What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82 : Đan Tâm (4)
ã trung niên kia vẫn tê liệt ngồi dưới đất, ngửa mặt nhìn hắn sững sờ: “... Ngươi muốn làm gì?”
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: “Ta tưởng các ngươi đều biết triệu âm kỳ dùng làm cái gì, nên mới thích dùng nó đến thế.”
Công dụng của triệu âm kỳ dĩ nhiên chỉ có một. Thế nhưng, kể cả bây giờ có người tình nguyện dùng máu thịt trên người mình ra nhử nhằm đánh tan trận pháp của bầy thi, đổi lấy sự an toàn của người khác, thì kẻ này nhất định không thể là Ngụy Vô Tiện!
Tên tu sĩ trẻ tuổi kia sợ run, mặt bỗng hiện vẻ căm phẫn. Hắn gào lên: “Này tính là gì? Chuộc tội sao?! Làm bộ làm tịch tỏ vẻ ăn năn, làm chút chuyện tốt là có thể xí xóa sao?!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là tò mò thôi.”
“Tò mò cái gì?!”
Ngụy Vô Tiện cười đến sáng lạng* nói: “Ta rất tò mò, không phải các ngươi khoái nhất là mắng chửi ta hay sao? Vong ân phụ nghĩa, phát rồ, tà ma ngoại đạo gì gì đó. Ta bèn muốn xem xem, bị cái đồ vong ân phụ nghĩa, phát rồ, tà ma ngoại đạo mình căm hận nhất cứu, chư vị sẽ có cái loại cảm giác gì?”
(* gốc tiếu dung khả cúc)
Gã thanh niên kia hằn học trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “... Vô dụng thôi. Ta cho ngươi biết, Ngụy Vô Tiện, bất kể ngươi có làm cái gì, ngươi cũng đừng có trông mong ta sẽ tha thứ cho ngươi hay quên mối thù phụ mẫu ta.” Hắn lên giọng: “Vĩnh viễn không quên!”
(Trừ phản diện chính như Dao muội ra còn mấy thể loại phản diện qua đường trong bộ này đều vô cùng trào phúng thế này đây...)
Ngụy Vô Tiện nói: “Có ai bảo ngươi tha ta, cũng có ai bảo ngươi quên mối thù nhà ngươi đâu. Ngươi muốn nghe sự thật? Ngươi có hận ta hay không đều không có tí ti liên quan gì tới ta, cũng chẳng có chút xíu ảnh hưởng nào tới ta. Nếu ngươi hận ta thật, hoan nghênh tới đấu, lúc nào cũng chiều*!? Thế còn báo thù hay không? Cái này tùy bản thân ngươi.”
(* gốc là tùy thời phụng bồi)
Người nọ vẻ mặt xoắn xuýt nhịn không nổi, nói: “... Ta... Ta!”
Ngụy Vô Tiện cũng không muốn tiếp tục lằng nhằng với hắn, nói: “Tránh ra.”
Lam Vong Cơ liền nói: “Xin cho qua*.”
(Ý anh ấy là xin lỗi, mời bước qua một bên tôi cần tới bên vợ tôi)
Gã thanh niên kia đứng chắn trên bậc thềm, nhìn hai người sóng vai trước mặt, tuy không cam lòng nhưng chợt nghe tiếng hung thi rít gào truyền tới từ phía sau, lòng đầy sợ hãi, chân bất giác nhường đường.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau. Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, im lặng hít một hơi.
Giây tiếp theo, hai người đồng loạt xông về phía bầy thi trùng trùng điệp điệp trước Phục Ma điện!
Lúc Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt hướng thẳng tới bầy thi, hoa văn triệu âm kỳ trước ngực hắn lộ ra, đám tẩu thi bị chú ấn huyết hồng rọi vào tròng mắt trống rỗng, lập tức điên cuồng loạn động, con trước ngã xuống con sau tiến lên hướng hắn nhào tới, nhưng đúng lúc đó Tị Trần rời vỏ, Lam Vong Cơ phóng lên trên kiếm, thuận tiện kéo Ngụy Vô Tiện lên theo, rồi lướt lên trên đầu bầy thi.
Tác dụng tức thì*, bầy thi trước Phục Ma điện trong nháy mắt như thủy triều rút sạch, đuổi theo hai người kia!
(* gốc là Dựng sào thấy bóng, chỉ hiệu quả thấy được ngay lập tức)
Chẳng mấy chốc, đã chẳng nghe được tiếng rít gào phi nhân loại cùng tiếng tru khàn khàn nào nữa.
Mà trong Phục Ma điện, một mảnh tĩnh mịch. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập hoang đường.
Cái mùi vị Ngụy Vô Tiện muốn bọn họ nếm trải, quả thật chẳng dễ chịu gì.
Gióng trống khua chiêng tới vây quét, kết quả ngược lại bị vây quét; Phất cờ hô hào muốn trừ hại, cuối cùng còn phải nhờ vào cái “Hại” này đến cứu mạng mình.
Thật không biết rốt cuộc nên thấy khôi hài, thấy kỳ dị, thấy hổ thẹn, hay là ù ù cạc cạc*. Cảm thấy giữa cái tràng tuồng nghĩa phẫn trào dâng này bản thân cứ nhảy loi choi, quả thật không được vẻ vang nở mày nở mặt cho lắm.
(* gốc là mạc danh kỳ diệu)
Qua hồi lâu, trong Phục Ma điện thậm chí cả thì thầm rỉ tai nhau cũng không nghe thấy câu nào. Không biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng mới có người thăm dò: “... Bầy thi vây núi, có phải đều bị dẫn đi rồi hay không?”
Đám người nghĩ thầm: “Sao lại là hắn!”
Niếp Hoài Tang dáo dác nhìn bốn phía, thấy không ai trả lời hắn lại hỏi một câu: “Chúng nó đi rồi, chúng ta không phải là cũng... Có thể đi đi?”
Thật ra câu này hỏi đúng rồi. Giờ đây ai cũng chỉ ước gì lập tức mọc cánh đạp kiếm bay trở về nhà. Không đi chẳng lẽ còn ở lại đây chờ Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ quay về?
Một nữ tu nói: “Hiện tại linh lực chư vị khôi phục được bao nhiêu?”
Trước đó vẫn có không ít người cầm phù triện thử xem mình có thể dùng linh lực ra đốt hay không, một canh giờ đã sớm qua, mới có lác đác vài người có lá bùa trong tay le lói sáng lên. Nghe người ta hỏi, đều đáp: “Ta đã hồi lại hai thành.”
“Ta một thành...”
“Khôi phục chậm quá đi!”
Nữ tu kia nói: “Xem ra đều là hai ba thành. Nếu cứ tùy tiện xuống núi như vậy, nhỡ lại gặp phải cái gì, có thể lại gặp nguy hiểm hay không?”
Có người lầm bầm: “Có thể có nguy hiểm gì? Kia chính là triệu âm kỳ Ngụy Vô Tiện tự tay vẽ đó. Ta thấy nhìn chung hung thi ác linh trong vòng mấy chục dặm quanh đây đều đã bị hắn dẫn đi rồi...”
Những lời này lại làm cho đám người trong Phục Ma điện không biết nên nói tiếp thế nào mới phải, lại trầm mặc.
Tử Điện một lần nữa lưu chuyển bừng lên linh quang, tuy rằng chớp sáng chớp tàn nhưng dù sao cũng không tắt lụi nữa. Khuôn mặt Giang Trừng phản chiếu ánh tử quang bập bùng, trông cổ quái khó lường. Hắn đứng lên nói: “Hai ba thành cũng đủ. Trận pháp trong điện này đã bị phá, cho dù có tiếp tục ở đây nó cũng không có tác dụng bảo vệ.”
