Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 88: Bái Phỏng
L
úc Diệp Thiên Vân vẻ mặt còn hơi sửng sốt thì Diêm Phong cười cười, nói: Tôi bảo người đi pha trà, nếu không thì sẽ bị coi là tiếp đãi không chu toàn!
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhìn phòng làm việc của hắn, người đã đạt tới cấp độ này, trang trí và bài biện không phải càng dùng nhiều tiền thì càng sang, mà còn phải chú ý tới ý cảnh, cả phòng làm việc nhìn vào đều hình thành một loại phong cách trang trọng và cổ kính.
Diêm Phong bấm điện thoại, nói: Tôi đã bảo thư ký pha trà rồi, một lát nữa sẽ có.
Diệp Thiên Vân không tiếp lời hắn mà hỏi luôn: Diêm ca, người trong võ lâm mà tôi biết cũng chỉ có mình anh, tôi hôm nay tới đây là để hỏi một chút sự tình của võ lâm. Nếu Diêm Phong đã thích nói thẳng thì hắn cũng trực tiếp đưa ra vấn đề.
Diêm Phong lấy tay chỉ chỉ vào Diệp Thiên Vân, cười nói: Tôi biết là cậu chắc chắn có chuyện mà, về chuyện của võ lâm, tôi coi như là biết hết, cậu có nghi vấn gì thì cứ nói ra đi, xem xem tôi có thể giúp đỡ gì hay không.
Diệp Thiên Vân gật đầu rồi chậm rãi nói: Tôi muốn hỏi về chuyện đấu võ trong võ lâm.
Diêm Phong có chút nghi hoặc nói: Đấu võ thì là đấu võ chứ còn là chuyện gì nữa. Hắn vừa nói tới đây thì thư ký bưng một ấm trà lên, sau đó cung ký rời đi.
Diệp Thiên Vân chờ sau khi cô ta đóng cửa lại mới hỏi tiếp: Lúc đấu võ sẽ có tử thương, việc này có trái với pháp luật không?
Diêm Phong rót hco hắn một chén trà, nói: Nếu như là đấu võ giữa môn phái, thì phải ký vào giấy sinh tử, loại đấu võ này tương đương với thi đấu, nếu thực sự có tử vong, môn phái sẽ ra mặt, không dính dáng gì đến pháp luật cả.
Nói tới đây liền ngừng lại một chút, uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp: nếu là đấu võ để giải quyết ân oán cá nhân, thông thường cũng đều là chuyện giang hồ thì giang hồ giải quyết, chỉ cần còn muốn sống ở võ lâm Trung Quốc, bình thường cũng sẽ không thông qua pháp luật để hòng giải quyết đâu.
Diệp Thiên Vân gật đầu, hỏi tiếp: Vậy người trong võ lâm nếu giết người bình thường thì sao?
Diêm Phong suy nghĩ một lát mới trả lời: Kỳ thực loại chuyện này rất ít khi xảy ra, chỉ có điều mỗi một môn phái đều có chút thế lực, cuối cùng cũng chỉ là bỏ qua mà thôi. Nói xong, hắn mới lờ mờ hiểu ra mục đích đến đây lần này của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nghe thấy cách nói này có chút mơ hồ, những thứ này đều như mang màu xám, giới hạn giữa trắng và đen cũng không quá rõ ràng.
Diêm Phong nhìn Diệp Thiên Vân một thoáng rồi hỏi: Có phải là huynh đệ gặp chuyện gì khó khăn phải không? Nếu như tôi có thể giúp đỡ, thì nhất định sẽ hỗ trợ! Hắn nói vô cùng thành khẩn, ngữ khí cũng rất chân thành.
Diệp Thiên Vân thản nhiên nói: Ngày hôm qua lúc đấu võ với người ta tôi đã giết người!
Diêm Phong không chút kinh hoảng, cầm chén trà lên rất tự nhiên, nói: Trên tay võ giả rất ít khi không có sinh mạng, chỉ có điều là giết nhiều hay giết ít mà thôi, cậu giết ai? Nói xong thì liền uống một hớp trà.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, lần trước chiến đấu với Uy Chấn Thiên ngay ngày hôm sau tin tức đã được truyền ra, chuyện này căn bản có muốn giấu cũng không được, bèn nói rất thẳng thắn: Năm người, bốn đệ tử nội môn của Trạc Cước môn, còn có một truyền nhân của Lâm Thanh đàm thối nữa.
Hắn vừa nói xong thì Diêm Phong phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài, trợn tròn mắt không dám tin, hỏi hắn: Cậu nói lại đi, giết bao nhiêu người.
Diệp Thiên Vân lặp lại một lần nữa, Diêm Phong từ trên ghế đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm nói: Năm người, bốn nội môn đệ tử của Trạc Cước môn. Với năng lực chịu đựng của hắn cũng không thể chịu nổi tin tức kinh người này.
Qua một hồi lâu hắn mới dừng lại, nhìn Diệp Thiên Vân một lúc rồi mới nói: Huynh đệ, giờ cậu không muốn nổi danh cũng khó đó, tin tức này thật quá chấn động, rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu có thể nói cho tôi biết không? Lão ca tuy võ công bình thường, nhưng cũng rất hiếu kỳ đối với việc này!
Diệp Thiên Vân kể lại một lượt, đương nhiên là nói ngắn gọn đi một chút.
Diêm Phong nghe xong hơn nửa ngày sau mới thở dài nói: Cậu giỏi lắm Trạc Cước môn Trương Thiên Phóng, còn có đàm thối Lý Văn Sinh, cậu ra tay mạnh thật, những người này đều hơn sáu mươi rồi, bọn họ là hạng đồng lứa với đệ tử đời thứ hai của Thiếu Lâm Hình Ý, bị cậu phế đi năm người, tôi thực sự không biết nên nói cái gì mới phải.
Ngay sau đó hắn lại trầm ngâm một thoáng rồi nói: Thiên Vân, có câu này tôi vẫn phải nói, cậu hạ thủ cũng bớt ác độc đi một chút, như vậy thì bọn họ còn có thể bỏ qua, có điều cậu đừng lo lắng, chuyện này không phải là không giải quyết được.
Diệp Thiên Vân cũng không sợ bọn họ tìm tới báo thù, cái hắn sợ chính là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, liền hỏi: Vậy bọn họ sẽ không đi nhờ pháp luật giải quyết chứ.
Diêm Phong cười lạnh nói: Nếu cậu nghĩ vậy thì quá coi thường võ lâm rồi, kỳ thực trong võ lâm cũng có quy tắc của võ lâm, nếu như mỗi chuyện đều muốn pháp luật tham gia, vậy thì đại đa số các môn phái đều có tội phạm, hơn nữa còn không phải là ít. Trong võ lâm có hội ủy viên trọng tài, rất có tiếng nói.
Diệp Thiên Vân nghe thấy danh từ ủy ban trọng tài này thì không nén nổi hiếu kỳ, hỏi: Đó là cơ cấu gì? Tôi lần đầu tiên nghe thấy.
Diêm Phong đáp: Ủy ban trọng tài là nơi giải quyết tranh chấp giang hồ, thập đại môn phái đều có một người làm ủy viên ở trong đó, kỳ thực hơn chục năm trước thì chưa có cơ cấu này, mấy năm gần đây mới được thành lập. Cậu có thể yên tâm chuyện này bất luận là như thế nào cũng không thể dùng pháp luật để giải quyết đâu, Trạc Cước môn nếu làm vậy, danh tiếng của bọn họ sẽ mất hết, sau này không thể lăn lộn trên giang hồ được nữa rồi.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút thì thấy cũng có đạo lý, nếu như ân oán võ lâm cuối cùng kéo nhau lên tòa án, như vậy thì bản thân thành trò cười rồi.
Diêm Phong lại ngồi xuống nói: Có điều tôi kiến nghị cậu nên xuất ngoại để tránh tình thế này, tuy rằng không lên tòa án nhưng nếu cậu vẫn ở đây thì có thể sẽ lại có chuyện lớn hơn phát sinh, bốn người đều là đệ tử nội môn, đại khái là gồm một nửa nội môn đệ tử của Trạc Cước môn rồi.
Diệp Thiên Vân thấy ngay cả Diêm Phong cũng phải giật mình thì tin tức này chắc chắn sẽ giống như bom nổ trong võ lâm, nếu như không tránh đi, vậy thì lại tiếp tục có người tìm đến cửa báo thù, rồi lại có người đến đòi cọ xát đấu võ, tới lúc đó thì đúng là thân bất do kỷ. Nhưng muốn tránh tình thế này thì không biết phải đi đâu.
Diêm Phong nhìn hắn rồi nói: Cậu vẫn nên tránh đi, dẫu sao thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tập đoàn của chúng tôi có buôn bán ở nước ngoài, thường phái một số người đi công tác, nếu cậu không có chỗ nào để tránh thì cứ tìm tôi, để vi huynh làm một chút chuyện giúp cậu, cũng coi như là ra ngoài để giải sầu, đương nhiên thời gian sẽ không quá dài, đợi sau khi đợt phong ba này qua đi cạu lại quay về.
Diệp Thiên Vân vừa định về quê để tránh, không ngờ Diêm Phong lại bảo hắn xuất ngoại, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, có điều đi kiến thức một chút cũng là một cách hay, nghĩ đến đây liền móc một điếu thuốc ra đưa cho hắn rồi nói: chuyện này để tôi suy nghĩ một chút đã, chủ yếu là hiện tại ở đây tôi vẫn còn có công việc. Nói xong liền châm thuốc.
Diêm Phong nhận lấy thuốc của hắn nhưng không châm, chỉ cầm trong tay, nói: Công việc của cậu cũng không phải là quan trọng, nếu như chừng nào cậu muốn tự mình lập môn hộ thì cứ tới tìm tôi, huynh đệ lúc đó khẳng định sẽ hổ trợ.
Diệp Thiên Vân nghe xong trong lòng rúng động, nói: Vậy thì phải cảm ơn đại ca rồi, có lẽ rồi sẽ có một ngày như vậy.
Diêm Phong vừa cười vừa xua tay nói: Cái này thì tính là gì, một bút không thể viết hai võ lâm, huống chi chúng ta gọi nhau là huynh đệ, những chuyện này đều là chuyện nhỏ mà thôi.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thiên Vân ghi lại số điện thoại của hắn, hôm nay nếu như không may mắn gặp được Diêm Phong thì căn bản không tìm được hắn. (?)
Uống hết một tuần trà, Diệp Thiên Vân liền đứng dậy cáo từ.