Nguyên tác: Perfect
Số lần đọc/download: 2102 / 24
Cập nhật: 2015-08-14 07:02:59 +0700
Chương 86
"A
nh có chắc mọi việc ở nhà thờ ổn cả rồi không?" Zack hỏi Matt Farrell khi anh gài khuy áo sơ mi.
"Mọi việc sẵn sàng hết rồi, ngoại trừ cậu đó" Matt khúc khích.
Bởi vì anh đã ở lại sau buổi tập dượt tối qua và không thể gọi về nhà Mathison để tránh nguy cơ bị nghe trộm, anh phải dựa vào Matt và Meredith, những người đã bay đến Keaton hôm qua và nghỉ lại ở nhà Julie để tạm hoãn những thông tin giờ chót giữa anh và Sally Morrison.
"Mọi người ở California thì sao?"
"Ở nhà thờ".
"Anh có cảnh báo Meredith giữ cho Julie tránh xa nhà thờ cho đến khi cô ấy đi vào thánh đường không vậy?" Zack tiếp tục, nhìn chằm chằm vào tấm gương, thắt lại cà vạt "Tôi không muốn cô ấy biết có ai ở đó. Tôi muốn cho cô ấy ngạc nhiên".
"Meredith và Katherine Cahill đang kẹp chặt hai tay Julie. Cô ấy không thể thở mà không bị một trong hai người kia nhìn thấy. Bây giờ có lẽ Julie đang cảm thấy bọn họ dán keo vào người cô và tự hỏi do đâu".
Zack choàng vào vét đen qua người.
"Anh có chắc Barbra đã ở đây?"
"Chị ta ở đây, cùng người đệm đàn. Tối qua tôi đã nói chuyện vời chị ta ở khách sạn. Bây giờ chị ấy đang đứng trong dàn thánh ca và đợi mọi chuyện vào guồng máy".
Zack đưa tay sờ mặt để đảm bảo anh đã cạo râu sạch sẽ.
"Mấy giờ rồi?'.
"4h kém 10. Cậu có 10 phút để đến nhà thờ. Ted Mathison đã đến rồi. Trên đường đi tôi sẽ kiểm lại phần lẽ ra cậu phải tập dượt tối qua".
"Tôi đã tập dượt đầy đủ một lần rồi" Zack khô khan "Tôi đã trải qua một lần rồi nhớ không?"
"Có vài điểm khác biệt đáng kể đấy nhé" Zack cười toe toét.
"Thật sao, gì vậy?"
"Cậu đã không hạnh phúc như thế này, nhưng lần đó cậu bình tĩnh hơn".
***.
Có một điểm khác biệt đáng kể nữa giữa đám cưới lần trước và lần này, và dù Zack không nói đến, anh biết là có. Anh biết trước khi anh bước đi giữa đám đông rạng rỡ và đứng trước mặt cha vợ tương lai trong nhà thờ được thắp sáng bởi ánh nến và hương thơm từ những cụm hoa hồng trắng cột với ruy băng làm từ vải satanh trắng. Lần này trong anh có sự sùng kính, một cảm giác êm ái dễ chịu, khi anh chờ Julie trước bàn thờ. Anh quan sát Meredith thả bước giữa lối đi về phía anh trong bộ váy màu táo xanh, theo sau là Katherine và Sara trong bộ váy giống nhau y hệt nhau. Tất cả đều xinh đẹp, tươi cười và rạng ngời, như thể họ, cũng giống Zack đã cảm nhận được sự đúng đắn của những gì sắp diễn ra. Âm thanh thánh thót tăng dần dần, và Zack cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực vì cảnh tượng đang chào đón anh.
Chậm rãi đi về phía anh trong váy cưới lụa trắng bồng bềnh, bên dưới tấm mạn che mặt là người phụ nữ anh đã bắt cóc, đã vui cười và đã yêu. Cô di chuyển dưới ánh nến, mặt cô bừng sáng, và trong mắt cô anh thấy được tất cả tình yêu trên thế giới, lời hứa hẹn về những đứa con chưa thành hình, một cuộc sống đầy ấp niềm vui cô sẵn sàng trao anh. Anh thấy tất cả, và rồi anh thấy đôi mắt cô mở to ngơ ngác khi giọng hát cao vút của Barbra Streisand vang lên từ dàn đồng ca, và đó là bài hát Zack yêu cầu Barbra hát khi Julie bước vào thánh đường.
Rất lâu và rất xa.
Anh đã mơ một ngày nào đó.
Và giờ giấc mơ đã ở đây trước anh.
Từ lâu bầu trời đã u ám.
Nhưng đám mây đó đã trôi xa.
Chỉ còn em ở lại.
Cơn rùng mình cuộn trào trong anh.
Ngọn đèn của Aladdin là của anh.
Giấc mơ anh mơ đã không chối bỏ anh.
Chỉ cần nhìn và rồi anh biết.
Những gì anh chờ đợi từ lâu chính là em.
Zack chạm vào tay Julie và nắm chặt trong tay anh, rồi họ hướng mặt về phía trước.
Mục sư Mathison mỉm cười và đưa quyển sách ông đang cầm lên cao.
"Các con thân mến, hôm nay chúng ta tụ họp nơi đây, dưới sự chứng giám của Chúa..."
Ở hàng ghế đầu tiên, Matthew Farrell nhìn sâu lắng vào mắt vợ, Ted và Katherine Mathison mỉm cười dịu dàng với đối phương.
Gần dãy ghế cuối, Herman Henkleman chạm vào tay Flossie, và đan ngón tay vào tay bà.
Ngay hàng ghế phía sau họ, Willie Jenkins trẻ tuổi quan sát đôi bạn già trao đổi những cái nhìn và siết tay, rồi cậu thúc khuỷu tay vào cô bé bên cạnh và vui vẻ thì thầm.
"Mình sẽ cá Herman Henkleman không làm theo thỏa thuận với mục sư Mathison. Ông ta quá già để có thể đợi..."
Cô bé nghiêm nghị đáp.
"Im đi, Willie, mình không biết bạn đang nói cái gì".
Willie đáp tỉnh rụi "Anh trai mình nói thỏa thuận là không được hôn nhau trước đêm tân hôn".
"Eo ôi" cô bé rùng mình rồi né xa khỏi cậu hết mức có thể "Hôn!".