I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 100
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 38
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Mèo Hen
ầu tiên là cái Hiên bỏ nhà đi theo giai, thứ đến là thằng Tùng, thằng Tuấn chôm tiền của bố mẹ bỏ vào Nam chơi… toàn quỷ sứ nhà giời cả. Các bậc phụ huynh xóm tôi cứ quýnh lên, giữ gìn con cái hơn. Nhưng hai thằng giặc trời nhà ông Khê cũng lại bỏ nhà đi bụi đời nữa, thành ra chuyện bỏ nhà của bọn nhỏ được coi như một thứ bệnh dịch.
Tôi là nhà giáo. Hai thằng con tôi được tôi chăm lo cẩn thận nhưng cũng nghịch như quỷ sứ khiên tôi không thể không lo. Ngay sát vách nhà tôi, hôm nay bà Bảo đã xích thằng Thắng “khỉ” – con bà vào chân bàn để nó đỡ ra đường đánh bạn với lũ lêu têu.
Hôm nay oi quá. Xong bữa chiều, tôi tản bộ quanh hồ cho thư giãn. Gió mát lạ, khác hẳn cái xóm tù túng, ỏm tỏi và đang rối tung lên của tôi. Bất chợt một thằng bé đang lúi húi sau một cái ghế đá, tôi lại gần xem có phải người hàng xóm tôi không. Không phải. Thằng bé nhận ra có người nhìn nó, tôi liền lấy giọng: “Nhóc! Lại đây!”. Thằng bé hoảng hốt, lúng túng định nói hay làm một cử động gì đó. Tôi bèn dịu giọng: “Nào, lại đây nào, chú không làm gì đâu mà sợ”. Nó rụt rè đến đứng trước mặt tôi. Nó hiền thật, nhát nữa. Cái nhìn và mỗi cử động của nó đều như sợ làm ai đó phật lòng. “Ngồi xuống đây! Ban nãy cháu làm cái gì thể? – tôi nhẹ nhàng hỏi. Nó đưa tôi tờ giấy nhàu nát và một mẩu chi nhỏ. À, nó vẽ một con mèo, con mèo cũng gầy guộc, hom hem như nó. Chừng như tin tưởng ở tôi, nó ngồi xích lại gần cùng tôi ngắm con mèo. Tôi liền nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của nó. Bàn tay rùn rùn như muốn giật ra, lạnh ngắt. Nó hoảng sợ nhìn tôi. Để nó đỡ sợ, tôi hỏi: “Nhà cháu có gần đây không?”. Nó gật đầu. “Chắc nhà cháu nghèo lắm. Chú có cái này cho cháu”. Tôi móc túi còn mấy nghìn cho nó. Nó ngây ra và khóc. Lặng lẽ khóc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mới biết trẻ con khóc lặng lẽ thì trông nó thế nào. “Để chú đưa cháu về” – thương hại, tôi nói. Nó liền thôi ngay, mặt đanh lại, ánh xanh lét không biết vì hoảng sợ hay dữ tợn. Bất giác, tôi ôm choàng nó. “Hay thôi vậy!” – tôi vội chữa. Thằng bé ghê thật, chứng tỏ nó cũng ghê gớm lắm, không biết ai dạy nó. Nó dán chặt vào người tôi. Và bây giờ tôi mới nghe thấy tiếng khò khè phát ra từ cái cổ họng tưởng như tắc nghẹn của nó, tiếng nói làm tôi bủn rủn cả người:
- Chưa ai ôm cháu chặt như thế này!
* * *
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn