A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
arcel nhấc điện thoại lên, cô thư ký trong văn phòng anh ở thành phố đáp ngay. "Sáng nay có gì đặc biệt không?" anh hỏi.
"không, thưa ông Campion. Tôi không tiếp khách trong buổi sáng như ông đã dặn".
"Tốt. Tôi sẽ đến văn phòng trước bữa ăn trưa".
"Nếu có gì xảy ra thì tôi có thể liên hệ với ông ở văn phòng của ông Schacter không ạ?"
"Không, tôi không muốn bị làm phiền ở đấy".
Marcel đặt điện thoại xuống rồi đi ra bằng lối riêng, nơi xe và tài xế của anh đang đợi. Anh dừng một lát, nhìn lại toà nhà đá xám. Niềm kiêu hãnh dâng lên trong anh. Đấy là một trong những ngôi nhà tao nhã cuối cùng trên đại lộ Công Viên. Mà lại ở góc đường nữa.
May mà nó không đủ lớn cho một sứ quán, bằng không thì giá cả là không thể với tới được. Tuy nhiên, nó vẫn quá rộng đối với anh. Mười ba phòng. Hãng điền thổ cười một cách ngượng ngùng. "Một số người cho rằng đây là con số không may mắn".
Marcel cười, nhớ lại các con bạc vốn rất mê tín với các con số. Đối với anh thì con số nào cùng vậy cả. Ngôi nhà thế nào thì nó cứ thế, dù có cố tình gắn cho nó con số may mắn hoặc rủi ro. "Không hề gì. Tôi không để ý chuyện đó".
Thoả thuận xong, anh đã chuyển đến, thậm chí trước khi thợ thuyền hoàn tất việc sửa sang. Anh không thể ở thêm, dù chỉ một ngày tại cái khách sạn mà anh đã đến ở sau khi ly thân với vợ. ở đấy, anh có cảm giác mọi chuyện riêng tư của mình cứ thẩm thấu về với vợ anh và cha cô ấy. Cánh nhân viên khách sạn rất dễ hối lộ.
Một điều nữa anh ưng ở đây là lối ra vào riêng. Bằng cửa này, anh có thể lên thẳng các căn của mình, nếu cần, mà không phải đi qua các tầng nhà. Như vậy thật hữu ích khi anh đặc biệt không muốn người hầu kẻ hạ biết anh đi, về hoặc biết những người khách của anh.
Marcel không ảo tưởng về mình. Anh nổi tiếng đâu chỉ vì tên anh xuất hiện liên tục trên báo chí. Chỉ giản dị là tiền. Nó đã làm anh trở nên hấp dẫn đến sửng sốt.
Anna, cha cô và các luật sư của họ đang đợi khi anh đến toà án. "Xin chào" anh vui vẻ nói.
Anna không trả lời, cái nhìn ủ rũ trên mặt cô càng nhấn thêm vệt sẫm nơi mép cô, nó cứ trơ ra sau bao điều trị công phu và tốn kém. Amos Abidijan lầu bầu gì đó không rõ để trả lời. Hai luật sư cô họ bắt tay anh. Marcel liếc hỏi luật sư của mình. Schacter đằng hắng. "Tôi nghĩ tốt nhất là đợi ông đến".
Marcel gật đầu. "Cảm ơn".
"chúng ta bắt đầu thôi" Schacter hắng giọng. Đây là công việc thường ngày và cũ rích của ông. Những người giàu có và những cuộc ly hôn của họ. Tiền bao giờ cũng là vấn đề phức tạp nhất. Bao nhiêu tiền không thành vấn đề, chẳng bao giờ đủ cho cả hai bên. Người này hoặc người kia bao giờ cũng cho rằng ông ta hoặc bà ta phải được phần lớn hơn.
"Thường thì tôi cố hoà giải" ông nói trơn tru "nhưng hai bên từng nhất trí rằng sự thể đã đến mức mà những cố gắng ấy không còn thực tế nữa" Ông chờ một lát rồi tiếp tục. "Vậy chúng ta phải đạt được một thoả thuận tốt nhất giữa hai bên để ly dị với những ảnh hưởng xấu tối thiểu cho con trẻ. Bằng vào mục tiêu ấy, khách hàng của tôi, vì tình yêu của ông đối với con cái, sẽ sẵn sàng thoả thuận với bất cứ một quyết định hợp tình hợp lý nào mà chúng ta có thể đưa ra. Ông không muốn thấy bọn trẻ phải dính líu vào những tranh chấp kéo dài ở toà án".
"Khách hàng của ông không thể làm gì để có thể liên luỵ đến con trẻ" luật sư phía bên kia nói. "Bà Campion đã là người vợ, người mẹ mẫu mực thì đấy là vấn đề không phải bàn nữa".
Schacter mỉm cười cầu hoà. "Chúng ta không tranh biện điều đó ở đây. Mà trước toà, chúng ta buộc phải hành động hoàn toàn khác, ngoài những tình cảm cá nhân của chúng ta".
Amos Abidijan không im lặng được nữa. "Thế còn tiền anh ta nợ tôi?"
"Theo tôi biết thì thân chủ tôi không nợ nần gì ông cả".
"Anh ta đã dùng tiền của tôi để lập nghiệp. Hai bên cam kết làm ăn chung và anh ta đã ăn cắp hết tiền của tôi".
"Điều đó không đúng" Marcel cười nhạt. "ông biết rõ là ông đã gạt bỏ đề nghị của tôi. Chính ông đã gợi ý là tôi nên tìm tiền ở chỗ khác. Ông bảo không thích dự phần vào đấy".
"Thưa các vị" Schacter lên tiếng. "Xin lần lượt cho. Đấy không phải là chủ đề chúng ta cần thảo luận vào lúc này".
"Ông không tách ra như thế được" Abidijan giận dữ. "Anh ta đã sử dụng con gái tôi, sử dụng tôi. Giờ thì anh ta nghĩ quẳng con gái tôi đi vì đã đạt được cái mình muốn. Chúng tôi sẽ không thoả thuận gì hết, cho đến khi vấn đề này được giải quyết".
"Nói cách khác, thưa ông Abidijan" Schacter lắc lắc đầu "việc ly hôn giữa con gái ông và ông Campion sẽ tuỳ thuộc vào một thoả thuận tài chính với ông, phải không ạ?"
"Tôi không nói thế! Tôi chỉ quan tâm đến việc con gái và các cháu tôi được bảo vệ chu đáo. Tôi không cần gì cho mình cả".
"Vậy ông sẽ không phản đối nếu có một thu xếp riêng cho quyền lợi của họ?"
"Tôi sẽ không phản đối" Abidijan đáp cứng rắn.
"Chúng tôi cũng nghĩ vậy" Schacter vội nói. "Giờ đã thoả thuận trên nguyên tắc, chúng ta có thể bắt đầu. Ông có đề nghị gì cho một giải quyết công bằng về tài sản không ạ?"
"Rất đơn giản" Abidijan nói trước khi các luật sư của ông kịp mở miệng. "Thanh toán ngya năm triệu đô la nợ cũ và sau đó là chia đôi toàn bộ tài sản".
Marcel không ngạc nhiên trước đòi hỏi này. Nhưng nó xuẩn quá và Amos thừa biết thế. Anh không có thứ tiền ấy, mà thậm chí nếu có thì anh cũng chẳng bao giờ đồng ý như vậy. Anh nhìn ông bố vợ "Amos" anh lặng lẽ nói "ông đã hoàn toàn suy sụp vì tuổi tác đấy". Anh quay sang Anna "Trước khi chúng ta gặp lại, tôi đề nghị cô nên chọn một giám hộ cho cha mình".
Có một vành trắng mỏng của sự căng thẳng quanh miệng Anna. "Không phải cha tôi phát điên mà là anh với ham muốn tiền bạc và quyền lực của mình. Anh cố chứng minh cái gì nào?"
Marcel quay sang luật sư của mình. "Tôi đã nói một cuộc gặp gỡ là vô ích, và tôi sẽ tư toà ở Corteguay như đã định".
"Điều đó không được công nhận ở đây" một trong các luật sư của bên kia nói.
"Tôi nghĩ là được" Schacter trả lời. "Các vị thấy đấy, thân chủ của tôi là công dân Corteguay, và luật pháp của họ chế định cả vợ con ông ấy. Luật pháp của chúng ta cũng nhấn mạnh điểm này. Bất cứ cuộc ly hôn nào, nếu có hiệu lực ở quốc gia của mỗi bên tham gia thì cũng có hiệu lực ở bên kia".
"Bà Campion là công dân Mỹ".
"Theo luật pháp ở Corteguay thì không". Schacter đáp trơn tru "và tôi sẵn sàng tranh biện với ông về điều đó trước toà sau khi thân chủ tôi ly hôn".
Abidijan nhìn các luật sư của mình. Đây là điều ông không ngờ tới. Ông đủ quen thuộc với luật pháp của các nước, thông qua doanh nghiệp hàng hải của ông, để hiểu rằng ở đó cái gì cũng đều có thể. "Tôi muốn nói chuyện riêng với luật sư của tôi".
Schacter đứng lên "Chúng tôi sẽ sang văn phòng khác".
Marcel nhìn Schacter khi cửa khép lại "Ông thấy sao?"
Schacter gật đầu tự tin. "Chúng ta thắng rồi. Tôi chỉ mong thông tin ông đưa cho tôi về luật pháp của Corteguay là chính xác".
"Nếu không" Marcel mỉm cười "tôi chắc chắn là có thể thu xếp một khung luật sư cần thiết với cái giá rẻ hơn nhiều so với đòi hỏi của Amos".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu