Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 2: Tuyệt Xứ Cầu Sinh.
N
gày ấy trước khi bị Nam Cung Hiên Viên đánh trúng, thật ra trong lòng Hoa Nhược Hư đã có đề phòng, tuy nhiên đối với một kẻ thân thụ trọng thương như hắn mà nói, ở trước mặt Nam Cung Hiên Viên thì có phòng bị hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Lúc lao xuống núi, hắn vô cùng tỉnh táo, tiếc là hắn đã chẳng còn tia khí lực nào để tự cứu lấy mình nữa. Nếu là ngày thường, dựa vào phương thức vận hành nội lực đặc biệt của hắn, chỉ cần lăng không là đã có thể tiến hành hoán khí trở lại mặt đất. Có điều giờ đây hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ rơi xuống, hay nói đúng hơn là chờ chết.
Có câu “Trời không tuyệt đường sống của con người”, vào lúc hắn sắp sửa tiếp cận mặt đất, Hoa Nhược Hư phát hiện cách đó ko xa có một đầm nước, trong lòng thoáng mừng rỡ, ý chí sinh tồn cuối cùng đã ép ra chút tiềm năng còn sót lại trên người hắn, miễn cưỡng khiến cho hướng rơi của mình khẽ dịch đi đôi phần.
Bọt nước bắn tung tóe, Hoa Nhược Hư cả người rơi vào trong đầm, đầm nước gợn sóng nhấp nhô, những chú cá đủ màu sắc tự do tự tại bơi lội qua lại, dường như đối với một kẻ xa lạ như Hoa Nhược Hư cũng chẳng có phản ứng gì to lớn. Có điều mấy chuyện này Hoa Nhược Hư cũng không hề biết bởi vì hắn đã ngất lịm đi.
Thời gian từng chút một trôi qua, Hoa Nhược Hư vẫn hôn mê chưa tỉnh, tuy nhiên điều lạ là hắn vẫn nổi lững lờ trên mặt đầm không hề chìm xuống.
Dưới vách núi dường như trống rỗng không có thứ gì, xung quanh đều là vách đá dựng đứng, vô cùng nhẵn nhụi. Khoảng giữa là một trảng đất trống thật nhỏ, trên mặt đất ngoại trừ ít cỏ dại ra dường như chẳng còn thứ gì khác, nếu không phải có một cái đầm cá thì nơi này thật sự không một chút sinh khí. Chẳng thấy người ở, chẳng thấy bầu trời đâu, tự nhiên là không nhìn thấy ánh dương quang, toàn bộ chỉ là một màn tử khí ứ đọng bao trùm.
Dẫu vậy, tại một nơi như thế lại hiện ra một bóng người. Nàng rõ là một nữ nhân, có điều nữ nhân này lại có chút đặc biệt, trên người nàng ta hoàn toàn không một tấc vải che đậy ngoại trừ nơi thầm kín nhất, ngọc thể thon thả ấy cứ thế phô bày ra giữa ban ngày. Da thịt nàng trắng đến không chút huyết sắc, gần như trong suốt.Tóc của nàng cũng bạc trắng, xõa dài lòa xòa trước ngực, che đậy lấy nơi chốn quan trọng nhưng đồng thời cũng phủ lấp đi gương mặt của nàng, khiến cho dung mạo không thể trông rõ.
Nàng thật tự nhiên bước tới trước đầm, bỗng nhiên hô nhẹ lên một tiếng khi trông thấy Hoa Nhược Hư đang trôi nổi bập bềnh trên mặt nước. Ánh mắt của nàng đột nhiên phát ra một nét mừng vui xen lẫn kinh ngạc, tay đột ngột phất lên, thân thể Hoa Nhược Hư từ trong đầm bay lên, nhẹ nhàng ngừng trước người nàng.
“Mười năm rồi, ta rốt cuộc cũng trông thấy con người.” Nàng thì thào nói, nước từ khóe mắt trào ra, tay nhẹ đặt lên mạch Hoa Nhược Hư, tựa hồ như muốn xem xét tình trạng của hắn.
Một thoáng sau, nàng nhanh chóng điểm lên người hắn mấy cái. Đương lúc ngón tay cuối cùng muốn hạ xuống, nàng bỗng như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng ngừng lại. Sau một thoáng do dự, nàng cởi bỏ áo ngoài của Hoa Nhược Hư rồi lập tức khoác lên người mình. Kế đó, nàng đi đến bên bờ nước, hướng vào mặt đầm tết lại bộ tóc cho gọn gàng, gương mặt xinh xắn kia liền lộ ra: một gương mặt hình trái xoan, sắc diện cũng hệt như làn da trên người nàng, là một màu trắng gần như trong suốt, cặp mắt phượng, chiếc mũi khéo léo và đôi môi mỏng tang, dù mái đầu đã bạc nhưng vẫn không làm giảm đi nét xinh đẹp của nàng, có khác chăng là lại càng tăng thêm vài phần mị lực lạ thường.
Sau khi ăn vận ổn thỏa, nàng hài lòng ngắm nghía lại bản thân, chợt nhớ tới Hoa Nhược Hư bên cạnh liền nhẹ nhàng vỗ hắn một cái. Hoa Nhược Hư há miệng phun ra một ngụm máu tươi, người cũng đồng thời mở mắt ra.
Hoa Nhược Hư có chút ngơ ngác nhìn vào ánh mắt xinh đẹp tràn ngập hy vọng phía trước, lại trông về bốn phía, rốt cuộc cũng hiểu ra hắn vẫn chưa chết, còn người con gái trước mặt chính là ân nhân cứu mạng mình.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương” Hoa Nhược Hư ngọ ngoậy ngồi dậy, vừa thốt xong lời cảm ơn bỗng phát hiện ra quần áo trên người mình thiếu mất một món, mà cái áo ngoài thiếu mất đó lại đang ở trên người của vị ân nhân cứu mạng kia, thật không khỏi khiến hắn có cảm giác khóc cười không xong.
“Ngươi lo chữa thương trước đi, ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi.” Thanh âm của cô gái tóc bạc nghe thật êm tai, chỉ là cách nói có phần cứng nhắc.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, cho dù tình thế trước mắt hắn hoàn toàn không biết, nhưng chữa thương rõ ràng là việc khẩn yếu hơn cả. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay nắm chặt lấy Tình kiếm, dần dần chìm sâu vào trạng thái nhập định.
Lần này bởi vì thương thế quá nặng, trong thời gian ngắn hắn khó mà khôi phục kịp, bất quá sau khi nhập định tỉnh lại, hắn rốt cuộc đã khỏe hơn chừng đôi, ba phần, về cơ bản đã xem như một người bình thường.
Mùi cá nướng cách đó không xa truyền lại, bụng dạ Hoa Nhược Hư trong nháy mắt đã bắt đầu kêu réo om sòm, phát ra những tiếng ọc ọc làm hắn vô cùng xấu hổ.
“Ngươi ăn trước một chút gì đi.” Giọng nói ngọt ngào kia lại một lần nữa vang lên, một con cá nướng tỏa mùi thơm ngào ngạt chuyển đến trước mặt Hoa Nhược Hư.
“Đa tạ cô nương!” Hoa Nhược Hư cảm kích nói, rồi cũng chẳng thèm khách khí nữa mà nhận lấy ngồm ngoàm nhai nuốt. Hắn thật sự đang rất đói bụng.
Hoa Nhược Hư một hơi ăn sạch số cá nướng mà cô gái kia có được, bất chợt phát hiện ra nàng ta vẫn chưa ăn đành nở nụ cười ngượng ngùng.
“Cô nương sao lại không ăn vậy?” Hoa Nhược Hư ái ngại hỏi.
“Ăn ngon chứ?” Cô gái không trả lời câu hỏi của Hoa Nhược Hư mà hỏi ngược lại.
“Ngon lắm, ta chưa bao giờ ăn qua thứ gì ngon như vậy!” Hoa Nhược Hư nói thế cũng xem như lời nói thật, có điều hắn cảm thấy ăn ngon chủ yếu là bởi vì hắn hiện tại đang đói khủng khiếp.
“Ta thì chẳng còn biết cá này có mùi vị ra sao nữa” Cô gái thấp giọng nói. “Ta đã ăn nó mười năm rồi.”
Hoa Nhược Hư trong lòng giật nảy, nói vậy hóa ra cô ta đã ở đây mười năm rồi sao? Hoa Nhược Hư đến lúc này mới quan sát xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ hoang vu của nơi này, xem ra ngoại trừ ăn cá thì chẳng còn gì khác để bỏ vào bụng nữa.
“Phải rồi, xin hỏi tên gọi của cô nương?” Hoa Nhược Hư đến giờ mới sực nhớ vẫn chưa hỏi tên ân nhân cứu mạng của mình.
“Ta tên là Tây Môn Lâm, còn ngươi?” Tây Môn Lâm suy nghĩ rất lâu mới nói ra cái tên này, nhiều năm qua đi như vậy, nàng gần như đã sắp quên mất chính danh tự của mình.
“Tại hạ là Hoa Nhược Hư.” Hoa Nhược Hư thầm thở dài một hơi đáp. Tây Môn Lâm dẫn hắn đến nơi nàng ở, đó là một cái sơn động mà theo lời Tây Môn Lâm nói là do nàng từ từ đào được. Trong sơn động cũng bố trí hệt như một gian phòng ngủ, giường đá, ghế đá, những thứ cơ bản đều hầu như có đủ, trên vách còn treo một thanh kiếm, xem ra nàng dường như cũng là người trong võ lâm.
Sơn động không lớn nhưng cũng không thể coi là nhỏ. Những ngày tháng sau này Hoa Nhược Hư sẽ phải ở lại bên trong ấy, vốn Hoa Nhược Hư cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng Tây Môn Lâm thì dường như không có cảm giác gì không thỏa, cho nên Hoa Nhược Hư cũng không tiện nói ra những đề cập đại loại về vấn đề nam nữ, bởi vì ngược lại nếu nói ra sẽ làm hắn mang vẻ bất lương.
Thời gian dần trôi qua, cuộc sống dưới đáy vực cũng lướt đi thật chậm. Thương thế của Hoa Nhược Hư đã bắt đầu hồi phục và sự hiểu biết của hắn về Tây Môn Lâm cũng bắt đầu nhiều hơn. Đúng như hắn dự đoán, Tây Môn Lâm vốn là người trong võ lâm, mười năm trước cũng giống như hắn bị người trên vách núi đánh rớt xuống vực, tuy may mắn sống sót nhưng phải trải qua một cuộc sống không bằng chết suốt mười năm trời. Quãng thời gian ấy buồn chán biết bao nhiêu, trong suốt mười năm ấy nàng chẳng còn cách nào khác phải một thân cô độc ở nơi đây, tìm không thấy lối ra, cũng không ai trao đổi trò chuyện, cho nên hôm nay nàng dường như không biết phải ăn nói thế nào. Dẫu vậy hình như Tây Môn Lâm không vừa ý lắm khi nhắc lại những chuyện trước kia, rất nhiều sự tình đều chỉ nói thoáng qua, không thuật rõ chi tiết cho Hoa Nhược Hư biết.
Tóc của nàng vốn là màu đen, có điều sau mười năm dần dần đã chuyển sang bạc trắng. Còn quần áo trên người nàng sớm đã hóa thành phấn vụn từ năm năm trước, cho nên nàng mới lấy áo của Hoa Nhược Hư khoác vào. Có lẽ bởi Hoa Nhược Hư là người duy nhất sau nhiều năm như vậy nàng trông thấy nên nàng đối với Hoa Nhược Hư thật sự tin tưởng, căn bản là không hề phòng bị. May là Hoa Nhược Hư cũng xem như hạng quân tử, không làm ra chuyện gì bất kính với nàng.
Thực tế là Hoa Nhược Hư vốn không có bụng dạ để ý đến vẻ xinh đẹp của nàng. Trong lòng hắn đã có quá nhiều chuyện để lo rồi, hắn nghĩ cách để thoát ra ngoài, nhưng Tây Môn Lâm lại nói cho hắn biết, nàng tìm suốt mười năm rồi vẫn không tìm được lối thoát. Sắc mặt của Tây Môn Lâm dần ửng sắc hồng, nụ cười đã xuất hiện ngày một nhiều hơn, bởi vì rốt cuộc đã có một người đến với nàng. Hắn là người tốt hay xấu đối với nàng mà nói cũng không có gì quan trọng, bởi bất luận ra sao thì hắn cũng phải ở lại nơi này cùng nàng cả đời, bởi nàng tin rằng hắn không thể nào tìm được lối ra.
Mặc dù nàng vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm đường thoát nhưng giờ đây nàng đã tuyệt vọng lắm rồi. Nếu có ai đó cùng ở đến già, với nàng mà nói đã là một việc vô cùng hạnh phúc rồi.
Tâm trạng Hoa Nhược Hư ngày một xấu đi, nỗi nhớ về Hoa Ngọc Loan cùng với chúng nữ nhân kia cũng càng lúc càng mãnh liệt. Trên mặt hắn đã không còn thấy được nụ cười nữa, hắn bắt đầu điên cuồng tập luyện kiếm pháp, dùng cách ấy để giải tỏa nỗi sầu khổ trong lòng mình.
Hoa Nhược Hư dường như bắt gặp lại ánh mắt thâm tình của sư tỷ, cái chau mày mỉm cười của nàng, vẻ giận dỗi tức tối….. tất cả đều hiện rõ ra trước mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng vạch ra một kiếm, một kiếm này bao hàm nỗi nhớ nhung Hoa Ngọc Loan, bao hàm thâm tình của hắn đối với nàng.
Tình Kiếm Chi Loan Động!
Tô Đại Nhi với vẻ kiều mỵ dường như lại hướng về hắn nũng nịu, nhẹ nhàng gọi hắn: Nhược Hư ca ca!
Tình Kiếm Chi Đại Kiều!
Hoa Ngọc Phượng dịu dàng, biết bao năm vẫn một mực im lặng bảo vệ hắn, đáng tiếc đến khi hắn biết được thì thời gian ở với nàng cũng không còn bao nhiêu, gặp lại không biết đến bao giờ, cũng không biết là còn có ngày ấy hay không?
Tình Kiếm Chi Phượng Nhu!
“Hoa đại ca, huynh đã hứa sẽ chăm sóc cho Du Du cả đời, sao huynh có thể không nói đến chữ tín như vậy?” Hoa Nhược Hư dường như lại nghe thấy thanh âm ai oán của Tuyết Du Du.
Tình Kiếm Chi Du Du!
Du Du à, có lẽ ta thật sự phải thất tín với muội rồi.
“Hoa lang!” Tiếng gọi ôn nhu của Giang Thanh Nguyệt vang lên. Thanh tỷ, người bây giờ có khỏe không? Ta đã hứa sẽ lấy nàng làm vợ, nhưng không biết đến khi nào thì ta mới thực hiện được lời hứa ấy đây? Giang Thanh Nguyệt dịu dàng như nước, nhu tình mềm mỏng, từng chút một hiện lên trong đầu hắn, người từng làm hắn mê say giờ đây đã xa cách muôn trùng.
Tình Kiếm Chi Nguyệt Túy!
Hoa Phi Mộng lúc thì điêu ngoa, khi thì điềm tĩnh, vẻ đẹp của nàng trước mắt hắn hiển hiện rõ ràng, mị lực của nàng trước mắt hắn càng thêm lóe sáng.
Tình Kiếm Chi Mộng Tỉnh!
“Tỷ tỷ, người đã nói, chỉ cần ta dùng trái tim và tình cảm là có thể luyện thành tuyệt thế võ công, nhưng tỷ tỷ ơi, ta bây giờ biết phải làm thế nào để gặp người chứ?” Hoa Nhược Hư cật lực múa kiếm, trong đầu hiện ra dung mạo như tiên giáng phàm của Hoa Thiên Tinh dù tính cách nàng chẳng có chút gì giống tiên tử. “Tỷ tỷ, một kiếm này là dành tặng cho người!”
Tình Kiếm Chi Thiên Tinh!
Người chính là vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời kia, không gì có thể ngăn trở người tỏa sáng!
Tây Môn Lâm ngơ ngác nhìn Hoa Nhược Hư dồn toàn bộ tinh thần tập trung luyện kiếm, nàng cơ hồ có thể khẳng định, bộ kiếm pháp này một khi xuất hiện trên đời thì khó mà có được đối thủ. Lòng nàng ẩn ướt vài phần cô đơn, nàng có thể trông thấy trái tim Hoa Nhược Hư sớm đã không thuộc về nơi này, hắn đang nhớ đến những người con gái yêu dấu trong lòng.
Nỗi nhớ sâu đậm trong từng đường kiếm được phát tiết toàn bộ, tâm tình Hoa Nhược Hư dường như đã khá lên không ít.
“Lâm tỷ!” Hắn ngừng lại, khẽ gọi Tây Môn Lâm một tiếng.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Tây Môn Lâm thầm thở dài, trong giọng nói tràn ngập u oán.
“Lâm tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn ra ngoài kia hay sao?” Hoa Nhược Hư không phủ nhận, thầm than một tiếng, nhiều ngày qua như vậy, giữa hắn và Tây Môn Lâm cũng không thể không có cảm tình.
“Nhưng ta đã tìm mười năm rồi vẫn chưa thấy lối ra, người vì sao không thể cam tâm ở lại cùng ta cả đời kia chứ?” Tây Môn Lâm xoay sang Hoa Nhược Hư thét lên, trong giọng nói tràn đầy ấm ức.
“Lâm tỷ, ta tin chúng ta nhất định sẽ tìm thấy lối thoát mà, đến lúc đó cùng nhau trở ra, không phải tốt hơn sao?” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói. Hắn ngẩng đầu nhìn lên vách đá trơn tuột kia, trong lòng chợt lóe ra một ý nghĩ.
Hoa Nhược Hư đột nhiên tung người bay lên, kiếm trong tay vẽ lên vách đá mấy đường, bức vách tức thì rơi xuống một khối đá lớn.
“Lâm tỷ, ta tìm được biện pháp rời khỏi đây rồi!” Hoa Nhược Hư mừng rỡ kêu lên, từ trên đáp xuống rồi bước tới.
“Ta biết ngươi muốn khoét một cái thang để lên trên kia, nhưng ngươi xem vách đá này cao không thấy trời, ngươi tính đào đến bao giờ chứ?” Tây Môn Lâm vẫn chẳng có vẻ gì cao hứng.
“Chỉ cần có cơ hội, chúng ta nhất định không được bỏ qua.” Trên mặt Hoa Nhược Hư lộ ra vẻ kiên quyết. “Hơn nữa, đệ còn có thanh kiếm này trợ giúp!”
Tây Môn Lâm rốt cuộc cũng bắt đầu tin tưởng có thể ra khỏi nơi đây, bởi vì khối đá thông thường này dưới Tình Kiếm xem ra cũng giống như một miếng đậu hủ, đào khoét vô cùng dễ dàng. Mới có mấy mấy ngày, Hoa Nhược Hư đã khoét được một cái cầu thang dài gần trăm trượng, nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ đào đến điểm cuối cùng.
Chỉ là việc này đối với Hoa Nhược Hư thì vui mừng, nhưng trong lòng Tây Môn Lâm lại thấp thỏm không yên, nàng đã mười năm rồi không bước ra ngoài, thế giới ngoài kia liệu nàng còn có thể thích ứng hay không? Chưa kể nàng không dám chắc khi ra đến bên ngoài rồi, biết đâu Hoa Nhược Hư có thể gạt nàng sang một bên cũng chưa biết chừng.
Điều càng làm cho nàng lo lắng hơn chính là liệu ân oán năm xưa có còn tiếp diễn hay không? Nàng có nên nói cho Hoa Nhược Hư biết tất cả sự tình? Mấy tháng ở cùng Hoa Nhược Hư, nàng đã dần có cảm giác Hoa Nhược Hư là người mà nàng có thể tin tưởng được.
---------- o0o ----------