If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Lá Mặt Lá Trái
i, sao lại không chứ?
An Tại Đào sờ cái ba lô đựng giấy tờ xin nhập học cho Trúc Tử vào trường cấp hai Tân Hải hăng hái nói:
- Tôi còn muốn nhân dịp này xin học cho Trúc Tử luôn, muộn quá, Trúc Tử sẽ phải đuổi theo chương trình học khá xa.
Lý Tương lập tức nhớ lại gương mặt lúc nào cũng hốt hoảng âu lo của Trúc Tử, cả đôi mắt sáng trên gương mặt non nớt cô độc, không khỏi thở dài:
- Bạn hữu, Trúc Tử bây giờ thế nào rồi? Có thích ứng được không?
- So với lúc trước thì khá hơn nhiều, nhưng tôi vẫn thấy chưa ổn lắm, tôi không biết nó đến trường học sẽ như thế nào nữa?
An Tại Đào thở dài:
- Đi thôi, chúng ta phải nắm chắc các bằng cớ.
Hai người đến phòng Giáo dục quận, tìm phòng làm việc của Trưởng tiểu ban Giáo dục cơ sở Trương Linh. Tuy nhiên, khi vừa mới đặt vấn đề, Trương Linh liền né tránh đi, “đá” cho các nhân viên khác, nhưng không ai nguyện ý trả lời phỏng vấn, càng không chịu đưa ra bất cứ phán xét gì về việc Hiệu trưởng Trường trung học Thành Đông Đàm Á Ninh thay đổi giáo trình học mà mời hai người đến gặp Trưởng phòng tuyên huấn Tạ Ơn.
Hoàn cảnh của Đàm Á Ninh, toàn Cục Giáo dục có ai là không biết, ai muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này chứ? Những việc ông ta làm không phải là cục không biết, nhưng quan trường là thế, không ai muốn ôm rơm nặng bụng. Hơn nữa, chuyện này nếu bị bóc trần thì chẳng khác nào toàn ngành tự bôi gio vào mặt mình. Ai dám nhận trả lời phỏng vấn?
Bế tắc, hai người lại đi lên lầu 3, tìm Tạ Ơn, Trưởng tiểu ban tuyên huấn. Tạ Ơn năm nay hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính cận, nghe nói là phóng viên báo Tân Hải Thần tỏ ra rất sốt sắng, đúng kiểu của người thường xuyên tiếp xúc với truyền thông.
Chỉ bảo vài nhân viên dưới quyền rót nước mời An Tại Đào, và Lý Tương uống, Tạ Ơn lúc này mới mỉm cười chuyển qua vẻ mặt công vụ, hướng hai người hỏi:
- Không biết hai người muốn phỏng vấn gì vậy? Phương diện nào? Muốn cung cấp tư liệu? Phải biết rằng, gần đây ngành giáo dục có rất nhiều đổi mới trong phương pháp dạy và học, rất đáng được tuyên truyền.
An Tại Đào cười ha hả:
- Trưởng ban Tạ Ơn, kể cũng hơi ngại, hôm nay chúng tôi tới là… à, là nhận được tin giáo viên và phụ huynh Trường trung học Thành Đông tố cáo Hiệu trưởng Đàm Á Ninh vì chuyển nhà mà thay đổi cả giáo trình dạy, bắt tất cả giáo viên phải đến chúc mừng.
Trưởng phòng Tạ sắc mặt lập tức trầm xuống, anh ta khoát tay:
- Tôi không trả lời… cái này… chuyện này tôi không quản, hai bạn đến khoa Giáo dục cơ sở tìm người khác đi.
Trường học bên dưới xuất hiện chuyện nghiêm trọng như vật, vi phạm kỷ luật của ngành, là cơ quan chủ quản nhưng Cục Giáo dục chẳng có chút thái độ nào cả, ngược lại còn đùn đẩy cho nhau. Lý Tương tức giận đứng lên lớn tiếng:
- Sao các anh có thể bàng quan như thế? Cục Giáo dục là cơ quản chủ quản của ngành giáo dục, có một hiệu trưởng cấp dưới sai phạm nghiêm trọng như thế, thay đổi cả giáo trình dạy học khiến người dân mất niềm tin, các anh chẳng lẽ không có chút trách nhiệm nào trong đó? Hơn nữa, anh là người được phân công phụ trách tuyên huấn, chúng tôi không tìm anh thì tìm ai?
Trưởng ban Tạ Bĩu môi:
- Chuyện này chúng tôi làm sao quản hết? Chúng tôi là Tuyên giáo của phòng, nhiệm vụ tuyên truyền tích cực là chính. Trường học có sai phạm, cũng không phải mời hai người đến đây phỏng vấn, vấn đề này cũng không phải hai người xuất hiện là phải giải quyết ngay. Không chỉ có Thành Đông mà khắp cả nước chỗ nào cũng có sai phạm, không phiền các bạn đến giảng giải thiệt hơn, tôi không có thời gian tiếp nhé.
An Tại Đào nhăn mày lại:
- Nói như vậy, ngành Giáo dục chỉ hoan nghênh tin tích cực, nói như vậy, bên dưới trường học xuất hiện vấn đề lớn hơn, các anh thậm chí cũng không có ý định xử lý?
Trưởng ban Tạ khoát tay, không ngừng lắc đầu, miệng liên tiếp nói không không không ứng với từng câu chất vấn của An Tại Đào:
- Tôi còn nhiều việc, hai người xin cứ tự nhiên.
Lý Tương ấm ức còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng An Tại Đào đã cười nhẹ nhàng kéo tay Lý Tương:
- Đi thôi, chúng ta tìm Trưởng phòng Giáo dục quận, nếu quả như cục mặc kệ chuyện này, không phải chỉ có mỗi cục thôi sao, còn thành phố nữa mà, tôi không tin hai cấp chủ quản giáo dục sẽ đều làm ngơ chuyện này…
Tạ trưởng phòng nhíu mày, ngay lúc hai người chuẩn bị rời khỏi cửa, đứng dậy hạ giọng nói:
- Hai vị, nghe ta khuyên một câu, chuyện này không có gì là lớn. Chương trình học cũng đã thay đổi, phụ huynh có làm ầm ĩ một vài hôm cũng sẽ qua, làm căng quá làm gì chứ? Nói thật cho hai người biết, Đàm hiệu trưởng là anh họ của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, tin bài của hai người e rằng viết xong cũng sẽ không được đăng đâu.
Lý Tương nghe vậy cả kinh, nhìn An Tại Đào thấy hắn không hề tỏ ra giật mình như thể đã biết rồi, không khỏi cúi đầu nói:
- An Tại Đào, họ Đàm này là người bà con với bố vợ cậu? Tôi đã nói rồi, chắc phải có lý do chứ, nếu không họ Đàm này làm sao dám kiêu ngạo đến mức đó? Bạn hữu, cho dù tốt hay xấu cũng là người thân, đừng chuyện bé xé ra to nữa, sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được…
An Tại Đào lắc lắc đầu:
- Gia đình Hiểu Tuyết có ít người thân thích lắm, tôi không nghe nói có người nào như vậy. Hơn nữa… chúng ta đều đã mất công cả buổi rồi, tự dưng bỏ dở nữa chừng uổng quá. Họ Đàm kia quá ngông cuồng, tôi vốn cũng bất bình, thật sự muốn bóc trần bộ mặt thật của ông ta…
An Tại Đào nửa đùa nửa thật.
Khi Lý Tương đang đứng thần người suy đoán xem An Tại Đào là quá mức trực tính hay chỉ là giả bộ, thì An Tại Đào đã đi dọc hành lang, chuẩn bị lên lầu 4, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, đuổi theo.
Đứng ở trước một cửa phòng có treo biển Trưởng phòng, An Tại Đào nhẹ nhàng gõ cửa, dựa theo trí nhớ kiếp trước, thì đã có hai lần gặp mặt Trưởng phòng giáo dục quận Trương Tú Đức. Trương Tú Đức trước là thư ký của Phó Chủ tịch Thành phố Chu, hẳn là năm 97 mới trao quyền Trưởng phòng cho ông ta để có thêm kinh nghiệm thực tế.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào trong lòng khẽ dao động.
Cửa mở, gương mặt quen thuộc của Trương Tú Đức hiện ra trước mắt, An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Chào ngài, Trương trưởng phòng, chúng tôi là phóng viên báo Tân Hải Thần, chúng tôi là…
An Tại Đài vừa mới trần thuật lại câu chuyện, biểu hiện đầu tiên của Trương Tú Đức là cực kỳ nhiệt tình, mời hai người vào trong phòng, lại chỉ bảo nhân viên châm trà mời thuốc, thăm hỏi một lúc, mới ngồi ở cái ghế bành rộng thênh thang trầm ngâm nói:
- Như thế này, hai đồng chí phóng viên, tôi vừa mới công tác về, cũng có nghe chuyện này rồi. Đối với ngành giáo dục mà nói, để xuất hiện sai phạm như thế quả là đáng tiếc. Chúng tôi là chủ quản ngành cũng lấy làm đau lòng. Là lãnh đạo phòng Giáo dục, chúng tôi cũng có trách nhiệm. Hai vị, cục sẽ ngay lập tức tiến hành thanh tra, nếu xác định đúng là Đàm hiệu trưởng vi phạm kỷ luật của ngành, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che, nhất định nghiêm trị. Nên phạt sẽ phạt. Nên chuyển cho tư pháp cũng sẽ chuyển…
Biểu hiện của Trương Túc Đức đúng là khiến Lý Tương bất ngờ, nhưng vẻ mặt đau lòng” của ông ta đối với An Tại Đào lại có hàm ý khác. Ý nghĩa của thái độ này, Lý Tương có thể không hiểu, nhưng An Tại Đào thì cực kỳ minh bạch.
Trương Tú Đức sao có thể không biết Đàm Á Ninh là anh họ của Hạ Thiên Nông, nếu từng có quan hệ, ông ta hà cớ gì lại tỏ ra vẻ sốt sắng nhận trả lời phỏng vấn, lời lẽ cực kỳ nghiêm minh chính trực? Không chừng… thái độ phê phán kịch liệt đó cũng là bởi đã được người khác giật dây.
Phó Chủ tịch quản lý giáo dục vẫn nuôi hy vọng vào Thành ủy viên. Mà thư ký của Phó Chủ tịch Chu Liên Hoa chính là Trương Tú Đức này. Đầu óc An Tại Đào bắt đầu chuyển động.
Sự kiện nhìn như ngẫu nhiên, chưa chắc đã là ngẫu nhiên. Mà thái độ bất mãn đến tột đỉnh của Hoàng Phủ Kỳ, chưa chắc đã không phải là che dấu một âm mưu phía sau.
Nhưng bất kể thế nào, Đàm Á Ninh ngông cuồng là sự thực, vi phạm kỷ luật cũng là sự thực mà tham nhũng hối lộ cũng chẳng sai, trong lòng An Tại Đào thở dài một tiếng: một người đắc đạo gà chó được nhờ, nhưng đám gà chó này mãi mãi vẫn là chó gà, không có khả năng trở thành rồng phượng.
An Tại Đào đứng dậy, mỉm cười xã giao:
- Cảm ơn Trương trưởng phòng đã tạo điều kiện, cuộc phỏng vấn đã kết thúc, chúng tôi sẽ đưa việc này ra ánh sáng, một lần nữa cảm ơn Trưởng phòng đã nhận lời phỏng vấn. Xin cám ơn!
Trương Tú Đức cười ha hả:
-Việc nên làm thôi mà, dù là ai cũng phải hoan nghênh sự giám sát của dư luận.
Trương Tú Đức có ý tiễn khách, nhưng An Tại Đào vẫn chưa về, hắn lấy từ trong ba lô ra cặp tài liệu, nói ngắn gọn về việc xin học cho Trúc Tử. Trương Tú Đức lật sơ qua bộ hồ sơ, biểu hiện vô cùng thoải mái:
- Đây là chuyện tốt, chúng tôi ủng hộ. Như vậy đi, tôi sẽ ký nháy ở đây, cậu cầm đến ban Giáo dục cơ sở găp Trưởng ban Trương là xong.
Trương Tú Đức ký roạt roạt tên mình lên hồ sơ, chữ ký có vẻ cũng hơi lạ, tuy nhiên chữ ký của lãnh đạo không phải là tên mà là quyền lực, về phần tên có rõ hay không căn bản là chuyện vặt.
An Tại Đào chân thành nói cảm ơn, bắt tay Trương Tú Đức, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó trở lại ban Giáo dục cơ sở làm thủ tục, mọi việc trở nên vô cùng đơn giản. Trương Linh nhìn thấy Trưởng phòng đã ký nháy, làm sao còn dám chậm trễ, lập tức xử lý việc này với quy trình ngắn nhất.
Không đến nửa tiếng, An Tại Đào đã có được con dấu đỏ tươi của phòng Giáo dục quận vào văn bản, cùng Lý Tương rời khỏi cổng chính.
Lý Tương nhìn An Tại Đào:
- Thời gian còn sớm, An Tại Đào, cậu trở về lo thủ tục nhập học cho Trúc Tử, bài tôi viết cho.
- Cám ơn, Lý Tương, tôi đi trước.
An Tại Đào vẫy taxi, rồi chào Lý Tương lên xe.
codon.trai
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh