Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Yên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 145
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 606 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23.2
ẢNH BÁO TIẾP: Nếu hết gian nan,chưa chắc sẽ không có biến chứng! Lại tiếp tục mỉm cười nhé,vì lại sắp có một sự kiện mới trong truyện rồi nè! m.n làm ơn để cái nhận xét ở dưới,nếu không có nhận xét góp ý....Mình sẽ..........bỏ topic luôn! =3
Nàng chợt nhận ra,sau khi cầu nguyện thì miếng ngọc bội vẫn im lặng không nói gì? Tại sao lại thế? Nó bảo vệ cho nàng mà? Chẳng lẽ nàng phải tự lực tiêu diệt con rắn khổng lồ này? Nhưng..nó sẽ là một quá trình dài đấy,liệu nàng có thể vượt qua không?
Con rắn không hề chờ đợi sự tấn công từ nàng mà lao ngay vào người nàng,nhanh thoăn thoắt nàng tránh sang một bên,mắt con rắn ngày càng đỏ rực và cay độc,nó kêu lên một tiếng ư ư,rồi sau đó nhìn quanh...Có một bầy rắn con thân bằng một nửa con rắn mẹ đến bên nó.Tất cả đều mang vẻ đắc ý,nàng nhất định sẽ bị đánh bại thôi.!
Nhưng lạ thay,bây giờ miếng ngọc bội mới có phản ứng,nó giúp nàng không run sợ...nhưng đổi lại,nó thì thầm vào suy nghĩ của nàng một câu:
'' Tự tiêu diệt nó đi,công chúa,bằng sức mạnh của mình...Cô làm được''
* Đúng vậy,tôi sẽ thử *..Nàng đáp lại câu nói của ngọc bội.Nhắm mắt lại rồi từ từ nghĩ kế,sau đó nàng đột nhiên nghĩ ra một cách khác,và cũng suy ra điểm yếu của bọn rắn kia.Là đôi mắt,bọn chúng sẽ chết dần nếu mắt bị tổn thương,xong xuôi phân tích,nàng mở hé mắt rồi mở to ra,lấy một cành cây rồi dùng sức mạnh bên trong mình có,làm cho cành cây đó lơ lửng và bay về phía con rắn to nhất,con rắn hất đuôi làm cành cây bay sang một bên,và kêu một tiếng đắc thắng.
'' Hừ,muốn làm nó mất tập trung để phục kích,chỉ có cách làm cho con mẹ nhìn về phía những con rắn con ''
Nàng suy nghĩ, bực mình cố sử dụng thêm nhiều cành cây con khác,hạ những con nhỏ trước....Những con rắn nhỏ bị cành cây đâm vào mắt,lăn ra đơ người không thể làm gì cả,cuộn tròn lăn lóc như không kiểm soát được,vì chúng không thấy đường,và sinh lực sống đang cạn kiệt dần..Từng con kêu lên làm con rắn mẹ chú ý,trườn tới bên chúng...
Nhân lúc ấy,nàng sử dụng cành cây to nhất,cộng thêm với ma pháp của mình,cành cây nhanh chóng bay vút tới chỗ con rắn mẹ,không tự vệ được vì không chú ý,con rắn to ấy cũng lăn đùng ra mà ngã xuống đất.
Nàng cười đắc ý.Haha,vậy là bọn ngươi đã bị ta tiêu diệt rồi... Vội vàng mừng thầm,rồi nàng nhanh chóng nghĩ thêm kế an toàn hơn,nàng đào một cái hố sâu,dùng phép biến bọn rắn nhỏ lại và chôn xuống đấy.
Xong việc,nàng đi tiếp trước lời khen ngợi của miếng ngọc bội,miếng ngọc sáng rực lên và chiếu một luồng sáng rất đẹp vào nàng,luồng sáng ấy có bảy màu,những màu ấy đều khác lạ,không giống như cầu vồng mà mỗi màu đều mang sắc tím tận cùng của nó...
'' Công chúa,người đã làm được rồi,bây giờ,điều người mong muốn nhất,sẽ thành hiện thực.Bơi qua con suối kia,người sẽ thấy được mong ước thành thật''
Miếng ngọc bội của nàng lại vang vào tai nàng một điều nữa....Thật kỳ lạ,nàng vui vẻ lạ thường,nhanh chóng chạy nhanh đến con suối kia,bước xuống đó và bơi qua,nhưng chưa thể an toàn đâu,dòng nước chảy xiết khiến nàng suýt mất đà ngã ra.
Nhưng khi nghĩ đến kết quả,thì nàng lại cố để bơi nhanh hơn,và trời cũng không phụ lòng người,nàng mệt mỏi lết lên bờ,trông bộ dạng hết sức thảm hại.Lúc nãy y phục bị mắc vào một viên đá nhọn nên bị rách một lỗ...
'' Hazz,xong rồi,mong ước gì thành thật? Nói ta nghe đi ngọc bội ''
'' Công chúa nghỉ ngơi chút đi,lát nữa sẽ biết ''
Miếng ngọc lại chiếu một thứ ánh sáng lạ vào người nàng,lập tức người nàng trở nên khỏe mạnh lại,trang phục lành lặn như cũ,người nàng ướt đẫm cũng thành khô.
Nàng cười khẽ,lấy tay vớt một ngụm nước dưới dòng suối trong lên uống....Wao,chẳng khác nào nước ở thế kỷ 21! Chẳng lẽ đây là....món quà mà ngọc bội ban tặng nàng,nàng sẽ được về lại hiện đại sao?? Nếu thế thì thật là thích quá....
'' Công chúa,bây giờ người đi về phía cái cây đằng kia đi ''
Miếng ngọc ấy lại lên tiếng,thầm nhủ trong tai nàng,nàng như cảm nhận được có gì đó bồi hồi và bỡ ngỡ,chạy thật nhanh về phía cái cây kia....
'' Đây...là...?''
Nàng ngạc nhiên,cái cây này...chẳng phải cây này tồn tại là lúc Tử thần bảo nàng bước vào đây sao?...Nàng...đã nhìn thấy cái cây này lần thứ 2 rồi sao??
'' Bước vào đó,thì công chúa sẽ...về lại hiện tại''
'' Thật sao? '' Nàng hí hửng hỏi lại.
'' Đúng,nhưng...công chúa,sẽ không hối hận khi bước vào chứ? Người có nhớ Mạc Vũ Hạo không? '' Miếng ngọc ôn tồn nói,rồi hỏi nàng một câu làm nàng hơi chần chừ..
'' Không,ta muốn về,ta sẽ đi ''
nàng nhanh thoăn thoắt bước vào,một luồng sáng lại hiện ra................Ánh sáng ấy,chính là niềm vui của nàng,sự chào đón nàng khi nàng trở lại hiện tại....
Nhưng chưa hẳn đâu,thân thể của yên Linh,vẫn phải ở đây mà thôi,nàng sẽ về lại thân thể cũ,là một cô bé 13 tuổi.!
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Tiểu Yên