Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ông chúa điện tới hai lần" Mèo Bự nói "muốn gặp ngay".
"Có nói về chuyện gì không?" Dax hỏi, mệt mỏi ngồi xuống.
Mèo Bự nhún vai. "Không. Chuyện thường ngày,tôi đoán".
Dax chau mày. Cứ thế này cả chuyến đi. Amparo đòi hỏi liên tục. Anh tháo cravat. "Phóng viên tờ London Times có đến đây không?"
"Ông ấy đi gần một giờ rồi. Amparo bắt đầu gọi điện ngay khi ông ấy ra khỏi cửa".
"Gọi cho cô ấy và bảo rằng tôi sẽ đến sau khi tắm xong". Dax bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi quần áo.
Anh để dòng nước nóng xối lên người, và thấy sự căng thẳng dịu đi. Tay nghị sĩ dân miền Nam, người rất có ảnh hưởng với Uỷ ban đối ngoại thật không dễ dàng tiếp xúc. Nếu không phải là sự giúp đỡ của Jeremy Hadley thì gần như không thể.
Nhưng Jeremy có cách của anh ấy, một thứ bề ngoài chân thực, cởi mở đã nguỵ trang được một khuynh hướng chính trị sắc sảo. Một cách êm ái, thật êm ái, anh gợi ý được rằng những đặc quyền mà các xanhđica dầu khí Texas đang được hưởng ở Corteguay cũng có thể dễ bị thu hồi. Anh đoan chắc điều này sẽ không xảy ra, tất nhiên, nhưng ai mà biết trước được. Corteguay là nước duy nhất ở Nam Mỹ không đòi hỏi gì trong chương trình viện trợ hải ngoại, tất cả những gì họ đã đạt được là do tự lực cánh sinh, và như vậy, họ hoàn toàn độc lập.
Tay miền Nam này không hề ngu. Ông ta hiểu thông điệp. Vả lại, ông thích cái ý tưởng là Corteguay không có yêu cầu gì đối với Hoa Kỳ. Rất thú vị, ông ta nói thế, khi thấy một quốc gia đã lựa chọn cách tự đứng lên trên hai chân mình, hệt như truyền thống vĩ đại của người Mỹ. Dax đoan chắc rằng trong đầu ông nghị sĩ là những đóng góp khổng lồ cho cuộc vận động mà ông đã nhận hoặc đã được bạn bè ông trong xanhđica dầu khí Texas hứa hẹn. Dù sao thì cuộc họp cũng kết thúc đầy thoả mãn. Nghị sĩ sẽ đề cử mạnh mẽ cho Bộ Ngoại giao rằng Hoa Kỳ ủng hộ Corteguay là một thành viên của Liên Hợp Quốc.
Dax chìm sâu trong suy tưởng nên không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, không biết Amparo đã vào phòng, cho đến khi nghe giọng cô cáu bẳn. "Anh làm gì ở trong ấy thế?"
"Tắm. Thế em nghĩ anh làm cái quái gì ở đây?"
"Giữa buổi chiều?"
"Thì sao?"
"Anh vừa ngủ với một ả" cô lên án. "cái ả người Đức ấy".
"Đừng có lố bịch".
"Em thấy cái lối ả nhìn anh trong bữa trưa".
Anh tắt phụt vòi nước. Chẳng phải cho Amparo biết thực ra Marlene đã sống với Jeremy Hadley. "Đừng có ghen như mụ nhà quê nữa. Có nhiều lý do để tắm vào buổi chiều chứ không chỉ vừa làm tình xong. Đây là Hoa Kỳ, nơi rất phong phú nước".
Anh kéo chiếc khăn trên giá, quấn quanh người rồi bước ra.
Amparo đứng hằm hằm ở cửa, anh lặng lẽ lấy chiếc khăn khác lau người. Liếc vào gương anh thấy cô đã nguôi cơn giận.
"Cuộc phỏng vấn tốt chứ?"
"Em đoán thế, nhưng em không bao giờ vững tâm khi một mình với cánh phóng viên cả. Họ cứ như…bề trên ấy. Lẽ ra anh phải ở lại với em".
"Cánh nhà báo đều thế cả. Anh cho đấy là một màn kịch. Để làm em tưởng là họ biết hơn nhiều".
"Anh đã làm gì thế?"
"Anh họp với tay nghị sĩ Mỹ. Em biết mà".
"Tốt chứ?"
"Tốt".
Cô im lặng giây lát. "Em muốn uống chút gì".
Anh bắt gặp cặp mắt cô trong gương. "Bảo Mèo Bự, anh ấy sẽ làm cho em bất cứ thứ gì em thích".
"Chúng mình uống cái gì trước bữa trưa nhỉ?" cô hỏi. "Thứ cocktail ấy. Em thích".
"Martini".
"Ngon lắm. Bọn Mỹ biết pha rượu đấy. Họ không phải chỉ nốc thứ rhum nguyên thổ".
"Cẩn thận. Nó dữ đấy. Nó len lỏi vào em, phủ sương trong đầu óc em và làm cho lưỡi em dẻo luôn".
"Em uống ba ly trong bữa trưa" cô nói. "Nó chẳng phiền hà gì em cả. Em chỉ thấy khoẻ". Cô đi ra.
Dax mặc áo choàng vào rồi ra phòng khách. Amparo cầm ly martini, nhìn xuống đại lộ Công Viên. "Đông quá", cô nói.
Anh gật đầu "Chỉ thành phố này thôi dân số đã gấp ba Corteguay rồi".
"Họ sống và làm việc cùng nhau. Không có chiến tranh ở đây, không có bọn cướp ở trên núi".
"Không có, theo ý nghĩa của chúng ta, nhưng họ lại có những bất ổn khác. Tội phạm của họ là vấn đề xã hội, chứ không phải chính trị".
Amparo nhìn ra cửa sổ. "Ai cũng có xe, thậm chí người nghèo nhất". Cô cạn ly. "Em cứ tôi Mexico thịnh vượng, mà không bén gót nơi này. Bây giờ thì em bắt đầu hiểu khi cha em nói rằng chúng ta còn cả một đường dài phải đi". Cô bỗng hỏi "Em uống ly nữa được không?"
"Anh hộ tống em, chứ không quản giáo em". Anh chờ Mèo Bự mang rượu đến cho cô, rồi tiếp "Đừng uống nhiều quá, chúng ta có một bữa ăn quan trọng vào tối nay. Sẽ không tạo được ấn tượng đẹp nếu em lăn ra ngủ giữa chừng".
"Em không ngủ lăn ra đâu" cô cáu bẳn, mặt ửng hồng.
"Anh chợp mắt một chút. Em cũng nên làm thế đi".
"Em không buồn ngủ".
"Tuỳ em. Công chúa cho phép chứ ạ?"
"Anh không phải châm biếm" cô theo anh vào phòng ngủ, nhìn anh duỗi dài trên giường, rồi làm một tợp. "chiều nay, anh ở với mụ Đức ấy!"
Anh mỉm cười "Thấy chưa? Anh đã cảnh cáo em về ái đồ uống này mà. Nó đã làm cho lưỡi em xuẩn rồi đấy".
"Em không ngu ngốc!" cô đứng trên giường, nhìn xuống anh. Giờ thì mặt cô đỏ nhừ. "Em biết anh. Nếu không vừa ở với một người đàn bà thìanh đâu để yên cho em đứng thế này!"
Anh đặt hai cánh tay dưới gáy. "Em biết gì về anh?"
"Anh quên là em đã đọc các tờ báo ngoại quốc à? Báo chí của họ không giống như ở Corteguay vốn vẫn bị cấm đăng tải những gì xấu về anh. Anh đã dính líu với nhiều đàn bà".
"Thì sao?"
Nước mắt bỗng dâng lên và Amparo càng giận dữ hơn. "Em không phải là đàn bà à? Em có trục trặc gì không?"
Anh cười tươi. "Em rất đàn bà. Em chẳng trục trặc gì cả. Nhưng…"
"Nhưng sao?"
"Cha em gửi gắm em cho anh chăm sóc. Đấy là vấn đề danh dự. Em nghĩ sao nếu ông biết anh phản bội niềm tin đó?"
"anh nói nghiêm chỉnh đấy à?"
"Đúng".
Cô phá lên cười. "Cha em nói đúng. Anh là nhà ngoại giao số một của Corteguay".
"Em nói thế là sao?"
"Anh thừa biết em nói gì! thế anh nghĩ vì sao cha em lại ném hai đứa vào chuyến đi này nếu không hy vọng chúng mình gần gũi nhau?"
Dax không trả lời. Lần đầu tiên anh nghĩ về điều đó. Đấy đúng là điều mà tên cướp già ranh mãnh có thể làm. Tiếp cận trực tiếp vốn vẫn quá đơn giản đối với ông. Dax nói "Giữa chúng ta không còn gì nữa, cha em biết thế mà".
Cô trân trối nhìn anh. "Đấy chính là lý do, phải không? Anh không bao giờ tha thứ cho em về những gì đã xảy ra".
"Chẳng có gì phải tha thứ cả".
"Em không lừa dối anh, cha em cứ ép".
"Không hề gì."
"Giờ thì có hề gì đấy" cô khăng khăng. Chợt cô uống cạn ly "Bao giờ cũng là anh. Khi đó em còn trẻ, mà anh thì chẳng bao giờ ở nhà, vậy là em yêu người khác, và cha đã giết anh ấy. Sau khi anh bỏ đi thì không còn gì nữa, không một ai. Rồi em nghe chuyện hôn nhân của anh. Em đã khóc suốt đêm".
"Em không cần phải nói ra những chuyện đó".
"Em phải nói cho anh biết" cô cộc cằn. "Em còn phải chịu sự trừng phạt đến bao giờ? Em còn phải chịu nỗi đau vì anh nghĩ rằng em đã lừa dối anh đến bao giờ nữa?"
Anh không trả lời.
Đặt chiếc ly rỗng không xuống sàn, cô kéo áo choàng anh ra. Anh cảm nhận nụ hôn nóng bỏng của cô và cứng cáp ngay lên. Những chiếc răng cô chà quanh nó và lưỡi cô ve vuốt nó.
Chợt anh sục tay vào mớ tóc cô, quay mặt cô lên. "Amparo" giọng anh khàn đặc, cặp mắt anh dõi nhìn "không phải là thứ liquor Mẽo ở trong em đấy chứ?"
Cô nhìn anh như ngượng ngùng. "Không phải liquor, cũng không phải cha em. Mà là em. Ông ấy sẽ không bao giờ biết".
Anh vẫn nắm chặt cô trong đôi tay rắn chắc và cặp mắt anh như đòi hỏi sự thật.
"Lúc nãy anh bảo là giữa chúng ta không còn gì nữa" cô thì thầm "nhưng anh nhầm. Đã bắt đầu đâu". Cô gỡ tay anh trên má ra và vùi cặp môi vào cái nôi của nó. Anh như không cảm thấy môi cô cử động. "Bây giờ mới bắt đầu".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu