc Đường, Mai di tỉnh rồi, muốn gặp bọn họ.
Triển Chiêu có rất nhiều nghi vấn về vụ án lần này, liền đi cùng Bạch Ngọc Đường, đến cửa, liền thấy Công Tôn đang ngồi trên đầu giường Mai di châm cứu cho nàng ta, Tiểu Tứ Tử cũng ở bên cạnh, cầm một cái hương lô nhỏ, không biết bên trong có thảo dược gì, mùi bạc hà nhàn nhạt tỏa ra.
Mai di dựa trên giường, gần như đang hấp hối, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đi vào.
Liếc mắt thấy hai người, Mai mỉm cười, thấy Bạch Ngọc Đường đi đến gần, không nói gì, đưa tay sờ lên cổ áo mình, rút một sợi chỉ đỏ ra, trên đó có buộc một hạt đào được khắc thành hình con hổ.
Bạch Ngọc Đường nhìn một cái, hơi sửng sốt: “Ngươi là…”
Triển Chiêu thấy hạt đào khắc này rất quen, đột nhiên nhớ ra, Bạch Ngọc Đường có hạt đào hình con chuột cũng được chạm trổ đẹp không kém, nói là nghĩa mẫu để lại cho hắn, chẳng lẽ… Mai di có liên quan đến Ngũ phu nhân năm đó?
“Chúng ta có tổng cộng ba tỷ muội, chỉ kém nhau một tuổi, ta tuổi hổ, cho nên là hổ, đại tỷ của ta là chuột.” Mai thấp giọng nói.
“A!” Bọn Từ Khánh đến góp vui bên ngoài đều nghe thấy hết, vốn dĩ bọn họ còn có chút định kiến với Mai di, tuy nói là rất đáng thương, nhưng dù sao cũng suýt chút nữa đã hại chết Bạch Ngọc Đường. Nhưng hôm nay nghe nói vậy, hóa ra không phải người ngoài.
“Ai da, tam nghĩa mẫu!” Từ Khánh ré lên một cái rồi xông vào, Hàn Chương ngoài cửa lập tức túm lại: “Ngươi rống cái gì vậy, nhẹ nhàng một chút!”
Mọi người cũng cảm thấy thế, Mai di đã yếu đến mức chỉ như bộ xương, Từ Khánh rống như thế không chừng dọa chết người ta.
Công Tôn châm cứu cho Mai di xong, bế Tiểu Tứ Tử lên, bảo Bạch Ngọc Đường đi qua ngồi xuống, nói chuyện với Mai di.
Dường như Mai di biết bọn Triển Chiêu muốn biết đầu đuôi mọi chuyện, không cần mọi người hỏi, liền kể hết mọi thứ ra.
.
.
Năm đó, ba tỷ muội Mai di sinh ra trong Yêu Thành.
Yêu Thành, là nơi cư trú của một bộ tộc quái dị sinh sống trên biển từ đời này qua đời nọ, tên là Nguyệt Yêu Tộc.
Nguyệt Yêu Tộc từ nhỏ đã ăn một loại cá và thảo dược trên biển, bên trong có Hỏa Long Thảo, lúc đầu, hai mắt sẽ chuyển đỏ, sau một thời gian, sẽ biến thành kim sắc, có được thị lực kinh người.
Người của Nguyệt Yêu Tộc, có hai đặc điểm, một là thân thể rất gần với loài cá, ngâm lâu trong nước không chết, bơi cực giỏi. Hai là, có đôi mắt kim sắc, với thị lực siêu việt. Có lẽ vì từ đời tổ tiên đã dùng thuốc, cho nên trong máu cũng dần nhiễm. Những hài tử Yêu Tộc được sinh ra sau này, đa số bẩm sinh đã có kim nhãn, hơn nữa bẩm sinh bơi giỏi.
Nguyệt Yêu Tộc thông thạo các kiến thức về cơ quan ám khí, cực kì thông minh, đồng thời cũng vô cùng hung hãn.
Nữ nhân của Nguyệt Yêu Tộc đa số ở nhà, tập trung dốc sức vào nuôi dưỡng con cái và thiết kế ám khí. Nam nhân của Nguyệt Yêu Tộc thì ra ngoài mưu sinh… Chuyện bọn họ thích làm, là tập kích thương thuyền hoặc đánh cướp các hòn đảo, không khác gì hải tặc, nhưng còn tàn bạo hơn cả hải tặc.
Bọn họ thường giả thành thương thuyền gặp nạn, đến trước một hòn đảo nhỏ hoặc các thương thuyền khác giả vờ gặp khó khăn, cần giúp đỡ. Khi lên được rồi, thì bỏ loại độc dược mà chỉ Nguyệt Yêu Tộc có vào giếng nước ở đó, giết chóc cướp bóc cả đêm, quét sạch đảo và thương thuyền rồi thì trở về Yêu Thành.
Loại độc đó rất đặc biệt, được tạo ra từ máu của người trong Nguyệt Yêu Tộc, sau khi uống phải, máu chảy ra sẽ trở thành màu nâu đậm, dưới ánh trăng sẽ biến thành đỏ tươi.
Để che mắt người khác, sau khi Nguyệt Yêu Tộc tàn sát người trong thành, thường tưới máu lên cả thành hoặc cả con thuyền, tạo thành cảnh tượng ma quái. Đồng thời lan truyền tin đồn rằng Nguyệt Yêu Tộc là yêu quái, rồi chờ cho tin tức lan xa, mượn đó để hù dọa thế nhân.
Để tránh bị trả thù, Nguyệt Yêu Tộc tạo ra kho báu Yêu Thành, giấu hết các bảo bối vào đó.
Khoảng một trăm năm trước, Nguyệt Yêu Tộc lên đến thời kì hưng thịnh, có vài vị thủ lĩnh, lái một con thuyền lớn của Nguyệt Yêu Tộc hoành hành trên biển, con thuyền này sau đó neo lại trong bến cảng của Yêu Thành, trên thuyền có vài cỗ quan tài, chính là các thủ lĩnh Nguyệt Yêu Tộc.
Đây chính là quỷ thuyền mà mọi người thấy. Vì nhiều năm thấm máu Nguyệt Yêu Tộc, cho nên màu của quỷ thuyền rất quái dị, thỉnh thoảng có chó mèo động vật đến gần, một khi liếm trúng vào vết máu trên thuyền, có con chết, có con hai mắt biến thành màu đỏ.
Nhưng thiên hữu bất trắc phong vân, một lần, Nguyệt Yêu Tộc tập kích một hòn đảo không nên tập kích.[Thiên hữu bất trắc phong vân, quốc hữu đán tịch họa phúc: trời có gió mưa bất trắc, nước có họa phúc sớm chiều]
Hòn đảo đó nằm ở một vùng biển hẻo lánh, người trên đảo đa số đều biết võ công, ăn mặc kì lạ phong tục cũng khác thường, giống như địa giới của một giáo phái.
Tối đó, Nguyệt Yêu Tộc hành động thất bại, lái thuyền cả đêm chạy trốn, đồng thời còn mang theo bảo vật của giáo phái đó, một mảnh bảo thạch lam sắc.
Mảnh bảo thạch ấy phảng phất như có ma lực, hấp dẫn người ta, đã biết lấy đi sẽ dẫn tới phiền phức, nhưng thủ lĩnh Nguyệt Yêu Tộc vẫn mang bảo bối đi.
Năm đầu tiên trộm bảo thạch về, Nguyệt Yêu Tộc cực kì hưng vượng, châu báu kiếm được trong một năm đó nhiều đếm không xuể, mọi người đều cảm thấy mảnh bảo thạch kia là thần vật, đặc biệt đúc một pho tượng vàng, khảm bảo thạch lên đó.
Mấy năm sau, các thủ lĩnh của Nguyệt Yêu Tộc lần lượt tạ thế, các thành viên mới của Nguyệt Yêu Tộc không muốn một cuộc sống giết chóc cướp bóc nữa, bắt đầu chú trọng đánh bắt cá, thiết kế ám khí để mưu sinh.
Nhưng những ngày yên bình không được lâu, ba năm sau, giáo phái thần bí kia tìm đến Nguyệt Yêu Tộc, muốn đoạt lại mảnh bảo thạch.
Đồng thời, giang hồ võ lâm cũng biết đến sự tồn tại của Nguyệt Yêu Tộc, rất nhiều người đến trả thù, nhưng càng nhiều người đến tìm châu báu, đương nhiên cũng có những người muốn đôi mắt kim sắc thần kì, thế là, Nguyệt Yêu Tộc rơi vào cảnh bị đồ sát.
Trước khi chết, vị thủ lĩnh lúc bấy giờ khởi động cơ quan mà Nguyệt Yêu Tộc đã thiết kế suốt bao năm, người trong tộc nhảy xuống biển trốn, đa phần đều chết, chỉ có vài người may mắn được cứu đi.
.
.
Trong đó có Ngũ phu nhân, cũng có Mai di.
Ba tỷ muội bọn họ khi đó đã xuất giá, hơn nữa mỗi người còn có một nhi tử.
Khi chạy nạn, trước tiên là lạc mất lão nhị và nhi tử của nàng ta, cuối cùng Ngũ phu nhân và Mai di lạc nhau, Ngũ phu nhân cũng mất tích, chỉ còn Mai di dẫn theo nhi tử, trôi đến một làng chài bên bờ biển.
Trong thôn, Mai di cõng đứa con nhỏ, không biết sống ra sao, nhi tử lại mắc bệnh nặng. Nàng ta mang đứa nhỏ đi cầu y, hoàn toàn không có khả năng trả được chẩn phí, cuối cùng nàng ta đành nhẫn tâm bỏ đứa con lại trước một nhà giàu có trong thôn, mình thì trốn sang một góc, hy vọng người trong nhà có thể cứu được nhi tử mình.
Quả nhiên, một nha đầu đi ra, mang hài tử đến đại phu.
Mai di nuốt lệ quay đi, ngất xỉu bên đường, được một ngư dân cứu. Vì mạng sống, Mai di gả cho ngư dân đó, cũng chính là người ngư dân bị Thanh Long Vương giết sau này.
Ngư dân đó đối xử với Mai di rất tốt, vì nàng hiền lành đức hạnh, cảm giác như trời cao ban một tiên nữ xuống ình.
Nhưng hồng nhan bạc phận, đi đánh cá lại gặp phải Thanh Long Vương đến ép hôn. Tuy nói sau khi bị cướp đi thì được đối xử như châu ngọc, nhưng Mai di ngày ngày ưu sầu đau khổ. Một là cảm thấy có lỗi với người ngư dân, hơn nữa trong lòng nàng ta lại không quên được hài tử, tự trách không thôi, cảm thấy bản thân mình mang tội nghiệt rất nặng.
Từ khi cuộc sống của Mai di được cải thiện, vẫn không ngừng tìm kiếm nhi tử của mình.
Sau đó mới biết, khi đó mình đã đặt con trước cửa nhà đại tướng quân thủy quân Hà Đức Quảng. Phu thê Hà Đức Quảng cũng khá thích nó, thu làm nghĩa tử, đặt tên là Hà Lỗi.
Hà Lỗi đương nhiên phát hiện ra Mai di rất nhanh, hắn vẫn nhớ chuyện năm đó, nhớ rõ mẫu thân đã nhẫn tâm vứt hắn đi, tầng tầng tuyệt vọng oán hận lập tức ập đến, vì thế nên hắn đối xử với Mai di hung ác đến cùng cực.
Mai di muốn nhận lại hắn, Hà Lỗi lại không chịu, mắng nàng ta không có lương tâm, vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ mình chạy đi sinh hài tử cho người khác, nếu muốn mình tha thứ, thì bỏ hết mọi thứ hiện tại, đến chăm sóc hắn.
Khi đó Mai di đã sinh hạ Tào Hân, liền giả vờ nhảy xuống biển tự vẫn, để Tào Hân lại cho Thanh Long Vương, bản thân thì thành người chết, âm thầm chăm nom cho Hà Lỗi.
Hà Lỗi rất tài giỏi, mười mấy tuổi đã xông pha chiến đấu cùng Hà Đức Quảng, lập được công trạng, Hà Đức Quảng rất trọng dụng hắn. Khi đó, để kiềm hãm Hãm Không Đảo, hắn muốn phái người đến Hà Bang. Vừa hay tuổi của Hà Lỗi xấp xỉ với Lôi Thanh Lãng thật sự, hơn nữa Hà Bang cũng muốn chờ Lôi Thanh Lãng trưởng thành rồi mới đến đón về, hắn liền lừa giết Lôi Thanh Lãng thật sự, để Hà Lỗi mạo xưng là thiếu chủ Hà Bang, lộng giả thành chân.
Sau khi mưu đồ của Hà Đức Quảng bại lộ, Lôi Thanh Lãng một mặt làm thiếu chủ ở Hà Bang, một mặt khác, cấu kết với các thủ hạ trốn được, muốn chiếm đoạt kho báu trong Yêu Thành.
Hắn biết Mai di là nhân vật quan trọng, lại biết được bí mật Yêu Thành từ nàng ta, và chìa khóa để giải ám khí.
Khi đó quỷ diện nhân cũng có quan hệ với Hà Đức Quảng, còn có vài người giang hồ được hắn giới thiệu, cũng chính là bọn Trầm Nhan… Một đám người hợp tác vì mưu đồ bản thân, quỷ diện nhân muốn mảnh bảo thạch trong truyền thuyết, Lôi Thanh Lãng muốn vàng bạc châu báu.
Mai di thấy nhi tử sắp đi sai đường, nhưng lại e dè vì mình đã làm chuyện có lỗi với nó một lần, không thể có lỗi lần thứ hai, cho nên dù biết Hà Lỗi đang lợi dụng mình, vẫn giúp hắn bắt Bạch Ngọc Đường.
Sở dĩ Mai di biết chuyện về Bạch Ngọc Đường, là vì trước đây nàng ta đã gặp được Ngũ phu nhân, nói rất nhiều chuyện, đều là chuyện bí mật giữa các tỷ muội, bao gồm cả các phá ám khí đều dạy cho Bạch Ngọc Đường. Ngũ phu nhân cực kì thương yêu đứa nghĩa tử này, hơn nữa từ nhỏ đã nhận định tương lai hắn ắt sẽ thành danh. Bà biết kho báu trong Yêu Tộc là đại họa, sớm muộn gì cũng có người vì muốn số châu báu đó mà khiến thiên hạ đại loạn, cho nên muốn để lại một đường lui là Bạch Ngọc Đường, sau này nói không chừng có thể giải trừ được một mầm tại họa, bà ấy thật sự đã đoán đúng.
Hung thủ giết người moi tim thật sự, chính là Hà Lỗi và quỷ diện nhân, vì giết người diệt khẩu, tung hỏa mù, hơn nữa khiến mọi người dần dần cắn câu, chú ý đến Yêu Thành.
Thanh Long Vương, là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa chung tình với Mai di, vẫn nhớ mãi không quên, chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng tìm được Mai di, nhưng cũng phá hỏng kế hoạch của Lôi Thanh Lãng. Thanh Long Vương cực lực phản đối, chuyện này còn bị các long vương khác của Hải Long Bang biết được. Các long vương ấy lòng tham không đáy, cũng muốn được chia phần, thấy Thanh Long Vương cản trở, liền giết chết hắn.
Các long vương uy hiếp Lôi Thanh Lãng sẽ vạch trần chuyện này, Lôi Thanh Lãng đành phải để bọn họ gia nhập… Nên mới có trận lửa thiêu Hải Long Bang, khiến vô số người chết, chỉ để đưa Mai di lên Hãm Không Đảo.
Các nguyên nhân chằng chịt bên trong tương đối phức tạp, Lôi Thanh Lãng là vì tiền và dã tâm, nhưng còn quỷ diện nhân và bọn Trầm Nhan rốt cuộc là muốn gì, lại không thể biết được.
Hãm Không Đảo đương nhiên cũng phái người theo sát Trầm Nhan và Đường Thanh Tùng, nhưng khi hai người này trở về, giả vờ bị thương nặng, lừa các lính canh, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn. Mai di không rõ hoàn toàn về quan hệ giữa bọn họ, chỉ biết bọn họ đều nghe lệnh một người thần bí, còn về phần là ai, nàng ta không biết.
.
.
Những ngày trên Hãm Không Đảo của Mai di cũng không mấy dễ chịu, Bạch Ngọc Đường đối xử với nàng ta càng tốt, nàng ta càng áy náy. Nhìn hắn lại nhớ đến tỷ tỷ nhà mình và hài tử đã mất của tỷ tỷ, lại cảm thấy có lỗi với Lôi Thanh Lãng, sau đó thấy Tào Hân cũng chịu nỗi đau mất cha, người mang phận mẫu thân như mình dường như chưa từng làm tròn trách nhiệm, cảm thấy bản thân quá đáng thất vọng, hoàn toàn không còn mặt mũi sống trên đời.
Lôi Thanh Lãng hoàn toàn không tôn trọng nàng ta, vẫn luôn chửi đến mắng đi. Đặc biệt là Bạch Ngọc Đường càng tốt với Mai di, Lôi Thanh Lãng càng giận dữ, hễ chút là động thủ đánh đập, Mai di sống qua từng ngày trong đau khổ, chỉ muốn chết đi, chịu đựng đến cuối cùng, chỉ là vì muốn cứu Bạch Ngọc Đường.
Bản tính Mai di nhu nhược, từ nhỏ vẫn nghe theo lời đại tỷ, không có chủ kiến gì. Nàng ta không muốn hại Bạch Ngọc Đường, nhưng lại không thể cự tuyệt nhi tử, luôn áy náy tự trách mình phải bồi thường cho hắn. Nhưng nếu hại Bạch Ngọc Đường nàng ta càng day dứt, lương tâm không thể chịu được, cuối cùng xả thân cứu hắn. Nhưng Lôi Thanh Lãng vẫn chết trước mặt nàng ra, tâm tàn ý lạnh, thật sự không hiểu, là mình sai rồi sao… Nếu năm đó mình không vứt bỏ hài tử này, sẽ không có chuyện hôm nay.
Sau khi Tào Hân nghe chuyện năm đó, cũng khóc nhận Mai di.
Ngày đó Hải Long Bang phát hỏa, thủ phạm đúng thật là Mai di, Tào Hân cũng thấy.
Có thể là mẫu tử liên tâm, Tào Hân vẫn không nói sự thật, sau đó gặp được hắn cũng nhận ra, nhưng thấy nàng ta ngây ngây dại dại, lại sợ nàng ta bị hại không nhẫn tâm vạch trần, không ngờ kết thúc cuối cùng lại là thế này.
.
.
Nói hết đến đây, Mai di đã hụt hơi, không nói nổi nữa, Công Tôn sợ nàng ta bị mệt, liền cho uống thuốc, bảo nàng ta ngủ đi, báo với mọi người tình trạng của Mai di đã rất nguy kịch, không trụ được bao lâu nữa.
Ngày hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại hỏi Mai di chuyện liên quan đến tảng đá hình rùa trên Tiêu Dao Đảo và quỷ diện nhân.
Mai di không biết gì về chuyện này, Lôi Thanh Lãng vẫn giấu diếm nàng ta, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
Khoảng nửa tháng sau, Mai di tạ thế cạnh Tào Hân, được an táng cạnh mộ phần của Ngũ phu nhân trên Hãm Không Đảo, để lại một tấm bia ngọc trắng nhợt.
Tào Hân không vì chuyện lần này mà sa sút tinh thần, ngược lại chấn chỉnh Hải Long Bang, đổi tên thành Thanh Long Bang, dưới sự giúp đỡ của Hãm Không Đảo, xây dựng lại hòn đảo một lần nữa.
Hà Bang do Đổng Hiểu Điệp giữ vị trí đương gia, kì thật hắn đã sớm nghi ngờ thân phận của Lôi Thanh Lãng, lần này vừa hay diệt trừ đối thủ, một mình nắm giữ quyền lực.
Cứ như vậy, những hòn đảo ven bờ Tùng Giang Phủ cuối cùng cũng yên bình trở lại, bắt đầu lại một lần nữa.
Triệu Phổ dẫn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử về Tiêu Dao Đảo, Triển Chiêu bị các vị đương gia của Hãm Không Đảo quấn lấy không cho đi, ở lại thêm ít lâu.
Đã ra ngoài gần nửa năm, Triển Chiêu cảm thấy nếu còn không về có lẽ Bao đại nhân không nhận ra được mình nữa, liền từ biệt mọi người, muốn về Khai Phong.
.
.
Ngày lên đường, Triển Chiêu ngồi trên ngựa ngóng nhìn, nhưng không hề thấy Bạch Ngọc Đường đến tiễn. Từ khi Mai di mất, Bạch Ngọc Đường thường hay ngây người, tâm trạng cũng không được tốt. Có Triển Chiêu bên cạnh hắn mới vui vẻ được một chút, lần này phải đi rồi, Triển Chiêu không thể không đi, nhưng vẫn cứ cảm thấy không lòng thiếu mất một phần.
Thuyền rời bến, Triển Chiêu đứng trên sàn thuyền, nhìn mãi ra xa vẫn không thấy bóng áo trắng kia đâu, bực bội, miệng lầm bầm: “Chuột đáng chết.”
Vừa nói xong, trong khoang thuyền có người hỏi hắn: “Chuột chọc ngươi ghẹo ngươi sao?”
Triển Chiêu kinh ngạc, chạy vào khoang thuyền, vừa nhìn đã thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên ghế, tay đang nghịch một cái Cửu Liên Hoàn.
“Ngươi sao lại…” Triển Chiêu ngạc nhiên không dứt.
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho nhẹ một cái, “Ta thay đại ca đến Khai Phong thu sổ sách, tiện đường cùng đi với ngươi.”
“À…” Triển Chiêu cười thấu hiểu: “Nhân tiện sao.” Nói xong, đi qua “tiện đường” cướp rượu của Bạch Ngọc Đường uống.
…