Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Mon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huy Trần
Số chương: 177
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
My life - Chương 84
 
Đóng cửa quán, nó uống vội một ly bia của ông Kha đưa rồi lặng lẽ chạy xe về nhà, thay đồ nằm ngủ. Nó là vậy mỗi lần có chuyện ko vui...nó sẽ nằm ngủ. Nếu những lời em nói lúc tối chỉ để thỏa mãn cơn giận của mình và để nó vì sợ mất em mà vội vàng chạy đi tìm em để giải thích thì có lẽ em đã sai. So về độ bất cần và lạnh lùng...em sẽ chẳng bao giờ hơn dc nó..đơn giản vì nó vốn là vậy.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, ko có nụ hôn em chào nó buổi sáng, ko có vòng tay em sau lưng, ko có ai ngồi bên cạnh nó ăn sáng.Ngày thứ hai kể từ lúc em giận...nó cũng làm việc như một thằng điên ko ngừng nghĩ, nó yêu em thực sự và thái độ làm việc của nó đã nói lên tất cả rằng nó cũng nhớ em nhiều lắm.
Chiều tối. Nhỏ Hân gọi cho nó....hơn 10 cuộc gọi rồi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nó cũng bắt máy
- Nè...hai người có chuyện gì vậy
- Thy ghen - nó thở dài
- Hèn gì...con nhỏ như người mất hồn ở nhà từ đêm qua tới giờ nè. Hổng ăn uống,còn khóc nửa đó.
- Vậy à...giờ Thy đâu rồi
- Về nhà rồi Hân mới gọi cho M nè
- Ờ
- Mệt M quá...đi giải hòa đi. Đừng để người mình yêu khóc hoài vậy chứ. Nhanh đi M
- Ờ
- Nhớ đó...giờ qua nó liền đi
- Ờ
Nó cup máy. Thầm cảm ơn cuộc gọi của nhỏ Hân...lòng nó cũng như lửa đốt cả ngày rồi...Nhờ lời nói của Hân nó mới nhớ đến lời nó từng tự hứa với lòng sẽ ko bao giờ làm em khóc nửa. Giờ biết em khóc, nó chẳng thể nào lạnh lùng mãi dc. Thôi thì dẹp bản tính thường ngày của mình qua để xoa dịu em...đúng là em làm nó phát điên lên được. Mĩm cười nó đi thẳng ra cổng lấy xe chạy ngay qua nhà em luôn. May quá...chẳng cần gọi hay mất công chờ làm gì, em đang mặc một chiếc váy màu đen cầm ví đi ra cổng. Dừng lại trước mặt nó, gương mặt em vẫn lạnh lùng im lặng. Nó lên tiếng
- Em...em tính đi đâu hả
Em mím chặt môi...có lẽ em đang cố kìm nén cảm xúc
- Sao giờ anh mới qua kiếm em...Sao anh im lặng ko giải thích
- Thì...giờ anh qua rồi nè
- Nhưng em bận rồi....
Em quay mặt bước đi về phía trước, nảy giờ nó ko để ý giờ nhìn theo hướng em đi, nó thấy chiếc ôtô màu xám đang đậu gần đó...một người con trai bước ra mở cửa cho em. Đề máy xe chạy lại bên cạnh xe, nó đứng im nhìn vào bên trong cửa kính...chẳng nhìn thấy gì bên trong cả...chỉ toàn một màu đen và bóng đèn đường chiếu ánh đèn loe loét. Chiếc xe lăn bánh đi...nó im lặng nhìn theo....chợt vai nó run...bật cười khẽ
- Vậy à!
Tiếng vậy à thoát ra khỏi miệng nó nhẹ và nhạt lắm. Nó vẫn chẳng hiểu gì cả...mọi thứ chẳng lẽ kết thúc với cái lí do cực kỳ ngớ ngẫn và đơn giản đến khó tin. Chẳng lẽ yêu nhau như vậy, trãi qua nhiều chuyện như vậy mới đến với nhau...giờ chấm dứt đột ngột vì một điều gì đó chẳng đáng chút nào...Nó quăng cái áo vào góc nhà bật quạt nằm xuống ngủ. Nó chẳng thích suy nghĩ nhiều, những lúc như thế này nó luôn nằm ngủ mặc cho chiếc điện thoại vẫn rung lên vì những tin nhắn và cuộc gọi của ai đó...mặc kệ...nó chỉ muốn ngủ.
Những giấc ngủ chập chờn, đôi lúc choàng tỉnh trong đêm...nhưng rồi nó cũng có ép mình nằm xuống ngủ. Trời sáng, tiếng điện thoại reo inh ỏi...nó nghe thấy và cũng thức giấc nhưng rồi nằm một tí nó vẫn cố ngủ đi, thật lạ rằng mỗi khi buồn hay chán nản điều gì đó nó có thể ngủ liên tục...Cứ thức rồi lại ngủ...chẳng mấy chốc trời cũng tối sầm, bụng nó đói cồn cào nhưng vẫn muốn ngủ...điện thoại nó thi thoảng vẫn vang lên những bản nhạc chuông quen thuộc. Cầm điện thoại lên kiểm tra, vài tin nhắn của chị, vài cuộc gọi của ông kha, bạn bè nó, đặc biệt hơn trăm cuộc gọi từ số máy của nhỏ Hân khiến nó cảm thấy đỡ hơn một chút vì ít ra còn có người bạn như nhỏ quan tâm nó...nụ cười vẫn giữ trên môi mặc dù tìm mãi chẳng thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ em. Nó nhắn một tin cho chị yên tâm rồi quăng điện thoại vào góc nằm up mặt xuống ngủ tiếp...chẳng biết nó đã nằm im trong bao lâu nửa, cũng chẳng biết nó có ngủ hay ko nửa...chỉ biết là nó đã nằm rất lâu, nó cảm nhận dc trời càng lúc càng về khuya...đêm càng yên tĩnh.
Tiếng điện thoại dồn dập...tiếng gõ cửa làm nó chẳng thể ngủ dc...ai lại gõ cửa nhà nó giờ này. Gượng dậy đi ra mở cửa lòng cứ nghĩ sẽ là em...nhưng ko...người gõ cửa là nhỏ Hân.
- Hân hả
Nó câu hỏi một cách thờ ơ rồi quay trở vào trong ngồi xuống mặc cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm. Nhỏ dắt xe vào, đóng cửa lại ngồi xuống cạnh nó
- Nè có sao hôn...kiếm M chiều giờ...Hồi nảy Hân...Hân có nói chuyện với nhỏ Thy...M đừng đừng như vậy dc ko...nhỏ Thy nó....
- Thôi...M ngủ đây
Nó đưa tay che miệng nhỏ Hân lại để ngăn nhỏ nói tiếp. Thực sự nó chẳng quan tâm gì nửa, chỉ muốn tiếp tục ngủ mặc dù trước đó nó đã ngủ khá nhiều. Sáng mai nó sẽ tìm tới nhà em để nói chuyện lần cuối cùng...nó muốn biết có thật chỉ vì lí do vớ vẫn đó mà em quyết định xa nó hay ko....xem như lần đầu tiên nó cố gắng giữ lấy em để em biết rằng nó thực sự nghiêm túc yêu em. Đơn giản chỉ vậy thôi. Nó nhìn Hân mĩm cười rồi nằm xuống nhắm mắt im lặng. Nhỏ Hân cũng ko nói gì nửa, khe đưa tay vuốt lấy mái tóc bù xù của nó vài cái rồi nằm xuống bên cạnh....Sài Gòn lặng lẽ đưa nó vào giấc ngủ ko yên lành.
Ngày hôm qua...đã từng Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng