However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Định Lực
rò khôi hài trên hôn sự Ngũ Nương cuối cùng kết cục là nàng mất một cái gương làm đại giới, vừa được thanh danh tốt vừa được Vân Ca thật tình cảm ơn, quan trọng nhất là khiến ẹ chồng ngay từ đầu đã chịu thiệt với nàng, như thế nàng về sau còn có cái gì không thoải mái đâu.
Mặc dù Ngũ Nương không phải người hiền lành gì, nhưng Hắc Muội đánh giá chuyện này tuyệt đối không phải một mình nàng có thể nghĩ ra.
Quả nhiên nàng vừa hỏi, Ngũ Nương che miệng cười trộm, nói là nương nàng dạy nàng.
“Nương ta kể cho ta nghe một câu chuyện xưa, có hai cô nương, một cô lười biếng, một cô chịu khó, hai người này đều xuất giá, cô nương chịu khó vừa đến nhà chồng việc gì cũng cướp làm, có một ngày thân thể không thoải mái không nấu cơm, mẹ chồng đi khắp thôn chửi bới nói nàng lười biếng. Mà cô nương lười biếng kia vừa đến nhà chồng cái gì cũng không dám, có một ngày mẹ chồng không thoải mái, nàng lần đầu tiên nấu cơm, mẹ chồng về sau đi khắp thôn gặp người liền khen con dâu mình chịu khó.”
Hắc Muội nghe xong chuyện xưa này cũng nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy Tú Cô nương nàng đúng là cô nương chịu khó không được cảm ơn trong câu chuyện này.
Chính là nàng rất tiếc năm đó nương nàng gả cho cha nàng, bà ngoại nàng không kể qua câu chuyện xưa như vậy.
Thời điểm Hắc Muội về nhà cùng Lâm Tam Mộc nói đến chuyện Phùng Dũng đánh Hương Thảo nói thêm một câu, “Tuy rằng ta chán ghét Hương Thảo nhưng nam nhân đánh nữ nhân nhất là vợ mình thật tình khiến người ta ghê tởm a.”
Nói xong như nhớ tới Lâm Tam Mộc là cao thủ võ công, nhìn hắn nói, “Chàng sẽ không đối xử với ta như vậy đi!”Lại hung tợn nói, “Nếu chàng dám động thủ với ta, ta bỏ thuốc chuột vào thức ăn của chàng cho chàng chết!”
“Có một nương tử hung tàn như vậy, ta dám sao!”Tam Mộc cười như không cười nói.
Hắc Muội nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nắm quyền đầu một bộ hung thần ác sát ở trước mặt hắn chớp lên, “Ước chừng chàng cũng không dám!”
Tam Mộc nghiêng đầu xem nàng bỗng nhiên nói một câu, “Chẳng lẽ nàng luyện võ là muốn đánh nhau với ta hả!”
Hắc Muội nhất thời híp mắt bộ dạng âm hiểm hắc hắc nói, “Chàng mới biết à! Đã muộn!”
“Nàng xác định có thể đánh thắng được sư phụ!”
“Trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả uý, chưa từng nghe qua sao?”
——-
Ngày từng trôi qua được thoải mái thích ý, mặc dù thỉnh thoảng gà bay chó sủa cũng là hạnh phúc yên tĩnh tốt đẹp.
Thời tiết từng ngày lạnh lên, đến cuối tháng mười một đã bắt đầu mặc quần áo dày, Phùng Quý vẫn không chịu ngồi yên, luôn luôn đi ra ruộng dạo, bao gồm hái hoa ngũ vị về, cho gà cho ngựa ăn làm niềm vui, quét sân việc vặt vãnh đều cướp làm.
Tứ Nha cùng Béo Nha lại rơi vào thanh nhàn, mỗi ngày như tiểu thư trốn trong phòng thêu hoa.
Lần trước Hắc Muội mua về nhiều vải dệt như vậy là dùng làm tranh thêu đồ cưới cho Béo Nha, cho nên mỗi ngày nàng đều thêu, giống khuông giống dạng, có Tứ Nha làm tiếp cũng nhẹ nhàng.
Hiện tại Đại Thụ lớn.
Mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, mỗi ngày rất bận, rất ít sang nhà Hắc Muội, ngược lại là Hắc Muội thường xuyên kêu Tứ Nha đi nhà Đại Thụ hỗ trợ.
Việc Hắc Muội và Tam Mộc thường xuyên làm nhất chính là đi thu thập các loại nguyên liệu, quế, bát giác, hương diệp, hồi hương, hoa tiêu, mặc dù Tam Mộc không biết là cái gì, nhưng cũng đoán được phần nào là Hắc Muội dùng để làm rau trộn gì đó.
Bởi vì qua năm mới còn phải tốn một ít bạc, Hắc Muội không muốn miệng ăn núi lở, vẫn sớm nghĩ cách kiếm tiền, ví dụ như chuyện ngũ vị hương phấn lần trước, nói sau người đã quen làm việc một khi rảnh rỗi quả nhiên cả người xương cốt đều ngứa a.
Ngược lại công việc lu bù lên, mỗi ngày thần thanh khí sảng.
Bởi vì kế tiếp là tháng chạp, tháng chạp các nhà các hộ đều mua cá mua thịt, lại cùng người ta qua năm mới dù vay tiền cũng phải có thứ tốt ăn.
Nói sau hiện tại cuộc sống của mọi người đã chậm rãi tốt lên.
Nàng đã định tới tháng chạp dùng ngũ vị hương phấn nấu một ít thịt, đi ra Thanh thành bán có lẽ có nguồn tiêu thụ.
Cho nên ngày đó nàng đem mấy nguyên liệu bắt đầu mài bột phấn.
Phùng Quý đã sớm làm đá mài đặt trong nhà, miễn ượn nhà người khác.
Bởi vì mài gia vị ra rất nhỏ, lại hỗn tạp, mà Phùng Quý làm theo yêu cầu lại vừa vặn là đá mài loại nhỏ, thực thích hợp một người đẩy, cũng không phải rất nặng, cho nên không cần dùng con la.
Khôi hài nhất là Tam Mộc hoàn toàn không biết mài, luôn khống chế không tốt lực đạo, Hắc Muội không có biện pháp đành phải nắm tay hắn cùng nhau mài, chậm rãi cho hắn cảm giác, với cảnh tượng như vậy có chút ái muội, tay hai người nhập lại đẩy đá mài, động tác này nhìn qua muốn thân thiết có bấy nhiêu thân thiết.
Béo Nha cùng Tứ Nha thỉnh thoảng hướng ra ngoài liếc trộm một cái, che miệng cười.
Mà Phùng Quý sớm được tin Cát Tường hôm nay về thôn, này xem như lần về nhà đầu tiên sau khi thành thân của Cát Tường, nói sau không chuyện gì ông cũng muốn sớm nhìn thấy con gái một chút, vừa ăn qua điểm tâm bỏ chạy đến cửa thôn canh chừng.
Ước chừng đợi thật lâu mới nhìn thấy Cát Tường mặc áo đỏ thẫm ngồi trên con la được Lâm thúc dắt.
Cát Tường thật xa cũng trông thấy cha nàng, lập tức cao hứng kêu lên.
Phùng Quý đứng nhìn Cát Tường một hồi, Cát Tường thật sự tốt lắm, trước kia trên mặt vĩnh viễn một bộ dạng ưu sầu dầy đặc, người cũng không có tinh thần gì, nay mới ngắn ngủn mấy tháng không chỉ cả người mượt mà không ít hơn nữa mấu chốt nhất là tinh thần rất phấn chấn, giống như lại nhớ tới dáng vẻ hoạt bát sáng sủa trước khi xuất giá, Phùng Quý nhìn thấy trong lòng cao hứng hơn, lại nhìn Lâm thúc cũng thuận mắt, trong lòng rất thư thái.
“Cát Tường, đi, về nhà nào!”
Phùng Quý vui vẻ tiếp đón. Lâm thúc ơr một bên xách nhiều lễ vật, lúc này thật không biết kêu Phùng Quý là gì, có chút xấu hổ.
“Quên đi, vẫn gọi ta Đại Quý đi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với Cát Tường, kêu gì ta cũng cam lòng!”Phùng Quý khó được vui đùa vỗ vỗ vai Lâm thúc.
Ba người vừa nói cười vừa đi, trên đường thỉnh thoảng lại có người trong thôn cùng bọn họ chào hỏi, nhìn Cát Tường vô cùng kinh ngạc nói Cát Tường càng ngày càng tốt, quần áo trang sức cái gì cũng đẹp.
Nói được Cát Tường ngượng ngùng, Lâm thúc và Phùng Quý lại trong lòng vui vẻ lâng lâng.
Thời điểm đi ngang qua hạ thôn, lại có mấy người đang sửa nhà, hai bên đường có người đang ra sức nhào bùn, tên còn lại cật lực gánh thùng bùn đi làm nền, bên cạnh còn có người, hình như là chủ nhà đang thét to thúc giục.
Người nhào bùn vừa ngẫng mặt, ba người Cát Tường ai cũng nhận ra người một thân tro bụi đầy đầu chính là Diệp Tĩnh, mà người mới gánh thùng bùn kia là Diệp Bình.
Lúc này quay đầu lại cũng đã thấy bọn người Cát Tường.
Nhưng bọn người Cát Tường như không có nhìn thấy bọn họ vô cùng hờ hững rời đi, hoàn toàn không thèm nhìn.
Ngược lại là Diệp Tĩnh khập khiễng đuổi theo vẻ mặt cầu xin nói, “Nhị tẩu, tẩu tha thứ cho nhị ca đi, từ lúc tẩu đi nhị ca —— “
“Im miệng!”Phùng Quý nổi giận, dừng lại liền mắng, “Ai cho phép ngươi kêu bậy, ai là nhị tẩu ngươi, cùng Diệp gia các ngươi có chút xíu quan hệ sao?”
Ông trông thấy tên Diệp Tĩnh này sẽ tức giận, lúc trước chuyện từ hôn ông vẫn canh cánh trong lòng.
Lâm thúc cũng vội vàng che chở Cát Tường.
Lúc này Diệp Bình đã đi tới, có chút ngơ ngác nhìn nàng, hôm nay nàng một thân hồng y, hắn nhớ tới lúc nàng vẫn còn là khuê nữ ở nhà cha mẹ rất thích mặc hồng y, đặc biệt nàng gả cho hắn ngày đó, một thân hồng y khăn voan, muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu, chính là nay ——
“Cát Tường, ta đối với nàng tâm vẫn không thay đổi, mấy năm nay ta như vậy bất quá là sợ nàng không yêu ta —— “
“Đủ!”Cát Tường nói, thập phần bình tĩnh hờ hững nhìn hắn, “Đã qua rồi, ngươi đã không quan hệ gì với ta, chuyện quá khứ ta cũng không muốn nhắc lại, mặc kệ chúng ta trong đó ân ân oán oán như thế nào, ta hiện tại sống rất tốt.”
“Chúng ta dù sao cũng là một hồi vợ chồng —— “
Phùng Quý nghe nói như thế lửa giận không tên nổi lên, vừa muốn mắng, Cát Tường giữ chặt ong, “Cha, đừng nóng giận, tổn hại sức khoẻ không đáng.”
Lâm thúc cũng ý bảo Phùng Quý nghe Cát Tường nói.
Cát Tường quay đầu đối với Diệp Bình nói, “Ngươi biết không, ta kỳ thực cám ơn ngươi, cùng ngươi làm vợ chồng cho ta thu hoạch lớn nhất chính là một đạo lý, “Cát Tường nhìn hắn trong mắt không yêu không hận, “Muốn là nữ nhân hạnh phúc phải chỗ tìm được người đàn ông tốt, cám ơn ngươi cho ta hiểu được cái này, ta mới có trượng phu hiện tại!”
Nói xong cùng Phùng Quý và Lâm thúc rời đi tiêu sái cũng không quay đầu lại.
Lưu lại Diệp Bình thất hồn lạc phách, thì thào tự nói, “Người đàn ông tốt? Người đàn ông tốt? Ta là người đàn ông xấu sao? Ta là người đàn ông xấu sao —— “
Về nhà, người một nhà xem như đại đoàn tụ, Phùng Quý rất vui vẻ ông tự mình chuẩn bị cơm trưa.
Bốn tỷ muội Cát Tường ngồi ở bên giường vui vẻ trò chuyện cuộc sống hôn nhân của Cát Tường, nói nàng đều sắp không chịu nổi. Vì thế lại kéo chuyện của Hắc Muội cùng Tam Mộc ra trêu ghẹo.
Cuối cùng đổi tới đề tài Béo Nha thêu công.
Cát Tường thế này mới nhớ đến mấy thứ nàng mang về, Lâm thúc đem vào mọi người vừa thấy, là nhất kiện áo bông màu lam rất tinh xảo.
“Cha, cha mặc vào thử xem!”
Cát Tường nói xong đưa cho Phùng Quý.
Phùng Quý trên người vốn đang mặc áo bông năm trước Hắc Muội mua, nay có đồ mới mặc dù trong lòng vui sướng hài lòng ngoài miệng lại từ chối, “Ai nha, cha có áo bông mới rồi con cần gì làm nữa, uổng phí tiền a.”
Nhưng không chịu nổi mấy đứa con gái không nên ông mặc thử ngay tại chỗ, Cát Tường cùng Hắc Muội mỗi người một bên giúp đỡ ông cỡi áo mặc thử.
Hắc Muội ở bên cạnh chỉnh cổ áo vừa ngẫng đầu nhìn thấy bên sườn đầu của phụ thân đã có tóc bạc, trên tay nhất thời bị kiềm hãm, trong lòng đau xót, hốc mắt có chút nóng lên, mấy năm nay cha nàng đã già đi rất nhiều.
Phùng Quý trong lòng kỳ thực đã biết tuổi mình tựa hồ mặc màu lam như vậy không thích hợp.
Mặc ở trên người có chút không được tự nhiên.
“Cát Tường đã nói cha mặc màu nhạt sẽ trẻ hơn, quả nhiên.”Lâm thúc nói.
Tam Mộc ở một bên cũng gật đầu cho đúng, Phùng Quý mới dần dần tiếp nhận.
Kế tiếp Cát Tường đưa cho Tứ Nha một bộ, trên cổ áo còn có một vòng lông thỏ, vô cùng đáng yêu, làm Tứ Nha rất vui vẻ.
Mà ánh mắt Hắc Muội vẫn dừng trên người cha nàng, mấy năm nay cha nàng đã già đi nhiều, trong lòng rất xót xa.
Phía sau Tam Mộc dường như cảm giác được Hắc Muội thương cảm, lặng lẽ cầm tay nàng, khe khẽ xoa, hướng nàng an ủi cười yếu ớt.
Nàng thế này mới nhếch miệng mặt giãn ra.
Tháng chạp thời tiết ngày một lạnh dần.
Lâm thúc một mình vào núi săn thú, thời tiết này đối với việc săn thú mà nói là thời cơ tốt, Cát Tường tự nhiên lưu tại nhà mẹ đẻ.
Phùng Quý muốn giữ các nàng ở nhà cùng nhau qua năm mới, nói sau Lâm thúc cũng chỉ có một mình, hiện tại Cát Tường trở lại trấn cũng sẽ hiu quạnh.
Lâm thúc vốn cảm thấy băn khoăn, Hắc Muội cùng Tam Mộc cũng kiên trì, thế này mới đáp ứng, nhưng hắn muốn trước khi qua năm mới bắt được con mồi nào quý giá, lột da đưa đến Thanh thành đổi chút bạc về nhà.
Hắc Muội và Tam Mộc mỗi ngày vẫn mài gia vị, buổi tối ở trong phòng tập võ.
Hiện tại Hắc Muội học thuộc vài bộ quyền pháp Tam Mộc thoải mái hơn, mỗi ngày nhìn nàng luyện là được, hắn ngồi ở một bên thưởng thức, cũng không biết là thưởng thức chính mình dạy dỗ đồ đệ tốt hay cái gì khác, mấu chốt Hắc Muội rất qua loa, đánh đánh xuất mồ hôi liền trực tiếp cỡi áo bông, xuất mồ hôi lại cỡi, thẳng đến tẩm y, khiến Tam Mộc luôn luôn buồn bực, nhân phẩm của hắn đáng tin cậy như vậy sao, bất quá qua năm hắn coi như có thể ăn.
Vì thế trong đầu xuất hiện chính mình như thế nào đem nàng hợp cốt nuốt tra, ăn sạch từng bước, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút ngồi không yên, vội vàng uống miếng nước, lại bị sặc, vì thế ho khan vài tiếng.
Nào biết lúc khuya hai người sắp ngủ, Phùng Quý gõ cửa đi vào, thì ra Phùng Quý nghe được tiếng Tam Mộc ho còn tưởng hắn bị cảm lạnh, suốt đêm cắt lê chưng với đường phèn bưng tới cho hắn.
Nhìn Phùng Quý bưng đường phèn đưa đến bên giường, vẻ mặt rõ ràng từ ái muốn Tam Mộc ăn, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút chua xót.
Cái nhà này đối với hắn mà nói là một thể nghiệm hoàn toàn mới, những người này cho hắn hưởng thụ thứ nhiều năm như vậy chưa bao giờ hưởng thụ được.
Một hơi ăn xong, hắn kéo chăn muốn ngủ, trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người từ ngoài chăn ôm lấy Hắc Muội.
“Lạnh?”
Hắc Muội hỏi, “Muốn thêm chăn không?”
“Không phải, nàng lạnh không?”Hắn khe khẽ hỏi.
“Có chút, ngày mai ta lấy chăn mới ra.”
“Không cần, chúng ta dùng chung một cái đi, ta sưởi ấm cho nàng!”
Hắn nói được thập phần bình tĩnh, hoàn toàn không phải trêu chọc đùa giỡn.
Hắc Muội là người hào phóng, huống chi ở trong lòng đã sớm tiếp nhận hắn, vì thế nói, “Được rồi, vậy chàng đừng chê ta ngủ lăn qua lăn lại a!”
Tam Mộc cười cười, mở chăn ra, một cỗ hơi thở nam tử tươi mát Hắc Muội quen thuộc tràn vào, trong đêm lạnh có loại cảm giác băng tuyết lãnh diễm, nhưng khi nàng rụt qua mới biết được nam nhân chính là ấm lô sống, nóng hừng hực, vô cùng thoải mái, vì thế nàng cũng không nói thêm nữa xê dịch, ngủ càng nhanh.
Giờ phút này Tam Mộc có chút hối hận quyết định vừa rồi của mình, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cố tình không thể làm gì, còn phải tĩnh tâm đi vào giấc ngủ, này cần nhiều định lực a.
Cố tình người trong lòng ngủ được vô tâm vô phế.
Có người ngủ say sưa ấm áp thoải mái, có người bị hỗn độn
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu