Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Quyển 6: Kiếm Động -- Chương 1: Tiểu Tuyết Phát Uy.
M
ới nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua, cái chết của Hoa Nhược Hư tựa hồ đã dần chìm vào quên lãng. Nhưng mà hơn một tháng nay, Kim Lăng thành lại có thêm nhiều vụ đổ máu. Xác đệ tử liên minh Thất phái Tứ gia nằm phơi ngoài phố cũng đã trở thành chuyện thường gặp, mà tình hình phía Ma cung cũng không khác gì mấy.
Uy tín của Hoa Ngọc Phượng trong liên minh Thất phái Tứ gia cũng giảm nghiêm trọng, từ sau khi Hoa Nhược Hư chết, nàng cũng rất ít xử lý sự vụ trong liên minh. Lại có người đồn rằng, Hoa Ngọc Phượng vốn cũng là tình nhân của Hoa Nhược Hư, tình lang mất đi, nàng tự nhiên tâm thần không yên. Đối với mấy lời đồn đại này, Hoa Ngọc Phượng cũng không hề phản bác, vẫn lặng yên mà sống không rời bước khỏi nhà.
Hoa Ngọc Loan đột nhiên ly khai Diệp gia, nhưng cũng không rời khỏi Kim Lăng. Tại Kim Lăng nàng mua một tòa nhà, sau đó lập một cái linh đường cho Hoa Nhược Hư, ba ngày sau cũng chính là bảy bảy bốn chín ngày của Hoa Nhược Hư.
Hoa Ngọc Loan một mình túc trực bên linh đường, nàng không hề khóc, bởi vì nàng không thể khóc được nữa, hơn bốn mưoi ngày qua nàng đã khóc hết nước mắt của mình.
o O o
Một bạch y thiếu nữ mỹ lệ, đi phía sau còn có một đôi trung niên nam nữ, vừa mới tiến vào Kim Lăng thành. Thiếu nữ vừa vào thành đã cho người nghe ngóng tên một người, mà ai nghe đến cái tên này cũng đều vội vàng xua tay lắc đầu lủi đi mất, điều này khiến thiếu nữ khổ não không thôi.
“ Vân thúc, Vân thẩm, những người này sao lại như vậy?” Thiếu nữ cất tiếng, trông có vẻ rất bất mãn.
“ Tiểu Tuyết, có thể là bọn họ không biết, chúng ta đi hỏi người khác xem.” Người được gọi là Vân thẩm nghĩ ngợi rồi đáp, trong lòng có chút cảm giác không thích hợp nếu trực tiếp nói với nàng, bọn họ qua nghe ngóng thì hình như người này đã xảy ra chuyện gì rồi.
“ Hàm Tuyết cô nương.” Một tiếng kêu truyền tới bên cạnh thiếu nữ.
Thiếu nữ đó chính là người mất tích đã lâu, Hàm Tuyết, nghe được có người gọi mình nàng không khỏi mừng rỡ, rốt cục cũng có người nhận ra nàng, vậy là có thể từ người này nghe ngóng tin tức của thiếu gia rồi.
Ngay khi nàng quay đầu lại mới phát hiện người này khá quen nhưng lại không nhớ tên gì.
“ Vị đại ca này, người gọi tôi sao?” Hàm Tuyết quay lại hỏi người mới tới.
“ Hàm Tuyết cô nương, tại hạ Phương Hiệp, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây.” Phương Hiệp bộ dạng có chút xấu hổ, không nghĩ tới Hàm Tuyết mới đó đã không nhận ra hắn.
“ Ồ! Là người, ta nhớ ra rồi.” Hàm Tuyết nghiên đầu nghĩ ngợi một lúc mới nói, dáng vẻ thật vô cùng đáng yêu, “ Đúng rồi, Phương đại ca, người có biết thiếu gia nhà ta ở đâu không? Ta hỏi nhiều người rồi nhưng chẳng ai chịu nói cả.” điều mà Hàm Tuyết quan tâm nhất vẫn chính là thiếu gia của nàng.
Phương Hiệp trầm mặc một lúc, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.
“ Hàm Tuyết cô nương vẫn còn chưa biết gì sao?” trong giọng nói Phương Hiệp kèm theo chút khổ tâm.
“ Phương đại ca, ta nếu biết còn cần gì phải hỏi người nữa chứ!” Hàm Tuyết có chút không vui.
Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của nàng, Phương Hiệp thực tình không đành lòng nói rõ chân tướng, nhưng hắn cũng biết cho dù bây giờ hắn không nói thì nàng rồi cũng sẽ biết.
“ Hoa huynh, hắn đã đi rồi!” Phương Hiệp trầm giọng nói, mấy chữ này thật khó nói ra. Bình tâm mà nói, hắn đối với Hoa Nhược Hư cũng có ít nhiều hảo cảm, từ một góc độ nào đó mà nói hắn với Nhược Hư cũng có thể coi là bằng hữu. Vậy mà Hoa Nhược Hư đã lìa bỏ cõi đời này khi mới chưa tròn hai mươi tuổi.
“ Đi rồi? Đi rồi là sao? Lẽ nào người không còn ở Kim Lăng? Nhưng ta nghe nói người ở đây mà.” Hàm Tuyết không biết là không rõ ý tứ của Phương Hiệp hoặc cũng có thể là nàng không muốn tin vào điều mình nghe thấy.
“ Cách đây hơn một tháng, Hoa huynh đã không còn ở trên đời này nữa rồi!” Phương Hiệp cúi đầu, thì thào nói.
“ TIểu Tuyết, Tiểu Tuyết!” Vân thẩm vội hô hoán bởi Hàm Tuyết đã ngã vào người bà hôn mê bất tỉnh.
“ Ta phải đến thăm thiếu gia.” Một lúc sau, Hàm Tuyết từ từ tỉnh lại, miễn cưỡng đứng dậy nhưng kỳ lạ là nàng lại không khóc, chỉ là giọng nói của nàng trở nên bình tĩnh khác thường.
“ Hôm nay là bốn mươi chín ngày của Hoa huynh, Hàm Tuyết cô nương có thể đi cùng tại hạ đến đó.” Phương Hiệp khẽ nói, Hàm Tuyết thẫn thờ gật đầu.
Trong lòng Vân thẩm lại cảm thấy rầu rĩ, chính bà tận mắt thấy Hàm Tuyết chỉ dùng thời gian nửa năm để học hết những điều mà người khác cần ít nhất tới ba năm, nguyên nhân chỉ có một, đó là nàng muốn mau chóng được gặp lại vị thiếu gia thân yêu của nàng. Nhưng bây giờ sau khi nghệ thành xuất cốc, nàng lại vĩnh viễn không thể gặp lại người mà nàng muốn gặp. Hy vọng chất chứa trong lòng chợt tan biến trong nháy mắt càng mang đến cho con người ta cảm giác đau thương tột cùng.
o O o
Không ai có thể ngờ được người đầu tiên đến tế điện lại là Diệp Bất Nhị.
“ Hoa phu nhân, xin kiềm chế bi thương.” Diệp Bất Nhị trầm giọng nói, Hoa Ngọc Loan gật đầu đáp lễ.
“ Nam Cung Hiên Viên tàn hại sanh linh, ta Diệp Bất Nhị nhất định sẽ vì sự trong sạch của võ lâm đến lúc đó báo đại cừu cho Hoa công tử.” Diệp Bất Nhị khẽ nói, Hoa Ngọc Loan sắc mặt không đổi, trong lòng lại có chút khinh bỉ, nàng biết Diệp Bất Nhỉ chỉ là làm bộ làm tịch, để mọi người nghĩ hắn là con người nhân nghĩa, không tính toán những tỵ hiềm trước đây giữa hắn với Nhược Hư, lại còn có ý cho mọi người biết hắn sẽ suất lĩnh liên minh Thất phái Tứ gia đối phó Ma Cung. Bất quá, đối với những việc này Hoa Ngọc Loan đã không còn hứng thú để tâm nữa, bởi nếu trong lòng nàng mà không còn một chút bận tâm cuối cùng thì có lẽ nàng cũng đã đi theo Nhược Hư rồi.
Người đến càng lúc càng nhiều, các đại môn phái tại Kim Lăng tất nhiên đều cử người đến viếng, có lẽ đây là sự khác biệt giữa hắc đạo và bạch đạo. Đám nhân sĩ bạch đạo rõ ràng chỉ mong sao cho hắn chết đi, nhưng khi hắn chết rồi thì bọn họ lại giả nhân giả nghĩa mà đến tế điện một phen.
Tiếng đàn ai oán khẽ truyền tới, Tô Đại Nhi một mình ôm dao cầm chậm rãi tiến vào linh đường, sau lưng nàng là Lưu Vân, còn có Lộ Vân Trường cùng với võ lâm tứ quân tử.
“ Nhược Hư ca ca, Đại Nhi đến thăm người đây.” Tô Đại Nhi chậm rãi bước đến linh đường, nhè nhẹ vuốt ve linh vị Hoa Nhược Hư. Trong lòng nàng đã từng có một tia hy vọng, nhưng hai tháng trời trôi qua vẫn không có tin tức gì của Hoa Nhược Hư đã khiến nàng trở nên tuyệt vọng.
“ Người là do ngươi hại chết, vậy mà dám lại đây ỉ ôi, đúng là không biết xấu hổ!” trong đám đông có tiếng một người khẽ nói, Lộ Vân Trường sắc diện biến đổi, thân mình khẽ động chuẩn bị động thủ. Tô Đại Nhi khẽ khoát tay ngăn hắn lại.
“ Không được làm loạn trước linh đường của Nhược Hư ca ca.” Tô Đại Nhi nhàn nhạt nói.
Tiếp sau là ba đại tuyệt sắc mỹ nữ bước vào, chính là Tuyết Du Du, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Phi Mộng, có lẽ sau hơn một tháng thì bao nhiêu bi thương các nàng đều đã chôn sâu tận đáy lòng, giờ đây gặp lại trên khuôn mặt các nàng không lộ nét bi thương nào mà thay vào đó là sự lạnh lùng.
“ Hoa Nhược Hư, có tam đại sứ giả của bổn cung thủ hiếu, ngươi chết cũng coi như được toại nguyện.” Cung Nhã Thiến trong lòng thầm nghĩ, nàng không hề tiến lên, bởi nàng nghĩ nàng không có lý do gì phải đến tế Hoa Nhược Hư. Phương Hiệp đã dẫn bọn Hàm Tuyết ba người đến bên ngoài linh đường đang lúc trù trừ thì Hàm Tuyết đã tiến vào. Hành động kế tiếp của Hàm Tuyết khiến chúng nhân phải kinh ngạc, nàng trước mặt mọi người chạy thẳng tới linh đường, ôm lấy linh vị Hoa Nhược Hư vào lòng rồi quay người bước đi.
“ Đứng lại!” Vài tiếng kêu đồng thời vang lên.
“ Hàm Tuyết, là ngươi?’ Hoa Ngọc Loan lắp bắp kinh hãi, Hàm Tuyết thất tung đã lâu như vậy, nàng không thể nào tin rằng còn có thể gặp lại.
Hàm Tuyết cũng không để ý tới ánh mắt của Hoa Ngọc Loan, Vân thúc và Vân thẩm lúc này đã chạy tới bên cạnh bảo hộ cho nàng trước ánh mắt trừng trừng của những cô gái còn lại.
“ Hàm Tuyết, ngươi muốn làm gì? Ngươi đem linh vị sư đệ đi đâu?” Hoa Ngọc Loan hơi tức giận nói.
“ Ta đem linh vị của người đi, là bởi các ngươi đều không có tư cách bái tế người.” Hàm Tuyết lạnh lùng liếc Hoa Ngọc Loan lại liếc qua các cô gái khác, “ Ta không biết thiếu gia vì sao mà chết, bất quá, nếu không phải vì các ngươi người nhất định sẽ không chết, các ngươi ai dám nói thiếu gia chết không liên quan đến các ngươi?”
“ Đại tiểu thư, thiếu gia đúng là do người hại chết!” Hàm Tuyết lại xoay qua trừng trừng nhìn Hoa Ngọc Loan tức giận nói, “ Thiếu gia ở Hoa Sơn yên lành biết bao, người vì sao lại bức thiếu gia ly khai chứ? Nếu thiếu gia không rời Hoa Sơn, người nhất định đã không chết, nhất định không chết.”
“ Tiểu Tuyết, ngươi đừng nên trách tỷ tỷ, cái chết của sư đệ không liên quan đến tỷ tỷ.” một giọng nói dịu dàng truyền tới.
“ Ra là người!” Hàm Tuyết hình như cũng không có ý dừng lại, quay về phía người mới tới mà hét lên, “ Tiểu thư, người biết không? Tôi vẫn cho người là người tốt nhất, nhưng mà vì sao người lại không chiếu cố tốt cho thiếu gia? Vì sao chứ? Người cũng yêu thiếu gia, vì sao lại trơ mắt nhìn thiếu gia chết?” Hàm Tuyết nói đến đó thì lệ tuôn đầm đìa, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“ Các người đều không có tư cách bái tế thiếu gia, không có, các người chẳng ai có, nếu không phải do các người, thiếu gia nhất định sẽ sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc, đều do các người hại chết thiếu gia, đều do các người cả.” Hàm Tuyết vừa bước ra ngoài miệng vừa thì thào nói, cũng không ai ngăn cản nàng bởi lời của nàng không sai, cái chết của Hoa Nhược Hư bọn họ chẳng ai là không có liên quan.
Một bóng trắng chợt lóe, linh vị trong lòng Hàm Tuyết đột nhiên bị một người cướp đi, trước mắt chúng nhân đột nhiên xuất hiện một nữ tử đẹp như thiên tiên, không thể hình dung nàng đẹp đến mức nào, chỉ biết rằng khi nàng vừa xuất hiện, tất cả nữ tử đương trường đều không thể sánh bằng.
“ Là ngươi? “ Hoa Ngọc Loan nôn nao, nàng không thể nào quên được cô gái này, người lần trước đã cướp Hoa Nhược Hư trong tay nàng, người cũng đã tạo một ấn tượng sâu sắc trong đầu nàng.
Hoa Thiên Tinh mỉm cười ngọt ngào, tay khẽ vân vê, linh vị trên tay nàng đột nhiên hóa thành bột phấn.
“ Người còn chưa chết, lập linh vị làm gì!” lời Hoa Thiên Tinh khiến chúng nhân thất kinh.
“ Thiên Tinh tỷ tỷ, đúng là người sao?” Giang Thanh Nguyệt châm rãi tiến tới, tựa hồ có chút không tin vào mắt mình.
“ Ngươi nói sư đệ chưa chết sao? Có thực không? Phải rồi, hắn nhất định đang ở chổ ngươi đúng không?” Hoa Ngọc Loan thân mình chợt lóe đã chộp tay Hoa Thiên Tinh hỏi dồn dập.
Mấy cô gái kia cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn Hoa Thiên Tinh, không riêng gì bọn họ mà người của các phái cũng chú mục nhìn nàng, bọn họ đều rất muốn biết Hoa Nhược Hư có thực là chết rồi hay chưa.
“ Hắn không có ở chỗ ta, ta cũng không biết hắn ở đâu, bất quá ta có thể xác định là hắn chưa chết, tin hay không tùy ngươi.” Hoa Thiên Tinh cũng có chút cảm thông với Hoa Ngọc Loan, khẽ thở dài, trong mắt lại toát lên vẻ ưu tư, chỉ có điều trong lúc kinh hỉ Hoa Ngọc Loan lại không phát giác ra.
“ Thật sao? Tốt quá, Hoa lang đúng là chưa chết!” Giang Thanh Nguyệt lầm bẩm nói, người khác có lẽ không tin Hoa Thiên Tinh nhưng nàng lại tuyệt đối tin tưởng, chính nàng và Hoa Nhược Hư ngày trước đã chứng kiến Hoa Thiên Tinh từ Tình Kiếm hiện thân.
“ Tóm lại các ngươi hãy nhớ kỹ, hắn nhất định còn sống, mặc dù ta không biết hắn bây giờ đang ở nơi nào.” Hoa Thiên Tinh chậm rãi liếc nhìn các nữ tử, nhẹ nhàng nói, trong giọng nói tựa hồ kèm theo ý an ủi, “ Các người cũng nên tự bảo trọng, đừng để hắn sau này phải thương tâm.”
Lại thấy bạch ảnh chợt lóe, Hoa Thiên Tinh lời vừa dứt cũng đã biến mất trước sự ngẩn ngơ của mọi người. Hoa Ngọc Loan sau hồi nghĩ ngợi cuối cùng cũng dẹp linh đường, nhưng đối với những lời Hoa Thiên Tinh nói nàng vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng nàng vẫn tình nguyện tin theo lời Hoa Thiên Tinh bởi đó cũng là điều mà nàng hy vọng.
Hoa Nhược Hư vẫn chưa chết. Tinh tức này nhanh chóng truyền khắp Kim Lăng, rồi lan truyền khắp võ lâm. Vốn những chuyện về Hoa Nhược Hư đang dần dần lắng xuống nhưng bây giờ lại sôi nổi trở lại. Sau khi nghe Hoa Nhược Hư chết, có rất nhiều tuyệt sắc nữ tử vì hắn mà mặc đồ tang nhưng sau khi biết hắn vẫn chưa chết đã trở lại xiêm y lộng lẫy như xưa.
Đương nhiên,, thất vọng hơn hết chính là Nam Cung Hiên Viên và Diệp bất Nhị, Nam Cung Hiên Viên bất chấp cả phong phạm của nhất đại tông sư dùng thủ đoạn ti bỉ tập kích Hoa Nhược Hư, mục đích chính là muốn hắn chết nhưng hắn hiện tại lại chưa chết, lão làm sao không khỏi thất vọng chứ! Diệp Bất Nhị cũng thất vọng không kém, người ta có thể không biết nguyên do nhưng khi tin về Hoa Nhược Hư còn sống truyền ra, người đầu tiên rời khỏi linh đường chính là lão.
Mặc dù mọi người đều cho rằng Hoa Nhược Hư vẫn còn sống nhưng hơn một tháng trôi qua vẫn không ai thấy Hoa Nhược Hư xuất hiện trên giang hồ, giang hồ vẫn hỗn loạn như cũ, Kim Lăng giờ đã có điểm biến hóa, chính là số người chết đã giảm đi kha khá.
Nam Cung Hiên Viên giờ đang lâm vào tình trạng vô cùng xấu hổ, Tô Đại Nhi mặc dù vì tình thân mà không làm gì lão nhưng cũng xem lão như người xa lạ, sự vụ quan trong của Ma cung hiện tại dần chuyển sang cho Lộ Vân Trường xử lý, mà Lộ Vân Trường rốt cục lại xử lý vô cùng thỏa đáng.
Càng khiến lão tức giận hơn chính là Diệp Bất Nhị đã không còn hoàn toàn chịu sự khống chế của lão, hơn nữa lão còn phát hiện võ công Diệp Bất Nhị chẳng những không kém lão nhiều mà về phần tâm kế thật sự không hổ danh là Trí Thánh.
Bất quá, Nam Cung Hiên Viên cũng không phải loại người tầm thường, lão tự nhiên sẽ không ngồi đó mà chờ đợi, lão vẫn còn có một cơ hội cuối cùng, chỉ có điều không phải đến lúc khẩn yếu quan đầu, lão sẽ không dùng tới nó.
---------- o0o ----------