Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Chương 88 : Cắn Nuốt, Bát Chu Mâu
Đ
ường Tam liếc mắt một cái thấy được ở chỗ đó, Tiểu Vũ với ánh mắt đầy lo lắng đang nhìn mình. Ánh mắt hắn sửng sốt trong giây lát rồi huyết quang trong mắt mới từ từ mất đi, trí não từ từ khôi phục sự thanh tỉnh.
Kỳ thật vừa rồi chính hắn cũng không biết mình đã làm gì, dùng bát chu mâu cắm thẳng vào thân thể nhân diện ma chu hoàn toàn là do hắn trong hoàn cảnh vô thức mà thực hiện. Lúc này mắt thấy Tiểu Vũ còn sống thì tâm trí Đường Tam mới tỉnh táo lại, tại đó hắn mới chú ý đến hoàn cảnh của chính mình.
Phía dưới hắn là thân thể của nhân diện ma chu vẫn như trước đang không ngừng run rẩy, một luồng năng lượng cường hẵn đang theo bát chu mâu truyền vào cơ thể. Điều làm Đường Tam kinh ngạc là luồng năng lượng tràn ngập cuồng bạo này sau khi di chuyển một vòng quanh thân mình lại lần nữa hội tụ về bát chu mâu rồi lại ngưng tụ vào xương sống mình. Càng lúc bát chu mâu sau lưng cùng với xương sống của hắn tập trung năng lượng càng nhiều nhưng lại trở nên nóng như lửa đốt, giống như vực sâu không ngừng hấp thu năng lượng.
Đây chính là lần đầu tiên Đường Tam sử dụng đến khả năng cắn nuốt của bát chu mâu mà đối tượng cắn nuốt lại là một con nhân diện ma chu.
Vốn dĩ khả năng cắn nuốt của bát chu mâu chỉ có thể đem năng lượng nhất thời truyền vào cơ thể, sau một thời gian ngắn sử dụng sẽ tự động mất đi. Nhưng lúc này đối tượng cắn nuốt của Đường Tam và bát chu mâu lại cùng là một con nhân diện ma chu, bát chu mâu tự động sinh ra phản ứng hoặc có thể chính là xuất hiện biến dị.
Năng lượng trong cơ thể nhân diện ma chu bị hút, được phụ hồn cốt của Đường Tam tự mình hấp thu rồi chuyển hoá thành năng lượng của chính mình. Đây thực cũng là một sự trùng hợp, nếu không phải Đường Tam hồn lực đã đạt đến bốn mươi cấp, vừa lúc phù hợp với điều kiện tiến hoá của phụ hồn cốt thì năng lượng mà hắn hấp thu từ nhân diện ma chu cũng không di chuyển tới phụ hồn cốt được.
Thực chất phụ hồn cốt quả thật rất hiếm gặp, nên dù là Đại sư đối với nó cũng có những hiểu biết nhất định. Kỳ thật việc phụ hồn cốt tiến hoá không phải là do hồn hoàn bị đình chỉ tăng lên mà là do hồn sư hấp thu hồn hoàn mới nó sẽ nương theo đó mà tiến hoá dần lên. Tiến hoá này với điều kiện tiến hoá của hoàn hồn là giống nhau, tức là khi thực lực của hồn sư tăng lên một tầng mới.
Đầu tiên là Đường Tam đã đạt bốn mươi cấp hồn sư, bát chu mâu lại vừa hấp thụ được một nguồn năng lượng phù hợp với chính mình nên đã xảy ra biến hoá. Lúc này, bát chu mâu của Đường Tam vốn dĩ dài khoảng ba thước đã từ từ kéo dài tới gần bốn thước, trên mặt cũng đã bắt đầu xuất hiện một loạt răng cưa chỉnh tề làm cho thân của nó với thân thể của nhân diện ma chu dưới đất giống nhau như đúc. Có điểm khác là bát chu mâu của Đường Tam vừa cắn nuốt vừa xuất hiện cả màu trắng bệch. Phía dưới màu trắng này, hồng bạch hai màu khiến cho trên thân bát chu mâu xuất hiện một tầng hoa văn kì bí.
Đồng thời với sự tỉnh táo của đầu óc, Đường Tam nhanh chóng đưa ra phán đoán với sự thay đổi của thân thể mình, dựa theo cảm nhận về bản thân hắn đã đoán ra nguyên nhân năng lượng dịch chuyển như vậy. Năng lượng của nhân diện ma chu đối với bát chu mâu có chỗ tốt hiếm thấy, mặc dù bây giờ chưa biểu hiện ở phương diện nào nhưng Đường Tam vẫn chủ động thôi thúc hồn lực trong cơ thể tiến hành gia tốc hấp thu. Nhân diện ma chu mặc dù đối với kịch độc của đồng loại có khả năng miễn dịch nhưng bát chu mâu của Đường Tam không chỉ có độc của chính nhân diện ma chu mà còn có thêm hai loại độc thảo là băng hoả kịch độc.
Bát giác huyền băng thảo với Liệt hoả hạnh kiều được sinh ra trong băng hoả lúc này đang cuồng loạn chạy trong cơ thể nó, hơn nữa lúc trước hoả long đã làm thương tổn thân thể nó khá nhiều. Lúc này nhân diện ma chu căn bản không có khả năng phản kháng, chỉ có thể để Đường Tam mặc tình hấp thu. Tính mạng của nó dần dần mất đi, tám chân chống đỡ cơ thể từ từ mềm oặt, cả thân thể từ từ nằm bò trên mặt đất, thân ngoài bắt đầu hiện vẻ trắng xám.
Tiểu Vũ cẩn thận nhẹ nhàng đem Tương Tư đoạn trường hồng vào trong lòng mình đồng thời thở dài một hơi, trong lòng chợt sợ hãi nổi lên, nếu như không phải có Tương Tư đoạn trường hồng thì e rằng mình với Đường Tam đã vĩnh viễn không còn được gặp lại.
Liễu Nhị Long dừng bên cạnh Tiểu Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong mắt nàng hung quang dần biến mất và thay vào đó là ánh mắt có vài phần hiền lành.
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhị Long, nàng chợt nhận thấy từ vị giết chóc giả lạnh lùng này toát ra một loại ánh sáng của tình mẫu tử đặc biệt. Loại cảm giác này làm nàng rất thoải mái, hơn nữa sau khi bị thương vì mệt mỏi liền không nhịn được gối đầu lên đùi nàng ta.
" Đứa nhỏ này, có ta ở đây sau này sẽ không cho phép bất kì ai hoặc quái vật nào khi dễ ngươi nữa." Liễu Nhị Long ôn nhu nói.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh đó của Liễu Nhị Long ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc, không hiểu sát khí vừa tràn ngập đâu rồi.Tựa hồ như tất cả mọi việc chém giết vừa qua chưa từng xảy ra vậy ?
" Nhị Long sư phụ ...." Tiểu Long trong mắt toát ra quang mang cảm kích, thậm chí còn mang theo vài phần nhu hòa trong đó. Giờ phút này nàng lại nhớ tới mẫu thân mình, không phải mẫu thân cũng thường nhìn ánh mắt như vậy để nhìn mình sao? Chỉ là mẹ đã mất.
" Tiểu Vũ, ngươi có nguyện ý làm đệ tử đích truyền của ta không ?" Liễu Nhị Long nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Vũ không chút do dự liền gật đầu " Ta nguyện ý thưa sư phụ." Nàng vốn thông mình vừa nói vừa quỳ hướng Liễu Nhị Long làm lễ bái sư.
Liễu Nhị Long đem Tiểu Vũ từ dưới đất bế lên, ôm vào lòng mình " Ta không cần những tục lệ khách sáo này. Tiểu Vũ, sư phụ ngươi cả đời chưa gả cho ai nên bây giờ không có cái gì ngoài nhân thân. Ta không hi vọng ngươi gọi ta là sư phụ, nếu như ngươi không chê ta lỗ mãng, ta hi vọng có thể nghe ngươi gọi ta là mụ mụ ."
Nghe được Liễu Nhị Long nói vây, Phất Lan Đức ở một bên trong lòng không khỏi dâng lên một trận đau xót liền quay đầu đi chỗ khác, Đại sư ánh mắt cũng ngây dại nhìn nàng, trong lòng chợt dâng lên trăm ngàn cảm xúc, môi ông động đậy như muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nên lời.
Tiểu Vũ đồng dạng cũng giật mình, nhìn Liễu Nhị Long hai mắt đầy vẻ hi vọng nàng vốn mắt đã đỏ giờ dần dần hiện lên một tầng thuỷ vụ nồng đậm, khóc oà một tiếng gắt gao ôm lấy Liễu Nhị Long " Mụ mụ, mụ mụ ...".
Mụ mụ hai từ này trong lòng Tiểu Vũ vô cùng trọng yếu, mẫu thân đã rời xa nàng tám chín năm nay, nàng lúc nào cũng muốn gọi lên hai từ này! Lúc này không chỉ là trên người Liễu Nhị Long cho nàng tìm thấy được cảm giác về mẫu thân đồng thời Tiễu Vũ còn cảm nhận được tình mẫu tử mà Liễu Nhị Long dành cho nàng. Trong lúc nhất thời xúc động, chân tình được hiển lộ hoàn toàn.
Liễu Nhị Long nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Vũ trên mặt cũng hiện lên một nét cười nhàn nhạt nhung nước mắt cũng không thể khống chế được mà theo khoé mắt chảy xuống.
Nàng rất yêu Đại sư nhưng Đại sư lại không dám tiếp nhận tình cảm bị cấm kị này. Nhiều năm như vậy nhưng trái tim của Liễu Nhị Long vẫn còn bỏ ngỏ, đến giờ phút này trong lòng nàng như thấy được hình ảnh của quá khứ xuất hiện trên người nhi nữ này. Giờ khắc này, hình bóng của Đại sư trong lòng nàng tựa như bị dao động mạnh. Liễu Nhị Long dành cho Tiểu Vũ trong lòng mình rất nhiều tình cảm tha thiết đồng thời cũng âm thầm thề rằng dù mình có mất đi tính mạng để bảo vệ được Tiểu Vũ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
" Nhị Long, chúc mừng ngươi." Phất Lan Đức miễn cưỡng ngăn chặn nội tâm đầy kích động, mặt đầy tươi cười hướng đến Liễu Nhị Long nói.
Liễu Nhị Long nhìn Phất Lan Đức, ánh mắt lộ vẻ si ngốc " Phất Lão Đại, ta có nhi nữ rồi. Ngươi có biết không? Ta đã có nhi nữ. "
" Đúng vậy, ta biết từ nay về sau ngươi sẽ không còn cô đơn nữa vì ngươi cũng đã có nhi nữ rồi." Nghe Liễu Nhị Long nói, Phất Lan Đức phải liên tục khống chế nước mắt không để trào ra. Hắn làm sao lại không thương xót cho Liễu Nhị Long chứ? Vì Liễu Nhị Long hắn có thể không quản đến bản thân, mong cho Liễu Nhị Long cùng Đại Sư có thể hạnh phúc, hắn có thể đem tình yêu sâu đậm kia của mình chôn sâu tận đáy lòng. Nhưng cũng chính hắn không thể có được người đàn bà mà mình yêu quý thì sao có thể trách Đại sư được chứ? Không, không thể trách, có trách chỉ trách vận mệnh trêu người thôi.
Lúc này, hắn cũng có thể hiểu được rõ tâm tình của Liễu Nhị Long, có gì mà không cùng nàng cao hứng chứ ?
Mọi người đều đến chúc mừng, duy nhất có Đại sư đứng ở đó một bước cũng không di động, nhìn Liễu Nhị Long mà tâm tính lương thiện cảm thấy thống khổ, hắn thiếu nàng nhiều, nhiều lắm. Nhưng hắn đối với nàng khi đó giống như tâm trạng của một người đã chết, bất luận thế nào cũng không thể cởi bỏ được. Hắn vì Liễu Nhị Long có nhi nữ mà cao hứng đồng thời hắn nghĩ lại tình cảnh của mình và nàng làm sao lại không đau thương cơ chứ? Chẳng lẽ hắn lại liền đem Liễu Nhị Long ôm vào ngực rồi hướng nàng bày tỏ tình yêu của chính mình? Chỉ là, hắn không thể làm được. Mối huyết duyên kia như một tầng bóng ma, như một bức tường vô hình thuỷ chung ngăn cách giữa hắn và nàng.
Đường Tam rốt cuộc cũng hoàn thành quá trình cắn nuốt. Một vầng sán nhàn nhạt từ trên người nhân diện ma chu sáu ngàn năm kia từ từ tan biến, chỉ cần hắn nguyện ý là có thể ngay lập tức hấp thu hoàn hồn này.
Nhưng lúc này Đường Tam với việc hấp thu hoàn hồn, một điểm cũng không có, thu hồi bát chu mâu vào bên trong cơ thể, hắn bước nhanh hai ba bước nhanh chóng đến trước mặt Liễu Nhị Long và Tiểu Vũ.
" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ,..." Đường Tam trong mắt không có nước mắt nhưng âm thanh mà hắn phát ra có chút khàn khàn, tình cảm như thế nào mới có thể làm cho âm thanh của hắn biến đổi như vậy?
Tiểu Vũ từ trong lòng Liễu Nhị Long ngẩng mặt lên, nhìn Đường Tam gần trong gang tấc mà nước mắt không ngừng chảy xuống.
Liễu Nhị Long than nhẹ một tiếng, buông lỏng hai tay ra đem Tiểu Vũ đưa đến trứơc mặt Đường Tam.
Mặc dù xung quanh có nhiều người như vậy, thâm trí bên ngoài còn có cả một vài con hổ hồn thú đang rình mò nhưng Đường Tam bất chấp tất cả, mạnh mẽ mở rộng song chưởng đem thân thể mềm mại của Tiểu Vũ ôm chặt vào trong lòng. Hắn không hề nói câu xin lỗi hay đại loại như vậy nhưng hai hàm răng đã nghiến chặt lại. Hắn sao lại không hối hận khi chính mình đem mùi thơm khỉ la tiên phẩm giao cho Tiểu Vũ chứ? Nếu không phải như vậy thí Tiểu Vũ sao có thể bị đánh lén chứ? Chính vì mình lần này đã khiến cho Tiểu Vũ bị thương, Đường Tam hận chính mình, hận mình sao không đủ sức bảo vệ Tiểu Vũ.
Liễu Nhị Long ngẩng đầu nhìn bầu trời kín đáo nói " Vĩnh viễn đừng để ta biết ngươi có lỗi với nó. Nếu không, bất luận ngươi là đệ tử của ai, bất luận ngươi có bối cảnh sâu xa như thế nào, tên vua nằm dưới đất đó chính là tấm gương của ngươi."
Mặc dù nàng không nói tên nhưng tất cả mọi người đều hiểu nàng đang ám chỉ Đường Tam.
Nhẹ nhàng vỗ lên vai Tiểu Vũ, Đường Tam buông lỏng nàng từ trong ngực mình ra, trong hai mắt hắn quang mang đột nhiên trở nên cương quyết. Từ trong như ý bách bảo nang lấy ra một lá cây màu bích lục nhét vào trong miệng Tiểu Vũ, đồng thời tiếp nhận mùi thơm khỉ la tiên phẩm từ trong tay Tiểu Vũ thu vào như ý bách bảo nang.
Đó là long chi diệp, có công hiệu chữa trị vết thương, cũng là lúc trước ở khu băng hoả lưỡng nghi mà có được.
Tiểu Vũ ăn long chi diệp. cảm thấy có một cỗ thanh lương truyền tới khắp toàn thân, vết thương trước ngực nhất thời trở nên tốt hơn nhiều.
Đường Tam nhìn lên ngọn núi, " Trong núi này, có một vị tiền bối ẩn tu, có một khu vực quanh năm có băng hoả khí bao phủ. Người nào đến gần tất sẽ bị hàn nhiệt trong đó bạo liệt ảnh hưởng, trong thời gian ngắn sẽ nổ tung mà chết, nhưng cũng tại nơi này, có vô số thiên tài địa bảo được sinh ra.Tất cả những dược thảo mà ta có được chính là đều từ nơi này mà ra. Hai luồng khí hàn nhiệt này đối với người khác là có hại nhưng ta vì từng sử dụng hai loại dược thảo, đối với ta ngược lại có ích. Ở nơi này hấp thu hoàn hồn có tác dụng gấp đôi, phiền các vi chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành việc hấp thụ hoàn hồn. Các ngươi ngàn vạn lần không được đến gần khu băng hoả lưỡng nghi nhãn để tránh được việc bị thương tích."
Giải thích chỉ đơn giản một chút, mang theo quyết tâm trong lòng, hắn bắt đầu từ biệt mọi người rồi đi đến bên cạnh con địa huyệt ma chu. Lam tâm thảo cuốn ra, đem thân thể ma chu bị cấm chế nhấc lên, bát chu mâu sau lưng phóng thích ra, với tốc độ kinh hồn đem thân thể hắn hướng băng hoả lưỡng nghi nhãn mà phóng tới.
Đường Tam vừa giải thích là để trấn an mọi người, điều mà làm hắn quyết tâm hơn chính là thực lực. Những việc vừa phát sinh trước mắt nhắc nhở cho hắn là thực lực vẫn chưa đủ mạnh. Bây giờ hắn thầm nghĩ phải trở nên mạnh mẽ hơn, có đủ thực lực bảo vệ đồng bọn, bảo vệ người mình yêu quý.
Mắt thấy Đường Tam một mực chọn địa huyệt ma chu, Tiểu Vũ vừa định nói gì đó liền bị Liễu Nhị Long ngăn trở lại. Âm thanh của Liễu Nhị Long nhàn nhạt vang bên tai nàng " Nam nhân như thế mới đúng là nam nhân. Bằng quyết tâm như vậy, hắn nhất định thành công. Thân là một người đàn bà, bất luận là nam nhân của mình quyết định đúng hay sai, vĩnh viễn phải ủng hộ hắn. Nếu hắn thành công, ngươi phải vì hắn mà cao hứng. Nếu hắn sai rồi, hãy nhận sai cùng hắn đi. Cùng lắm thì chết theo hắn."
Liễu Nhị Long âm thanh rất bình thản nhưng giọng nói kia tràn ngập bi thương, trong đó bao hàm cả quyết tâm bất đắc dĩ mà lòng đau xót.
Tiểu Vũ thì thào nói " Cùng lắm thì chết theo hắn. Mụ mụ, người nói đúng. Ta hẳn phải theo hắn làm mọi chuyện. " Nghe Liễu Nhị Long nói, dường như mở ra trong nàng một cánh cửa mới, Tiểu Vũ có cảm giác như suy nghĩ đã thông suốt.
Chính là, Đại sư ở phía sau lưng Liễu Nhị Long lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Lúc này Đại sư đã một câu cũng không thể nói nên lời, cả người như một khúc gỗ, ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu cũng không nói gì.
Phất Lan Đức âm trầm nghiêm mặt, nhìn về phía đại sư " Tiểu Cương, ngươi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nói xong, Phất Lan Đức liền đi sang một bên, Đại sư mặt không chút thay đổi đi theo phía sau hắn. Làm cho người ta cảm giác giống như là một xác chết biết đi.
Đưa mắt nhìn Đại sư cùng với Phất Lan Đức đang đi tới xa xa, Liễu Nhị Long trong lòng thầm than một tiếng. Tiểu Cương à, ta cả đời này cũng không thể yêu thương bất kì nam nhân nào nữa. Nếu ngươi thật sự không thể chấp nhận ta thì ta cũng sẽ ở vậy đến già. May mà bây giờ ta cũng đã có nhi nữ. Ta bây giờ cũng có chút rõ ràng vì sao ngươi thu Đường Tam làm đệ tử đích truyền, ít nhất đứa nhỏ này có thể giúp chúng ta biểu hiện vài phần phải không ?
Nghĩ tới đây, Liễu Nhị Long trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, đau buồn nội tâm cũng giảm đi vài phần, cả người đã nhẹ nhàng hơn. Trên mặt, ánh mắt đã buông lỏng, nàng xem ra có vẻ đẹp hơn vài phần. Nhẹ nhàng ở một bên ôm lấy vai Tiểu Vũ, nhìn về phía chân trời xa.
Đường Tam vượt núi mà qua, rất nhanh đã tới địa phương quen thuộc kia.
Trở về khu băng hoả lưỡng nghi nhãn, cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi rung động. Vốn dĩ đã bị hắn cơ hồ lấy đi hết tất cả địa bảo, lúc này thông đạo lại một lần nữa khôi phục màu xanh biếc. Mặc dù không giống như trước kia nhưng nhìn sinh cơ bừng bừng như vậy lại làm người khác cảm thấy thư thái.
Băng hoả nhãn không hổ là bảo địa, toàn bộ mầm móng mà Đường Tam lưu lại đã phát triển, bằng khả năng sinh trưởng gấp mười lần, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm này đã một lần nữa tạo nên ở đây một mảnh sinh cơ. Mặc dù trong thời gian ngắn không có dược thảo tiên phẩm xuất hiện nữa nhưng ít nhất nơi này vẫn là trọng bảo. Trăm năm hoặc mấy trăm năm sau, nơi đây sẽ trở lại phong thái vốn có.
Đường Tam đem địa huyệt ma chu ném sang một bên, bát chu mâu sau lưng không khách khí đâm thẳng vào chỗ yếu hại của nó. Ma thú này đã bị cấm chế Địa Âm, bát chu mâu không ngừng cắn nuốt tính mạng lực.
Đường Tam nhận thấy địa huyệt ma chu trên mặt đất và nhân diện ma chu vừa bị giết nhìn thì giống nhau nhưng hắn lại phát hiện nếu cắn nuốt nguồn năng lượng cường đại kia sẽ giúp mình trong giây lát trở nên cường đại nhưng cũng nhanh chóng bị biến mất đi, cũng không giống như trước đây bị phụ hồn cốt bát chu mâu hấp thu. Hắn hiểu được, lần tiến hoá lần này của bát chu mâu nguyên nhân chính là bởi năng lượng này. Khả năng cắn nuốt dù sao cũng không thể đem năng lượng bên ngoài hoàn toàn trở thành của bản thân mình được. Về phần nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì Huyền thiên công của Đường Tam không có phương pháp hấp thu nguồn năng lượng này, mặt khác năng lượng có thuộc tính bất đồng nếu tuỳ tiện hấp thu chẳng những không có lợi, ngược lại còn có hại.
Mắt thấy địa huyệt ma chu dưới đất tính mạng sắp bị bát chu mâu cướp đi, trong đôi mắt nhỏ trên đầu của nó tràn ngập quang mang âm độc. Đường Tam khoé miệng nở một nụ cười lạnh, tử quan trong mắt chợt trở nên cường thịnh, tựa như một đạo lợi kiếm bình thường đâm sâu vào trong mắt của địa huyệt ma chu.
Địa huyệt ma chu thân thể to lớn nhất thời chấn động kịch liệt, Đường Tam mượn cơ hội này, dụng bát chu mâu phát động cắn nuốt toàn lực.
Địa huyệt ma chu kịch liệt giãy dụa giảm dần, tính mạng của nó dần dần biến mất.
Nhớ lại Tiểu Vũ từng nói về tinh thần chấn động, Đường Tam chợt nghĩ ra phương pháp, hay là lợi dụng chính Tử vô ma đồng của mình hướng vào địa huyệt ma chu đang sắp chết trên mặt đất, đột nhiên rung động tinh thần của đối phương làm cho oán khí trước khi chết của nó tiêu tan đi, cứ như vậy ý thức trong linh hồn chấn động cũng tự nhiên biến mất, việc hấp thu hoàn hồn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Một luông quang mang màu đen nhàn nhạt bắt đầu từ trên người địa huyệt ma chu thoát ra, ngưng tụ tại phía trên thân thể nó. Hồn hoàn lực xuất hiện, chứng minh con hồn thú ngàn năm này chính thức đã mất đi tính mạng.
Đường Tam cởi bỏ áo ngoài, trực tiếp lao vào trong dòng suối nóng có khả năng hoà tan kim thiết kia, sau đó lại bơi tới băng hoả lưỡng nghi nhãn nơi hai con suối hội tụ.
Đối với người khác mà nói, hai con suối này không cái nào không phải là tồn tại một cách cực kì đặc biệt, nhưng do Đường Tam đã phục dụng qua Bát giác huyển băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều nên trong khu băng hoả lưỡng nghi nhãn thì hắn chỉ cảm thấy ấm áp và mát mẻ mà thôi.
Hai nguồn năng lượng bất đồng đồng thời dung nhập cơ thể, cùng với tiên phẩm dược thảo bên trong cơ thể hắn tương hợp, dần dần tăng lên. Đường Tam nằm ở trong suối, chậm rãi đưa tay phải của mình lên. Một luồng tử quang từ tay hắn toát ra, lam ngân thảo hướng tới địa huyệt ma chu hoàn hồn kêu gọi.
Luồng khí đen rốt cục cũng tìm được đường thoát, nhất thời giống như trăm sông đổ ra biển, dũng mãnh hướng tay phải của Đường Tam lao tới.
Làm như vậy, luồng khí đen cùng với Lam tâm thảo trong tay Đường Tam tiếp xúc trong nháy mắt, lấy thân thể Đường Tam làm trung tâm, nước suối ở khu vực băng hoả lưỡng nghi nhãn nhất thời trở nên cuồng bạo.
Đường Tam sở dĩ chọn chỗ này để hấp thu hoàn hồn thực ra cũng đã có suy nghĩ kĩ. Khu băng hoả lưỡng nghi nhãn này đối với hắn không có hại bởi vì hắn từng phục qua hai loại tiên phẩm dược thảo kia nên ở trong khu vực này đối với hắn rất thoải mái. Vô hình trung, ở đây đối với thân thể hắn đã hình thành một tầng bảo vệ. Mà nước suối chính là một nguyên nhân, dược tính của hai loại tiên phẩm dược thảo trong cơ thể cũng được hoàn toàn kích phát, hình thành tầng bảo vệ thứ hai. Hơn nữa còn phụ hồn cốt đằng sau lưng, vì vậy muốn chạm tới thân thể Đường Tam trước tiên phải phá tan ba tầng bảo vệ này đã.
Thực lực của Đường Tam lúc này đã có thể hấp thu hồn hoàn của hồn thú sáu ngàn năm, lúc này với ba tầng bảo vệ, việc hấp thu hoàn hồn của con địa huyệt ma chu mới được ngàn năm này tất nhiên là sẽ nhanh chóng thành công. Đây chính là nguyên nhân trọng yếu để hắn mạo hiểm.
Kế hoạch cùng thực tế vĩnh viễn luôn có điểm sai khác, tình huống của Đường Tam lúc này chính là như thế. Không có chính thức hấp thu, vĩnh viễn không thể tưởng tượng hồn lực mà hồn thú ngàn năm mang lại khổng lồ đến thế nào.
Cứ thế, luồng khí đen từ tay phải Đường Tam dũng mãnh dung nhập vào thân thể trong nháy mắt, Đường Tam chỉ cảm thấy ánh sáng xung quanh tối sầm lại, chính mình phảng phất được bao phủ trong ngập trời những cơn sóng lớn.
Điều này tuyệt không phải là khoa trương, năng lượng của hoàn hồn vô cùng dũng mãnh, cơ hồ trong nháy mắt đã tràn ngập khắp các ngõ ngách trong cơ thể Đường Tam. Thậm chí không cần hắn điều khiển, nguồn năng lượng khổng lồ kia đã tự động vận hành di chuyển.
Hồn lực của địa huyệt ma chu không bá đạo như của nhân diện ma chu nhưng lại tràn ngập cảm giác âm lãnh, cái loại cảm giác này trong nháy mắt đã cùng băng hoả lưỡng nghi khí có sự xung đột, đó là một loại lãnh lẽo xuất phát từ sâu thẳm trong linh hồn, là do thế giới tinh thần sinh ra khi bị âm lãnh xâm nhập.
Thần kinh của Đường Tam gần như đã bị cái lạnh này làm cho tê liệt, trên người ba cái hồn hoàn chuyển động với một tốc độ kinh người, khiến cho thân thể hắn nhìn qua như cả người được bao bọc trong một cái kén lớn màu tím.
Lúc này đây, càng hấp thu nhanh càng gây cho Đường Tam một cảm giác, không phải là thống khổ mà lại một loại cảm giác kinh khủng. Thực ra công tác chuẩn bị của hắn cũng khá hoàn chỉnh, hai nguồn năng lượng từ băng hoả lưỡng nghi nhãn đã thành công trong việc loại bỏ tạp chất từ hồn hoàn của địa huyệt ma chu. Nhưng hắn không ngờ nguồn năng lượng trước mắt kia đối với bản thân lại quá khổng lồ, mỗi lần đánh sâu vào, làm Đường Tam cảm giác mình bay bổng giống như mưa gió. Tựa hồ như thân thể này không phải của mình nữa, mà là chính mình ở một bên bàng quan theo dõi. Cái kiểu không thể nào khống chế được cảm giác của bản thân này, so với việc đau đớn khi hấp thu hồn hoàn của nhân diện ma chu lại làm cho người ta càng khó chịu hơn.
Có kinh nghiệm từ lần hấp thu trước, Đường Tam bây giờ biết hắn căn bản không có biện pháp gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, hơn hết là làm cho ý chí của mình càng trở nên kiên định hơn. Bất luận thân thể có xuất hiện tình huống nào tuyệt không thể kinh hoàng. Nếu không, chẳng may một cái là thân thể của mình sẽ bị chính nguồn năng lượng khổng lồ này huỷ diệt.
Luồng khí màu đen từ thân thể địa huyệt ma chu không ngừng từ trên người thoát ra, liên tục được Đường Tam hấp thu, quang mang từ ba cái hồn hoàn dần trở nên ảm đạm mà thay vào đó làm một tầng khí lưu màu đen. Đường Tam xương cốt không ngừng phát ra âm thanh lách cách dày đặc, cứ thế luông khí đen không thế khống chế dần chui vào từng kinh mạch trong cơ thể hắn.
Rất nhanh Đường Tam phát hiện, mỗi khi luồng năng lượng màu đen khổng lồ này đả thông một vài xông mạch cùng dương duy mạch trong cơ thể mình thì tựa hồ yếu bớt đi vài phần. Tựa hồ như hai đường kinh mạch đã hấp thu. Cảm giác này làm Đường Tam vô cùng mừng rỡ, hắn mơ hồ hiểu được chiều rộng của kinh kì bát mạch đối với việc hấp thu năng lượng quả nhiên có sự đặc biệt.
Đáng tiếc bây giờ mình mới đả thông được hai mạch, nếu có thể đả thông được ngoài tứ mạch nói không chừng việc hấp thu hồn hoàn ngàn năm này đã trở nên dễ dàng rồi.
Dần dần, sự thống khổ bắt đầu xuất hiện. Đó là loại thống khổ do bành trướng, mặt ngoài nhìn cơ thể Đường Tam không có gì biến hoá nhưng bên trong cơ thể, hắn cảm giác được thân thể mình tựa như một khối cầu đang không ngừng phình thêm ra, tựa hồ như có thể nổ tung bất kì lúc nào.
Mặc dù trong cơ thể, luồng năng lượng màu đen đi qua xông mạch và dương duy mạch không ngừng được hấp thu nhưng năng lượng vào người lại càng lúc càng lớn. Mỗi chỗ xương cốt cùng kinh mạch đều có cảm giác tê dại, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang chạy trên cơ thể mình.
Băng hoả lưỡng nghi nhãn cùng với hai loại tiên phẩm dược thảo mà Đường Tam từng sử dụng lúc này bắt đầu hiển hiện tác dụng của chúng. Bởi vì đã trải qua quá trình luyện kim thân trong băng hoả, kinh mạch của Đường Tam đã trở nên cực kì cứng cỏi vì thế nên mặc dù luồng khí đen kia trong kinh mạch không ngừng đổ vào nhưng sự co dãn của xung mạch lại càng khuếch trương không hề có dấu hiệu tan vỡ.
Địa huyệt ma chu kia mặc dù có hồn lực khổng lồ nhưng dù sao cũng có giới hạn. Như vậy khi nguồn năng lượng kia được hấp thu đến mức cực đại, lúc này kinh mạch của Đường Tam đã có khả năng chống đỡ cực kì kinh khủng, mặc dù vậy hắn vẫn kiên trì như trước. Lúc này bất kì thống khổ nào cũng không thể dao động niềm tin kiên định của hắn, vì chính mình, vì Tiểu Vũ, hắn biết mình không thể thất bại.
Địa huyệt ma chu thân thể lặng yên hoá bụi phấn, đó là kết quả sau khi toàn bộ năng lượng mất đi, khả năng tiếp theo của nó cũng chỉ có thể là làm cho đất đai nơi này phì nhiêu hơn mà thôi.
Thống khổ bắt đầu từ đỉnh đầu di chuyển xuống, không chỉ là xông mạch cùng dương duy mạch, trong cơ thể Đường Tam kinh mạch nương theo sự lưu chuyển của hồn lực mà đem năng lượng này hấp thu, như muốn cùng Huyền thiên công dung hợp làm một thể.
Năng lượng trong hồn hoàn sở dĩ có thể hấp thu được bởi vì hồn thú lúc phóng thích năng lượng trở thành hồn hoàn được chia làm hai phần, một phần sau khi loại bỏ được phần năng lượng tih khiết nhất có thể trực tiếp hấp thu giúp thực lực hồn sư tăng tới tầng kế tiếp. Mà bộ phận còn lại là kế thừa đại bộ phận đặc tính của hồn thú, những năng lượng dị chủng này ngưng tụ thành hồn hoàn, sẽ trở thành hồn kĩ của hồn sư.
Cùng với cảm giác bành trướng dần biến mất, thống khổ cũng dần giảm đi, cái cảm giác buông lỏng này làm cho tinh thần Đường Tam trở nên uể oải. Hắn cùng quá trình tiếp tục hấp thu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ say trong băng hoả nhị nghi nhãn đầy dễ chịu đối với thân thể này.
Lúc này nếu ai có thể chứng kiến được biến hoá của Đường Tam sẽ phát hiện vẻ bề ngoài của hắn đang không ngừng biến hoá. Một lúc trắng, một lúc hồng, một lúc lại đen, mà trên người hắn vốn ba cái hồn hoàn hai vàng một trắng, giờ có thêm một cái hồn hoàn màu đen từ hư ảo dần dần hình thành.
Có lẽ đạt tới đệ tứ hoàn hồn sau ngàn năm tu luyện, Đường Tam không phải là người duy nhất nhưng không thể phủ nhân với tuổi tác hiện nay, hắn tuyệt đối là duy nhất. Lam ngân thảo lại tiến hoá một lần nữa thì sẽ như thế nào? Phế vũ hồn sẽ như thế nào? Mặc dù Đường Tam đã ít cố gắng nhưng nó vẫn duy trì cấp bậc cùng với cường đại vũ hồn, không phân cao thấp.
" Tiểu Cương, nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi định xử lí mối quan hệ giữa ngươi và Nhị Long ra sao ?" Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Đại sư, ánh mắt cực kì bất thiện.
Đại sư ngơ ngác nhìn Phất Lan Đức " Ta không biết ."
"Không biết? Hai mươi năm. Ta hỏi ngươi, người khi còn sống có được bao nhiêu cái hai mươi năm? Một nữ hài tử ở tuổi thanh xuân đẹp nhất chỉ vì một câu nói của ngươi mà hao phí mất thời gian hai mươi năm. Mặc dù chúng ta là huynh đệ nhưng ta thực muốn hận ngươi, cho ngươi một bài học.
Đại sư cười khổ " Ngươi nói không sai. Bất quá, cho ta nói một lời. Ta không muốn bởi vì ta mà làm Liễu Nhị Long thương tâm. Kỳ thật, chính ta còn muốn tự hận bản thân mình. Đều là do ta sai, còn Liễu Nhị Long cũng phải chịu thống khổ như vậy, thậm chí còn hơn những gì mà ta phải chịu đựng.
Nhìn mặt Đại sư cười mà so với khóc còn khó coi hơn, Phất Lan Đức trầm mặc, hắn rõ ràng Đại sư cũng không làm sai điều gì. Nếu hắn thật sự yêu Liễu Nhị Long thì chuyện đó trái với luân thường đạo đức, không thể chấp nhận được. Đại sư không tiếp nhận Liễu Nhị Long không phải vì bản thân mà vì danh tiếng của nàng. Hắn không muốn Liễu Nhị Long vì yêu mình mà suốt đời bị mọi người mắng chửi. Lúc đầu Đại sư lựa chọn rời đi cũng chính vì nguyên nhân này, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới Liễu Nhị Long tình thâm như vậy, vẫn đau khổ chờ đợi cho đến tận bây giờ.
Phất Lan Đức thở dài một tiếng " Tiểu Cương, thật sự không có cách nào khác sao? Nếu cứ như thế, hai ngươi mặc dù không trái với luân thường nhưng các ngươi lại thống khổ cả đời. Ngươi hẳn cũng thấy rõ, trừ lấy ngươi ra Liễu Nhị Long trong lòng không có khả năng yêu nam nhân nào nữa. Nếu thật sự ngươi vẫn muốn làm tổn thương nàng như vậy, thì không bằng ngươi hãy đi khỏi đây luôn đi, ít nhất nàng không đến gần ngươi, vậy trong lòng còn có chút hảo cảm."
Đại sư yên lặng gật đầu, " Lần này ta đi sẽ không trở lại nữa. Phiền ngươi nói lại, ta không nên ở bên nàng nữa, ở lại sẽ làm nàng càng trở nên thống khổ. Phất Lan Đức, nhiều năm qua ta vẫn không nói với ngươi một tiếng cảm ơn. Cũng vì giữa hai chúng ta, ngươi cũng đã phải nhận thống khổ như thế. Xin lỗi ngươi, Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức hai mắt đỏ lên, " Nói điều ngu ngốc đó làm gì chứ. Ta là đại ca của các ngươi, trước kia, bây giờ và mãi mãi sẽ là như thế. Ta không cần ngươi nói cảm ơn gì, ta chỉ mong được thấy ngươi cùng Liễu Nhị Long mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau, ngươi không hiểu sao? Tiểu Cương, đồ hỗn đản nhà ngươi, sao cứ mãi chấp nhặt mấy chuyện đó chứ. Chẳng lẽ ngươi và Liễu Nhị Long sau khi kết hợp liền đi ẩn cư thì có sao đâu chứ. Các ngươi không nói ra, có ai biết các ngươi là huynh muội đâu ?"
Đại sư quyền phải giơ lên, đấm mạnh vào ngực trái " Chính là, ta không thể lừa được tim mình. Ta thật sự không thể." Phất Lan Đức trong đầu chợt loé lên, nghĩ tới một cách " Tiểu Cương, ta hỏi ngươi, ngươi có thật lòng yêu thương Liễu Nhị Long không? "
Đại sư hơi sửng sốt " Phất Lão Đại, vấn đề này còn cần phải hỏi lại sao ? Nếu ta không thương nàng thì sao phải đến nông nỗi này ?"
Phất Lan Đức trên mặt đột nhiên toát lên một nét cười xảo trá," Tốt lắm, ta có thể khẳng định Liễu Nhị Long vẫn yêu ngươi sâu đậm lắm. Đã như thế các ngươi hãy cùng bỏ cái suy nghĩ luân thường đạo đức đó đi. Ta nói như thế ngươi đã hiểu chưa."
" Ngươi ..." Đại sư giận giữ, hắn vẫn giữ cái suy nghĩ này nhưng khi nhìn thấy con mắt của Phất Lan Đức thì một câu phản bác cũng không thể nói ra. Đúng vậy, mình cùng Liễu Nhị Long yêu nhau, tinh thần đã sớm đến bên nhau rồi. Không phải đã trái với luân thường thì là cái gì nữa chứ?
" Phất Lan Đức, ta đã hiểu rõ hảo ý của ngươi. Chính là tinh thần dù sao cũng chỉ là tinh thần mà thôi. Ít nhất thân thể giữa hai chúng ta vẫn đều rất thuần khiết."
Phất Lan Đức mỉm cười nói, " Chỉ cần ngươi thừa nhận tinh thần đã trái với luân thường là được rồi. Hơn nữa ta vẫn tin tưởng các ngươi đang nhầm lẫn ở điều đó. Nếu tinh thần các ngươi đã trái luân thường như vậy rồi, vậy sao các ngươi không thể kết hợp tại tinh thần được chứ? Không cần danh phận, chỉ cần thừa nhận lẫn nhau là được. Các ngươi hoàn toàn có thể làm một đôi vợ chồng tinh thần mà."
Đại sư vẫn mơ hồ," Phất Lan Đức, ta vẫn không rõ ý tứ của ngươi."
Phất Lan Đức tức giận nói "Ngươi thông minh vậy, đơn giản thế có gì mà không hiểu. Ý của ta rất đơn giản. Các ngươi kết hợp với nhau, có thể thành vợ chồng, chỉ cần xưng hô không thay đổi là được. Theo suy nghĩ của ngươi bây giờ, chỉ cần các ngươi không phát sinh quan hệ thân thể, vậy thì không thể gọi là loạn luân được. Các ngươi có thể phát sinh tình cảm nhưng vẫn giữ lễ, chỉ yêu nhau trong tinh thần còn vẫn duy trì sự trong sạch của thân thể, vậy thì ai có thể nói ra nói vào được chứ?"
o O o