Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Kim Trần
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
hứ 7 ngày 27 tháng 7 năm 2013.
Bà ta là đồ súc sinh, là con đĩ, bà ta chính là dựa vào bán thân để kiếm tiền!
Bà ta thuê người tạt phân vào mình, mẹ mình làm việc ở khu du lịch cũng bị người ta tạt phân, ở cửa nhà cũng bị tạt đầy sơn đỏ. Chú Diệp đưa mình đến công xưởng để bắt bà ta, thật không ngờ bố mình vẫn bênh vực bảo vệ bà ta, tất cả mọi người đều nói ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ bảo vệ bà ta! Còn bảo mình không truy cứu, cho mình một vạn tệ.
Hừ, trong lòng ông ta, bà ta luôn quan trọng nhất, mình không bằng được một vạn tệ.
Mình vô cùng căm hận bọn họ!
Chủ nhật ngày 28 tháng 7 năm 2013.
Chiều hôm qua Hạo Tử đến, cậu ta nói Phổ Phổ đi mua đồ rồi, cậu ta đến để nói cho mình biết, tối hôm kia bọn họ xem tivi, vợ của tên sát nhân đã chết rồi, tên sát nhân đang ở trong bệnh viện khóc lóc. Trong bản tin nói là đột tử trong lúc lái xe. Trong khoảng thời gian này, tên sát nhân đều đi công tác ngoại tỉnh, Phổ Phổ cảm thấy vợ ông ta không thể nào tự chết được, chắc chắn là bị ông ta giết, Phổ Phổ nói nó sẽ đi gặp tên sát nhân, hỏi ông ta xem làm thế nào để có thể giết được vợ ông ta khi ông ta ở vùng khác, đề phòng ông ta cũng sẽ làm như vậy với bọn mình. Mình không muốn Phổ Phổ gặp nguy hiểm, nên mình đi hỏi.
Hôm nay khi mình đến, tên sát nhân ban đầu nhất quyết không chịu thừa nhận ông ta giết chết vợ ông ta. Sau đó có một người ấn chuông cửa, ông ta có vẻ rất căng thẳng, bảo mình mạo danh học sinh của ông ta, mình không đồng ý, trừ khi ông ta nói cho mình biết. Ông ta đành phải thừa nhận là ông ta giết người, bằng cách hạ độc, bỏ thuốc độc vào trong viên thuốc con nhộng, rồi lại bỏ thuốc con nhộng đó vào trong viên thuốc con nhộng thực phẩm chức năng làm đẹp của vợ ông ta vẫn uống mỗi ngày, như vậy thì sau khi uống sẽ không lập tức phản ứng, một khoảng thời gian sau tiêu hóa viên nhộng bọc ngoài rồi mới trúng độc.
Buổi chiều gặp Phổ Phổ, nó nói biết được tên sát nhân hạ độc thì không có gì phải lo lắng cả, bọn mình lần nào đi, cùng lắm là đi hai đứa, không mang theo máy ảnh, thì sẽ không bị sao cả. Nó rất cảm ơn buổi sáng mình đã mạo hiểm đi thay nó, mình rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nó, bình thường nó thực sự rất ít cười. Mình nhân cơ hội hỏi nó có phải thích Hạo Tử không, nó nói không thể nào, nó chỉ coi cậu ta như người anh trai, Hạo Tử cũng coi nó như em gái, nó nói nó thích người thông minh.
Mình không biết mình có được coi là người thông minh hay không.
Sau đó mình kể với nó chuyện bà ta hôm qua, nó hỏi mình muốn thế nào, mình muốn tạt phân lại bà ta, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào hay, nó nói nó nhất định sẽ nghĩ cách giúp mình.
Trong mấy ngày sau ngày 29 tháng 7, không xảy ra chuyện gì lớn, ngày ngày Chu Triều Dương và Phổ Phổ vẫn gặp nhau ở hiệu sách, thương lượng xem làm thế nào để báo thù bà ta, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được cách nào hay cả.
Thứ 3 ngày 6 tháng 8 năm 2013.
Bố mình cũng bắt đầu nghi ngờ mình rồi.
Bố đến thăm mình, đưa cho mình năm nghìn tệ, nói sau này sẽ quan tâm đến mình hơn. Nhưng sau đó, bố lại hỏi mình về việc của con ôn con, hỏi hôm đó có phải mình đang đi theo nó không. Mình đương nhiên nói không có chuyện đó.
Sau đó bà ta lao tới, giật di động của bố, bọn họ suýt chút nữa đánh nhau. Bà ta bật di động lên, bên trong phát ra cuộc nói chuyện giữa mình và bố. Thì ra bố đến để ghi âm, muốn mớm lời mình. Bà ta còn nói, nếu không phải do mình gây ra thì là do mình tìm người gây ra, chắc chắn có liên quan đến mình, bà ta nhất định sẽ thuê người điều tra, điều tra đến cùng.
