Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lãng Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88
úc Điền lăn tròn mấy vòng, nhẫn giả phía sau rút đao chém tới, hơn mười đạo kình khí bất đồng, chụp lấy bốn người trong nội viện. Đao ảnh đầy trời, hàn quang lóe lên, hướng tới toàn thân bốn người nọ, vũ đao trong tay bốn nhẫn giả, xẹt qua một đạo ánh sáng, tự bảo hộ cho mình thật kín kẽ không chút tia gió lọt vào. Một trận âm thanh vang lên, bốn người phòng thủ, lảo đảo lui về phía sau, cổ tay tê dại. Dùng lực bốn người ngăn trở đối phương mười mấy người, còn chưa bị thương cũng đã nói rõ, thực lực của mấy người này cao hơn Vũ Điền gia vài phần.
Đầu lĩnh Sơn Mộc nổi giận mắng: “ Ngu ngốc, một đám phế vật.” Thân là đầu lĩnh, Sơn Mộc cũng đủ tư cách mắng chửi thuộc hạ. Điều này cũng khó trách, Cung Bổn gia của đối phương cũng chỉ có thực lực của Thượng Nhẫn, bọn họ có thể ngăn cản sự hợp kích của mười mấy người có cấp bậc như nhau, điều này làm cho mặt mũi của Sơn Mộc có chút chịu không được, đồng thời trong tâm lý cũng âm thầm khiếp sợ cho Cung Bổn gia tộc, Thượng Nhẫn do bọn họ bồi dưỡng ra, vài người so với họ đều cũng kém một bậc. Trong lòng hắn rùng mình: “ Xem ra lực lượng phòng hộ nơi này, không thể coi thường, nếu không sợ rằng sẽ mất cả mạng.
Lại quát lên một tiếng, mười một người của Sơn Mộc, lại ra tay. Không biết có phải vừa rồi Sơn Mộc nổi giận mắng lên hay không, hay là đám người của hắn muốn giữ thể diện, lần này thanh thế ra tay, kình khí so với lần trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Trong hàn quang, đao khí bắn ra bốn phía, làm cho những cây cối nhỏ trong viện ngã rạp xuống. Trường đao khởi lên mang theo hàn mang, hòa lẫn âm thanh xé gió nhè nhẹ, điên cuồng xuất ra.
Trong lòng bốn người đối phương rùng mình, nhưng bọn hắn cũng tự tin, bóng đen chợt lóe xuất ra hoa vũ đầy trời, nhanh đến làm cho người ta nhìn không ra hướng chuyển động.
Vang lên một trận thanh âm của đao kiếm giao nhau, bốn người của Cung Bổn gia lại một lần nữa tiếp được sự hợp công của mười một người. Thực lực hoàn toàn vượt qua Thượng Nhẫn, đạt tới cảnh giới Đặc Nhẫn, họ dùng phương thức du kích, trong nháy mắt di động trong vòng vây của mười một người kia.
“ Chết đi.” Đột nhiên có một người quát.
Hồng quang lóe lên, một tiếng thảm hào. Một nhẫn giả của Vũ Điền gia tộc rú lên rồi ngã xuống.
Sơn Mộc nổi giận gầm lên một tiếng, huy võ sĩ đao trên tay hướng vào một trong bốn người bổ ra một đao khí tuyệt luân, kình khí bén nhọn hòa lẫn âm thanh xé gió, cùng lúc đó, trong viện thoát ra một bóng đen, cũng là một đạo kình khí hướng thẳng tới Sơn Mộc, nhanh như tia chớp, còn hơn đạo đao khí Sơn Mộc bổ ra.
Sơn Mộc đang lơ lửng giữa không trung, vì vậy mà bị uy hiếp rất lớn. Sơn Mộc nếu không thu chiêu, thì có lẽ sẽ giết chết được mục tiêu của mình, nhưng hắn tuyệt đối cũng không thoát được công kích của người kia. Dưới tình thế cấp bách Sơn Mộc đành huy đao tự cứu, một tiếng va chạm chói tai vang lên, hai người đang lơ lửng giữa không trung cũng liền bị văng ra, rơi trên mặt đất phải lui lại mấy bước. Mặt ngoài xem ra công lực bọn họ tương đương, sự va chạm này không ai chiếm được tiện nghi.
Sự thật thì Sơn Mộc cao hơn đối phương một chút, hắn thuộc về phòng thủ, lại vội vàng phản kháng nên không kịp dùng toàn lực.
“ Hắc hắc, Vũ Điền gia Sơn Mộc Quân, quả nhiên không giống bình thường, thật sự làm cho người ta bội phục, lại tiếp ta một chiêu.” Ngữ khí biến đổi, thân ảnh tiệp du quỷ mị liên tiếp chớp lên ba lần, khi đến trước mặt Sơn Mộc, thân thủ liền lao sát vào. Võ sĩ đao vừa bổ xoay tròn, khởi lên vô số hoa bạc, lại hung hăng đâm ra.
Sơn Mộc trầm hừ một tiếng, không lùi mà tiến tới, võ sĩ đao trong tay phải lăng không bổ ra, tay trái xuất ra một trảo, một trảo xuất ra, hồng quang bao bọc, một trảo liền cắm thật sâu vào xương cốt đối phương.
Người của Cung Bổn gia kêu thảm một tiếng, đồng thời với tiếng kêu thảm thiết này, đao mang cuộn tới, Sơn Mộc đem theo một tiếng hừ khẽ, thanh đao hắn cắm vào một tay của đối phương, chưa kịp rút về, thì cổ tay hắn đã bị cắt đứt đoạn.
Sơn Mộc chuyển đao sang tay phải, lại bổ ra một đao, đối phương không chỗ tránh né, cả cái đầu bị bổ ra hơn phân nửa. Óc não màu trắng từ chỗ vết chém tuôn ra ồng ộc, thân hình cũng chậm rãi ngã xuống. Sơn Mộc rất nhanh cắt lấy quần áo trên người, băng bó thật nhanh cổ tay của mình.
Nhanh chóng giết chết đối phương như vậy, chỉ có Sơn Mộc tự mình rõ ràng, nếu không phải đối phương sai lầm khi chém cổ tay trái của mình, sợ rằng muốn giết chết được hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Chứng kiến bốn người của đối phương, đang trong vòng vây công của mười mấy người bên mình mà vẫn ung dung có thừa, Sơn Mộc biết hành động đánh lén hôm nay không cách nào thành công nữa. Bên trong còn có bao nhiêu lực lượng phòng hộ, hắn cũng không rõ ràng. Nhìn bốn người trước mắt, thực lực cũng không thể coi thường, Sơn Mộc đối với sự phòng ngự mạnh mẽ của nơi này, thật sự có chút ngoài ý muốn. Hơn nữa mình vừa bị cắt đứt một tay, thực lực đã bị phế bỏ, vì vậy hạ lệnh rút lui. Bọn họ còn chưa kịp thối lui, chỉ thấy bốn cánh cửa trong nhà đang đóng chặt đột nhiên bị bật ra. Bên trong tăm tối đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng chói lọi, giống như một mảnh sáng trắng. Mười hai người của Sơn Mộc, liền bị chiếu sáng hết sức rõ ràng. Bên trong lao ra mười mấy người, vây quanh bọn họ.
“ Thật không hổ là người của Vũ Điền gia tộc, cao thủ nổi danh, chỉ vài lượt đã giết chết một người đồng cấp bậc, xem ra trước kia chúng ta cũng đã quá xem thường Vũ Điền gia rồi.” Một người hơn ba mươi tuổi âm trầm nói.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Sơn Mộc biến đổi: “ Cung Bổn Thiểu Tá, tất cả cũng như nhau thôi, nghĩ không ra người như ngươi mà cũng làm chó giữ cửa cho người ta, Cung Bổn gia tộc thật sự có một bàn tay to quá.”
“ Hừ! Tộc trưởng chúng ta đã sớm biết rõ các ngươi sẽ có chủ ý với nơi này, cho nên ta đã sớm chờ các ngươi đến, chỉ là nghĩ không ra là Sơn Mộc ngươi đến mà thôi, ngươi hãy hiểu thời cuộc mà đầu hàng đi.”
“ Muốn chúng ta đầu hàng, vậy xem Cung Bổn Thiểu Tá ngươi có khả năng đó hay không.” Nói xong hắn không nhìn Cung Bổn Thiểu Tá, mà là hướng về mấy nhẫn giả còn lại vung tay lên.
Đối diện với Cung Bổn Thiểu Tá, hắn cũng chỉ đành giết chạy ra ngoài, nếu tay trái hắn chưa bị đứt, thì còn có hy vọng, nhưng bây giờ hắn chỉ đành liều mạng mở đường máu, hoàn hảo là đám nhẫn giả này đều là người không sợ chết. Từ nhỏ bọn họ đã bị huấn luyện như một loài động vật máu lạnh, không có cảm tình, cả đời chỉ biết tuân lệnh chủ nhân. Biết rõ Sơn Mộc muốn họ đi chịu chết, nhưng bọn họ vẫn cứ xông lên.
Trong sát na hai bên xông vào nhau, hai bên không hề tránh né, chỉ dùng cách đánh lưỡng bại câu thương. Không có một người sợ hãi mà rút lui, nhất thời một trận âm thanh vũ khí va chạm vang lên.
Nhìn thấy thuộc hạ đã khai chiến, Cung Bổn Thiểu Tá đùa cợt nói: “ Sơn Mộc, bây giờ ngươi chỉ còn một tay mà còn có thể tái chiến ha sao, nếu các ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, thế nào?”
“ Chó má, bằng vào bộ dáng này của ngươi mà muốn chúng ta đầu hàng, phải thử qua mới biết được.” Lời vừa nói ra, Sơn Mộc thuận thế bổ ra một kích về hướng Cung Bổn Thiểu Tá. Mặc dù sắc mặt hắn có chút khó coi vì mất máu quá nhiều, nhưng một đao này cũng không thể coi thường, ánh đao kèm theo tiếng sấm gió, cuồn cuộn nổi lên, hướng Cung Bổn Thiểu Tá trùm tới. Cung Bổn Thiểu Tá cười lạnh một tiếng, đón ánh đao tập kích, thân hình chợt lóe, từ một bên Sơn Mộc xuất ra một đao khí tuyệt luân, quyện ra như một luồng sáng “ Đinh đinh đương đương.”, vang lên mấy tiếng.
Hai người vừa hợp lại phân ra, trong nháy mắt song phương đã gặp nhau mười chiêu. Sơn Mộc thảm hừ một tiếng, lui bật ra sau vài chục bước. Hắn chỉ có một tay, hiển nhiên không phải là đối thủ của Cung Bổn Thiểu Tá. Tay phải hắn có mười mấy lổ hổng, trước ngực bị một vết đao sâu đến nỗi có thể thấy được vết thương sâu tận xương cốt.
Máu tươi tuôn xuống, làm quần áo toàn thân hắn ướt đẫm. Một chiêu đắc thủ làm Cung Bổn Thiểu Tá cười đắc ý, không để cho Sơn Mộc có đường lui, chợt quát: “ Sơn Mộc ngươi nếu còn tiếp được chiêu này, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi an toàn rời đi.” Trong miệng nói, thế công cũng không dừng lại, chỉ thấy trong tay hắn xuất ra một chiêu gia truyền kiệt xuất nhất trong gia tộc, Sơn Mộc cảm thấy một cỗ kình khí cực kỳ bá đạo đang cuồng phát mà đến, mãnh liệt đến không còn lời nào tả nổi. Đang muốn lui ra sau, nhưng thân thể bị thương không còn chịu nổi, miễn cưỡng chỉ lui lại được mấy bước. Chỉ cảm thấy một trận đau nhức công tâm, hai mắt biến thành màu đen, trong tích tắc trên người đã bị trúng thêm hơn bảy đao.
Máu tươi cuồng phún như suối, nhất thời liền tuyệt khí bỏ mình.
Mấy nhẫn giả khác nghe được tiếng kêu thảm thiết của Sơn Mộc, trong lòng rùng mình, nhanh như tia chớp hướng tới những người vây quanh mình bổ ra vài đạo đao ảnh.
Tạm thời bức lui họ, bọn họ mặc dù không chết, nhưng dưới sự vây công của Cung Bổn gia, cũng đã sức cùng lực kiệt. Thực lực và nhân số quá chênh lệch, để cho bọn họ bị thương đầy mình. Đây chính là cách đánh bảo thủ nhất của Cung Bổn gia tộc, bọn họ không muốn cùng đám người liều chết kia đổi mạng nên tận lực tránh né để không bị thương tổn.
“ Sát.” Cung Bổn Thiểu Tá hạ mệnh lệnh giết sạch, hắn cũng tự mình hành động trước tiên, nhanh như chớp hướng tới đám nhẫn giả công tới.
Ngân mang chớp lên, tiếng thảm hào lập tức truyền vang, máu tươi bắn ra, chiêu thức này hắn đã giết chết hai người, chỉ còn thừa lại mấy người vẫn không hề thối lui, có hai người trong đó không thèm để ý đến ánh đao xâm nhập phía sau, hai đạo hàn mang hướng Cung Bổn Thiểu Tá quyện tới. Cung Bổn Thiểu Tá cuống quýt thay đổi mấy vị trí mới có thể chật vật né tránh. Nhưng hai gã nhẫn giả cùng một thời gian, chỉ một tiếng trầm muộn thì cả người đã bị luồng đao khí phía sau chém thành hai nửa, máu tươi và nội tạng chảy ra đầy đất.
G I N
Đô Thị Thần Nhân Đô Thị Thần Nhân - Lãng Tử