Số lần đọc/download: 1223 / 5
Cập nhật: 2020-03-05 11:06:37 +0700
Chương 85: Chương 4: Không Giết Ngươi Thì Làm Ngươi Tức Chết!
editor: aries mai.
“Ngươi muốn chết!” trong mắt Đan trưởng lão ngập tràn hàn khí, mà luồng khí thế cường đại bao phủ Dạ Nhược Ly, làm nàng cảm nhận rõ ràng cơn phẫn nộ của lão.
Thời khắc quyết định, bốn bóng dáng nhảy lên lôi đài, đứng trước mặt Dạ Nhược Ly ngăn cản Đan trưởng lão: “Đan trưởng lão ngươi đã quên quy định của lôi đài?” Trương trưởng lão nhướng mày, trong lòng thầm mắng lão thất phu vô sỉ, lão ta sống gần 100 năm cũng chưa gặp ai vô sỉ hơn lão.
“Quy định?” Đan trưởng lão cười lạnh một tiếng, thanh âm bá đạo vang vọng khắp nơi: “Lời lão phu nói chính là quy định, ta nói một là một, ai dám nói hai? Huống chi xú nha đầu này dưới mí mắt ta còn muốn giết người, lão phu cũng là một trong những trọng tài, sao có thể để chuyện này xảy ra?”
“Hừ!” Hỏa trưởng lão dĩ nhiên nhìn không được động thân bước ra, đứng trước những người còn lại, khóe môi cong lên khinh thường: “Đan trưởng lão, bởi vì nể mặt đồng liêu nên chúng ta mới nhẫn nhịn ngươi, dù ngươi có giúp Diệp Thu gian lận chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ở vòng đấu vòng loại nếu không phải ngươi ra lệnh Huyền thú Vân Lĩnh Phong không được phép gây khó dễ cho Diệp Thu thì đội ngũ nàng ta có thể đạt được 700 điểm tích lũy? Nàng ta cướp điểm tích lũy của đồng đội rồi tự nhận là của mình, chúng ta cũng đã nhịn đủ rồi.”
Lời lão nói khiến mọi người ầm ầm tiếng vang.
Sắc mặt Đan trưởng lão tái nhợt, nắm chặt nắm đấm, khí tức toàn thân lại bộc phát ra, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.
“Lúc thi đấu tranh cử ngươi cũng đã cảnh báo chư thú phải phục tùng mệnh lệnh của nàng ta, đáng tiếc vận khí của nàng ta thật không tốt, gặp thú nào không gặp lại gặp đúng thú đầu bò ngang bướng nên chỉ được 9 Huyền thú.” Hỏa trưởng lão dường như không thấy sắc mặt Đan trưởng lão thay đổi vẫn tiếp tục cười lạnh nói: “Vừa rồi, Diệp Thu toát ra sát khí, chúng ta muốn ngăn cản ngươi lại nói nếu nàng chết thì do tài nghệ không bằng người, người Thương Khung giới không cần phế vật như thế, vì sao bây giờ Dạ Nhược Ly ra tay giết Diệp Thu ngươi lại lấy thân phận trọng tài ra ngăn cản?”
Nói tới đây, Hỏa trưởng lão dừng lại một chút, trong lời nói lại thêm vài phần trào phúng: “Đồng liêu với ngươi ta cảm thấy thật sỉ nhục, ta không ngờ ngươi lại là người vô sỉ như thế.”
Lời nói kia của Hỏa trưởng lão làm mọi người nhìn về phía Diệp gia và Hỏa trưởng lão bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Đường đường là người của Thương Khung giới, là một trong hai thế lực lớn nhất đại lục, là trưởng lão quyền cao chức trọng lại giúp người ta gian lận, như thế đối với những người tham gia thi đấu khác thật không công bằng.
Lời này nếu là người bình thường nói bọn hắn nhất định không tin, nhưng Hỏa trưởng lão cũng là trưởng lão Thương Khung giới, lời lão nói sao có thể là giả được?
Sắc mặt Diệp Thu tái nhợt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, nàng ta biết rõ nếu sự việc gian lận đã bị lộ thì nửa đời sau của nàng ta coi như xong rồi.
Là nàng, đều là tại nàng, nếu không có nàng thì những chuyện này sẽ không xảy ra, nàng mới chính là nguyên nhân gây nên mọi chuyện.
Ngẩng đầu lên, Diệp Thu hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, nàng ta cứ nghĩ những điều này đều là do Dạ Nhược Ly làm sai, nếu không phải vì nàng, Hỏa trưởng lão sẽ không nói ra chuyện nàng ta gian lận.
Đến tận bây giờ Diệp Thu cũng không chịu nhận ra bản thân mình gian lận là điều hoàn toàn sai lầm.
“Xem ra người Thương Khung giới cũng chẳng ra gì,” Quân Huyền Lăng cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm thấy chướng mắt Đan trưởng lão và người Diệp gia, huống chi lúc này bọn hắn lại có cuồng vọng làm tổn thương Dạ Nhược Ly.
Lời nói mở đầu liền có những lời sau vang lên.
“Đúng vậy, đường đường là người Thương Khung giới lại có loại người vô sỉ như vậy.”
“Trước kia ta còn ái mộ Diệp Thu, lại không ngờ rằng nàng ta dựa vào gian lận mà nhận được hai lần đứng thứ 3, thật sự buồn cười.”
“Vừa rồi nàng ta lại muốn giết vị cô nương kia, không phải là người so với nàng ta còn xuất chúng hơn sao? Lúc trước lão tử có mắt như mù mới ái mộ nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa trưởng lão Thương Khung giới cũng quá thiên vị đi nha? Ngay cả quy định không thèm để ý, còn so sánh? Nếu thì cứ trực tiếp tuyên bố Diệp Thu là quán quân không phải khỏe hơn sao?”
Hiển nhiên cách làm của Đan trưởng lão làm toàn dân Phong Hòa thành chướng mắt.
“Khục khục,” Quân Huyền Lăng ho khan hai tiếng, con mắt chớp lên: “Chư vị, Thương Khung giới cũng không chỉ có Đan trưởng lão vô sỉ, những trưởng lão còn lại đứng đây đều là cao thủ chân chính, chỉ có thể nói Đan trưởng lão chính là một con sâu làm rầu nồi canh, bây giờ chúng ta sẽ để Thương Khung giới cho chúng ta một công đạo.”
“Đúng vậy, cho chúng ta một công đạo.”
“Là trưởng lão Thương Khung giới cũng không được gian lận nha, phải cho chúng ta một công đạo!”
Sắc mặt Đan trưởng lão giận dữ, liếc nhìn đám người, nhưng sau lời nói ấy bóng dáng Quân Huyền Lăng đã biến mất trong đám người kia.
Đáng giận!
Nắm chặt quyền, hàm răng cắn “Khanh khách!”, trong mắt đều là sát cơ.
Nếu Quân Huyền Lăng không nhanh chân chạy trước, có lẽ đã bị lão hạ độc thủ.
“Ah!”
Đan trưởng lão còn chưa thu hồi ánh mắt, một thanh âm đau đớn bén nhọn vang lên khắp chân trời, nối thẳng đến mây xanh, làm đám chim đang nghỉ ngơi trên cây sợ hãi vỗ cánh bay lên không trung.
Quay đầu nhìn lại, cả cuộc đời này của Đan trưởng lão không thể nào quên được ngày hôm nay…
Diệp Thu nằm trong vũng máu, tay chân đều bị chặt đứt, trên yết hầu còn cắm một thanh trường kiếm, cặp mắt trừng lớn, tựa hồ như đến chết cũng không nhắm mắt.
Lửa giận nổi lên, từ trước đến giờ lão chưa từng phẫn nộ như thế.
Nữ nhân này rõ ràng trước mặt lão lại dám giết đồ đệ của lão, loại sỉ nhục này sao lão có thể chịu được? Hôm nay không giết được nàng, lão thề không làm người.
Chúng trưởng lão chỉ còn biết lắc đầu thở dài, nha đầu này một chút thiệt thòi cũng không muốn. Người khác muốn giết nàng, nàng nhất định phải giết chết người đó, không biết tính cách này là tốt hay xấu nữa.
“Xú nha đầu, lão phu muốn giết ngươi!” Con ngươi Đan trưởng lão đỏ bừng, lửa giận thiêu đốt toàn thân, lúc này khí tức cũng không thể thu lại, ầm ầm phát ra.
Uy lực của Huyền tôn áp đảo toàn bộ quảng trường, những người có tu vi thấp thật sự rất khó thở.
“Không hay!” Quân Huyền Lăng biến sắc, mở rộng bước chân chạy về phía lôi đài, nhưng dưới khí thế áp đảo của Huyền tôn, ngay cả bước đi đối với hắn cũng là một loại khó khăn.
“Đan trưởng lão, không được!” Ngô trưởng lão tránh bước lên trước, ngăn cản uy lực của Đan trưởng lão, khuôn mặt luôn tươi cười biến mất, thay vào đó là một vòng nghiêm túc.
“Nàng là người Thương Khung giới, còn là nhân tài, cho nên ngươi không thể giết nàng.”
“Nàng giết chết đồ nhi lão phu nhìn trúng, lão phu muốn giết nàng để báo thù là đương nhiên,” Đan trưởng lão vẫn toát ra sát khí, ngày càng nồng đượm: “Bất quá nể mặt mũi các ngươi, lão phu có thể không động thủ, chỉ cần nàng dùng toàn bộ thực lực của mình để chống cự lại khí thế của lão phu thì lão phu sẽ tha cho nàng một con đường sống, hơn nữa sẽ không truy cứu việc này nữa!”
Chống cự lại khí thế của lão? Nếu không bốn người bọn họ đứng chắn trước mặt thì nàng đã là vũng máu tươi rồi.
Bốn trưởng lão đều bất đắc dĩ thở dài, xem ra Đan trưởng lão muốn giết chết nàng là điều không thể nghi ngờ, chỉ là nếu bọn hắn để mặc Đan trưởng lão tự ý lộng hành thì Thương Khung giới sẽ mất một nhân tài, còn có, uy danh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng bọn hắn có bất mãn với Đan trưởng lão đến đâu đi chăng nữa thì cũng là đồng liêu, đồng liêu tương tàn là điều tối kị nhất của Thương Khung giới.
Lúc bốn vị trưởng lão đang khó xử thì một thanh âm lạnh nhạt kiên định vang lên: “Bốn vị trưởng lão, việc hôm nay các vị bảo vệ ta, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, bất quá ai làm thì người đấy chịu, ta đã giết Diệp Thu thì nhất định sẽ chịu trả giá cho chuyện này, cho dù cho ta làm lại, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”
Huyền tôn cao cấp thì sao? Nếu nàng muốn chạy trốn, lão có thể làm được gì?
Mà nàng cũng không muốn thông qua chuyện này mới có thể tiến nhập vào Thương Khung giới, trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ có đường khác, cho nên căn bản nàng không muốn buông tha cho Diệp Thu.
Nghe vậy, bốn vị trưởng lão quay đầu nhìn lại, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng.
Thiên phú như nàng ở Thương Khung giới có rất nhiều nhưng dũng khí nữ nhi như nàng thì thật không có nhiều.
Đại khái có rất nhiều đàn ông thấy hổ thẹn a?
Bước đến trước mặt Đan trưởng lão, Dạ Nhược Ly dừng cước bộ, cười lạnh lùng: “Ngươi muốn khí thế đối phó ta? Vậy ngươi thi triển đi, nhưng đừng quên lời ngươi vừa nói.”
Nhìn dung nhan lạnh lùng tuyệt thế của Dạ Nhược Ly, trong lòng Đan trưởng lão bỗng có cảm giác không lành, sao nàng lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ nàng chắc chắn có thể chống cự lại khí tức của lão?
Suy nghĩ, Đan trưởng lão lắc đầu, trào phúng cười, thầm nghĩ: “Cho dù nàng có dùng toàn thực lực cũng chỉ là Địa Huyền sư, ngay cả Thiên Huyền sư cũng khó có thể chống cự được khí thế Huyền tôn, nàng bình tĩnh như vậy là muốn lừa lão phu thôi, muốn lão phu bỏ cuộc, nàng cho rằng lão phu ngu ngốc sao?”
Lam trưởng lão há hốc mồm, định nói gì đó nhưng nhìn thấy Dạ Nhược Ly bình tĩnh như vậy. cuối cùng cũng nuốt lời định nói xuống.
“Hừ, ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!” Khuôn mặt Đan trưởng lão âm trầm đáng sợ, lập tức khí thế cường hãn bộc phát ra, hiển nhiên muốn dùng khí thế này đè chết Dạ Nhược Ly.
“Nhược Ly, chạy đi!” Quân Huyền Lăng cắn răng thật chặt, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.
Tuy khí thế Đan trưởng lão phát ra chỉ nhằm vào Dạ Nhược Ly nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khó thở.
Đây là Huyền tôn cường giả? Quả thật quá cường hãn.
Từ đầu đến cuối sắc mặt Thánh Dạ không hề biến đổi, con ngươi lạnh như băng tập trung nhìn bóng dáng áo trắng đón gió mà đứng đó, nhưng ngay cả y cũng không phát giác ra con ngươi bị tầng sương bao phủ đang dần dần tản ra. Bất quá chỉ là trong phút chốc, ngay lập tức liền phục hồi lại ánh mắt lạnh lùng kia.
“Ầm ầm!”
Khí thế cường đại đè xuống đầu, Đan trưởng lão vô cùng tự tin, thiếu nữ kia nhất định đã bị khí thế của mình đè nát bấy.
Nhưng lão chưa kịp vui vẻ bao lâu thì khóe môi liền cứng nhắc…
Chỉ thấy trên lôi đài, thiếu nữ kia vẫn đứng vững vàng, sắc mặt không hề thay đổi, dưới khí thế áp bức của Đan trưởng lão nàng vẫn không hề tổn hại chút nào.
Lười biếng ngáp một cái, Dạ Nhược Ly xấu hổ cười: “Đây là khí thế Huyền tôn? Ta nghĩ là ngươi chưa ăn cơm hay khí lực cũng chỉ có chừng đó?”
Dung nhan già nua biến sắc, Đan trưởng lão nắm chặt tay, dùng toàn bộ khí lực áp về phía Dạ Nhược Ly.
Tất cả ai cũng kinh ngạc mở to mắt, ai có thể ngờ được Dạ Nhược Ly dưới khí thế Huyền tôn lại có thể thoải mái như thế, Địa Huyền sư sao có thể làm được điều này?
Lúc này, trên người nàng hiện lên hào quang tấn cấp.
Đúng vậy, nàng tấn cấp rồi, hôm nay khí thế trên người nàng chính là Địa huyền sư trung cấp.
Không chỉ những người ở đây, ngay cả mấy vị trưởng lão Thương Khung giới cũng bị sự việc này làm cho choáng váng, loại kết quả này thật sự vượt qua suy nghĩ của mọi người.
Không ai biết được, hào quang tấn cấp này là do Dạ Nhược Ly mượn 5 thần quyết thi triển, nàng đem khí thế ở mức Địa Huyền sư trung cấp, chính là muốn làm Đan trưởng lão tức chết!
Ta giết không được ngươi thì cũng muốn làm ngươi tức chết!
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Dạ Nhược Ly.
“Cuối cùng cũng đột phá!” Dạ Nhược Ly chậm rãi nở nụ cười, khẽ nói: “Bất quá cũng nhờ Đan trưởng lão, nếu không phải ngươi tương trợ chắc ta chẳng có cách nào đột phá được.”
Nghe vậy, mặt mo của Đan trưởng lão đỏ bừng, con ngươi lóe lên tia độc ác, một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra, hung dữ trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Lão muốn giết nàng không ngờ lại giúp nàng tấn cấp, loại cảm thụ này không phải ai cũng chấp nhận được.
“Đan trưởng lão, chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp ta đột phá Địa Huyền sư cao cấp? Như vậy, ta liền cảm tạ trước.” Dạ Nhược Ly khiêu mi nhìn Đan trưởng lão, giọng điệu vô cùng trào phúng.
Đan trưởng lão vội vàng thu khí tức, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.
Nếu Dạ Nhược Ly muốn giả bộ tấn cấp lên cao cấp kỳ thật rất dễ dàng, nhưng làm thế quá giả tạo nên nàng cũng không làm vậy.
Thánh Dạ nhìn thật sâu vào Dạ Nhược Ly, đôi mắt lạnh như băng dường như đã nhìn thấu tất cả nhưng cũng không lên tiếng.
“Đan trưởng lão, khí thế của ngươi không giết được nàng, như vậy thì chuyện này về sau cũng không nên nhắc tới nữa.” Ngô trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm đến trước mặt Đan trưởng lão, nói ra.
Lần này cho dù Đan trưởng lão cực kì không cam tâm nhưng chỉ có thể tha cho nàng một mạng.
Trước khi đi, lão quay đầu nhìn Dạ Nhược Ly, phất mạnh tay áo đi thẳng.
Hiện tại cứ tạm tha cho nàng, chờ nàng tiến vào Thương Khung giới lão sẽ có nhiều cơ hội để đối phó với nàng, chẳng lẽ mấy lão gia hỏa Thương Khung giới lúc nào cũng ở bên cạnh nàng?
Chỉ sợ nàng không có đủ tư cách này, được đường đường là trưởng lão Thương Khung giới bảo hộ.
Lúc đó, lão muốn giết nàng, ai có thể cứu được?
“Khục khục.“ Ngô trưởng lão ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn đám người phía dưới, chậm rãi nói: “Bởi vì xảy ra chuyện đột ngột nên xếp loại 3 người đứng đầu tạm thời ngừng lại, ngày mai tiếp tục, các vị, tan cuộc a."
Phất phất tay áo, Ngô trưởng lão và mấy vị trưởng lão còn lại lần lượt rời khỏi nơi này.
Ngày hôm nay uy danh Dạ Nhược Ly đã lan truyền khắp Phong Hòa thành, không ai dám khinh thường nàng nữa.
Có thể dùng thực lực Địa Huyền sư giết chết Thiên Huyền sư? Trên đời này mấy ai có thể làm được? Chứ đừng nói đối mặt với khí thế Huyền tôn vẫn bình yên, thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều làm được.
Ban đêm, trong khách điếm, Dạ Nhược Ly vừa bước vào phòng trọ liền cảm nhận được khí tức lạnh như băng từ phòng bên cạnh. Vốn, Dạ Nhược Ly cũng không có lòng hiếu kì bất quá bây giờ là thời điểm mấu chốt, cho nên nàng càng phải cẩn thận hơn. Nuốt một viên đan dược che giấu khí tức toàn thân, nàng mới cẩn thận bước ra ngoài.
Càng tiếp cận khí tức truyền ra từ gian phòng, hơi lạnh càng cường hãn, nếu không phải Dạ Nhược Ly tu luyện 5 thần quyết lại có nhẫn Huyền Linh bảo hộ, chỉ sợ cũng khó lòng chịu được.
Duỗi ngón tay chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, Dạ Nhược Ly đưa mắt vào nhìn, khi thấy cảnh tượng trong phòng không khỏi sửng sốt: “Là y? Nếu ta đoán không nhầm, y tu luyện chính là Băng hệ công pháp!”
Hàn khí ngập tràn trong phòng, nam tử ngồi trên giường, toàn thân y đều bao phủ một tầng sương mỏng. Dung nhan tuấn tú tái nhợt nhưng không có chút suy yếu, đôi môi bị lạnh đến phát tím, áo trắng bao phủ toàn thân run rẩy không thôi, bất quá y vẫn tiếp tục vận hành công pháp.
Vào lúc này, nam tử tóc đen mắt đen dần dần biến thành băng, hàn khí trên người ngày càng đậm đặc.
“Phốc!”
Bỗng nhiên nam tử phun ra một ngụm máu tươi, máu rơi vãi trên mặt đất, mà thân thể của y ngã xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
“Chẳng biết tại sao ta cảm nhận được thực lực của y mạnh đến mức không hợp lý!” Dạ Nhược Ly dừng lại trong cửa phòng nam tử, khóe môi cong lên: “Nếu như ta cứu được y, y tất nhiên nợ ta một món nợ ân tình, như vậy lúc làm việc ở Thương Khung giới cũng thuận lợi hơn.”
Con ngươi khẽ chớp, Dạ Nhược Ly không lo lắng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bước nhanh đến bên cạnh Thánh Dạ, nàng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng y.
Ít lâu sau lớp băng màu xanh dần tan ra thành màu đen, mà cặp mắt kia cũng chậm rãi mở ra.
Đập vào trong mắt chính là hình ảnh thiếu nữ tuyệt sắc, hiển nhiên Thánh Dạ không ngờ Dạ Nhược Ly sẽ xuất hiện ở đây, sửng sốt một chút, sau đó phục hồi tinh thần, thanh âm không chút cảm xúc: “Ngươi nhìn thấy?”
Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, liếc nhìn Thánh Dạ: “Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói với ai đâu.”
“Hôm nay ngươi đã cứu ta.” Trầm mặc một chút, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, đồng tử lạnh như băng nhìn thẳng Dạ Nhược Ly: “Cho nên ta thiếu ngươi một món nợ ân tình.”
Dạ Nhược Ly muốn là những lời này, bằng không nàng tuyệt đối không cứu cái người xa lạ này.
“Nếu ngươi đã không có chuyện gì, ta cũng nên về nghỉ ngơi đây.” Dứt lời, nàng quay người muốn rời khỏi đây, lúc sắp đến cửa thì một thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Ngươi không hỏi ta tu luyện công pháp gì?”
Bước chân dừng lại, Dạ Nhược Ly không quay đầu lại nói: “Ngươi tu luyện công pháp gì thì có liên quan gì tới ta? Thật có lỗi, đối với chuyện của ngươi, ta thật không có hứng thú.”
Nàng cứu y vì muốn y nợ nàng, về phần chuyện của y, nàng cũng không muốn biết. Bởi nàng biết rõ đôi khi biết nhiều quá cũng không hẳn là chuyện tốt…
Ánh mắt Thánh Dạ nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, cho đến khi nàng hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, y cũng chưa thu hồi lại, chỉ là tầng sương mỏng trong mắt tản ra thật lâu cũng chưa khôi phục.
Hôm sau, ánh nắng mặt trời lên cao, quần chúng lại tập trung xung quanh lôi đài, so với ngày hôm qua còn đông hơn.
Trận chung kết cuối cùng cũng tới…
“Các vị, bởi vì chuyện hôm qua nên trận chung kết bị trì hoãn, ta thật áy náy,” Ngô trưởng lão mỉm cười, ánh mắt như hồ ly nheo lại: “Đêm qua ta và mấy vị trưởng lão đã thức trắng đêm bàn bạc với nhau, cảm thấy chuyện Diệp Thu đều là tự làm tự chịu, nàng ta muốn giết người trước nên người khác muốn giết lại nàng, cho nên không thể trách ai được, mà cuộc tỷ thí của nàng ta lại thiếu đi sự công bằng cho nên không có hiệu lực, về phần Diệp gia tộc sẽ bị trục xuất ra khỏi Phong Hòa thành.
Bởi Phong Hòa thành nằm trong quyền cai quản của Thương Khung giới nên Ngô trưởng lão tự nhiên có đặc quyền này.
Sự việc ngày hôm qua dĩ nhiên đã làm nhiều người tức giận, cho dù một mình Đan trưởng lão làm sai nhưng lại ảnh hưởng đến Thương Khung giới nên Diệp gia phải bị trừng trị.
Loại kết quả này đúng là hả lòng hả dạ, nhất là những gia tộc bị Diệp gia lấn áp đều không nhịn được hả hê.
“Tốt rồi, ta chỉ nói đến đây thôi, tiếp đó luận võ là Quân Huyền Lăng và Phùng Lăng.”
Thanh niên tên Phùng Lăng chỉ là trùng hợp được xếp vào 5 người đứng đầu, lúc này nhìn thấy đối thủ của mình là Quân Huyền Lăng, vội vàng giơ tay lên, nói: “Ta…Ta nhận thua.”
Ai cũng ngạc nhiên nhìn gã, không ngờ lại có người chưa chiến đã hàng.
“Khục khục, nếu đối phương đã nhận thua, người thắng chính là Quân Huyền Lăng.” Ngô trưởng lão ho khan hai tiếng, lại rút một tờ giấy trong thùng gỗ ra: “Tỷ thí tiếp theo là Dạ Nhược Ly và Quân Huyền Lăng.”
Nghe vậy, Quân Huyền Lăng hơi sửng sốt, khóe môi hiện ra nụ cười khổ: “Trưởng lão, ta cũng nhận thua!”
Mọi người lại thêm một phen há mồm trợn mắt, ngay cả Thiếu thành chủ cũng nhận thua?
Lập tức nghĩ ngay đến Diệp Thu đã bị đánh bại ngày hôm qua, bọn hắn lại bình thường trở lại…
Phóng mắt nhìn hai người còn lại, Ngô trưởng lão cười nói: “Xem ra không cần phải rút thăm nữa, Dạ Nhược Ly, Thánh Dạ, quán quân hôm nay hai người cùng tới tranh đoạt đi.”
Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, ánh mắt chặt chẽ nhìn Thánh Dạ, trong lòng không hề thả lỏng mộtt giây một phút nào.
Đồng thời Thánh Dạ cũng nhìn Dạ Nhược Ly, hai mắt đụng nhau đều xác định mục tiêu của mình, cho dù Dạ Nhược Ly có cứu y, y cũng không vì thế mà nhẹ tay với nàng.
Cái này không phải vì vị trí quán quân mà là vì cuộc giao phong (trận chiến) của bọn họ.
Thánh Dạ giơ tay lên chưởng, không khí xung quanh hội tụ trong lòng bàn tay y dần dần ngưng tụ lại thành một thanh trường kiếm bằng băng màu xanh, thân kiếm toát ra hàn khí, mà loại hàn khí này lại làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Ánh mắt xiết chặt, thần sắc Dạ Nhược Ly ngưng trọng, rút trường kiếm ra.
“Lúc nãy hắn thi triển công pháp gì? Có thể biến không khí thành kiếm?”
“Xem ra tên này đúng là mạnh nha, các ngươi nghĩ xem quán quân lần này sẽ thuộc về ai?”
“Cái này thật khó đoán, ai cũng có thể cả.”
Lúc mọi người còn đang xôn xao, trận chiến trên lôi đài đã diễn ra…
Trường kiếm màu xanh da trời xoẹt qua bầu trời, ngay lúc đó không khí cũng ngưng kết lại, giờ phút này ai cũng cảm nhận được hàn khí phát ra từ trường kiếm băng ấy.
Mấy vị trưởng lão đều đứng dậy, ngưng thở, khẩn trương nhìn trên lôi đài: “Xem ra Thánh Dạ rất mạnh, hơn nữa so với vẻ bề ngoài còn mạnh hơn, ta cảm nhận được y vẫn còn che dấu thực lực, nếu như y toàn lực tấn công chỉ sợ ngay cả ta cũng khó mà chống đỡ.”
Tâm Dạ Nhược Ly trầm xuống, nghiêng người né tránh, thanh trường kiếm băng trùng hợp sượt qua quần áo nàng. Mặc dù như vậy, Dạ Nhược Ly cũng cảm nhận được hàn khí đáng sợ.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt.” Con ngươi nháy nháy, Dạ Nhược Ly lại một lần nữa nghiêng người tránh trường kiếm băng đang chém tới.
“Nếu như có thể tiêu trừ vũ khí của y, nhất định sẽ đối phó dễ dàng hơn.”
Băng sợ nhất là gì? Đương nhiên là hỏa, có lẽ phải dùng huyền lực Hỏa hệ mới có thể tiêu trừ băng kiếm.
Dạ Nhược Ly nắm chặt trường kiếm trong tay, không ngừng đưa huyền lực Hỏa hệ vào. Không lâu sau toàn kiếm đỏ lên, chiếu rọi cả khuôn mặt Dạ Nhược Ly.
Thánh Dạ sao có thể để Dạ Nhược Ly có cơ hội? Băng kiếm xoẹt qua chân trời, nhắm đến trường kiếm trên tay Dạ Nhược Ly.
Y không có ý định tổn thương nàng, mà chỉ muốn ngăn cản hành vi của nàng…
Mắt thấy Dạ Nhược Ly không tránh không né, tất cả mọi người vì nàng mà toát mồ hôi lạnh, lúc băng kiếm sắp đâm trúng nàng thì Dạ Nhược Ly chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười vui vẻ.
“Rốt cuộc cũng xong rồi, như thế, ngươi liền có thể nếm thử tư vị của Hỏa diễm kiếm.”
“Phanh!”
Giơ kiếm lên, ngăn cản băng kiếm đang đánh tới, hỏa diễm từ thanh hỏa diễm kiếm tràn ra bao quanh băng kiếm, lập tức bị băng kiếm phản hệ, một lúc sau hỏa diễm tán đi, mà băng kiếm của Thánh Dạ cũng bốc hơi sạch sẽ.
Đồng tử co rút lại, Thánh Dạ nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, lần này y không ngưng tụ băng kiếm nữa, trái lại bóng dáng lóe lên, tốc độ nhanh như gió xông về phía lưng Dạ Nhược Ly.
Cảm nhận được sau lưng nguy hiểm, Dạ Nhược Ly quay người, giơ kiếm ngăn cản công kích của Thánh Dạ.
“Phanh!”
Lòng bàn tay và hỏa diễm kiếm chạm vào nhau, hai người đều lùi về sau mấy bước, đều ngưng trọng nhìn đối phương.
“Thực lực ngang nhau, hai người họ lại có thực lực ngang nhau.”
“Với thực lực này cho dù đánh tới ngày mai cũng bất phân thắng bại a.”
“Không nghĩ tới trận chiến của hai Địa Huyền sư cấp thấp lại đặc sắc như vậy, ha ha ha…”
Nhìn thấy cuộc công kích trên lôi đài, ai cũng nhao nhao nghị luận, chỉ có Quân Huyền Lăng vì Dạ Nhược Ly mà toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy lo lắng.
“Phanh!”
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Trong lúc mọi người còn đang huyên náo, trên lôi đài vẫn tiếp tục chiến đấu.
Đêm qua Dạ Nhược Ly cứu Thánh Dạ một mạng, Thánh Dạ hứa sẽ trả món nợ ân tình này, nhưng cuộc tỷ thí này y sẽ không nhượng bộ, đồng thời Dạ Nhược Ly cũng không cần y phải nhượng bộ.
Nàng đã rất lâu rồi chưa gặp đối thủ ngang tầm, trận chiến này có lẽ rất khó khăn nhưng vô cùng thống khoái.
Thân ảnh Dạ Nhược Ly lóe lên, thả người nhảy, lập tức phóng tới chỗ Thánh Dạ.
Giờ phút này hai người đều vô cùng chật vật, thực sự không còn dáng vẻ phong hoa tuyết đại như trước,
Hỏa diễm kiếm trong tay biến thành một trường đao hỏa diễm, hung hăng đánh về phía Thánh Dạ, hỏa diễm xinh đẹp thấp thoáng trong mắt mọi người, bọn hắn không khỏi kiễng mũi chân khẩn trương nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Từ đầu đến cuối sắc mặt Thánh Dạ vẫn lạnh lùng như băng ngàn năm không đổi, y giơ tay lên, một hào quang băng lam bắn ra, thẳng tới chỗ Dạ Nhược Ly.
“Ầm ầm!”
Lôi đài rốt cuộc cũng không chịu nổi hai khí tức mãnh liệt va chạm vào nhau, ầm ầm sụp đổ, bụi bay đầy trời che kín cả lôi đài cùng hai bóng dáng màu trắng kia.
“Khục khục!”
Quần chúng bị tro bụi làm sặc đến mức ho khan, lùi về sau mấy bước, con mắt vẫn nhìn chăm chú về lôi đài.
Mấy bị trưởng lão cũng nhìn khoảng đất bụi mịt mờ kia, trong lòng đều tràn đầy mong chờ.
Trận chiến này, rốt cuộc là ai thắng, ai thua?