Ôi, mình không biết những ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc.
Ông cũng không phải là bố mình nữa, mình không cần một người bố như thế này.
Thứ 4 ngày 7 tháng 8 năm 2013.
Mình kể cho Phổ Phổ nghe chuyện bố mình điều tra mình, cả lời nói của bà ta nữa. Có thể nhận ra, nó rất căng thẳng, điều nó sợ nhất là bà ta thuê người điều tra mình, như vậy một khi điều tra ra được nó và Hạo Tử, đều sẽ tiêu đời.
Nó hỏi mình có còn tình cảm với bố mình không, mình nói thật với nó, không còn nữa, ông ta đã không còn là bố mình nữa. Bà ta giày vò hành hạ mình bao lâu như vậy, ông ta vẫn luôn bênh vực bà ta, mình thực sự hận một nỗi không thể tạt phân vào cả hai người bọn họ.
Phổ Phổ nói nó sẽ nghĩ cách để giúp mình báo thù bọn họ.
Thứ 5 ngày 8 tháng 8 năm 2013.
Mình không muốn đi thăm ông bà nội nữa, nhưng mẹ nói bố mình không xứng đáng làm bố, mình thì vẫn cần phải làm một người cháu ngoan ngoãn. Sáng nay mình đành phải đến thăm ông nội, ông nội nằm trên giường không xuống được giường hơn một năm nay rồi, mọi người đều nói ông khó có thể sống qua được năm nay. Ôi, trước đây ông nội vẫn đối xử với mình rất tốt.
Bà nội cũng ngày càng già hơn, không biết sau này mình đi làm rồi, bà còn có thể hưởng được sự hiếu thuận của mình hay không.
Bà nội biết việc của bố và bà ta, bà nói bố mình cư xử thật không phải, nhưng lại nói ông ta cũng có cái khó của mình, thứ tư tuần sau là sinh nhật của con ôn con, hôm đó bọn họ sẽ đến thăm mộ, thăm xong thì sẽ gạt hết tất cả mọi việc đã xảy ra sang một bên, bắt đầu lại cuộc sống. Bây giờ chỉ có một mình mình là con trai, chắc chắn sẽ đối xử tốt với mình. Mình chẳng hy vọng gì đâu, bà nội vẫn luôn nói đỡ giúp con trai của mình mà, tất cả mọi hành động của ông ta đều khiến mình thất vọng hoàn toàn.
Buổi chiều gặp Phổ Phổ, nói với nó những lời bà nội nói, nó nói, cho dù bố mình có muốn đối xử tốt với mình, bà ta cũng sẽ ngăn cản, đây là điều không thể xảy ra. Mình cũng nghĩ như vậy.
Nó còn hỏi bọn họ đi đến đâu để thăm mộ, nói là ở khu nghĩa trang chắc chắn không có ai, đến lúc đó Hạo Tử sẽ đến tạt phân. Mình rất muốn trả thù cho hả dạ, nhưng lại lo Hạo Tử bị bắt, nó nói bố mình không thể chạy nhanh hơn Hạo Tử, bảo mình cứ yên tâm, hai đứa nó sẽ không mạo hiểm đâu.
Cầu chúc cho bọn nó tạt phân thuận lợi!
Mấy ngày sau đó, không hề xảy ra chuyện lớn nào cả, Chu Triều Dương bắt đầu từ ngày 12 đi đến trường để học bù. Nhưng nhật ký ngày 14, lại khiến cho Nghiêm Lương suýt rơi cả mắt kính.
Thứ tư ngày 14 tháng 8 năm 2013.
Bà ta chết rồi, bố cũng chết rồi, bọn họ làm chuyện gì thế? Sao lại có thể như vậy?
Phổ Phổ chặn đường mình lúc mình ra khỏi lớp tự học buổi tối, nói cho mình biết bọn họ đều chết rồi. Mình chất vấn nó rõ ràng là đi tạt phân, sao lại chết người được?
Nó xin lỗi mình, nói là nó lừa mình, nó biết nếu nói thật với mình, mình chắc chắn sẽ phản đối. Nó lo lắng bà ta sẽ thuê người theo dõi điều tra mình, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra được bọn nó, cho nên muốn giết chết bà ta. Nó dùng chiếc máy ảnh để uy hiếp tên sát nhân, thuyết phục hắn giúp bọn nó dùng thuốc độc để giết người! Nó vốn chỉ muốn giết bà ta thôi, nhưng lúc ở nghĩa trang, tên sát nhân đột nhiên lại cũng đầu độc luôn bố mình, sau khi sự việc xảy ra, bọn họ nói, nếu như không giết chết luôn cả hai người, chắc chắn sẽ bị điều tra ra được.
Tại sao lại thành ra như vậy chứ? Mình thực sự không muốn có cái kết quả này!
Làm thế nào đây, mặc dù bố mình đối xử không tốt với mình, nhưng dù sao thì ông vẫn cứ là bố mình mà!
Mình có nên đến đồn cảnh sát tố cáo bọn họ hay không?
Nhưng còn Phổ Phổ, mình không muốn nó xảy ra chuyện, mình thực sự thấy rất khó chịu.
Mình đã nghĩ thông suốt, đây chính là tên sát nhân phản ngược lại uy hiếp bọn mình. Chỉ cần bọn mình cũng giết người, như vậy
thì chiếc máy ảnh không còn có thể uy hiếp được ông ta nữa. Chắc chắn là như vậy rồi!
Mình rất hận ông ta!
Mình cũng hận bản thân mình, tại sao, tại sao?!
Mấy ngày sau, nhật ký viết không dài lắm, ghi chép lại sự xao động trong nội tâm cậu.
Chủ nhật ngày 18 tháng 8 năm 2013.
Hôm nay một mình mình đến nghĩa trang, nhìn thấy vị trí bố và bà ta bị chôn.
Mình không nói cho rõ được tâm trạng của mình lúc này, một người là mình mong muốn bà ta chết nhất, một người là mình không hề mong muốn ông chết.
Tại sao lại có kết cục như vậy chứ?
Có phải là mình sẽ không có ngày mai hay không? Cuộc sống như vậy sẽ cứ kéo dài mãi sao?
Có phải là sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra không? Nếu như bị người ta phát hiện ra ở đây chôn hai người, thì cần phải làm thế nào?
Mình lo lắng cho bản thân mình, cũng lo lắng cho Hạo Tử, càng lo lắng cho Phổ Phổ hơn.
Mình quỳ xuống trước mộ, hy vọng bố có thể tha thứ cho mình, đây thực sự không phải là điều mình mong muốn.
Thứ tư ngày 21 tháng 8 năm 2013.
Bố và bà ta cuối cùng cũng bị người ta phát hiện ra, sớm muộn gì thì cảnh sát cũng sẽ tìm được mình nhỉ, mình cần phải nói thế nào đây? Là nói thật, hay là đối phó theo như những gì Phổ Phổ đã dạy mình, nó nói thứ tư tuần trước mình đi học, cho nên sự việc không liên quan gì tới mình cả, chỉ cần nói mình không biết gì là được.
Mình thực sự không muốn nói dối nữa, nhưng nếu như nói thật với chú cảnh sát, vậy thì Phổ Phổ và Hạo Tử sẽ bị bắt. Mình không thể hại bọn họ, mình cũng không thể trơ mắt nhìn Phổ Phổ xảy ra chuyện được.
Mình rốt cuộc cần phải làm thế nào đây?
Hai ngày sau đó, nội dung nhật ký chỉ có rất ít chữ, chỉ viết mấy câu về suy nghĩ của cậu mà thôi.
Thứ 7 ngày 24 tháng 8 năm 2013.
Buổi tối Phổ Phổ đến tìm mình, bảo mình có thể trả máy ảnh lại cho tên sát nhân. Lần này, nó không gọi là tên sát nhân, mà gọi ông ta là chú Trương, nói chú Trương thực ra không xấu xa như ban đầu bọn mình nghĩ, ông ta dù sao vẫn là thầy giáo, rất quan tâm đến bọn mình.
Chú Trương chuẩn bị bán căn hộ đó, lấy tiền để làm hộ khẩu mới cho hai đứa, sẽ có thân phận mới, rồi sẽ nghĩ cách để bọn nó được đi học, làm một con người mới hoàn toàn. Bọn họ bây giờ đã chung sống cùng chú Trương rồi.
Bọn họ có thể làm con người mới, còn mình thì sao?
Hy vọng tất cả mọi thứ đều ổn thỏa hết.
Mình đã hứa mấy hôm nữa giải quyết xong mọi việc trong nhà mình, mình sẽ cùng đi đến đó một chuyến, mọi người cần phải giao hẹn rõ với nhau, sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện của quá khứ nữa.
Thứ ba ngày 27 tháng 8 năm 2013.
Ngày mai sẽ đến đưa máy ảnh cho chú Trương, để món đồ này bên cạnh mình, ngày nào mình cũng nơm nớp lo lắng.
Bây giờ chú cảnh sát không còn đến nữa, mọi người dần dần cũng không còn nhắc đến chuyện xảy ra đối với cả nhà bố nữa, ngày mai đem trả máy ảnh, bọn họ có được thân phận mới, mình cũng cần bắt đầu cuộc sống mới.
Sắp vào năm học mới rồi, tất cả mọi thứ sẽ đều mới mẻ, gồm cả mình, gồm cả Phổ Phổ và Hạo Tử.
Thực sự rất muốn làm một con người hoàn toàn mới!
Đứa Trẻ Hư Đứa Trẻ Hư - Tử Kim Trần Đứa Trẻ Hư