Lam Khải Nhân cũng chậm rãi đứng dậy, tỏ rõ thái độ: “Nơi này không thích hợp ở lâu.”
Môn sinh Cô Tô Lam thị đều đứng lên theo hắn. Thấy Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị đều đề nghị rời đi, những gia tộc khác tự nhiên cũng phải bám gót theo sau trụ cột. Chỉ có các tu sĩ Mạt Lăng Tô thị và Lan Lăng Kim thị không biết tự xử như thế nào. Cũng may lúc này mọi người không muốn gây thêm xung đột, không ai để tâm tới bọn họ, cho nên sau đó bọn họ cũng cúi đầu đi theo đoàn người, úp úp mở mở mà ra khỏi Phục Ma điện.
Một đoàn người đi một hồi giữa rừng, bỗng có người hô một tiếng. Mọi người đã một bụng sợ hãi*, trông gà hoá cuốc, vừa nghe đã đao kiếm vung vẩy** một dàn: “Cái gì? Cái gì vậy?!”
(* gốc là đảm chiếm tâm kinh, ** gốc là đao quang kiếm ảnh)
Cái người hô hào sợ hãi kia nói: “Quỷ... Quỷ tướng quân!”
Quả vậy, phía sau đoàn người, xa xa theo bước một bóng dáng một thân hắc y, sắc mặt nhợt nhạt. Chính là Ôn Ninh.
Giang Trừng siết chặt Tử Điện, nhưng bây giờ hắn chỉ có không được đến ba thành linh lực, dù có siết đến mu bàn tay nổi đầy gân xanh cũng sẽ tuyệt không bừa bãi tiến lên rước khổ vào người. Nhiếp Hoài Tang tim đập thình thịch nói: “Còn tưởng quỷ tướng quân chạy theo hai vị kia, sao tự dưng lại tòi ra sau lưng chúng ta? Hắn muốn làm gì?”
“Đúng vậy, hắn theo chúng ta làm gì?”
Cảnh giác qua cảnh giác lại, quát gọi, không thưa; Chất vấn, không đáp. Tất cả mọi người lại không muốn trực tiếp gây xung đột với hắn trước, liền tạm thời nơp nớp lo sợ mà tiếp tục xuống núi, xem xem quỷ tướng quân này rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng bọn họ đi, Ôn Ninh cũng đi. Bọn họ dừng, Ôn Ninh cũng dừng. Một đường xuống đến nơi, Ôn Ninh ngoài xa xa đi theo, gì cũng không làm. Đến khi quay đầu phát hiện hắn cuối cùng cũng biến mất, thì đã đến chân núi Loạn Táng Cương.
Rất nhiều người trong lòng đều mơ hồ có suy nghĩ: Hay là quỷ tướng quân kia một đường theo sau là đang bảo vệ bọn họ?
Nhưng cái suy nghĩ này làm cho người ta không sao muốn thừa nhận. Nên thoáng cái đã chẳng còn ai ngẫm nghĩ cuối cùng là có hợp lý hay không.
Lên Loạn Táng Cương thì là một đường giết lên mất cả nửa ngày. Xuống núi thì không có hung thi chặn đường, vốn hẳn là phải rất nhanh, nhưng mọi người linh lực chỉ còn lại có hai ba thành thất linh bát lạc, một mặt phải đề phòng quỷ tướng quân gây khó dễ bất chợt, mặt khác còn phải để ý nhỡ đâu còn hung vật gì mai phục, đi càng chậm, đợi tới lúc xuống núi thì sắc trời đã tối.
Trên trấn nhỏ gần Loạn Táng Cương nhất kia có một bãi cỏ trống trải, khi trước chúng gia chính là tụ họp chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị vây quét ở đây. Đêm xuống, trấn trên đèn đóm đã tắt, im lặng như tờ. Khi đoàn người về tới đây, thể xác và tinh thần đã mệt mỏi rã rời, chật vật khôn tả, cả đội hình đều đứng xiêu xiêu vẹo vẹo so le không đồng đều. Gắng xốc lại tinh thần kiểm kê nhân số, phát hiện ra thế mà hầu như không chênh lệch gì. Vốn khi xuất phát bọn họ đều nghĩ so với lần đầu vây quét Loạn Táng Cương mười ba năm trước, trận này nhất định chỉ có hơn chứ không kém, chắc chắn bi tráng đến độ ghi danh sử sách được. Ai dè có bao nhiêu người lên núi, thì xuống núi cũng chừng ấy. “Vây quét” lần hai này quả thực có thể ghi danh sử sách, có điều không phải bằng sự bi tráng thảm liệt của nó, mà bởi đây tuyệt đối là lần hành động khôi hài tiếu lâm, ù ù cạc cạc* nhất của huyền môn bách gia.
(* gốc mạc danh kỳ diệu)
Có người vui mừng vì sống sót trở ra, cũng có người than thở phong vân biến ảo. Mấy chục gia chủ danh gia tụ họp một chỗ, sau khi bàn bạc qua quýt đều đồng ý trước tiên tìm một chỗ an toàn, nghỉ dưỡng đến khi linh lực khôi phục tới tám phần mười trở lên sẽ đều tự ai về nhà nấy, tránh cho trên đường nảy sinh thêm phiền phức, bất trắc khác.
“Chỗ an toàn” gần Di Lăng nhất dĩ nhiên là Liên Hoa Ổ của Vân Mộng Giang thị. Sau khi đưa ra quyết sách, hàng ngũ mấy nghìn người gộp lại này lại phong trần mệt mỏi xuất phát về hướng bến tàu phụ cận Di Lăng. Linh lực chưa hồi phục, không ngự kiếm được, đường thủy là cách nhanh nhất đến Liên Hoa Ổ. Nhưng quyết sách vội vàng, phụ cận trong chốc lát không gom đủ nhiều thuyền bè như vậy, các gia chủ đành phải bao hết thuyền bè lớn nhỏ ở bến tàu, ngay cả thuyền đánh cá cũng bao tới, chen chen chúc chúc nhét đầy đệ tử các nhà, xuôi dòng mà đi.
Hơn chục đứa con cháu thế gia chen chân trên cùng một thuyền đánh cá. Mấy thiếu niên này tới lui hầu như ai cũng sống an nhàn sung sướng, chưa từng chen qua loại thuyền đánh cá âm u, cũ kỹ, xung quanh chất đống lưới đánh cá và thùng gỗ bẩn thỉu, nồng nặc mùi cá, ván gỗ kẽo kẹt rền vang rách nát này. Ban đêm gió lớn, thân thuyền dập dềnh lên xuống, mấy đứa thiếu niên phương bắc say sóng choáng váng đến ác liệt, nhịn một hồi rốt cục cũng không nhịn được nữa, lao ra ngoài khoang thuyền nôn khan một trận, choáng váng mà ngồi co quắp trên boong.
Một thiếu niên nói: “Ai nha má ơi, trong bụng ta rung lắc phiên giang đảo hải! Ai Tư Truy huynh, ngươi cũng ói à? Không phải ngươi là người Cô Tô sao? Ngươi cũng không phải người phương bắc, sao say tàu còn ói dữ hơn cả ta!”
Lam Tư Truy xua xua tay, mặt xanh lét nói: “Ta... Ta cũng không biết vì sao. Lúc ta bốn năm tuổi ngồi thuyền đã vậy... Có khi ta bẩm sinh đã vậy.”
Nói rồi cơn buồn nôn lại mạnh mẽ dâng lên, cậu vịn mép thuyền đứng lên đang chuẩn bị ói tiếp trận nữa, bỗng thấy một bóng người đen như mực ép sát vào mạn dưới thân thuyền, nửa người ngâm trong nước sông, đang chòng chọc nhìn thẳng vào cậu.
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư